Bái Sư Kiếm Tông

Chương 4


1 năm


Edit : Rùa Đoản Mệnh

Thôn Thu Lâm lớn như vậy, chỉ sau vài ngày đều biết đến việc một vị biểu ca bên nhà mẫu thân Tuy Tịch, do gặp khó khăn nên mới từ phương xa đến đây.

Tuy Tịch không muốn qua loa làm cho người ngoài nghi ngờ, cho nên cuối cùng mới tìm ra câu trả lời hợp lý như vậy.

Sau này nàng phát hiên, nam tử không phải không nói được, mà là bị thương ở cổ họng, qua vài ngày liền khôi phục.

Nhưng nàng vừa hỏi, lại phát hiện hắn không có bất kỳ ký ức nào, thậm chí ngay cả tên mình cũng không biết.

Tuy Tịch nghĩ, có thể là khi ở trên núi đầu hắn không cẩn thận đụng phải tảng đá, nên mới dẫn đến tình huống như thế này.

Nhưng là không tên thì có chút phiền phức, Tuy Tịch nghĩ ngợi một hồi, sau đó tùy tiện lấy tên là A Ngưu.

Nam tử đối với cái này không có ý kiến gì, ngược lại Tuy Thẩm ghét bỏ tên không dễ nghe.

“Vậy đệ nói xem, gọi như thế nào mới ổn?”

Thiếu nữ cảm thấy có chút buồn cười, trước đó không thích đối phương cũng là hắn, hiện tại người ghét bỏ thay đối phương cũng là hắn.

“Hắn là từ trong rừng sâu được tỷ tìm thấy, vậy thì gọi hắn là...”

“Lão Lâm? Cũng được, nghe rất mạnh mẽ.”
 
“...Lâm Thâm.”

Thật là khéo, mẫu thân bọn họ cũng họ Lâm.

Cái tên Lâm Thâm này khá giống họ hàng xa vậy nhỉ.

Tên đã được quyết định, về sau cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Lâm Thâm đến Tuy gia cũng đã vào ngày thứ ba, phần lớn vết thương trên người hắn đều đã tốt lên không ít.

Tốc độ khép lại của thương thế trên người Lâm Thâm, so với người thường nhanh hơn rất nhiều.

Như vậy cũng tốt, nếu như đối phương cứ nằm trên giường thêm mấy ngày nữa thì khả năng không có đủ lương thực sống qua mùa đông.

Tuy Thẩm lại sang nhà vị nương tử đang mang thai ở bên cạnh để giúp dọn dẹp, Tuy Tịch nhìn ra thấy sắc trời tốt liền đem ghế ra ngoài ngồi may vá y phục.

Trong nhà không giàu có, rất nhiều y phục bị rách nàng cũng có chút không nỡ ném đi, may may vá vá về vẫn có thể mặc.

Hơn nữa, trong nhà có thêm một người.

Nghĩ tới đây Tuy Tịch ngước mắt nhìn sang phía bên kia, lúc này Lâm Thâm đang chặt củi.

Để tiện làm việc, hắn vén tay áo đến tận khuỷu tay, làm lộ ra cánh tay rắn chắc.

Cây búa nặng như vậy, Tuy Tịch thấy hắn lại giống như đang cầm một sợi lông thì đúng hơn, trông hắn cực kỳ thoải mái, chỉ chốc lát sau liền bổ được một đống củi.

Tuy Tịch sợ vết thương của hắn lại hở, nghĩ để hắn lại ngồi nghỉ ngơi một chút.

Nhưng lại thấy hắn đem bàn gỗ đưa lên, nàng liền im bặt.

Lâm Thâm bổ củi, chỉ chốc lát sau liền bổ xong.

Trán hắn chỉ rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn lấy tay tùy ý lau đi.

“Lâm Thâm, huynh lại đây một chút.”

Thấy đối phương được nhàn rỗi, Tuy Tịch lúc này mới ôn nhu gọi.

Lâm Thâm dừng lại, nghe thấy Tuy Tịch gọi hắn.

Vì thế hắn lập tức đem cây búa cầm trong tay để sang một bên, lau mồ hôi ở trên tay vào y phục sau đó mới sải bước đi về phía thiếu nữ bên kia.

“Tuy cô nương.”

Dây thanh quản của hắn còn chưa khỏi hoàn toàn, không nói được nhiều.

Tiếng phát ra cũng là tiếng trầm thấp.

Lâm Thâm cho người ta cảm giác ôn hòa, êm dịu như nước.

Hắn có cao bao nhiêu cũng không làm cho người khác cảm thấy áp bức, ngược lại rất dễ thân cận.

Tỷ như hiện tại, hắn chăm chú nhìn Tuy Tịch.

Ánh mắt thanh tao, tĩnh mịch như nước.

Tuy rằng mấy ngày nay, ngày nào cũng chỉ duy trì một biểu cảm, Tuy Tịch nhìn Lâm Thâm vẫn là không nhịn được cảm thán một câu quân tử ôn nhuận như ngọc.

“Huynh quay lưng lại một lát, để ta đo kích thước giúp huynh đổi một bộ y phục mới.”

Lâm Thâm nhìn thoáng qua chiều dài ống tay áo, cổ tay có đoạn bị lộ ra, quả thực có chút ngắn.

Hắn xoay người, giang hai tay để Tuy Tịch dễ dàng đo đạc.

Tuy Tịch đứng dậy đem y phục đang may vá đặt trên ghế, sau đó dùng nhuyễn thước bắt đầu đo lường.

Lâm Thâm cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ bởi vì đo đạc mà không tránh khỏi chạm vào cơ thể hắn.

Tuy có cách một lớp vải nhưng vẫn khiến hắn có chút không được tự nhiên.

Giống như trước kia, hắn chưa từng cùng ai thân cận như vậy.

Hắn đè xuống xúc cảm bài xích đột nhiên xuất hiện, hắn mím mím môi im lặng nhìn lại sau.

Động tác hết sức tinh vi.

Đầu hắn hơi nghiêng, nhìn qua giống không động, vừa đủ để tầm mắt hắn dừng trên người Tuy Tịch.

Thiếu nữ cúi đầu, tay từ phía sau vòng qua eo Lâm Thâm.

Không có bất kỳ cảm xúc nào cả, nàng chỉ đơn giản đo lường mà thôi.

Sắc mặt Tuy Tịch so với người thường nhợt nhạt hơn một ít, cổ mảnh khảnh, lông mi dài như cánh bướm.

Nàng không tính là tuyệt sắc, chỉ có khuôn mặt thanh tú diễm lệ, làm cho người khác khó hiểu không rời mắt được.

Dưới ánh mặt trời, làn da của nàng lại càng thêm trắng nõn.

Cứ như thủy tinh vậy, chỉ hơi động một cái liền vỡ vụn.

“Được rồi.”

Tuy Tịch làm xong xuôi sau đó đem vải cùng thước thu lại để ở một bên.

“Ngày mai, ta dùng vải còn thừa giúp huynh đem y phục may thêm vào, mặc dù không được đẹp cho lắm nhưng chí ít vẫn giữ được ấm, huynh cứ mặc tạm đi vậy.”

“Làm phiền cô nương phí tâm, kỳ thật ta không thấy lạnh.”

Mấy ngày nay hắn cũng biết được hoàn cảnh nhà Tuy gia, bởi vậy hắn cũng không muốn gây nhiều chuyện phiền phức cho Tuy Tịch.

Tuy Tịch nghe Lâm Thâm nói như vậy liền nở nụ cười.

“Huynh cũng không phải người sắt, sao có thể không sợ lạnh? Ta biết huynh là sợ ta phiền toái, bất quá ta đem huynh về liền biết đây sẽ là phiền toái lớn.”Nàng nhẹ nhàng nói:“Ta sớm đã chuẩn bị tinh thần, vậy nên đừng vì chút chuyện nhỏ này mà cảm thấy ngượng ngùng.”

Lâm Thâm còn đang muốn phủ nhận cái gì đó, nửa ngày, lại không thể nói thêm lời nào.

“...Ta đi múc nước.”

Hắn rầu rĩ nói, sau đó buông cây búa vừa cầm trên tay xuống, lại xách thùng gỗ lên rồi đi về phía giếng ở đằng kia.

Tuy Tịch nhìn bóng lưng đối phương bởi vì không thuyết phục được mình mà có chút cam chịu, khóe môi nàng hơi giương lên.

Ngược lại là một người thành thật.

Kỳ thật Lâm Thâm không phải cậy mạnh, mà là hắn thực sự không cảm thấy lạnh.

Dù là vào mùa đông, hắn mặc một bộ y phục mỏng cũng không cảm thấy khó chịu tí nào.

Bởi vì phòng có hạn, Lâm Thâm cùng Tuy Thẩm ngủ chung.

Cũng may Tuy Thẩm còn nhỏ, hai người ngoại trừ chen lấn chút, cũng có thể nằm ngửa.

Ban đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều, Lâm Thâm lại đem toàn bộ chăn nhường cho Tuy Thẩm.

Tuy Thẩm ngượng ngùng, muốn đem chăn dịch sang hắn một chút, lại bị Lâm Thâm ngăn lại.

Bàn tay xương khớp rõ ràng đè lại Tuy Thẩm, tiện thể còn giúp hắn dịch dịch góc chăn.

“Cái chăn này không nhỏ, đủ để che cho hai chúng ta.”

“Không sao.”

Tuy Thẩm nói lời này, khiến Lâm Thâm bất giác nghĩ đến Tuy Tịch lúc ban ngày.

Nàng cũng là lo lắng hắn bị lạnh.

“Tuy Thẩm đệ đệ, ta có thể hỏi đệ một vài sự tình được không?.”

“Ngô, chuyện gì?”

Được đắp chăn ấm áp làm Tuy Thẩm mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe được Lâm Thâm nói cũng theo bản năng mà trả lời một câu.

“Đệ có biết, tỷ tỷ đệ muốn có đồ vật gì không? Hoặc là tâm nguyện gì chưa thực hiện được hay không?”

Lâm Thâm suy tư một lát, vừa định chuẩn bị tiếp tục nói thêm gì đó.

Một bên tiểu thiếu niên sắp ngủ thiếp đi lại bỗng nhiên mở mắt.

 “Huynh hỏi cái này để làm gì? Đừng tưởng rằng ta mấy ngày nay thái độ đối tốt với huynh hơn chút, huynh liền được đà lấn tới. Coi như dung mạo huynh đẹp, nhưng nghĩ cũng đừng nghĩ đánh chủ ý lên tỷ tỷ ta.”

Tuy Thẩm nổi giận đùng đùng nói một tràng, dáng vẻ tức giận làm Lâm Thâm có chút giật mình.

“Không phải, đệ hiểu lẩm rồi.”Lâm Thâm phủ nhận:“Ta chỉ là thấy nàng ấy quan tâm ta như vậy, trong lòng ta thật sự cảm thấy áy náy....”

“Nếu áy náy huynh còn đi làm phiền tỷ ấy.”Tuy Thẩm trơn mắt thật lớn, trực tiếp cắt đứt lời Lâm Thâm:“Nếu huynh thật sự muốn báo đáp tỷ ấy, huynh chỉ cần hảo hảo làm công việc chặt củi, thương thế lành liền trực tiếp rời đi. Qua mùa đông này, nhà chúng ta nghèo, không thể nuôi huynh miệng lớn như vậy.”

“....”

Lâm Thâm cho rằng mấy ngày nay ở chung, Tuy Thẩm chỉ vừa mới bắt đầu không bài xích hắn.

Kết quả không nghĩ đến, hôm nay chỉ thuận tiện hỏi một câu liền đánh trở lại nguyên trạng.

Hắn cũng không biết là tại sao.

Rõ ràng chính mình cái gì cũng không làm, phàm là hắn nhắc đến Tuy Tịch, Tuy Thẩm luôn luôn cảm thấy hắn có ý đồ với Tuy Tịch.

Lâm Thâm trầm mặc không nói thêm gì nữa, thẳng cho đến khi nghe thấy âm thanh hô hấp vang lên.

Lúc này hắn mới đứng dậy, yên tĩnh đi ra bên ngoài.

Lâm Thâm mặc dù không có ký ức, nhưng hắn biết cơ thể mình cùng người khác không giống nhau.

Bất luận là tốc độ khép lại của vết thương, hay là cường độ thể chất của bản thân so với người thường cao hơn rất nhiều.

Hơn nữa, hắn phát hiện cho dù là vào ban đêm, hắn vẫn có thể nhìn thấy hết thảy bốn phía xung quanh.

Cùng với thời điểm ban ngày giống hệt nhau, không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Lâm Thâm nhớ tới lời Tuy Thâm nói trước đó, Tuy Tịch hái thảo dược để đi đổi lương thực, kết quả bời vì đại đa số đều dùng ở trên người hắn, dẫn đến về sau trời đông giá rét bọn họ chỉ có khả năng uống mấy bát cháo loãng.

Trí nhớ hắn vô cùng tốt, các loại thảo dược mà lúc trước Tuy Tịch dùng cho hắn, môi loại hắn đều đã ghi nhớ.

Thậm chí còn biết được cụ thể công hiệu của chúng.

Trong đó có một gốc, cũng là gốc Tùng Chi duy nhất dùng trên người hắn.

Xem như rất trân quý, một gốc có thể đổi mười đấu gạo.

Ánh trăng lạnh lẽo rọi lên mặt đất qua làn sương trắng.

Lâm Thâm nhìn thoáng qua, cảm thấy mặt trăng này rất giống Tuy Tịch khi đang cười.

Cũng giống như nàng, da thịt tái nhợt không huyết sắc.

“Không biết hiện tại xuất phát, có thể trở về trước bình mình được hay không.”

Hắn nghĩ đi sớm về sớm, vì thế cầm chiếc giỏ đặt ở nơi hẻo lánh trong sân lên.

Đón ánh trăng, trực tiếp hướng núi bên kìa bước nhanh tới.

Lâm Thâm vốn tưởng rằng mình đi nhẹ nhàng không tiếng động, không quấy nhiễu bất kì ai.

Nhưng hắn chưa đi được bao lâu, một con bướm màu vàng kim bay đến gian phòng Tuy Tịch.

Nó xoay một chút, sau đó đáp xuống đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ.

Khi bươm bướm chạm vào Tuy Tịch, ngay lập tức biến thành một tấm phù.

Lúc này, Tuy Tịch vẫn còn đang ngủ say, lông mi dài khẽ run, sau đó nàng mở mắt.

Đôi mắt nàng trong veo, không chút ủ rũ.

_ _ _ 

Một chút tâm sự của Rùa :
Bộ truyện này mình chưa đọc qua, cũng không biết có hay hay không, cũng không biết chắc rằng câu từ của tình tiết có gì ảnh hưởng đến nội dung sau này hay không, nếu có thì trong tương lai mình sẽ sửa lại toàn bộ.

Và mình đang dịch truyện bằng điện thoại, 3 chương vừa rồi mình dịch đều không dưới 10k chữ nên mình vừa dịch vừa bấm mấy nó khá lâu, thêm việc làm một mình, cộng thêm mình vẫn còn đang đi học nên là mình sẽ cố gắng làm mỗi ngày một chương hoặc hôm nào bận cũng có thể là hai ngày một chương.

Mình làm vì mê thể loại Tiên hiệp này lắm, cho nên trong lúc làm có câu từ gì sai sót mn góp ý giúp mình.

Tại vì hơi dốt văn nên vốn liếng ít ỏi mọi người thông cảm nha.
_ _ _ 

Lâm Thâm[ buồn rầu ]: Ta chỉ muốn báo đáp nàng ấy.

Tuy Thẩm[ tức giận ]: Huynh không được có ý đồ với tỷ ta!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play