Bái Sư Kiếm Tông

Chương 3


1 năm


Edit : Rùa Đoản Mệnh

Tuy Tịch đi trong phòng cũng chỉ còn một mình Tuy Thẩm, mặc dù chỉ có một mình nhưng hắn cũng không hề nhàn rỗi, ăn xong liền mang bát đĩa đi rửa sạch.

Bên ngoài mặt trời lên, hắn đem chăn bông ra ngoài phơi, sau đó lại chạy sang nhà hàng xóm phụ việc.

Đương nhiên, hắn cũng không phải giúp không công, hắn phụ người ta giặt quần áo mới có được một khối đường đỏ nhỏ.

Tại tiểu thôn Thu Lâm này, đường cũng được xem như đáng giá, mà đường đỏ lại càng có giá trị hơn.

Tuy Thẩm đi phụ giặt đồ cho nhà có một vị nương tử đang mang thai, không thể làm việc.

Năm ngoái lão phụ nhân vừa mất, trượng phu thì  cùng công công* ra ngoài làm tới tận đêm tối mới trở về.

*Bố chồng.

Chính vì như vậy, mới không có ai rảnh rỗi làm việc nhà, Tuy Thẩm liền hăng hái xung phong nhận việc.

Hôm nay Tuy Thẩm qua làm cũng không nghĩ đến sẽ được một khối đường đỏ, hỏi qua mới biết trượng phu của nàng, mấy hôm trước đi chợ trên trấn mua mấy khối đường đỏ cùng một con gà cho nàng ăn để bồi bổ sức khỏe.

Nàng biết Tuy gia tỷ đệ sinh hoạt không dễ dàng, nhất là Tuy Thẩm đến tầm tuổi này rồi, ngay cả đường có vị như thế nào cũng chưa được nếm qua.

Nàng nghĩ tiểu hài tử phần lớn đều thích đồ ngọt, không giống ngày thường cho trứng gà, liền chia một khối nhỏ đường đỏ cho hắn.

Tuy Thẩm vui sướng luôn miệng nói cảm ơn, sau đó cẩn thận dùng giấy gói khối đường lại mang về nhà.

Hắn nghĩ đem đường đỏ cùng trứng gà sáng nay chưa ăn, đợi đến buổi tối cùng đưa cho Tuy Tịch.

Hắn cứ như vậy vui vẻ mà nghĩ ngợi, về sau cũng không có việc gì để làm.

Tuy Thẩm mang ghế gỗ ra ngoài phòng ngồi, hướng ngọn núi tính giờ lấy đèn ra chân núi đón Tuy Tịch.

Hắn nghĩ nghĩ, chờ cho đến hoàng hôn sẽ xuất phát, nhưng không ngờ đến buổi trưa chưa trôi qua được bao lâu, hắn liền nhìn thấy phía xa xa có một thân ảnh quen thuộc.

Tuy Thẩm sửng sốt, đứng dậy đưa tay lên dụi dụi mắt.

Hắn tinh tường thấy được cái giỏ đeo trên lưng đối phương, lúc này mới chắc chắn mình nhìn không phải là ảo giác.

Hắn còn liếc cái giỏ của Tuy Tịch đang đựng vật gì đấy,  nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã chạy đến chỗ nàng.

“Tỷ tỷ!.”

Tuy Tịch nhìn đến tiểu thiếu niên từ bên kia phòng chạy ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm lấy eo.

“Sao tỷ về sớm vậy?Bất quá về sớm cũng tốt, tỷ càng về muộn ta lại càng không an tâm.”Hắn vừa nói, vừa vui vẻ cọ cọ Tuy Tịch.

Nghe thấy tiếng Tuy Thẩm, nam tử vẫn đang thu mình ngồi trong giỏ buông mi nhìn về phía Tuy Thẩm.

Tuy Thẩm ôm Tuy Tịch trong chốc lát, sau đó buông tay muốn tiếp nhận cái giỏ để giúp nàng chia sẻ sức nặng, nhưng lại bị Tuy Tịch ngăn lại.

“Trên lưng ta không phải đựng thảo dược, đệ không đỡ được đâu.”

Nói đến đây, nàng mới hơi cúi đầu xuống để Tuy Thẩm nhìn rõ người bên trong giỏ.

“Ta ở trên núi thấy hắn bị thương nghiêm trọng, nghĩ đến dù sao cũng là một cái mạng, không thể không quản nên mới mang hắn về đây.”

Tuy Thẩm thấy đối phương mang người về nhà còn có chút hoảng hốt, chưa kịp định thần đã thấy Tuy Tịch đem nam tử đặt trên giường.

“Tiểu Thẩm, đệ vào bếp đun một nồi nước nóng, một lát sau giúp hắn lau người.”

Tuy Tịch nói, nửa ngày cũng không thấy người phía sau đáp lại.

Nàng quay đầu lại, thấy Tuy Thẩm vẫn ngỡ ngàng đứng ở cửa.

Hắn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn bạch y nam tử ở trên giường.

“Tiểu Thẩm?.”Tuy Tịch nghi hoặc hỏi.

“...Tỷ tỷ, hình như hắn không phải người trong thôn chúng ta. Không chừng là phạm nhân hoặc quan lại tham nhũng bị đuổi giết bên ngoài, nếu liên lụy đến chúng ta thì phải làm sao?.”

Tuy Tịch không nghĩ đến hắn sẽ nói ra những lời này, nàng luôn luôn biết Tuy Thẩm so với hài tử khác trưởng thành sớm hơn một chút, lại không nghĩ tới vấn đề này hắn suy nghĩ cẩn thận đến như vậy.

“Xác thực là có khả năng này.”

Nàng xoa cằm, suy nghĩ những điều Tuy Thẩm nói.

Bạch y nam tử ngồi trên giường, ánh mắt vừa lóe, cho rằng Tuy Tịch muốn đem hắn đuổi ra ngoài.

Hiện tại thân thể hắn có thể cử động được một chút, hẳn là có thể đi một đoạn đường.

Nếu như hắn còn ký ức, chính vì trong đầu không còn ký ức, ngay cả tên chính mình gọi như nào hắn cũng không biết.

Bởi vì không thể biết, khi nghe suy nghĩ của Tuy Thẩm, hắn cũng theo bản năng làm theo lời đối phương.

Cả người hắn đều là vết thương, lại nằm sâu bên trong rừng núi.

Nghĩ thế nào đều giống như là bị người có thù oán bỏ trên núi chờ đông chết hoặc là bị thú dữ tấn công.

Nam tử hít sâu một hơi, thử nghĩ xem có nên lên tiếng cảm ơn một câu, sau đó tự mình rời khỏi để đỡ gây thêm phiền toái cho họ.

“Nhưng người ta đã đều mang về, không thể cứ như vậy mà đuổi hắn đi, vết thương nặng như vậy nếu không trị, chỉ có con đường chết.”Tuy Tịch nói tiếp:"Nói như vậy, ta có lòng tốt cứu người lại thành gián tiếp giết người, lương tâm ta không chịu nổi.”

Nàng xoa đầu tiểu thiếu niên, vừa thương lượng, vừa trấn an hắn.

“Tiểu Thẩm, đệ thấy thế nào? Trước tiên, chúng ta cứ lưu hắn lại mấy ngày, nêu bên ngoài có động tĩnh gì liền để hắn rời đi. Khi đấy, khả năng thương thế của hắn tốt hơn nhiều rồi, về phần sống hay chết là chuyện của chúng ta.”

Tuy Thẩm biết nàng có thể sử dụng phù làm thành tiểu điểu đi dò xét trong phạm vi mười dặm.

Tiểu thiếu niên không nói chuyện, thật lâu sau, hắn mới hung hăng trừng mắt nam tử trên giường.

Sau đó mới thở phì phì đi ra ngoài.

Nam tử bị trừng mắt cũng không tức giận, ngược lại còn cho rằng vì mình mà hai tỷ đệ mới cãi nhau.

Ngón tay hắn khẽ động, sau đó hắn nhẹ nhàng đưa tay lên kéo góc áo Tuy Tịch.

Tuy Tịch sửng sốt, vừa định hỏi đối phương có phải cử động được không, lại nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt nam tử.

“Không sao đâu, hắn đây là đã thông suốt rồi.”Tuy Tịch vui vẻ nói:“Bất quá, đệ đệ ta thật quá đáng yêu đi, hắn rõ ràng đang giận nhưng vẫn ngoan ngoãn vào bếp giúp ta đun nước.”

Thì ra là đi nấu nước.

Nam tử thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ thiếu nữ đầy kiêu ngạo.

Ánh mắt hắn dịu đi, sau đó khẽ vuốt cằm đáp lại Tuy Tịch.

Đợi sau khi Tuy Thẩm đun nước nóng đi vào, Tuy Tịch dặn dò vài câu để hắn tránh lau phải những vết thương, còn nàng liền đóng cửa đi ra ngoài.

Tuy Thẩm nhìn nam tử không biết lai lịch này, sắc mặt không sao tốt nổi, Tuy Tịch vừa đi lại càng không hề che giấu biểu hiện không hoan nghênh đối với hắn.

Hắn hơi dùng lực đem chậu đặt xuống, thấy nam tử vẫn còn đang ngây ngốc nhìn mình liền nhíu mày.

“Thất thần làm cái gì? Chính huynh không có tay tự cởi y phục sao?”

Nam tử chớp chớp mắt, sau đó bắt đầu tự cởi y phục trên người.

Tuy Thẩm ở một bên đem vải ướt vắt khô, ngẩng đầu lên nhìn liền hoảng sợ.

Không biết vì sao, nam tử tựa hồ không có cảm giác đau đơn nào, vết máu khô dính trên miệng vết thương theo mảnh vải rớt xuống.

Máu bắt đầu chảy trở lại, Tuy Thẩm cuống quít dùng miếng vải chặn lại.

May mắn chỉ kéo theo một chút da, máu rất nhanh liền ngừng lại.

“Huynh bị ngốc sao? Nó bám lại, huynh không tính dùng kéo cắt đi sao!”

Kéo được để ở một bên, đối phương ngay từ ban đầu cũng không có tính toán sử dụng.

Theo hắn, cái này cũng không việc gì, nó giống như vết ngứa mà thôi.

Chỉ bởi Tuy Thẩm nổi giận làm hắn có chút chột dạ.

Nam tử cầm lấy kéo đem chỗ khác gần vải cắt đi.

Hắn làm xong , thận trọng ngước mắt lên nhìn sặc mặt Tuy Thẩm.

“…Vẫn là để ta làm đi.”Tuy Thẩm lẩm bẩm cầm lấy tay đối phương.

Lúc này hắn mới nhận thấy vết thương trên người nam tử có bao nhiêu nghiêm trọng.

Hắn có chút áy náy, cảm thấy mình không nên.

Cùng một người bị thương giận dỗi.

Mặc dù đối phương có thể tự cởi y phục, nhưng xác thực rất tốn sức.

Tuy Thẩm cẩn thận từng chút đem vết máu trên người hắn lau sạch sẽ, nước trong chậu đã thay ba bốn lần.

Đến lần thứ năm, màu máu cũng không lẫn vào nhiều, miễn cưỡng được xem là trong veo.

Còn lại mặt chưa lau, Tuy Thẩm để hắn mặc y phục vào trước, sau đó nhét miếng vải trắng vào trong tay nam tử.

“Mặt huynh tự mình lau đi.”

Nam tử gật đầu, sau đó tự lau vết máu trên mặt mình.

Tuy Thẩm ngồi một bên ôm cánh tay, bắt đầu có chút không kiên nhẫn, kết quả không biết nhìn thấy cái gì mà trợn trừng mắt.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt dần được lau sạch sẽ của đối phương, há miệng thở dốc.

Tuy Thẩm muốn nói gì đó, lại không biết nghĩ tới cái gì làm mình hờn dỗi khó hiểu.

Đồng thời, trong ánh mắt phía nam tử cũng hiện lên một tia cảnh giác.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Tiểu Thẩm, hai người xong chưa? Ta tìm được một ít vải thưa sạch sẽ, nghĩ sẽ đi vào lần nữa giúp hắn đắp thuốc, băng bó vết thương.”

“Được ạ.”

Nghe thấy là tiếng Tuy Tịch, tiểu thiếu niên lập tức đứng dậy đi ra mở cửa cho nàng.

Tuy Tịch đang đảo thảo dược, vải thưa khoát trên cánh tay.

Nàng không chút để ý ngước mắt nhìn qua, giống như Tuy Thẩm đều sững sờ tại chỗ.

Đồ nam tử mặc trên người là y phục của phụ thân Tuy Thẩm, hắn mặc lên có chút nhỏ.

Hơn nữa vải nhìn rất thô, một chút hoa văn đều không có, trông cực kỳ đơn giản.

Một bộ y phục như vậy mặc trên người nam tử, lại một chút cũng không làm tổn hại đến khi chất của đối phương.

Hắn dáng người cao lớn, tóc đen nhánh như mực, tùy ý xõa cũng tạo cho người khác cảm giác siêu phàm thoát tục.

Lông mày hắn mỏng và dài, đuôi mắt có hơi nhướng lên.

Nam tử cho người ta cảm giác lạnh lùng thanh lãnh tuyệt đối, lại nhìn đến Tuy Tịch bởi vì đáy mắt nhu hòa mà nhiễm lên chút khói lửa.

“Tỷ tỷ!”Tuy Thẩm thấy thiếu nữ chăm chú nhìn nam tử đến xuất thần, liền cất cao giọng kêu lên.

Hắn phồng má, nhíu mày trừng mắt nhìn nàng.

“Khụ...khụ, xin lỗi.”

Lời này nàng không chỉ nói cho Tuy Thẩm, mà còn nói cho nam tử.

Đáng tiếc, dáng vẻ đẹp như thế mà lại là người câm.

Tuy Tịch thở dài trong lòng, lại nhìn về phía nam tử, cũng không có kinh ngạc, ngược lại càng cảm thấy đồng tình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play