Bái Sư Kiếm Tông

Chương 2


1 năm


Edit : Rùa Đoản Mệnh

Hiện tại vừa mới vào đông không được bao lâu, nhưng không khí vẫn rất lạnh, nhất là vào buổi sáng.

Lá cây bên ngoài bị đánh một tầng sương trắng, sương mù quanh ngày, cứ như vậy đưa mắt nhìn ra xa giống như là tuyết vừa mới dừng.

Năm nay trong nhà chỉ mua thêm một cái chăn bông, y phục mới cũng khồn kịp làm.

Lúc Tuy Tịch đi ra ngoài cũng chỉ tùy tiện khoác kiện y phục, tuy không có bông, lại cũng kín, có thể đầy đủ chống đỡ lúc còn chưa tiến vào hàn khí rét đậm.

“Tiểu Thẩm, trên bếp lò ta đã nấu xong cháo cùng với trứng gà, còn có một chút măng xào thịt khô, giữa trưa đói bụng đệ liền tự mình hâm nóng lại.”Tuy trong nhà không được giàu có, tại phương diện ăn uống Tuy Tịch chưa từng ủy khuất Tuy Thẩm.

Nàng cũng được tính là người trưởng thành, ăn được hay không, không quan trọng, đầy bụng là được. Mà Tuy Thẩm còn nhỏ, tuyệt đối không thể ăn qua loa.

Tuy Thẩm vui vẻ gật đầu, không biết từ nơi nào đem một miếng bông mới tinh lót vào trong giày của Tuy Tịch.

“Đây là ta giúp Vương đại nương quét sân mà có được, nghĩ đến trời lạnh, tỷ có nó sẽ ấm áp hơn chút.”

Thiếu nữ còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tuy Thẩm liền tự trả lời trước.

Nàng trải đều miếng bông rồi đem giày đi lên chân, cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp, xác thực đi rất thoải mái.

Tuy Tịch trên lưng đeo một cái giỏ màu đỏ tía, hướng ngọn núi bên kia đi đến, tiểu thiếu niên cứ như vậy lẳng lặng đứng trước cửa.

Đợi đến khi thân ảnh của Tuy Tịch biến mất bên trong sương trắng, hắn mới lặng lẽ quay lại bếp lò.

Hắn lót miếng vải lên nắp nồi rồi mở ra, múc một chén cháo hoa ăn cùng với dưa muối.

Về phần đem quả trứng gà bên cạnh lột vỏ, Tuy Thẩm lại không có chút động đến.

Đường núi gập ghềnh, nhất là thời điểm sương mù còn chưa tản đi, lên núi lại càng phải cẩn thận để tránh đạp chân hụt rồi té ngã.

Tuy Tịch lấy cành cây chông đỡ chạm xuống mặt đất, một mặt là dò đường, nhìn xem đằng trước có cục đá nào không, mặt khác là để tiết kiệm sức lực.

Nơi sườn núi có thảo dược phần lớn đều đã bị hái sạch sẽ, chỉ có phía bên trên còn giữ, ít có người đi lên.

Từ sáng sớm, sương mù xuất hiện, đến trưa mới tản đi, Tuy Tịch lúc này thật vất vả mới đi tới trên sườn núi một ít.

Giỏ trên lưng nàng cũng đã được nhàn nhạt một tầng thảo dược, vẫn còn dư dả lên đến nơi trên đỉnh núi để hái.

Hiện tại ánh nắng chói chang, nàng đi như vậy cũng có chút nóng.

Tuy Tịch chua xót xoa xoa bắp chăn, sau đó tìm một tảng đá không có rêu xanh ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.

“Thật quá khó khăn với ta mà.”

“Từ thi đại học đến luyện ngục, ra tới đây ta thế mà chỉ có thể đi loanh quanh hái thảo dược để sống! Ta cứ như vậy làm lụng cả một đời chỉ có thể ở trong cái thôn này, ngay cả khát khao mong muốn gì cũng không có nơi nào để thực hiện sao!”

Mỗi khi nghỉ ngơi hoặc là trạng thái thất thần, Tuy Tịch cuối cùng sẽ nhớ đến mọi việc trước kia, sau đó lại vỗ vỗ đùi với vẻ mặt đầy uất ức mà không đau đớn này.

Tất nhiên, điều này gần như tương đương với việc làm ầm ĩ lên những điều mà nàng không nói đến.

Đối với Tuy Tịch mà nói, đó cũng không phải là biểu hiện miễn cưỡng, mỗi khi tâm trạng không tốt, nàng liền mắng mỏ vài câu, tâm tình sau đó cũng trở nên tốt hơn, cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Nàng là người biết trận trong lẽ sống.

Trong lúc nghỉ ngơi, nàng định tiếp tục đi lên sườn đồi trên núi, từ trong bụi cây phát ra một tiếng vang nhỏ.

So với âm thanh cành cây gẫy nhẹ nhàng hơn, như gió thổi qua lá, so với cái này càng nặng hơn.

Nếu phải nói là cứng rắn hơn, lại càng giống như hơi thở.

Hơi thở có chút nặng nhọc.

Ánh mắt Tuy Tịch vừa lóe, động tác đứng dậy của nàng hơi khựng lại.

Dựa theo độ cao thấp của cái cây kia, con gấu không có khả năng che giấu thân hình, nếu nói là động tác của một con hổ thì với khoảng cách này nó đã sớm nhào tới nàng.

Sau khi loại bỏ hai tình huống nguy hiểm nhất, thân thể Tuy Tịch hơi thả lỏng một chút.

Muốn đi lên đỉnh núi phải đi từ bụi cây kia, Tuy Tịch nghĩ nghĩ, tay cầm một tấm lửa phù cẩn thận từng li từng tí bước đến bên kia.

Càng tới gần, tiếng vang ngược lại càng nhỏ.

Đầu ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, đem giỏ trên lưng buông xuống, đưa tay từ từ gạt bụi cây ra.

Tuy Tịch nghĩ nàng sẽ nhìn thấy con rắn hoặc con thỏ nào đó.

Không nghĩ tới chỗ đó không phải là động vật, mà là người.

Nam tử mặc quần áo rách nát, trên mặt còn dính máu.

Khuôn mặt nhìn không rõ ràng, nhưng dáng người lại cao lớn.

Hắn vẫn còn ý thức, lúc Tuy Tịch tới gần còn cố ý thu liễm hơi thở.

Ngay cả hắn cũng không biết vì cái gì lại tự nhiên che dấu khí tức, nó giống như là bản năng bình thường.

Lúc này, Tuy Tịch vừa gạt bụi cây, hàng lông mi dài của hắn khẽ run.

Đồng tử màu đen sâu như đêm tối, hắn không thể cử động, cổ họng cũng đau không thể mở miệng nói chuyện.

Chỉ như vậy nhìn chằm chằm Tuy Tịch.

Cho dù không nhìn rõ bộ dạng của đối phương, Tuy Tịch không thể không thừa thận rằng hắn có đôi mắt vô cùng xinh đẹp.

Đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi lông mày hơi nhướng lên trên, không khỏi khiến cho ánh mắt người nhìn luyến tiếc mà dời đi.

Tuy Tịch không phải là người không có đầu óc, nàng sẽ không tự cho rằng người kia là người trong thôn, vô tình bị thương khi đi trên núi.

Nàng nhìn không rõ khuôn mặt của nam tử phía trước mình, lại nhìn đến tơ lụa được chế thành y phục trên người đối phương.

Tuy bị nhánh cây hoặc cục đá làm cho có chút xây xước, nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp vốn có.

Nhìn thế nào cũng không giống người ở vùng núi hoang sơ hẻo lánh này.

Nhất thời hai người cứ như vậy mà nhìn chằm chằm đối phương, không khí ngượng ngùng khó hiểu.

Nam tử im lặng, mà Tuy Tịch cũng không biết phải nói gì.

Nửa ngày trôi qua, Tuy Tịch mới di chuyển ánh mắt đến bên miệng vết thương trên người hắn.

Bạch y nhuốm máu, như hoa mai sắc đỏ đặt trên nền tuyết trắng.

“Huynh có thể đứng lên được không? Nếu đứng được, vậy cùng ta xuống núi để trị thương đi.”

Nam tử không đáp lại Tuy Tịch, hắn vẫn giống như ban đầu chỉ nhìn chằm chằm nàng.

“...Huynh không thể nói chuyện?.”

Nói xong, nàng mới nhận thấy có chỗ gì đó không đúng.

“Nếu không thể nói chuyện, vậy huynh liền chớp mắt một cái.”

Nam tử hiểu ý, sau đó liền chớp mắt một cái.

Tuy Tịch cảm thấy đầu có chút đau, nàng nhíu mày, nhìn nam tử cả người nhuốm máu nằm trên lá cây.

Đã nhìn thấy thì không có khả năng mặc kệ, nhưng là chuyện thật sự có chút khó khăn.

“Vậy ta hỏi huynh một vấn đề, nếu đúng, huynh liền chớp mắt hai cái, được không?.”

“Có phải huynh không thể nhúc nhích, cũng không thể đứng được?.”

Nam tử đôi mắt trong như suối nhìn bóng lưng thiếu nữ thanh tú trước mặt.

Đôi lông mi nhỏ hình phiến vừa động, sau đó nhẹ nhàng chớp hai lần.

Tuy Tịch cảm thấy không còn sức, nàng thở dài một hơi.

Nàng ngồi xuống, đem thảo dược trong giỏ đổ ra, dùng một cục đá nghiền nát, sau đó tỉ mỉ thoa lên miệng vết thương bị lộ ra ngoài của nam tử.

“Xem ra ngày mai lại phải lên núi một chuyến.”Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, đối với việc chính mình vất vả leo núi mất nửa ngày để hái thảo dược, còn chưa kịp đem đi đổi gạo đã phải bất đắc dĩ dùng cho việc này.

Miệng vết thương được bao phủ bởi thảo dược khiến cho nam tử cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn một chút.

Ngay khi hắn muốn thử đứng dậy, một bóng ma như đang bao phủ trên người hắn.

Hắn nhướng mi, ngước mắt nhìn qua.

Tuy Tịch thân thể tuy yếu, nhưng sức mạnh lại rất lớn.

Nàng cảm giác trước khi xuyên đến thân thể này, nàng còn mang theo cả sức lực của mình đến, một nam tử trưởng thành nàng còn có thể nhấc bổng.

Thiếu nữ sắc mặt không hồng hào, còn mang theo chút ốm yếu.

Khi nàng tiến lại gần, hắn mơ hồ ngửi thấy thoang thoảng mùi hương của thảo dược.

Nàng cẩn thận từng li từng tí tránh đụng vào miệng vết thương của đối phương, dùng lực một cái ôm hắn bế lên giống như công chúa vậy.

Sau đó nàng đặt hắn vào giỏ đeo trên lưng, rồi hướng chân núi đi xuống.

Cái giỏ này tuy lớn, nhưng để một nam tử trưởng thành ngồi ở trong vẫn có chút miễn cưỡng.

Từ đầu đến bả vai hắn đều bị lộ.

Nam tử sửng sốt, muốn từ bên trong thoát ra.

Hắn sợ chính mình quá nặng làm ảnh hưởng đến Tuy Tịch.

“Chớ có lộn xộn.”

Hắn nghe xong liền cứng đờ, sau đó cuộn tròn mình ôm lấy đầu gối, tận lực đem chính mình nhét vào.

Không còn lộn xộn nữa.

Hắn biết nếu mình còn động sẽ khiến cho Tuy Tịch mất thăng bằng, sẽ từ trên núi té xuống.

Hắn cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi trong giỏ chờ đợi, nhìn thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ.

Trên tóc Tuy Tịch không có vật trang sức nào cả, mái tóc đen nhánh mềm mại giống như tơ lụa.

Nam tử không có ký ức gì cả, trong đầu là cả một mớ hỗn độn.

Hắn nhìn chằm chằm mái tóc của Tuy Tịch, theo dõi động tác của nàng.

Có một ít tóc tán ở một bên, mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc cổ trẵng nõn của nàng.

“Ta cũng không phải tự nhiên cứu huynh a, đến lúc vết thương của huynh đỡ hơn phải làm công cho ta một tuần mới có thể rời đi. Cũng không có gì, chỉ là giúp ta chặt củi nấu nước, có lúc lên núi hỗ trợ ta hái thảo dược là được.”

“Còn có, trong nhà ta còn một đệ đệ, nếu để ta phát hiện huynh ức hiếp hắn, ta sẽ không tha cho huynh.”

Nàng còn giữ tấm phù trong người, cũng không sợ đối phương đem đi nói.

Nàng nghĩ xong, dù sao mạng này cũng là do nàng cứu. Nếu như nàng cứu là một tên vô lại, muốn làm điều gì xấu, nàng liền dùng phù lửa đốt hắn.

Hoặc là gọi hàng xóm ra hỗ trợ, hung hăng đánh hắn một trận rồi ném ra ngoài thôn cũng được.

Tuy Tịch tự cho là rất có năng lực chấn áp, cứ như vậy mà cảnh cáo đối phương một phen.

Sau đó nàng dừng bước, quay đầu nhìn về phía đối phương.

“Đồng ý, vậy liền chớp mắt một cái.”

Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức nam tử có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt Tuy Tịch.

Dưới ánh nắng lộ ra mười phần đáng yêu.

Hắn trừng mắt suy nghĩ còn chưa kịp phản ứng đã bị Tuy Tịch cảnh cáo như vậy.

Sau đó mới chậm rãi chớp mắt hai lần.

Như hồ điệp vỗ cánh, vừa nhẹ nhàng tĩnh mịch, lại vừa mềm mại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play