Bái Sư Kiếm Tông

Chương 1


1 năm


Edit : Rùa Đoản Mệnh

Phía nam, dưới chân núi có một tiểu thôn, khoảng cách so với thành trấn có chút xa xôi.

Ở đây, thôn dân muốn đi chợ mua chút đồ vật thì phải xuất phát từ lúc trời còn đang tờ mờ sáng , như vậy mới có thể gấp rút trở về trước khi trời tối.

Nơi này tuy được núi bao bọc bốn phía, đường núi gập ghềnh đi lại không thuận tiện , nhưng lại so với bên ngoài an toàn hơn rất nhiều.

Bình thường yêu thú đều chọn người từ nhiều địa phương để nháo loạn, Thu Lâm thôn tuy là tiểu thôn, đừng nói là yêu thú, ngay cả người ngoài cũng hiếm khi biết đến tiểu thôn này.

Tuy rằng nơi này có chút vắng vẻ, nhưng đối với Tuy Tịch mà nói cũng tính là tự to, nhàn nhã.

Bất quá, điều này chỉ thấy được ở dưới tình huống có đầy đủ lương thực.

Mỗi khi gạo trong vại thấy đáy, Tuy Tịch không khỏi bắt đầu oán giận nơi rừng núi xa xôi hẻo lánh này.

Tuy Tịch không phải là người của thế giới này , nàng gặp tai nạn trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Đợi đến khi nàng thanh tỉnh liền phát hiện xuyên đến thân thể của một tiểu cô nương mười sáu  tuổi, so với nàng nhỏ hơn hai tuổi.

Theo lý thuyết, nàng không chết mà còn trẻ lại hai tuổi thì nàng hẳn là phải cảm thấy vô cùng cao hứng mới đúng, mà khi Tuy Tịch tỉnh lại nhìn đến một trận gió có thể thổi lật cỏ đất bay vào trong gian phòng, còn có thể thấy một con chuột chui vào trong góc.

Nội tâm nàng muốn cự tuyệt.

Nêu như chỉ nói là nghèo thì nàng có thể tiếp nhận, đáng tiếc nàng không chỉ nghèo, còn hơn cả con chồng trước*.

*Ai có thể giúp mình nhớ lại nghĩa của câu này không ạ, mình có biết nhưng thời gian lâu dài mình quên mất r ạ ಥ_ಥ

Tuy Tịch ban đầu cũng không biết chính mình xuyên đến trong một quyển sách, cho đến khi biết được nơi mình đang sống, cùng với tên của đệ đệ, kết hợp với chuyện cha mẹ đã mất gặp phải.

Nàng mới chậm rãi ý thức được.

Quyển sách này là Tuy Tịch trước kỳ thi tốt nghiệp trung học vài ngày, vì muốn thả lỏng tâm trạng nên đã tìm bạn cùng phòng tùy tiện mượn, nàng chỉ đơn giản lật xem một vài phần ở phía trước.

Tuy Tịch thấy được nam phụ ác độc đối với nữ chính yêu mà không được, tại thời điểm đó liền nổi lên tâm tư xấu xa muốn vấy bẩn nữ chính. Chỉ là mọi chuyện còn chưa kịp diễn ra đã bại lộ, bị nam chính cùng với nhân vật phản diện làm thành một cái roi da người.

Nam phụ cũng có một chút thiên phú nhưng xuất thân lại không tốt, điểm đấy cũng chính là chỗ đau của hắn.

Nếu ai nói hắn là từ trong một cái thôn nhỏ ra, hắn chắc chắn sẽ thẹn quá thành giận.

Cũng chính bởi vì nơi đây là chỗ đau của hắn, từ sau nhân vật phản diện cùng với nam chính đem hắn làm thành roi da người, lại đem hắn ném trở về cái thôn kia.

Mà cái thôn này, được gọi là Thu Lâm.

Nam phụ ác độc, gọi là Tuy Thẩm.

Tuy Tịch mỗi khi nghĩ đến đây liền vô cùng đau đầu, không bởi vì những cái gì khác.

Thân thể nàng xuyên đến là tỷ tỷ mất sớm của Tuy Thẩm, cũng là người thân duy nhất của hắn.

Tuy Tịch biết được, mình có thể trùng sinh hơn phân nửa là bản thân nguyên chủ đã mất cho nên hồn phách của nàng mới có cơ hội, sống ở trong thân thể của nguyên chủ.

Bất quá như vậy tuy có thể sống tạm, nhưng thân thể của nguyên chủ vẫn còn suy yếu như cũ, nàng thường xuyên cảm thấy choáng váng hoa mắt ,không thể sử dụng sức lực.

“Tỷ tỷ, có phải đầu tỷ lại thấy choáng váng , tật xấu lại tái phát?”

Tuy Thẩm vừa đem gian phòng đêm qua bị gió thổi đầy đất với lá dọn dẹp sạch sẽ, hắn vừa đẩy cửa tiến vào liền thấy Tuy Tịch tay vịn vào vại gạo bên cạnh, liền cho rằng bệnh đau đầu của nàng lại tái phát.

Tuy Thẩm so với Tuy Tịch nhỏ hơn tám tuổi, năm nay cũng vừa tròn tám tuổi.

Không hổ là tương lai có thể tu tiên, chưa kể, hắn từ khi sinh ra đã trắng trẻo, đẹp hơn so với những hài tử khác trong thôn Thu Lâm.

Hắn lớn lên môi hồng răng trắng, nếu không phải trên người hắn mặc y phục xốc xếch, nói hắn là Vương Thành quý công tử cũng có người tin.

Tuy Thẩm vội vàng đem cây chổi cầm trong tay dựa vào bên cửa, bước nhanh tới chỗ Tuy Tịch đỡ lấy cánh tay của nàng.

“Nếu thân thể tỷ không thoải mái, vậy tỷ liền lên giường ngồi đi, cần phải quét tước phòng nào cứ giao cho ta là được.”

Hắn vỗ vỗ ngực, cứ việc cần sức, tới tay hắn đều làm được, mở miệng nói đến cũng rất là làm cho người ta an tâm.

Từ khi xuyên đến nơi này thời gian cũng đã qua một năm, nếu không phải Tuy Tịch biết chút ít nội dung cốt truyện, có đánh chết nàng cũng không tin tưởng được trước mắt nàng, đệ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế kia.

“Ta không choáng váng đầu, chỉ là suy nghĩ một chút thôi. Gạo trong nhà đã ăn hết, nghĩ ngày mai lên núi chặt ít củi, hái thêm chút thảo dược đi nhà Vương đại thúc đổi lấy lương thực.”

Tuy Thẩm sửng sốt, kiễng chân duỗi cổ vào trong vại gạo xem.

Bên trong chỉ còn lại một lớp gạo mỏng manh , nấu một nồi cháo loãng cùng lắm chống cự được cho đến ngày hôm sau.

Tiểu thiếu niên không nói chuyện, hắn cắn môi, trầm mặc.
 
“Làm sao vậy? Lâm gia tiểu tử lại bắt nạt đệ, nói đệ là tiểu bạch kiểm*?.”

*Đây là chỉ những chàng trai xinh đẹp nhưng yếu ớt, kiểu chân yếu tay mềm, trói gà không chặt.

“Không.”Hắn lắc lắc đầu, buồn buồn mở miệng.

Tuy Thẩm tay xiết góc áo, một lát sau mới tiếp tục nói :“...Tỷ tỷ, ngày mai tỷ lên núi có thể mang theo ta đi được không? Một mình tỷ lên núi ta không yên tâm. Nghe Cẩu Đản nói trên núi hình như có gấu, mấy ngày trước cha hắn lên núi đi săn trở về từ xa nhìn thấy, sợ tới mức thúc ấy phải nhanh chóng chạy trở về.”

“Có gấu? Nhưng lúc này chả phải đã là mùa đông sao.”Tuy Tịnh nghe xong có chút mơ màng, tuy rằng gần đây không có tuyết, nhưng nhiệt độ xung quanh lại không lừa được người.

Núi Thu Lâm so với trước đông ấm áp hơn rất nhiều, thảo dược trên núi có nhiều loại khác nhau, đều chịu được cái rét cái nóng, một năm bốn mùa đều có.

Mùa đông nàng kỳ thực tích lũy một ít lương thực trong nhà kho ở sau núi, nay chưa tới thời điểm rét lanh, nàng năng lực có hạn lại tích trữ không được nhiều.

Tuy Tịch lo lắng không đủ lương thực, tháng này chịu cực một chút lên núi nhặt củi hái thảo dược để đi đổi lấy gạo.

“Vậy đệ nói cho ta, cha của Cẩu Đản là thực sự thấy được gấu sao? Thúc ấy bình thường săn mấy con thỏ tới tận chiều tối mới xuống núi, khi đó sắc trời mờ tối không chừng là nhìn lầm.”Tuy Tịch ở thế giới này sinh hoạt một năm, cơ hồ cứ cách mấy ngày đều lên núi.

Nàng sống ở đây cũng được 1 năm, cứ cách mấy ngày đều sẽ lên núi.

Năm trước, thời điểm bắt đầu vào đông, nếu không nhầm, đừng nói là gấu, ngay cả lợn rừng nàng cũng chưa từng thấy.

“...Thật sự là nhìn thấy. Cẩu Đản nói cho ta, cha hắn nhìn đến phía sau một gốc cây một cái bóng đen, so với người trưởng thành còn lớn hơn gấp ba bốn lần. Đây không phải là gấu thì còn có thể là cái gì?”

“Cũng có thể là bóng mặt trời kéo dài chiếu rọi xung quanh cho nên cũng có thể lớn như vậy.”

Tuy Thẩm nghe xong còn muốn nói gì đó để phản bác, lại phát hiện mình cái gì cũng không nói ra được.

Hắn phồng má, gấp đến đỏ mặt.

“Không được! Chẳng may có gấu thật thì làm sao bây giờ? Ta không cho tỷ đi! Muốn đi cũng phải dẫn ta theo!.”

“Cái này, nếu quả thật có gấu, mang theo đệ đi lại sẽ như thế nào? Đệ một tiểu thiếu niên nhỏ nhắn như thế có thể đánh lại gấu sao?”Tuy Tịch nhìn dáng vẻ vội vàng của Tuy Thẩm, nàng cười cười, nâng tay lên xoa xoa đầu của hắn.

“Ta..ta có thể làm mồi! Ta so với tỷ sinh ra da thịt non mịn, nó khẳng định sẽ vô cùng vui mừng mà đến ăn ta! Tới lúc gặp nguy hiểm, tỷ chỉ cứ việc chạy trốn là được.”

Tuy Tịch dừng tay xoa đầu tiểu thiếu niên lại, nàng buông mi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ rực của hắn, còn có trong mắt là cảm xúc lo lắng không một chút giả dối.

Trong lòng nàng khẽ rung động, lông mi dài cũng theo đó mà run rẩy.

“Nói cái gì đó, tiểu tử thối.”

Nàng búng tay một cái ngày sau gáy hắn, sau đó từ sau cánh cửa lấy ra một tấm phù*.

*Bùa

Tấm phù màu đất sét, bên trên được dùng mực màu đỏ viết cái gì đó, nét chữ giống như gà bới, nhìn không ra chữ gì.

“Tỷ tỷ của đệ thông minh lại tài giỏi, bản thuật pháp mà cha để lại kia, ta đã lĩnh ngộ hơn phân nửa rồi.Nếu ta gặp chuyện nguy hiểm, liền dùng tấm phù này thoát thân, lập tức thuấn di*về nhà.”

*Một thuật kiểu dạng giống như dịch chuyển tức thời.

“Cho nên, đệ cứ yên tâm đi.”

Tuy Tịch giọng điệu thoải mái mà nói, sau đó trước mặt tiểu thiếu niên đem tấm phù giấy này gấp lại nhét vào ống tay áo.

Tuy Thẩm biết Tuy Tịch đối với thuật pháp rất có thiên phú, ít nhất so với cha hắn cường đại hơn.

Cha cả đời đều nghiên cứu tu hành đắc đạo, vài lần ở Thanh Tiêu Lăng Vân vào giai đoạn đầu tham gia lựa chọn đệ tử thí luyện.

Mà Tuy Tịch chỉ dùng thời gian ngắn ngủi một năm liền đã học xong cách vẽ phù, dùng phù để tạo ra lửa, tạo ra giónhững thứ này đều không kém.

Chẳng qua Tuy Tịch chỉ nói cho một mình Tuy Thẩm, người trong thôn cũng không hề biết nàng có năng lực như vậy.

Tuy Thẩm nghe nàng nói vậy, lúc này mới yên tâm hơn chút.

“Nhưng ta vẫn là nghĩ cùng tỷ lên núi...”

“Không được, đệ vẫn còn nhỏ, đường núi gập ghềnh đệ căn bản không có cách nào để đi. Ta một mình đi lên đều quá sức, tới lúc đó không thể cõng được đệ”.Tuy Tịch không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

Tiểu thiếu niên có chút thất vọng cúi đầu, cũng không nói gì, chỉ rầu rĩ cầm chổi tiếp tục ra ngoài quét lá.

Bên ngoài lá vừa được quét sạch sẽ, lại bị gió thổi rơi xuống một ít.

Tuy Tịch nhìn dáng vẻ giận dỗi của Tuy Thẩm, trên khuôn mặt thanh tú diễm lệ mang theo một chút ý cười.

Đuôi lông mày, khóe môi nàng, nở rộ giống như ngày xuân của các loài hoa.

“Bất quá, chiều tối ngày mai đệ có thể đến chân núi đón ta. Nhớ cầm theo ngọn đèn.”

“Đường dài, tỷ sợ tối.”

_ _ _

Một chút tâm sự của Rùa : 

Thực sự lần đầu mình dịch truyện, lại còn thử sức luôn với thể loại tiên hiệp cổ đại nên vốn từ vựng của mình khá là hạn hẹp, từ ngữ dịch có thể không đúng ý , cũng không được chau chuốt cho lắm. Có một vài phần mình tự dịch theo ý hiểu của mình, bạn nào có đọc convert rồi nếu thấy sai ở đâu thì góp ý giúp mình nha, mình sẽ sửa lại.

Do là mình khá là thích thể loại tiên hiệp nên mới quyết định dịch thử trong khi còn khá là non tay, trong tương lai sẽ cố gắng hoàn chỉnh lại.
  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play