Mậu Trúc tiến vào: "Điện hạ, Qúy Bình công công vẫn chưa trở về."
Lý Thản liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: "Nàng ấy đi đâu?"
Hắn biết sáng nay sau khi lâm triều Quý Bình đã rời đi ly viện, nhưng buổi trưa hắn còn gặp qua Quý Bình, hắn ban ngày đều ở trong cung xử lý chính sự, ban đêm trở về Đông Cung mới nhớ đến việc Quý Bình ở ly viện.
Mậu Trúc trả lời: "Điện hạ, Qúy Bình công công hình như đã đến chùa Từ Phúc ..."
Chùa Từ Phúc?
Bàn tay của Lý Thản hơi khựng lại, hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi hắn, hắn quên mất ...
Quý Bình vẫn nhớ ngày đó, cho nên mới thay hắn đến chùa Từ Phúc.
Lý Thản trầm mặc.
Mậu Trúc ngập ngừng mở miệng: "Điện hạ, nghe nói hôm nay Qúy Bình công công đã đến Ly Viện, và đuổi mẹ Vương quản sự của Ly Viện đi ."
Lý Thản ngước mắt nhìn hắn.
Mậu Trúc nói tiếp: "Thần nghe Nhị phu nhân của Hầu phủ nói rằng lò than trong nhà quá lạnh, Qúy Bình công công liền lấy lý do nô tỳ hầu hạ không chu toàn, đuổi mẹ Vương đi."
Mậu Trúc nói xong không dám nhìn về phía Đông Cung, liền cúi đầu xuống.
Lý Thản vô cảm nói: "Đi ra ngoài."
Mậu Trúc không dám phát ra tiếng động.
Chờ Mậu Trúc lui ra ngoài, Lý Thản vừa ngẩng đầu lại liếc nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
**
Sau đó, Quý Bình bước vào: "Điện hạ đang tìm thần?"
Lý Thản ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục nhìn xuống xem quyển sách trong tay, trầm giọng nói: "Đi chùa Từ Phúc?"
Quý Bình đáp: "Điện hạ có việc bận, thần thay điện hạ đến thắp một nén nhang cho nương nương."
Lý Thản thấp giọng nói: "Chỉ có ngươi còn nhớ."
Quý Bình nhìn hắn: "Điện hạ..."
Lý Thản kiềm chế cảm xúc trong mắt trở lại dáng vẻ lạnh lùng: "Nghe nói hôm nay ngươi đến Ly Viện?"
Quý Bình cúi người: "Thần còn chưa có thời gian nói chuyện này với Điện hạ."
"Nói tiếp đi."
"Hôm nay thần đã nhìn thấy nhị tiểu thư của Hầu phủ, có một số chuyện nhìn không thấu."
Lý Thản treo bút, "Nói như thế nào?"
Quý Bình đáp: "Điện hạ ban cho chữ, Nhị tiểu thư liếc qua một cái, không phản ứng gì kêu người nhận lấy, còn nói treo nó lên."
“Treo lên?” Lý Thản tò mò nhìn hắn.
“Vâng.” Quý Bình nói tiếp: “Nhìn bề ngoài, không giống như cố ý nói, ngược lại nhìn thoáng qua cũng không thấy chỗ nào không thoải mái, trên mặt cũng không có một tia buồn bực, chỉ nói lò than không ấm bằng lò than trên xe ngựa lúc hồi kinh. thần liền kêu mẹ Vương đến một chuyến để thử nàng, xem phản ứng của nàng, nhưng nàng không nói cái gì, chỉ hỏi chi phí trong phủ có cần sự cho phép của Đông Cung. Xem bộ dạng như được nuông chiều từ bé thành thói quen, ở trong Ly Viện khắp nơi đều cảm thấy không thoải mái. Sau đó thần nói việc đó đều do Phu nhân làm chủ, nàng liên sai hạ nhân đi mua thêm than. Ngược lại với chuyện thành thân nàng không nói một câu nào"
Lý Thản cười nhạt: "Hôm qua nghe Mậu Trúc nói nàng không khóc cũng không làm loạn. Hôm nay nhìn qua, nàng có vẻ không lo lắng cho Lý Dụ một chút nào. Theo người, là giả hay thật?"
Quý Bình chắp tay "Giả giả thật thật, thật thật giả giả đều có."
Lý Thản cười nhẹ.
Quý Bình lại nói: "Trên đường trở về lần này, người đưa tin ở Ly Viện tới, nói rằng Nhị tiểu thư đang tìm người xây một gian ở trong Mai Viên, nói phong cảnh rất tốt, và nàng muốn ở đó uống trà, thưởng mai, thưởng tuyết. "
Lý Thản cười khẽ: "Khi tổ tiên ở đó, sân gọi là Mai Viện, dùng để thưởng thức mai và tuyết vào mùa đông. Nàng có hứng thú."
“Lý Dụ đâu?” Lý Thản hỏi lại.
Quý Bình trả lời: "Phế Thái Tử vẫn còn chưa tỉnh."
Lý Thản không thèm đếm xỉa đến Lý Dụ nữa, dùng đầu ngón tay gõ vào mép bàn, nói đùa: "Chấp nhận số phận là tốt rồi, Lý Dụ vẫn còn đang ở đó, mặc kệ nàng ở Ly Viện muốn làm gì thì làm. Chờ Lý Dụ chết đi, trong Ly Viện còn nhiều người nàng cần quan tâm hơn, không muốn chấp nhận số phận của mình cũng phải chấp nhận ... "
Qúy Bình cúi đầu và không đáp lại.
“Để Mậu Trúc đến hầu hạ trước điện.” Lý Thản nói xong, Quý Bình kinh ngạc: “Điện hạ, Mậu Trúc người này tâm địa bất chính.”
Lý Thản cười nói: "Biết hắn tâm địa bất chính, không từ thủ đoạn, liều mạng leo lên phía trước, cũng không thích hắn, nhưng muốn cho hắn cơ hội này, muốn xem xem trong vũng bùn này một người khiêm tốn như con kiến, phải hao hết tâm tự bày trăm phương ngàn kế như thế nào mới có thể bò lên phía trước, có thể bò cao đến đâu, có thể rơi vào cái chết hay không?”.
Quý Bình muốn nói, nhưng vẫn im lặng.
"Đi ra ngoài."
"Vâng."
“Quý Bình.” Hắn gọi lại.
Quý Bình quay lại: "Điện hạ."
Lý Thản nhìn hắn: "Chuyện ở chừa Từ Phúc cảm ơn ngươi."
Quý Bình nhẹ nhàng nói: "Điện hạ mạnh khỏe là được."
"Đi ra ngoài."
Quý Bình rời đi: Lý Thản cầm bút nhưng không nhúc nhích.
Lý Dụ là thiên chi kiêu tử, so với hắn khác nhau một trời một vực.
Cả hai đều họ Lý, nhưng hai người bọn họ một người là bầu trời, một người lại là một bãi đầm lầy. Bây giờ cùng lắm chỉ là hắn trèo lên chỗ cao trong bãi đầm lầy, còn Lý Dụ mới chỉ ngã vào đống bùn mà thôi.
Trong triều đều cho rằng hắn muốn Lý Dụ chết, làm sao hắn lại muốn Lý dụ chết được?
Hắn chỉ muốn Lý Dụ thở phào nhẹ nhõm, để Lý Dụ có thể tận mắt chứng kiến hắn bây giờ làm Trữ Quân như thế nào, Lý Dụ đang giãy giụa trong đống bùn ra làm sao ...
Quý Bình bước ra khỏi đại sảnh, cả người có chút mơ hồ.
Điện hạ lên kế hoạch nhiều năm, cuối cùng cũng đã đến thời điểm, nhưng nó sẽ không thể tiến xa hơn nữa ...
“Quý Bình công công.” Một viên quan đến gần.
Đó là Hồng Lư Tự, thiếu khanh Tống Hoài Như Tống đại nhân, Quý Bình chắp tay:” Tống đại nhân ."
Tống Hoài Như hỏi: "Quý Bình công công, điện hạ đã nghỉ ngơi chưa? Trong triều có chuyện cần hỏi ý kiến của điện hạ."
"Vẫn chưa, Tống đại nhân đợi."
Quý Bình đi vào truyền tin.
"Điện hạ, vi thần đêm khuya đến Đông cung có việc gấp. Thương Nguyệt thái tử năm ngày sau sẽ hồi kinh, buổi sáng ngày mai vi thần sẽ đi đón người. Trước khi rời đi, xin quyết định của điện hạ." Tống Hoài Như không thể phỏng đoán chỉ có Đông Cung mới có thể quyết định.
Thương Nguyệt thái tử, Bách Cận? Lý Thản ngừng viết, không ai muốn đắc tội với Bách Cận.
Tống Hoài Như nói thật, "Thương Nguyệt thái tử đã đến kinh thành, theo lý là muốn cùng hoàng thượng gặp mặt, nếu thái tử hỏi tới ..."
Lý Thản trầm giọng nói: "Phụ hoàng bệnh nặng, ai cũng không được gặp."
Tống Hoài Như hiểu được: "Vi thần đã hiểu."
Tống Hoài Như còn ở trong điện cùng Lý Thản bàn việc, Quý Bình lại thấy Phó Tái Thời tiến đến.
Phó Tái Thời là thiếu khanh Đại Lý Tự, trước đây thường xuyên qua lại với Lý Thản.
“Phó đại nhân.” Quý Bình chào.
Phó Tái Thời đã quen với việc nịnh nọt: "Quý Bình công công, điện hạ đã nghỉ ngơi chưa? Hạ quan có việc, muốn gặp điện hạ."
Quý Bình đáp: "Điện hạ còn chưa nghỉ ngơi, nhưng Tống đại nhân vừa mới vào trong, Phó đại nhân có việc gì gấp không?"
Phó Tái Thời cười nói: "Cũng không phải chuyện gấp, Quý Bình công công, Hạ quan có chuyện phiền lòng."
Phó Tái Thời biết hắn là thuộc hạ thân tín của Đông Cung, vốn dĩ muốn thăm dò qua lời nói của hắn, "Triệu quốc công đã đến Đại Lý Tự, nhưng mà Triệu gia và gia quyến nên giải quyết như thế nào, ta cũng muốn hỏi ý tứ của Quý Bình công công. "
Qúy Bình mỉm cười, "Phó đại nhân cân nhắc, việc này, Phó đại nhân tốt nhất nên cùng điện hạ bàn bạc."
“Cũng đúng.” Thấy hắn không muốn dính líu, Phó Tái Thời xem xét thời thế.
Đúng lúc này có người đến tìm Quý Bình, Quý Bình chắp tay: "Phó đại nhân xin lỗi không tiếp được."
Phó Tái Thời chắp tay: "Công công đi thong thả."
Khi Quý Bình rời đi, trong đầu hắn hiện lên một cảnh tượng. Khi còn bé điện hạ không được sủng ái, lúc bị ngã, Triệu quốc công nhẹ nhàng đỡ hắn dậy: "Điện hạ có bị thương khi ngã không?"
Điện hạ lắc đầu.
Triệu quốc công nói với Điện hạ: "Lão thần đã nghe nói hôm nay điện hạ làm bài tập, đã tiến bộ không ít. Điện hạ cần phải kiên trì. Có thời gian, Hoàng thượng nhất định sẽ ưu ái."
Điện hạ gật đầu: "Đa tạ Triệu quốc công."
Lúc đó điện hạ vẫn còn nhỏ...
Quý Bình trong lòng thở dài, điện hạ hiện tại muốn xử lý Triệu Quốc công, Triệu quốc công có cháu gái Triệu Ấm Triệu tiểu thư, điện hạ muốn xử trí như thế nào?
Triệu tiểu tư lại không phải người khác ...
Triệu quốc công ở trong ngục Đại Lý Tự lâu như vậy, việc của Triệu gia xử lý chậm chạp mãi chưa có kết quả, nhưng người khác có thể không biết nhưng hắn biết. Điện hạ xử lý mọi việc quả quyết, chỉ do dư với Quốc công phủ.
Điện hạ đối đãi với Quốc công phủ và Vĩnh An Hầu phủ hoàn toàn khác nhau.
Điện hạ muốn quốc công cúi đầu van xin hắn, muốn Triệu gia nhân thua, cho Triệu gia đường lui.
Nhưng quốc công vẫn không chịu ...
Điện hạ không gật đầu, Triệu quốc công ở Đại Lý Tự là một củ khoai tây nóng, chỉ có thể tiếp tục.
Nếu Phó Tái Thời muốn nói dối hắn, hắn đương nhiên không thể nhiều lời.
Đây là tâm bệnh của điện hạ, đó càng là điều cấm kỵ, thiên vị một điểm, bao nhiêu cái đầu cũng không đủ ...
****
Ôn Ấn đêm nay không nghĩ tới việc ngủ tiếp.
Vẫn luôn quấn trong chăn bông, ngồi ở trên giường, giữ khoảng cách nhìn Lý Dụ, đặc biệt là chỗ cánh tay, nàng phải dùng khăn quấn hai lớp, bị 'chó' cắn, cả một đêm run rẩy như cầy sấy ...
Lý Dụ vừa nãy tỉnh lại một lúc, không phân biệt trắng đen cắn nàng một cái, sau khi cắn nàng xong liền ngất đi.
Ôn Ấn: "..."
Ôn Ấn ôm gối ngồi cách xa hơn một chút, màn gấm vẫn đang buông, chuyện này xảy ra thì cần phải che giấu không cho người ta biết, Ôn Ấn định ngồi như thế cho đến bình minh, và đợi Hồ sư phụ đến để xem.
Làm tròn lại, hôm nay Lý Dụ tỉnh lại một lần.
Nếu tin tức về việc Lý Dụ tỉnh lại lan truyền trong kinh thành, sự ổn định mong manh trong kinh thành lúc này có thể bị phá vỡ, và cũng sẽ có một cuộc náo động, không biết làm thế nào,...
Nhưng Ôn Ấn hiện tại không muốn nghĩ tới.
Nàng mới hồi kinh được hai ngày, tình hình trong kinh thành vẫn chưa nắm được rõ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Dụ, trong mắt nàng theo bản năng hiện lên sự sợ hãi, hơn nữa hắn vừa mở mắt đã cắn nàng, đó cũng là làm theo bản năng. Đó hẳn là ấn tượng trong tâm trí, vẫn còn dừng lại ở cảnh tượng cuối cùng trước khi bất tỉnh.
Trên chiến trường ...
Nếu không phải trên chiến trường bị dồn đến đường cùng, một vị hoàng tử làm sao có thể hạ mình, mở miệng cắn người?
Ôn Ấn lại vén chăn bông lên, nhìn hai hàng dấu răng ngay ngắn trên cánh tay.
Chó sao?
Qua lớp áo rồi mà cắn còn tàn nhẫn như vậy...
Ôn Ấn từ xa nhìn hắn, nàng tuy rằng thông cảm với hắn, nhưng đối với cánh tay của chính mình càng thông cảm hơn.
Ôn Ấn vốn dĩ không định ngủ, dựa lưng vào tường thức cả đêm.
Nhưng đến nửa đêm, cơn buồn ngủ dâng lên, Ôn Ấn thực sự không thể chịu được nữa nên quấn chặt chăn bông, dựa vào tường nhắm mắt.
Bởi vì ngồi dựa vào tường ngủ gà ngủ gật không được vững chắc, Ôn Ấn thỉnh thoảng sẽ tỉnh lại cúi đầu tỉnh một lần. Lần cuối cùng Ôn Ấn mở mắt, đã gần rạng sáng.
Bên ngoài màn gấm nến gần như bị dập tắt hết, ngọn lửa nhảy nhót, phát ra tiếng nổ tanh tách. Vài tiếng tách tách, ngọn lửa trên cây nến vụt tắt. Ôn Ấn không thức nữa mà ngủ thiết đi.
Khi tỉnh dậy, cảm thấy xung quanh ấm áp.
Loại ấm áp này Ôn Ấn không xa lạ, ý nghĩ này cũng khiến Ôn Ấn sửng sốt.
Theo bản năng mở mắt ra, đôi mắt vẫn buồn ngủ, đầu tiên là nàng mừng vì tay mình không chui vào quần áo của Lý Dụ, chắc là bị hắn cắn đau; nhưng ngay sau đó nàng nhận ra rằng mình đang nằm rất gần Lý Dụ, và Lý Dụ cũng đang trợn mắt nhìn nàng.
Ôn Ấn: "..."
Lý Dụ: "..."
Hai người mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt di chuyển đánh giá đối phương. Một lúc sau, hai người đang tựa vào nhau mới có phản ứng, đối phương liền tỉnh lại!
Ôn Ấn vừa định chống tay đứng lên, nhưng Lý Dụ đã nhanh hơn nàng một bước.
Trước khi nàng đứng dậy, hắn đã nghiêng người đè nàng xuống giường, vừa đè nàng vừa dùng lòng bàn tay che miệng nàng, nàng không thể cử động cũng không thể phát ra âm thanh.
Hai người gần nhau đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau và nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt nhau của đối phương.
Lý Dụ không thể tin được, hắn sẽ nằm cùng với người ăn mặc như thế này, hắn không nhớ rõ bên cạnh hắn còn có người thân thiết như vậy!
Ấn tượng của hắn trước khi bất tỉnh chính là bị ngã nhựa trên chiến trường Hoàn Châu, hắn không biết có phải bị người Đông Lăng bắt hay không, nhưng trước mắt, người này có phải người Đông Lăng hay không!
Cả hai người đều thở hổn hển, không ngừng cố gắng nhìn ra ý đồ trong mát đối phương, vừa cảnh giác vừa nhíu mày, cho đến khi bên ngoài vang lên âm thanh của mẹ Lê: "Phu nhân không sao chứ."
Lý Dụ và Ôn Ấn đều sững sờ, hẳn là vừa rồi đều nghe được âm thanh kia.
Hắn nhìn nàng
Nàng cũng nhìn hắn.
Đột nhiên, đầu óc Lý Dụ mơ mơ màng màng nhớ tới cảnh tượng ban nãy.
Nàng đứng trước tấm bình phong thay quần áo, xiêm y từng lớp được cởi ra, từng cái áo được treo lên, lộ ra dáng vẻ yêu kiều, hắn còn nhìn nàng thật lâu ...
Đó không phải là nằm mơ, đó là nàng.
Lúc này Lý Dụ mới nhận ra rằng vừa rồi tình thế cấp bách nên đã đè nàng xuống, ánh mắt nàng bối rối, quần áo bị hắn làm cho rối tung, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Lý dụ đỏ mặt không giải thích được.
Ôn Ấn nhìn không thấy phía sau lỗ tai của hắn, nhưng vừa thấy ánh mắt hắn dường như có chút thay đổi, không còn vẻ đề phòng như trước nữa.
Lý Dụ trong cổ họng khẽ nuốt nước miếng, như thể nhận ra nàng sẽ không làm loạn, nhưng nếu muốn lên tiếng thì vừa rồi đã giãy giụa lên tiếng. Khi nãy có người gọi nàng, nếu nàng không lên tiếng, chắc chắn sẽ có người đi vào.
Lý Dụ chậm rãi thả lòng bàn tay.
Ôn Ấn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, mẹ Lê, chỉ bị trượt chân nhưng không bị thương. Ta vẫn còn hơi buồn ngủ muốn ngủ thêm."
Nàng không nói nhảm, nhưng Lý Dụ vẫn đè chặt nàng.
Bên ngoài, giọng nói của mẹ Lê lại truyền tới: "Vâng, nếu phu nhân có việc gì hãy gọi lão nô."
“Được.” Ôn Ấn bình tĩnh đáp.
Bên ngoài không còn tiếng nói của mẹ Lê, không khí trên giường lại trở nên căng thẳng.
Hai người vẫn bốn mắt nhìn nhau cho đến khi Lý Dụ xác nhận rằng không có nguy hiểm xung quanh, và trong phòng cũng không có ai khác, chỉ có nàng.