Lý Dụ nhìn nàng, trầm giọng hỏi: "Đây là nơi nào? Ngươi là ai?"
Ôn Ấn biết Thái Tử hắn được dạy dỗ bởi thái phó, từ nhỏ đã đi theo Thiên gia, mặc dù nhìn bộ dáng hắn giống thiếu niên hoạt bát, nhưng suy nghĩ và đầu óc không thua kém người khác ...
Ví dụ như mới vừa rồi.
Hai người một câu cũng không nói, chỉ dựa vào ánh mắt của nàng và sự thay đổi trên khuôn mặt, hắn có thể thấy được nàng không có ác ý với hắn, nên buông nàng ra, nhưng buông ra, cũng không hoàn toàn mất đi sự đề phòng.
Nằm trên giường bệnh một lúc lâu, đôi môi mỏng tái nhợt, lông mày hơi nhíu lại, mẹ Lê nói đúng ngũ quan của hắn quả thực rất xuất sắc, đường nét tinh xảo. Ngay cả khi bị bệnh, nhìn giống như thiếu niên đẹp trai anh tuấn nhưng không dễ bị người khác bắt nạt.
Hắn hôn mê hơn một tháng, thời gian tỉnh lại không dài, tình trạng hiện tại không rõ lắm, cơ thể vẫn đang thích ứng với sự thay đổi, nhưng trong mắt không có một tia hoảng sợ, mà lại vững vàng điềm tĩnh.
So với người đêm qua sợ hãi mà cắn nàng một cái...
Như hai người khác nhau.
Đêm qua, đó là tâm tình thiếu niên không được che giấu, và trước mắt, là Thái tử của Đông Cung ...
Ôn Ấn nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đây là Trường Phong Kinh Trung, ta là Ôn Ấn."
Trường Phong Kinh Trung ...
Lông mày của Lý Dụ đột nhiên nhíu lại, hẳn là không thể tin được nhưng cũng không vội phản bác, thay vào đó, hắn tiếp tục hỏi nàng: "Nếu ta đang ở Trường Phong Kinh Trung, vì sao ta với ngươi lại ở cùng một chỗ?"
Hắn là thái tử, muốn ở trong cung thì cũng nên ở Đông cung.
Chứ không phải là ở đây.
Ôn Ấn nhìn hắn, lời ít ý nhiều mà nói: "Chúng ta đã thành thân..."
Vì vậy mới cùng ở một chỗ với nàng.
Nàng nói xong liền im lặng, chờ Lý Dụ đáp lại.
“Thành thân, tại sao ta lại không nhớ gì cả?” Ánh mắt Lý Dụ đầy sự dò hỏi, giọng nói nhẹ nhàng êm dịu, rất dễ chịu, vì vậy đã làm mờ đi ý tứ dò hỏi trong câu hỏi.
Ôn Ấn do dự một chút, nghĩ xem nên trả lời thế nào để hắn có thể bình thản tiếp nhận sự thật, không cảm thấy quá sốc.
Trong khi hít thở, Lý Dụ có thể ngửi thấy mùi hoa mận trên người nàng.
Đó không phải là mùi hoa mận ngào ngạt nồng nàn, mà là mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nàng khi ở gần nàng.
Hắn cũng nhớ lại cảnh hắn nhìn thấy nàng cởi y phục lúc nãy, hắn lúc ấy đã ngây người không thể rời mắt, lúc này hắn mới nhận ra mình đang nhìn dáng vẻ thướt tha yêu kiều của nàng, rung động lòng người, hắn đã nhìn thấy lúc nãy. Hiện giờ, mùi thơm nhẹ trong hơi thở này dường như bị nhiễm vào những ý nghĩa khác ...
Ôn Ấn cố gắng chậm rãi nói với hắn: "Ngươi không có ấn tượng, bởi vì đón dâu, bái đường đều là do gà trống làm."
Quả nhiên, Lý Dụ tiếp tục cau mày, suy ngẫm về những gì mà nàng nói.
Ôn Ấn cũng tiếp tục nhìn sự thay đổi sắc mặt của hắn, cố gắng bình tĩnh nhất có thể: "Lúc trước khi hồi kinh, ngươi vẫn luôn hôn mê chưa từng tỉnh lại. Đông Cung mượn sắc lệnh dưới tên Thiên gia hạ chỉ, cho ta và ngươi thành thân xung hỉ ... "
“Đông Cung?” Lý Dụ lặp lại.
Hắn là Đông Cung ...
Ngay từ đầu, nàng rất thông minh, từng lời từng chữ đều cố gắng tìm hiểu tâm tư của hắn, nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy.
Ôn Ấn nhìn hắn, hít sâu một hơi, nói một cách ôn nhu nhất: "Đào Tướng quân đưa ngươi đang hôn mê bất tỉnh hồi cung. Hôm đó trong kinh thành có xảy ra chuyện."
Ôn Ấn thấy vẻ mặt của hắn ngưng trọng, có lẽ mơ hồ đoán được một chút, lòng bàn tay nắm chặt, cả người đều nín thở.
Ôn Ấn kể tiếp: "An Vương Lý Thản lợi dụng Đào gia thông đồng với kẻ thù tạo phản, lấy danh nghĩa thanh quân bắt vua thoái vị, giam lỏng Thiên gia, lấy danh nghĩa của Thiên gia hạ chỉ, phế Thái tử, rồi tự mình lên ngôi. "
Lý Dụ không nói gì.
Ôn Ấn không phát ra tiếng động, không khí im lặng như chết.
Thật lâu sau, Lý Dụ nghiêm nghị nói: "Cửu Cửu của ta đâu?"
"Đào Tướng quân chết trên chiến trường, Đào gia chết hết rồi..."
Ôn Ấn rõ ràng thấy hắn sững sờ, phản ứng thật sự là có lo lắng.
Ôn Ấn khẽ rũ mắt xuống, cố gắng tránh xa ánh mắt của hắn.
“Bọn họ đã giết chết hết Đào gia vậy tại sao ta còn sống?” Một lúc lâu sau, Lý Dụ mới lên tiếng trở lại, giọng của thiếu niên tràn đầy đau thương nhưng cũng vô cùng bình tĩnh.
"Ngươi chỉ còn nửa hơi thở, Ngự Sử Đài Hoắc ở trước đại điện khuyên nhủ, đại điện nhuộm đầy vết máu ..." Ôn Ấn nhấn đến cuối cùng.
Lý Dụ lại im lặng.
Thật lâu sau, hắn trầm giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Ly viện."
“Nam giao Ly Viện?” Xem bộ dáng, hắn trước đây rõ ràng là biết Hoàng Gia Viên Lâm.
Ôn Ấn hừ nhẹ một tiếng, xua tan mọi suy nghĩ trong đầu hắn: "Trong ngoài Ly Viện đều có rất nhiều lính canh đứng canh gác, không thể ra ngoài được. Trong Ly Viện nơi đâu cũng có tai mắt của Đông Cung. Nếu ngươi không muốn người khác biết được mình đã tỉnh lại thì tốt nhất nên ở trong nhà, ta đi ra ngoài, ngươi có thể ở một mình một lát "
Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Ôn Ấn nhẹ giọng nói: "Ta dậy được không?"
Mặc dù vừa rồi hắn đã buông lỏng tay ra, nhưng hắn vẫn quỳ xuống trên người nàng, hắn không cử động và nàng cũng không thể đứng dậy, nhưng kỳ thực khi nói chuyện, hô hấp của hắn nàng đều có thể cảm nhận được.
Ngươi vừa nói ngươi tên gì?” hắn hỏi.
“Ôn Ấn.” Nàng nhẹ giọng.
Ôn Ấn hắn đã từng nghe qua cái tên này, Lý Dụ đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi là con gái của Vĩnh An Hầu?"
Ôn Ấn không lên tiếng.
Lý Dụ chống tay đứng dậy, tránh sang một bên.
Ôn Ấn cũng co chân ngồi dậy, trước khi xuống giường còn nói: "Đưa tay cho ta."
Hắn khó hiểu.
Nhưng hắn vẫn nghe lời theo lời của nàng, có lẽ nàng là con gái của Ôn gia, là muội muội của Ôn Triệu, có lẽ là vì hắn đã cùng nàng thành thân, cũng có lẽ là, trong tâm trí hắn vẫn còn hình dáng thướt tha của nàng ban nãy, quang hơi hở vẫn còn lưu lại mùi hương thơm của hoa mận.
“Muốn làm cái gì?” Hắn còn chưa kịp dứt lời, nàng cứ thế mà cắn hắn một cái.
Hắn rất đau, nếu không phải cảnh giác thường ngày, hắn nhất định đã hét lên trong đau đớn, khó chịu nhìn nàng, làm như khó có thể tin, đè thấp giọng tức giận nói: "Ngươi!"
Ôn Ấn vén tay áo cho hắn xem hai hàng dấu răng: "Đây là do ngươi tối qua cắn. Chúng ta huề nhau. Ta không thích bị chịu thiệt"
"Ta cắn khi nào ..." Lý Dụ khó chịu, trong đầu hình như có chút ấn tượng, dường như lúc đó hắn vẫn còn chưa tỉnh táo và nghĩ mình vẫn đang ở biên giới.
Ôn Ấn lúc nãy đã cúi người xuống xỏ giày rồi đứng dậy.
Lý Dụ không nói nên lời.
Nàng cứ thế mà cắn hắn, không phân biệt xanh đỏ trắng đen, tính toán chi li ...
Lý Dụ vén ống tay áo lên, quả nhiên nhìn thấy hai hàng dấu răng.
Đã dùng không ít lực.
Nhìn thấy Ôn Ấn vén rèm rời khỏi phòng trong, Lý Dụ trên giường lại rơi vào trạng thái yên lặng giả chết.
Lời Ôn Ấn vừa nói, hắn muốn không tin, nhưng hắn lại không thể không tin điều đó.
Nàng và Ôn Triệu quả thật rất giống nhau, là muội muội của Ôn Triệu ...
Ôn Triệu của Vĩnh An Hầu phủ lại bị hắn liên lụy.
Xung hỉ là dành cho người sắp chết, Ôn Ấn là con gái của Vĩnh An Hầu, Lý Thản lại có thể hạ chỉ cho nữ nhi Vĩnh An Hầu xung hỉ, quyền lực trong triều đã nằm trong tay của Lý Thản, phụ hoàng cũng ở trong tay Lý Thản.
Hắn từ trên lưng ngựa ngã xuống, thức dậy mọi thứ đã thay đổi.
Hắn nhất thời chưa thể thích ứng với chuyện này, và cần thời gian để hiểu được nó từ từ.
Lý Dụ lưng dựa vào tường đầu tựa lên giường, khuôn mặt thiếu niên có chút đờ đẫn ...
***
“Phu nhân.” Nhìn thấy tấm rèm được vén lên, mẹ Lê nhanh chân bước tới, mới vừa rồi, rõ ràng bà có nghe thấy giọng nói của đàn ông, âm thanh rất nhỏ, nhưng lại khẳng định chắc chắn mình không nghe nhầm.
Phu nhân thường ngày đều thức dậy vào giờ này, nhưng hôm nay thái độ của nàng có chút bất thường nói ngủ thêm một chút nữa. Mẹ Lê đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng phu nhân không lên tiếng, và mẹ Lê cũng không dám bước vào. Giọng nói vừa rồi, mẹ Lê nghe được vô cùng xác thực.
Ôn Ấn nhẹ giọng nói: "Hắn tỉnh rồi."
Mẹ Lê hai mắt híp lại: "Điện hạ tỉnh rồi?"
Ôn Ấn gật đầu, tủ các các phòng khác cũng có y phục, Ôn Ấn nói với mẹ Lê: "Mẹ Lê, giúp ta nhìn một chút, ta sẽ thay đồ."
Mẹ Lê chợt tỉnh, phu nhân vẫn còn đang mặc bộ y phục đi ngủ của buổi tối.
Các gian khác cũng có một bức bình phong, mẹ Lê xem, Ôn Ấn đang thay quần áo ở sau bức bình phong, nói nhỏ với mẹ Lê: "Mẹ Lê, để hắn ở một mình một lát, ngươi giúp ta trông chừng, ta đi dạo trong sân một lát. "
“Vâng.” mẹ Lê đáp lại.
Ôn Ấn đẩy cửa phòng ra, lại đóng chặt chiếc áo choàng lông cáo trên người, sợ gió lạnh lùa vào trong xiêm y.
“Phu nhân!” Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền đang quét tuyết ở trong sân, đứng từ xa hành lễ nàng.
Ôn Ấn thấy trên cành cây bị đè nặng bởi tuyết trắng, trên mái nhà cũng bị tuyết phủ một màu bạc trắng, đêm qua tuyết lại rơi.
Khi tháng mười hai âm lịch đến gần, ở trong kinh thành cũng thường xuyên có tuyết rơi.
Ở Định Châu rất hiếm khi thấy cảnh này.
Ôn Ấn đột nhiên nhớ tới khi ở kinh thành, mỗi năm vào thời điểm này, ca ca đều sẽ cùng nàng đi chơi ném tuyết, còn có Ôn Tái và Ôn Vinh. Sau đó, trong phủ còn có Thụy Ca nhi và tiểu Lộc, chơi ném tuyết càng thú vị hơn ...
Khóe miệng Ôn Ấn hơi cong lên, trong khoảng không bao la trước mặt, thứ đầu tiên nàng nhớ tới chính là những ký ức vui vẻ khi nãy.
Nàng nhớ ca ca.
Ngoài vườn truyền đến giọng nói của Chu Ảo: "Trời mới nắng được nửa ngày, lại có tuyết rơi."
Ôn Ấn ngẩng đầu lên, trên không trung tuyết lại bắt đầu rơi.
Ôn Ấn đưa tay ra, bông tuyết ở trên đầu ngón tay lập tức tan ra.
Ôn Ấn gọi Nguyên Bảo và nói "Nguyên Bảo, Đồng Tiền cùng ta đi dạo Mai Uyển một chút."
“Vâng!” Nguyên Bảo và Đồng Tiền ngoan ngoãn đặt chổi xuống.
Chu Ảo và những người khác ở lại vườn để quét tuyết.
Chủ Uyển có lối đi dẫn đến Mai Uyển, Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền đi theo phía sau Ôn Ấn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, nhưng đi cùng với phu nhân không cần phải vất vả quét tuyết, Nguyên Bảo và Đồng Tiền trên mặt đều lộ ra vẻ lười biếng.
“Ở Ly Viện có quen không?” Ôn Ấn khi thấy xung quanh không còn ai khác thì hỏi.
Nguyên Bảo và Đồng Tiền đều gật đầu.
Nguyên Bảo lên tiếng đầu tiên: "Trong đây có tổng cộng hai mươi bảy cái hố lớn nhỏ, ngoài ra còn có mười chỗ có thể trèo ra ngoài. Lính canh gác mỗi một giờ thay ca một lần. Bọn họ chủ yếu canh gác ở Mai Uyển, Chủ uyển, Trước Uyển, và gần Lan Hương viên. "
Đồng Tiền lại nói: "Nơi người có thể ẩn náu có vài nơi, nhưng chưa kịp kiểm tra, nô tì đã nhìn thấy một căn phòng bí mật nhỏ phía sau một cái tủ. Nó không lớn, có thể chứa được hai người."
Ôn Ấn nhẹ giọng nói: "Đừng vội, cứ tiếp tục tìm. Chỗ này trước đây là Hoàng Gia Lâm Viên, chắc hẳn là có một lối đi bí mật, nhưng nhất định phải cẩn thận."
“Vâng.” Nguyên Bảo và Đồng Tiền đều đáp lại.
Nguyên Bảo và Đồng Tiền còn trẻ, hai người bọn họ có thể cùng nhau đùa giỡn, tốt hơn là để mẹ Lê đi kiểm tra, cũng chi tiết hơn rất nhiều. Có thể bây giờ chưa cần thiết, nhưng sau này sẽ phải dùng, nên phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ.
Đến gần Mai Uyển, phía trước thấy có hai, ba người quản sự ma ma cùng với nô tì đang bước nhanh: "Phu nhân"
Tính từ ngày kết hôn, Ôn Ấn đến Ly Viện mới được ba ngày, vẫn chưa nhận ra được hết, nên chỉ kẽ “ừ: một tiếng. Người đi đầu là quản sự ma ma, đi theo phía sau là hai nô tỳ.
"Phu nhân gọi nô tỳ là mẹ Dư là được. Quý Bình công công sai nô tỳ đến thay chỗ mẹ Vương." Mẹ Dư tự giới thiệu.
“Ồ.” Ôn Ấn đoán ra, là cố ý tới tìm nàng.
Cũng là mới vừa đến, cho nên đối với việc trong Ly Viện vẫn chưa quen, cho nên bà ta đưa hai nô tỳ đi làm quen trong viện, đúng lúc gặp được, liền đi lên hành lễ.
“Không quấy rầy nhã hứng của phu nhân, nô tỳ chút nữa sẽ tới thỉnh an phu nhân.” Mẹ Dư cúi đầu
“Được.” Ôn Ấn cùng Nguyên Bảo và Đồng Tiền tiếp tục đi về hướng Mai Uyển.
Xem ra, Qúy Bình thực sự đã tìm một quản sự ma ma mới tới, không dùng người trong Ly Viện.
Mai Uyển ở đầu bên kia, trên đường đến Mai Uyển họ có vẽ một chút. Khi họ đến Mai Uyển, Nguyên Bảo và Đồng Tiền chạy và chơi ở Mai Uyển rất lâu. Ôn Ấn thấy bọn họ chơi ném tuyết, thỉnh thoảng cũng tham gia.
Tới gần trưa, người hầu từ ngoài đi tới: "Phu nhân, ngày hôm qua mẹ Lê phân phó phải tìm thợ thủ công tu sửa lại Noãn đình trong sân, hôm nay có ba người đến, Lư quản sự không biết được sở thích và kiểu dáng mà phu nhân muốn thay đổi cho Noãn đình, phu nhân có phiền, Lư quản sự sai nô tài tới hỏi phu nhân một tiếng, có thể dành thời gian đến xem qua không?” .
“Được.” Ôn Ấn thu mắt lại.
Trong sảnh, Ôn Ấn ở sau tấm bình phong đang ngồi bên cạnh lò sưởi. Trong tay là ba quyển sách kiểu dáng nhà được đưa tới.
Lư quản sự ở ngay bên cạnh Ôn Ấn, đang nhìn Ôn Ấn xem sách.
Nhà thứ nhất và nhà thứ hai Ôn Ấn chỉ liếc mắt xem qua một cái, đến nhà thứ ba, Ôn Ấn dừng lại: "Kiểu dáng này thật độc đáo."
Lư quản sự hiểu ý: "Khúc Công ở lại, hai vị kia có thể rời đi trước."
Có người hầu đến dẫn họ dời đi, nhưng Lư quản sự vẫn ở trong đó.
Cách tấm bình phong, Ôn Ấn hỏi: "Kiểu dáng Noãn Đình này giống ở Định Châu?"
Sau tấm bình phong thực sự là âm thanh của Hàn Cừ: "Phu nhân quả nhiên có con mắt tinh tường, tiểu nhân nghe nói trước đây phu nhân có sống ở Định Châu một thời gian, cho nên đã đặc biệt chọn phong cách Noãn Đình ở Định Châu. Định Châu ở phía nam, mưa rất nhiều, cho nên đỉnh đình ở Định Châu không giống trong kinh thành, phu nhân xem trang thứ sáu và trang thứ bảy, cả hai đều là kiểu dáng Noãn Đình ở Định Châu. Nhưng cái trước có chút giản dị chỉ cần dựng nửa tháng là có thể xong, cái sau cả chạm khác và kiểu dáng đều rất phức tạp phải hơn một tháng. Trước có nghe quản sự nói, phu nhân muốn hoàn thành nó trước cuối năm………….
Ôn Ấn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Không được, cái sân này còn dùng lâu, làm cẩn thận một chút, ta thích những cái phức tạp, ngoài ra, ta nhất định phải xem qua tất cả các mẫu chạm khắc, không muốn điều không may mắn, mấy ngày này ngươi đến đây nhiều một chút, cố gắng hoàn thành trước cuối năm. "
"Tiểu nhân đã hiểu, ngày mai tiểu nhân sẽ mang các kiểu dáng điêu khắc đến cho phu nhân xem qua."
Ôn Ấn nói: "Hai ngày sau ta có việc. Ngày kia đến đi."
Hàn Cừ xác nhận.
Khi Lư quản sự tiễn hắn đi, Hàn Cừ cật lực cúi đầu xuống hết mức có thể, làm ra dáng vẻ khúm núm và sợ hãi nhìn những cấm quân xung quanh.
Ngày mai là ngày thứ ba xuất giá, Ôn Ấn muốn hồi môn*, muốn ở trong phủ nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sẽ về Ly Viện. Nhưng nàng không ngờ rằng Hàn Cừ lại đến nhanh như vậy, hôm nay có thể cùng Hàn Cừ bàn bạc. Trước khi kết thúc năm , Hàn Cừ sẽ ra vào Mai Uyển thường xuyên, lúc đó sẽ có rất nhiều cơ hội nói chuyện, không vội một hai ngày.
(Hồi môn: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới)
Ôn Ấn dành cả buổi trưa ở trong thư phòng xem sách, sau bữa tối mới trở về Chủ Uyển.
Mẹ Lê đi tới, đỡ lấy chiếc áo choàng trên tay nàng, đóng cửa lại, nói nhỏ: "Không chịu ăn, ngồi ở trên giường thất thần cả ngày, không nói lời nào, cũng không ăn không uống, lão nô khuyên không nổi. "
Ôn Ấn bình tĩnh: "Không có chuyện gì. Hôn mê lâu ngày tỉnh lại, nhận tin cửu cửu không còn, mình và phụ thân đều bị giam lỏng, lại ở trên giường bệnh, cần thời gian để thích ứng. "
Khi nói điều đó, mẹ Lê lo lắng: "Có khi nào là ý chí tinh thần đi xuống không?"
Ôn Ấn nhìn bà, nói: "Đó thì phải tùy hắn."
Ôn Ấn hỏi: "Đúng rồi, khi nào thì Hồ sư phụ sẽ tới?"
Lý Dụ là Đông Cung, ý chí tinh thần sa sút thì cũng sa sút không quá hai ngày, so với tinh thần sa sút thì Ôn Ấn lại quan tâm đến bệnh tình của hắn hơn.
Nói đến đây, mẹ Lê thở dài một hơi: "Vốn dĩ nói trưa sau sẽ đến, nhưng bị Lục gia..."
Mẹ Lê sửa đổi lời nói: "Bị Lục quốc công ngăn cản, nên đến đó trước."
Mẹ Lê ban đầu đã chỉ trích Lục Giang Nguyệt khá nhiều, bây giờ thậm chí còn nói nhiều hơn "Đây rõ ràng là khinh người."
Ôn Ấn không vừa ý, lật cốc nước lên rót nước, trầm giọng nói: "Không có gì ngạc nhiên, từ nhỏ Giang Nguyệt đều ở Đại Lục, nàng ta đã nghe được ta làm gì, nàng ta liền làm cái đó, cái gì cũng muốn so sánh với ta. Lúc trước nàng ta chỉ là con gái của Lục Thượng Thư, nhưng bây giờ nàng ta là con gái của Lục quốc công, nàng ta không đắc ý được sao? "
Nói như thế, mẹ Lê trong lòng cảm thấy khó chịu.
Ôn Ấn nhấp một ngụm, sau đó để cốc nước xuống: "Kệ nàng ta đi, đừng để vì chuyện nhỏ mà làm lỡ chuyện lớn, đừng để người khác nhìn ra manh mối, đừng thử nghiệm. Lý Dụ còn đang phải che dấu, sớm một ngày muộn một ngày không quan trọng. "
Lý Mã đáp lại, nhưng bà lại thở dài một hơi: "Điện hạ đang bệnh, nhưng lại không chịu ăn uống gì thì làm sao được?"
Ôn Ấn cười: "Nhịn hai hôm là được rồi. Hiện tại trong lòng hắn đang ủ rũ, nuốt không trôi. Ngày mai chúng ta đợi sư phụ đến xem hắn như thế nào. Tối nay chỉ cần chuẩn bị một ít bánh ngọt và trái cây trong nhà là được."
Mẹ Lê đáp ứng.
Khi Ôn Ấn vén rèm quay vào nhà, Lý Dụ vẫn ngồi ở chỗ cũ, đầu óc choáng váng, thật sự ngây người một chỗ.
Nhìn thấy Ôn Ấn ra vào không phải mẹ Lê, Lý Dụ liếc nàng một cái, không nói gì.
Nàng đã cắn hắn một cái vào buổi sáng, trong lòng hắn còn cảm thấy khó chịu.
“Ta đi tắm, có chuyện thì gọi ta.” Ôn Ấn nhẹ giọng nói.
Lý Dụ hơi dừng lại.
Ôn Ấn vén rèm đi vào phòng tắm, chẳng mấy chốc từ bên trong đã truyền đến tiếng cởi quần áo và tiếng nước sột soạt. Lý Dụ sững sờ, hắn không quen với cảnh tượng như vậy, nhất là bây giờ, ở một nơi như Ly Viện ...
Nhưng sự trở về của Ôn Ấn khiến hắn chợt nhận ra một ngày trôi qua thật nhanh. Nhanh đến mức hắn mới biết được mấy chuyện từ miệng nàng, kết hợp với tình hình trong triều, để xem xét tình hình thay đổi ở kinh thành, và đoán được tình hình còn lại ở kinh thành, và bây giờ đã đến lúc.
Mẹ Lê là người bên cạnh nàng, sau vài lần hỏi hắn có muốn ăn không, hắn đều lắc đầu.
Chỉ đến khi biết được chuyện xảy ra ở trong kinh thành, hắn mới ăn không ngon miệng.
Hắn cần phải giải tỏa tâm trí của mình trước ...
Ôn Ấn trở lại phòng, trong phòng tắm tiếng nước văng vẳng bên tai khiến hắn suy nghĩ cả ngày, tựa như cuối cùng cũng có một lúc để dừng lại.
Hận thù, chán nản, kiệt sức và ngột ngạt đều ở một nơi, hắn lại ngửa đầu nhìn về một chỗ.
Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Hắn biết rằng nàng đã tắm xong.
Nghĩ đến việc nàng sẽ trở lại, hắn trong lòng cảm thấy có chút khó xử, khẩn chương và do dự không ngừng, nhưng thời gian trôi qua, Ôn Ấn vẫn chưa bước ra ngoài ...
Hiện tại, hắn giống như một con thú đang bị mắc kẹt trong Ly Viện, chỉ có thể dựa vào Ôn Ấn.
Mặc dù không muốn dùng từ này, nhưng dường như chỉ có từ này là thích hợp với hoàn cảnh bây giờ.
Bên trong và bên ngoài Ly Viện đều là cấm quân, trong viện đều có tai mắt của Lý Thản, hắn là thái tử bị phế, người của Đông Cung sớm đã không còn, hắn ở Ly Viện chỉ có thể dựa vào Ôn Ấn. Căn bản là không thể đi đâu, không thể để người khác nhìn thấy, bị giam cầm trong Ly Viện, cả đời còn lại làm thái tử bị phế.
Lý Dụ lại đợi một lát, nhưng trước khi thấy Ôn Ấn đi ra, Lý Dụ đã đi xuống giường.
Hắn không có phát ra bất kỳ âm thanh, chỉ là chờ ở bên ngoài phòng tắm, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, hắn chỉ có thể mặt dày vén tấm màn lên, lúc này Ôn Ấn từ bên trong vén tấm rèm lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lý Dụ: "..."
Ôn Ấn: "..."
Lý Dụ nhìn thấy mái tóc đen của nàng rủ xuống, xõa trên vai, vẫn còn những giọt nước đang chảy xuống từ đuôi tóc ... Lý Dụ đoán ra vừa rồi hẳn là nàng ở trong phòng tắm lau tóc cho nên mới không nghe thấy tiếng động gì, Lý Dụ chột dạ đưa mắt đi chỗ khác.
Ôn Ấn khó hiểu nhìn hắn.
Lý Dụ ngượng ngùng nói về chuyện vừa rồi, nhưng Ôn Ấn lại mở to hai mắt nhìn: "Ta đã dùng nước."
Lý Dụ: "..."
Hắn không muốn.
Ôn Ấn lại chớp chớp mắt, như phản ứng lại: "Vậy để mẹ Lê hầu hạ ngươi tắm rửa?"
Lý Dụ hơi khó chịu: "Ôn Ấn!"
Tác giả có chuyện muốn nói: Cá bảo bảo: Nàng cắn ta còn không cho ta tắm!
App TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT