Đáy lòng Ôn Ấn mơ hồ phát giác chuyện bất thường.

Sắc mặt Lý Dụ xác thật so với hôm qua hồng hào hơn, nhưng ngoại trừ trán có một tầng mồ hôi mỏng cùng sắc mặt hơi hồng hào ra, không nhìn kỹ là không nhìn ra manh mối…

Mặc kệ động tĩnh của Lý Dụ là tốt hay xấu, bây giờ trong kinh đều có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm Ly Viện, bất luận Lý Dụ có động tĩnh gì đều không nên lộ ra, cũng không thể lộ ra.

Trước mắt mẹ Lê không ở uyển trung, lúc này Đông Cung lại cho người tới, trước tiên nàng chỉ có thể ứng phó người Đông Cung, lát về phòng lại tính.

Ôn Ấn móc ra khăn tay từ tay áo, thay hắn lau mồ hôi trên trán, trên khăn tay còn có mùi hoa mai thanh nhẹ. Chờ sau khi lau hết mồ hôi, nhìn không ra manh mối, Ôn Ấn cúi người chỉnh lại chăn cho hắn.

Mẹ Lê không ở, Ôn Ấn ở trước gương đồng sửa sang lại quần áo, chính mình đơn giản chải búi tóc, trang điểm nhẹ, đứng trước gương đồng nhìn bộ dáng có thể ứng phó người, Ôn Ấn mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền hướng nàng hành lễ: “Phu nhân.”

Ôn Ấn nhẹ giọng giao phó: “Lúc ta cùng mẹ Lê không ở, ai đều không cho đi vào trong phòng. Nếu là có người tới, hoặc là trong phòng có động tĩnh thì đến tới thiên thính* tìm ta.”

(*:phòng khách)

Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền lưu tại uyển trung, thô sử bà tử tới dẫn đường cho Ôn Ấn.

Ly Viện là lâm viên trước đây của hoàng gia, nói nhỏ cũng không nhỏ, hai ngày này trong kinh có tuyết rơi, trên mặt đất đọng một tầng tuyết thật dày, buổi sáng mới có người dọn dẹp qua, đạp lên mặt trên kẽo kẹt kẽo kẹt rung động.

Thô sử bà tử gọi là Chu Ảo, cũng là người trước đây từng làm việc cho hầu phủ.

Chu Ảo cùng Ôn Ấn nói: “Phu nhân, viện này không nhỏ, nhân thủ quét tuyết căn bản không đủ, là mẹ Lê cho chút tiền thưởng, nói phu nhân thỉnh* các vị quân gia uống rượu, trên đường nhiều tuyết lại thỉnh các vị quân gia hỗ trợ quét tuyết trong viện, lúc này mới dọn ra một con đường.”

(*:mời)

Ôn Ấn khẽ ừ một tiếng.

Những việc này mẹ Lê không có nhắc tới cùng nàng, nhưng Ôn Ấn vừa nghe trong lòng đã hiểu rõ. Quét tuyết chỉ là cớ, thường xuyên qua lại, tiền thưởng tự nhiên mà đưa ra, cùng cấm quân liên lạc hằng ngày, ngày sau có cái gì muốn hỏi thăm, muốn giúp đỡ cũng sẽ không có vẻ cố ý.

Mẹ Lê là người hầu hạ bên cạnh tổ mẫu, những việc này bà đã quen cửa quen nẻo.

Có mẹ Lê ở, mọi việc đều có người giúp đỡ, trong phủ không ít chuyện đều không cần nàng phải nhọc lòng.

Chu Ảo lại cùng Ôn Ấn nói chút chuyện trong viện, cùng Chu Ảo nói chuyện, Ôn Ấn đã tới bên ngoài thiên thính.

“Quý Bình gặp qua phu nhân.” Quý Bình cúi đầu chắp tay.

Ôn Ấn nhìn về phía mẹ Lê.

Mẹ Lê nháy mắt, Ôn Ấn biết được là không có chuyện xấu…

Ôn Ấn lại nhìn Quý Bình liếc mắt một cái.

Quý Bình là người Đông Cung, hơn nữa nhất định là người hầu hạ gần chủ Đông Cung.

Những người ở vị trí như vậy càng khiêm tốn cẩn thận, càng được chủ tử tin cậy; ngược lại, càng kiêu căng ngạo mạn, càng là không được trọng dụng.

Ôn Ấn bất động thanh sắc đắn đo vài phần, cũng đến vị trí chủ vị ngồi xuống: “Quý Bình công công có việc?”

Quý Bình lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Ấn.

Nhị tiểu thư Vĩnh An hầu phủ tóc mây eo thon, mắt đen long lanh, mỹ nhân trời sinh, trước đây từng là người trong lòng của nhiều vương tôn công tử, Quý Bình đi theo phía sau Đông Cung xa xa đã gặp qua Ôn Ấn một lần, chưa từng giống như lần này được đứng gần như vậy.

Thật sự rất đẹp…

Quý Bình tự giác cúi đầu: “Phu nhân, điện hạ tặng chữ phúc chúc mừng tân hôn.”

Quý Bình nói xong, tiểu thái giám đang đợi bên ngoài thiên thính đem quyển trục đi vào, trình lên cho Ôn Ấn.

Lý Dụ bệnh, Ôn Ấn duỗi tay tiếp nhận, chậm rãi mở ra —— quốc sắc thiên hương, giai ngẫu thiên thành.

Quý Bình vẫn luôn chú ý thần sắc biến hóa trên mặt nàng, nhưng Ôn Ấn tựa hồ chỉ là nhìn thoáng qua, ngay cả thần sắc dư thừa đều không có đã khép lại, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ công công đi một chuyến.”

“Mẹ Lê, cho người đến treo lên đi.”

Mẹ Lê đáp ứng.

Quý Bình không khỏi nhìn nàng nhiều một cái, thấy nàng thần sắc tự nhiên, cũng không có gì muốn nói, như vậy đương nhiên không trở về báo cáo kết quả công tác được, Quý Bình cười nói: “Nghe nói trước đây phu nhân ở Định Châu, vừa mới hồi kinh, không biết trong kinh còn thói quen?”

Là cố ý tìm đề tài.

Ôn Ấn cười nhìn hắn, bởi vì vẻ đẹp trời sinh, ngay cả trong lúc lơ đãng, trong mắt đều lộ ra kinh diễm, Ôn Ấn nói thẳng: “Không thói quen.”

Quý Bình hơi sững sờ, câu trả lời nằm ngoài dự đoán.

Mà cặp mắt kia, cũng thật sự rất đẹp…

Vừa lúc nha hoàn trong phủ bưng trà nóng lên, Quý Bình dời mắt.

Ôn Ấn bưng trà nóng lên, nhẹ nhàng thổi thổi: “Trong kinh quá lạnh, Định Châu ấm áp chút.”

Quý Bình cười nói: “Đúng vậy, nếu phu nhân không quen, cho người tới Đông Cung thông báo một tiếng.”

Ôn Ấn nhẹ nhấp một ngụm trà, sau khi nhẹ nhàng buông chén trà, nhẹ nhàng ấm ức nói: “Tối hôm qua thiếu chút nữa đã bị đông lạnh tỉnh, trong phòng giống như không có than ấm, không biết, còn tưởng rằng là cố ý.”

Mọi người trong sảnh đều sửng sốt, không nghĩ đến Ôn Ấn sẽ bỗng nhiên nói như vậy.

“Sao lại thế này?” Quý Bình nhìn về phía mẹ Vương.

Trong lòng mẹ Vương lộp bộp một tiếng.

Mẹ Vương là ma ma quản sự của Ly Viện, hôm nay Quý Bình công công tới, mẹ Vương cũng ở.

Nghe Quý Bình công công đột nhiên hỏi, trong giọng nói mang theo hàn ý, trong lòng mẹ Vương lập tức hoảng loạn, vội đáp: “Nô gia cũng không biết, Quý Bình công công.”

Trong kinh đều biết Quý Bình công công là người thân cận bên người Đông Cung, nhìn ánh mắt của Quý Bình công công, trong lòng mẹ Vương có dự cảm không tốt.

Mẹ Vương cực kỳ thấp thỏm, lại khó mà nói là do trước đây Mậu Trúc công công đã cố ý nói qua, nói điện hạ thực không thích phế Thái Tử, làm trong lòng bà ta muốn rõ ràng chút. Nhưng đây không phải ý tứ Mậu Trúc công công sao? Như thế nào đột nhiên sẽ như vậy?

Mẹ Vương sợ hãi.

Kinh ngạc trong mắt mẹ Vương, Quý Bình liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cũng bình tĩnh nói: “Điêu nô như vậy cũng không cần để lại, người tới, kéo đi ra ngoài.”

“Quý Bình công công! Quý Bình công công! Không phải ta, ta oan uổng!” Mẹ Vương hoảng hốt.

Nhưng nội thị ngoài phòng đi vào, trực tiếp đem người kéo đi ra ngoài, mẹ Vương cũng chưa kịp biện giải.

Mẹ Lê nhìn về phía Ôn Ấn, cũng không ngờ đến như thế.

Ánh mắt Ôn Ấn nhìn bà một cái, tiếp tục chậm rì rì uống trà, như thể đó là chuyện đương nhiên.

Mẹ Lê hiểu ý cúi đầu. Phu nhân là để bà đừng lên tiếng, bà cũng cúi đầu tránh tiếp xúc ánh mắt cùng Quý Bình.

Quý Bình nhìn về phía Ôn Ấn: “Không nghĩ tới trong Ly Viện lại có điêu nô như vậy, điện hạ cũng không ngờ đến, mong rằng phu nhân thứ lỗi. Chờ ngày mai, Đông Cung lại đưa người khác tới.”

Ôn Ấn mỉm cười: “Đưa ai tới đều giống nhau, không phải sao?”

Lúc Ôn Ấn nhìn về phía hắn, Quý Bình hơi giật mình, tiện đà cười không ra tiếng.

Ôn Ấn lại nhìn Quý Bình nói: “Kỳ thật ta cũng không thiếu bạc, chỉ là Quý Bình công công để ý ta cho hạ nhân mua đồ vật sao?”

“Như thế nào sẽ? Phu nhân chủ trì nội trợ, tự nhiên là theo ý tứ phu nhân, Đông Cung chỉ là thăm hỏi một tiếng.” Quý Bình đáp.

“Vậy tốt.” Ôn Ấn nhìn về phía mẹ Lê: “Mẹ Lê, ngày mai mua nhiều than một chút, muốn than tốt. Còn có, nghe nói chỗ này trước đây là lâm viên của hoàng gia, mới vừa rồi một đường lại đây, quá thanh nhã, nên đặt nhiều đồ vật ấm áp chút, nhìn không thoải mái.”

Mẹ Lê đáp ứng.

“Vậy đa tạ Quý Bình công công.” Ôn Ấn nhìn về phía hắn.

“Phu nhân khách khí, chỉ là chi phí bày biện trong phủ phu nhân đều có thể an bài, nhưng cấm quân bên ngoài viện đều dùng để bảo đảm an toàn không được động vào.” Quý Bình nhìn nàng.

Vẫn còn thử nàng, Ôn Ấn cười nói: “Không cần động vào, nhân thủ trong viện vốn là không đủ, hỗ trợ quét quét tuyết cũng tốt.”

Quý Bình lại cười: “Điện hạ còn giao chuyện khác, Quý Bình không quấy rầy phu nhân nữa.”

“Mẹ Lê, thay ta tiễn Quý Bình công công.”

Quý Bình hướng Ôn Ấn chắp tay cúi đầu, rồi sau đó theo mẹ Lê rời đi.

……

Chờ khi mẹ Lê trở lại, Ôn Ấn còn ở trong sảnh xem quyển trục trong tay “Quốc sắc thiên hương, giai ngẫu thiên thành”, Lý Dụ tân hôn, Đông Cung cố ý tặng mấy chữ ‘ quốc sắc thiên hương ’, là muốn khi dễ ở trên đầu Lý Dụ, cũng là tới thử phản ứng của nàng.

“Phu nhân, người đã đi rồi.” Mẹ Lê đi đến.

Ôn Ấn đem quyển trục trong tay đưa cho bà: “Tìm một chỗ treo lên.”

Mẹ Lê liếc nhìn quyển trục một cái, khó xử: “Thật muốn treo lên?”

“Treo lên.” Ôn Ấn nhẹ giọng nói: “Cho người đưa tới, chính là muốn treo lên. Không cần quản, bên dưới còn có việc khác. Mặc kệ là được.”

“Còn có, chuyện ta mới nói vừa rồi, nhanh sai người đi làm.” Ôn Ấn bồi thêm một câu.

“Hả?” Mẹ Lê không phản ứng đây là chuyện gì.

Ôn Ấn thở dài: “Nhanh cho người mua than, mua than ấm áp chút, thật sự lạnh chết người.”

Nàng không muốn sáng ngày mai tỉnh lại, lại đem bàn tay tiến vào ‘ ấm lô ’ quần áo…

Thật sự là quá dọa người rồi.

Mẹ Lê đau đầu, nàng quan tâm than ấm hơn cả chuyện trong phủ…

Ôn Ấn lại nói: “Bây giờ là mùa đông, quan trọng nhất chính là giữ ấm. Đúng rồi, mới vừa rồi không phải Quý Bình đã nói sao, chi phí chi tiêu trong phủ Đông Cung không can thiệp, ngươi cho người mua chút thịt dê về hầm canh, làm ấm cơ thể.”

Ánh mắt mẹ Lê hơi dừng một chút.

Bên ngoài thiên thính có tai mắt, lời này của phu nhân là cố ý nói cho người khác nghe.

Ôn Ấn quả thực dặn dò một câu: “Còn nhớ rõ cửa hàng Lâm gia trước kia sao? Đầu bếp nhà bọn họ rất am hiểu về nguyên liệu trị hàn, ta nhớ rõ khi còn nhỏ có một năm rất lạnh, tổ mẫu đã cho cửa hàng Lâm gia an bài một thực đơn trị hàn.”

Mẹ Lê gật đầu: “Lão nô nhớ rõ, từ nhỏ phu nhân đã sợ lạnh, lão phu nhân nói tranh thủ mùa đông điều trị, thức ăn cửa hàng Lâm gia cũng rất hợp khẩu vị của phu nhân.”

Ôn Ấn để sát vào: “Tìm cái cớ, thỉnh Hồ sư phụ tới.”

Mẹ Lê hiểu ý.

Hồ sư phụ hiểu y thuật, người cũng tin được, phu nhân là muốn lén thỉnh Hồ sư phụ lại đây xem Thái Tử.

Mẹ Lê cao giọng đáp: “Biết được, ngày mai lão nô sẽ đi.”

……

Cả ngày, mẹ Lê đều cùng Ôn Ấn làm quen trong viện.

“Chỗ sân này thật không nhỏ.” Mẹ Lê cảm thán.

“Là không nhỏ, muốn vĩnh viễn giam cầm một người, địa phương quá nhỏ không phải thành lao ngục của Đại Lý Tự sao? Đương nhiên muốn chọn một chỗ hoa thơm chim hót, bắn tên có đích, chọn địa phương rộng rãi, người khác sẽ cảm thấy là đang đối xử tử tế với đối phương, nhưng kỳ thật đều giống nhau, làm cho người xem mà thôi.”

Ôn Ấn nói xong, mẹ Lê không biết đáp lời như thế nào, lại nhìn hoa viên này mẹ Lê bỗng nhiên cảm thấy chẳng ra gì.

Tuyết rơi làm đường trơn trượt, mẹ Lê đỡ nàng dạo bước trên hành lang: “Phu nhân thông thấu.”

Ôn Ấn nhẹ giọng nói: “Nhìn thoải mái, kỳ thật trong lòng không thoải mái, là rắp tâm đế vương.”

Nói đến đây Ôn Ấn bỗng nhiên dừng chân, nở nụ cười: “Mẹ Lê, chỗ này trồng tịch mai.”

Hai mắt mẹ Lê sáng ngời: “Nha, thật đúng là không ít.”

Phu nhân thích tịch mai, trên khăn tay đều thêu rất nhiều tịch mai, cũng dùng tịch mai làm túi hương, lúc còn ở hầu phủ trong viện cũng trồng tịch mai, không nghĩ tới Ly Viện lại có nhiều như vậy.

Mẹ Lê bỗng nhiên nhớ tới: “Ly Viện trước đây là lâm viên hoàng gia, nằm giao với phía nam, nơi này trồng nhiều tịch mai như vậy, nhất định là trước đây chuyên môn dùng làm nơi thưởng tuyết vào mùa đông, sau lại bỏ hoang.”

Nhưng trước mắt nhìn xem, vẫn là cảnh đẹp ý vui.

Ôn Ấn mỉm cười: “Mẹ Lê, ở chỗ này xây một đình sưởi ấm đi, vừa có thể phẩm trà, còn có thể thưởng tuyết thưởng mai.”

Mẹ Lê nhẹ than một tiếng: “Phu nhân, có phải quá phô trương hay không?”

Ôn Ấn cười nói: “Chính là muốn phô trương, mẹ Lê, tìm người ở chỗ này dựng đình sưởi ấm, càng nhanh càng tốt.”

“Vâng.” Mẹ Lê đáp ứng.

Ôn Ấn rũ mắt.

Nàng muốn gặp Hàn cừ thì phải nghĩ cách thả người tiến vào, vô luận là dựng đình sưởi ấm, hay chi phí bày biện trong phủ, Hàn cừ luôn có biện pháp tìm một chỗ lộ diện.

Ôn Ấn chỉnh lại áo choàng: “Về đi, trời lạnh.”

Mẹ Lê đỡ nàng về uyển trung, thấy xung quanh không người, mẹ Lê nhẹ giọng: “Hôm nay thật ra không nghĩ tới, Quý Bình công công thế nhưng đem mẹ Vương triệt nhanh như vậy.”

“Hắn là người thông minh, hôm nay hắn tới Ly Viện chính là thử ta, trở về còn phải phục mệnh* cho Lý Thản. Trước mắt Lý Thản vội vàng chuyện trong triều, trong khoảng thời gian ngắn không rảnh đối phó với Ly Viện, cho nên để Quý Bình đến xem. Chúng ta hư hư thật thật** nửa nọ nửa kia đáp lời, hắn đoán không ra cũng sẽ không sốt ruột quản. Trước mắt chuyện chúng ta phải làm không ít, trước kéo dài thời gian.”

(*: kiểu báo cáo công việc)

(**: nửa thật nửa giả)

Khó trách, mẹ Lê gật đầu.

Hôm nay ở trong viện đi dạo cả ngày, uyển trung có Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền nhìn, Ôn Ấn đến thư phòng đến nửa đêm mới trở về.

Chờ sau khi trở về trong phòng, Ôn Ấn mới nói chuyện buổi sáng cho mẹ Lê nghe.

Mẹ Lê quả thật thấy sắc mặt Lý Dụ hồng hào hơn rất nhiều, khó trách phu nhân sốt ruột tìm Hồ sư phụ tới…

Mẹ Lê lại lo lắng: “Nếu là điện hạ tỉnh lại, có thể có nguy hiểm hay không?”

Ôn Ấn lắc đầu: “Trước mắt trong triều nhiều đôi mắt nhìn như vậy, hắn sẽ không ngang nhiên làm bậy, trước làm Hồ sư phụ lại đây nhìn kỹ hẵng nói.”

“Vâng.” Mẹ Lê nhẹ giọng: “Phu nhân ban đêm có việc gọi lão nô.”

Ôn Ấn gật đầu.

Từ nhĩ phòng rửa mặt xong, Ôn Ấn lộn trở lại trong phòng. Bởi vì than ấm quá lạnh, lại dùng một bên dây thép điều chỉnh lửa mạnh một chút, muốn nhiều hơn cũng vô dụng.

Trở lại giường, Ôn Ấn duỗi tay buông màn gấm, có lẽ là đã ngủ qua một đêm, không còn khó xử giống tối hôm qua.

Ôn Ấn đưa lưng về phía Lý Dụ nằm xuống, nhưng nhớ tới cảnh tượng sáng nay tỉnh lại, tay còn sưởi ấm trong vạt áo. Trong lòng không khỏi than nhẹ, lại lần nữa dặn dò chính mình, đêm nay đừng cuốn chăn, ráng nhịn một đêm, ngày mai than ấm sẽ đến rồi.

Ôn Ấn đem chính mình gói kỹ lưỡng.

Đêm đã khuya, Ôn Ấn cũng ngủ say, trong lúc vô thức lại thuần thục cuộn mọi thứ có thể cuộn lại, mơ mơ màng màng, cũng tự nhiên mà đưa tay vào vạt áo người khác, dựa vào gần sườn.

Qua một lúc sau, chờ nàng mơ hồ phản ứng lại, hô hấp của hắn đã gần kề…

Ôn Ấn chợt tỉnh, vội vàng nghiêng người, muốn đem tay rút ra; nhưng khi đứng dậy, tóc đen rũ xuống phất qua gương mặt hắn, đầu ngón tay hắn hơi giật giật, trong miệng nỉ non một tiếng.

Ôn Ấn cứng đờ: “Lý, Lý Dụ…”

Nàng nghe được trong miệng hắn nỉ non, chỉ là không nghe rõ hắn nói cái gì.

Màn gấm trên giường đã buông, màn gấm bên ngoài cũng chỉ có ánh sáng nhạt tiến vào, tay Ôn Ấn mới rút ra từ trong vạt áo hắn, hắn cũng giống như bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, trước mắt đều là cảnh tượng hai quân chém giết nhau, bên tai là tiếng vó ngựa, tiếng chém giết cùng tiếng mũi tên bắn vào huyết nhục hòa vào một chỗ, Ôn Triệu ở sau người không biết trúng nhiều ít mũi tên, sau khi hắn (Ôn Triệu) rơi xuống ngựa, hắn (Lý Dụ) cũng từ trên lưng ngựa ngã xuống, phía sau đều là người Đông Lăng muốn bắt hắn…

Tại đây một màn, hắn mở mắt, cánh tay Ôn Ấn vừa lúc ở trước mắt hắn.

Trong tay hắn không có vũ khí, cũng đau đến mức không nhúc nhích được, chỉ có thể theo bản năng tàn nhẫn cắn người trước mắt một ngụm.

Hắn hắn hắn, hắn cắn nàng!

Ôn Ấn lập tức ăn đau, nhưng Lý Dụ chỉ mở mắt trong một cái chớp mắt như vậy, dùng hết toàn lực cắn nàng một ngụm, sau đó lần thứ hai nhắm mắt, ngất đi.

Nước mắt Ôn Ấn vì đau mà lăn ra!

Cúi đầu nhìn trên cánh tay hai dấu răng chỉnh tề, Ôn Ấn nén giận! Ai nói hàm răng hắn không chỉnh tề, cực kỳ ngay ngắn…

App TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play