Lão phu nhân nén cảm xúc trong ánh mắt lại, khẽ thở dài: "Đưa tiễn ca ca ngươi đi, ngày thường hắn thương ngươi nhất, lát nữa về hoa viên thay y phục với hỉ nương, tổ mẫu chờ ngươi."

Ôn Ấn hành lễ với lão phu nhân.

“A Nhân.” Lão phu nhân lại gọi nàng, giọng điệu rất không nỡ.

Ôn Ấn quay đầu lại: "Tổ mẫu..."

Ôn Ấn biết trong lòng tổ mẫu luyến tiếc nàng, lão phu nhân nói: "Để mẹ Lê đi cùng ngươi, tính nàng tỉ mỉ thấu đáo, lại trung thành với bổn cung, lo được cho ngươi đến đâu, tổ mẫu sẽ yên tâm đến đó."

“Cháu gái đã hiểu.” Ôn Ấn đáp.

Lão phu nhân khẽ nuốt nước bọt, muốn nói rất nhiều nhưng biết mình cũng không thể nói hết được, cuối cùng đành dịu giọng: "Đi đi..."

Ôn Ấn lại xoay người.

Được một quãng, lại quay người nhìn về hướng căn phòng, chỉ thấy tổ mẫu một tay chống gậy, tay kia che mũi khóc nức nở.

Đầu ngón tay Ôn Ấn ghì chặt vào lòng bàn tay.

……..

Ôn Ấn lần nữa đến linh đường mới dám ngẩng đầu.

—— Thái tử còn giữ được nửa mạng, mà nửa mạng này của Thái tử là do ca ca của ngươi dùng mạng mình đổi lấy.

—— Hắn đã làm những gì nên làm, đứng thẳng người, anh dũng hy sinh!

Đôi mắt của Ôn Ấn dường như trong suốt.

“Cô cô!”

“Cô cô!”

Đại tẩu* và đôi long phượng** cũng có mặt tại linh đường, đôi long phượng nhìn thấy nàng thì đều đứng dậy chạy về phía nàng, cái đầu nhỏ vậy mà đã sáu bảy tuổi rồi.

*Chị dâu.

**Cặp anh trai em gái song sinh (long phượng thai)

Ôn Ấn ngồi xổm xuống, ôm chặt đôi long phượng vào lòng.

“Cô cô*!” Hai đứa nhỏ đều tựa vào lòng nàng khóc lên, Ôn Ấn nhẹ giọng an ủi, mãi đến khi một người mặc đồ tang trắng xóa xuất hiện trước mặt nàng, Ôn Ấn mới ngước mắt: “Đại tẩu.”

*Chị/em gái của cha cũng gọi là cô cô.

“A Nhân.” Hai mắt Trang Thị đều sưng lên, sự dịu dàng ôn hòa thường ngày như thể bị xé toạc. Thời niên thiếu, ca ca và đại tẩu là bạn, quan hệ rất tốt, bao giờ cũng khiến người khác ngưỡng mộ đến ghen tỵ, sau này có Thụy ca nhi và Tiểu Lộc, hạnh phúc mỹ mãn...

Đổi lại, cho dù có là ai, cũng khó lòng nguôi ngoai.

Ôn Ấn nhẹ giọng nói: "Đại tẩu, xin hãy nén đau thương."

Trang Thị lại khóc nức nở.

“Mẹ…” Đôi long phượng nhìn nàng.

Trang Thị đưa tay ôm chặt đôi long phượng, khóc không thốt nên lời.

Ôn Ấn cũng không biết nên an ủi thế nào mới phải.

Mẹ Lưu bước tới: "Nhị tiểu thư, hỉ nương đang giục."

Ôn Ấn gật đầu.

Trang Thị ngước mắt nhìn nàng, nước mắt lưng tròng: "A Nhân..."

Trong mắt của Trang Thị xen lẫn nỗi bi thương không thể tả xiết.

Ôn Ấn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, trấn an: "Đại tẩu, mọi chuyện sẽ ổn thôi, trong phủ vẫn còn Thụy ca nhi và Tiểu Lộc, còn có tổ mẫu nữa."

Trang Thị gật đầu.

Ôn Ấn lại nhìn Thụy ca nhi và Tiểu Lộc, Thụy ca nhi cũng nhìn nàng: "Cô cô, cô muốn xuất giá sao?"

Mẫu thân và mẹ Lưu đã nói với bọn chúng rồi.

Ôn Ấn gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng. Hai đứa vẫn còn nhỏ, chỉ nghe nhớ những gì mẫu thân và mẹ Lưu nói thôi chứ cũng không hiểu rõ xuất giá nghĩa là gì.

Khóe mắt Tiểu Lộc cũng đỏ lên: "Cô cô, vậy sau khi cô xuất giá, chúng ta còn có thể được gặp cô cô không?"

Thế giới của những đứa trẻ luôn rất trong sáng và đơn giản, mẫu thân và mẹ Lưu nói với chúng, sau này chúng sẽ không được gặp cha, nên chúng cũng sợ rằng sau này cũng sẽ không được gặp cô cô nữa.

Ôn Ấn dịu giọng nói: "Được chứ, cô cô sẽ về thăm các ngươi."

Lông mày của Tiểu Lộc hơi giãn ra: "Cô cô, vậy cô nhớ phải về sớm một chút đó, chúng ta sẽ rất nhớ cô cô!"

Thụy ca nhi cũng cắn môi dưới: "Cô cô đã nói, nam tử hán không được khóc!"

Ôn Ấn vươn tay vuốt ve đầu hai đứa, đôi mắt trong suốt: "Nhớ nghe lời tổ mẫu với mẫu thân."

Cả hai đứa đều gật đầu.

Ôn Ấn nhìn về phía Trang Thị: "Đại tẩu, bảo trọng."

Trang Thị ôm lấy nàng: "A Nhân, nhớ tự chăm sóc tốt bản thân."

Ôn Ấn cũng ôm nàng: "Vâng."

………

Hỉ nương chờ sẵn trong hoa viên của Ôn Ấn.

Mẹ Lê đến chỗ tổ mẫu, tổ mẫu có chuyện muốn phân phó, trên đường cùng mẹ Lưu trở về hoa viên, Ôn Ấn hỏi: "Sao không thấy nhị thúc, nhị thẩm* nhỉ? Còn Ôn Vinh và Ôn Tái nữa?"

*Chú thím hai.

Thời gian vừa rồi không nhiều, tổ mẫu không nhắc tới, nàng cũng chưa kịp hỏi.

Mẹ Lưu đáp: "Lúc trước, Nhị gia dẫn theo Tam công tử và Tứ công tử cùng Nhị phu nhân về Giang Châu, nhà mẹ ruột của Tiểu Trụ, chưa khởi hành hồi kinh thì trong kinh xảy ra chuyện, lão phu nhân bảo Nhị gia tạm thời đừng hồi kinh, hiện tại tình hình Hầu phủ không tốt, đợi khi sóng gió qua rồi sẽ tính tiếp."

Ôn Ấn gật đầu, thời kì loạn lạc, biết bao con mắt đang nhìn chằm chằm vào Hầu phủ Vĩnh An, nhưng Giang Châu thì lại yên ổn, hiện tại không nên trở về.

“Mẹ Lưu.” Ôn Ấn dừng bước.

Mẹ Lưu cũng dừng theo: "Nhị tiểu thư, người có việc gì cứ phân phó."

Mẹ Lưu đã theo lão phu nhân nhiều năm, xem mặt đoán ý là giỏi nhất.

Ôn Ấn nhẹ giọng nói: "Mẹ Lưu, hôm nay xuất giá, thời gian ta bên cạnh tổ mẫu sẽ ít đi, sau này phiền mẹ Lưu ở trong phủ chăm sóc tốt cho tổ mẫu. A Nhân cảm tạ."

Ôn Ấn hành lễ với mẹ Lưu, mẹ Lưu vội vàng đỡ nàng dậy: "Nhị tiểu thư, lão nô không xứng để người làm vậy, đây vốn dĩ là việc lão nô phải làm mà. Nhị tiểu thư xin hãy yên tâm, những gì Nhị tiểu thư nói, lão nô đều nhớ rõ."

Lúc này Ôn Ấn mới gật đầu: "Có mẹ Lưu ở đây, ta yên tâm."

"Nhị tiểu thư, người cũng hãy bảo trọng..." Mẹ Lưu biết, sau khi nàng thay hỉ bào, đội mũ phượng quàng khăn vai, trùm khăn voan rồi thì không thể tiếp tục nói chuyện nữa.

"Vâng, mẹ Lưu, nếu sau này trong phủ có chuyện gì, nhớ sai người báo cho ta một tiếng để ta yên tâm."

Mẹ Lưu đồng ý.

Ôn Ấn nói xong, lại tiến sát thêm một bước, thấp giọng nói: "Mẹ Lưu, ta còn có một chuyện muốn ngươi giúp ta."

Mẹ Lưu nhìn nàng: "Xin Nhị tiểu thư cứ nói."

……….

Nhóm hỉ nương trong phòng mặc hỉ bào cho Ôn Ấn, chuẩn bị trang điểm.

Hỉ nương là do trong cung chỉ đạo đến nhưng không phải người trong cung. Trước đây chỉ biết Nhị tiểu thư của Hầu phủ Vĩnh An hôm nay phải gã xung hỉ cho Thái tử phế, không ngờ trong Hầu phủ lại có tang. Hỉ bào đỏ rực xinh đẹp hoàn toàn tương phản với vải bố trắng dùng cho tang sự treo trong phủ, nhóm hỉ nương cũng không giống như những lần trước, nếu không phải những điều cần thiết thì sẽ không mở lời.

“Tân nương tử*, có muốn trang điểm không?” Trưởng nhóm hỉ nương hỏi.

*Cô dâu.

Dù gì cũng là đại hôn, nhưng mà trong phủ lại có tang...

Ôn Ấn nhìn hỉ bào đỏ rực trong chiếc gương đồng, điềm giọng hỏi: "Hôm nay, ở Hầu phủ, ngươi thấy thích hợp không?"

"Nhị tiểu thư..." Hỉ nương cúi đầu.

Ôn Ấn bình thản nói: "Ta biết các ngươi phải làm việc, ta không làm khó các ngươi, các ngươi cũng đừng làm khó ta, ai nấy cứ làm tốt việc mình."

Trưởng nhóm hỉ nương thở nhẹ ra: "Vâng."

Cuối cùng, hỉ nương bước tới, chỉ đơn thuần bôi lên nàng một lớp dầu, tô chút màu lên môi, gần như không trang điểm, nhưng cũng không thể chịu nổi vẻ đẹp tự nhiên của tân nương tử. Trong lòng nhóm hỉ nương đều không khỏi cảm thán, ngày thường tân nương tử đã trông như thế này, không biết tân nương tử trang điểm lên sẽ đẹp như thế nào nữa!

Nhưng Nhị tiểu thư xinh đẹp của Hầu phủ, cứ như vậy mà...

Nghe nói người trên giường bệnh kia chỉ biết thở ra, còn không hít vào nổi nữa là.

Nhóm hỉ nương không dám lên tiếng.

Mạc hỉ bào xong, trang điểm xong, cũng đeo trang sức, phủ mũ phượng với khăn quàng vai, mẹ Lưu cũng vào phòng.

“Các vị vất vả rồi, mẹ Lưu.” Ôn Ấn phân phó.

Mẹ Lưu bước tới, đưa bạc cho nhóm hỉ nương.

Chuyện này ngoài dự đoán của nhóm hỉ nương, vốn dĩ không ai nghĩ mình sẽ được thưởng bạc cho cuộc hôn nhân này chứ...

Nhóm hỉ nương nhìn nhau, chú ý đến bạc thưởng trên tay, mẹ Lưu nắm chặt tay Ôn Ấn: "Nhị tiểu thư, lão nô tới đây tiễn người."

Mẹ Lê không chút biểu cảm đặt đồ vào tay Ôn Ấn.

Ôn Ấn tiếp nhận.

…….

Giờ lành đã qua từ lâu, Thiên gia đã định hôm nay là ngày cưới, trách nhiệm này không ai có thể gánh vác nổi. Hỉ nương lấy hỉ khăn che Ôn Ấn lại, sau đó đỡ Ôn Ấn đi vào phòng lão phu nhân.

Lý Dụ nằm trên giường bệnh, không thể đến bái lễ người thân nên hỉ nương dìu Ôn Ấn đến phòng lão phu nhân để chào từ biệt.

Bị chiếc khăn voan đỏ che mặt, ngoài hỉ nương ra thì không thể nói với ai khác.

Hỉ nương nói thay: "Tân nương tử tới từ biệt tổ mẫu."

Hỉ nương đỡ Ôn Ấn, Ôn Ấn chắp tay thi lễ với lão phu nhân. Cách một lớp hỉ khăn, Ôn Ấn không thể nhìn thấy tổ mẫu, nhưng có thể nghe thấy giọng nói run rẩy của tổ mẫu: "Con ta, bĩ cực thái lai, bình an cát tường*."

*Khi chuyện xấu đã đạt đến đỉnh thì chuyện tốt, may mắn và bình an sẽ đến.

Nhà người ta có nữ nhi xuất giá đều sẽ nói “Bách niên giai lão”, “Sớm sinh quý tử”, “Kính nhau như khách”, hay tương tự vậy, thế mà lão phu nhân lại “Bĩ cực thái lai, bình an cát tường”, đúng là hợp với hoàn cảnh.

Chỉ vỏn vẹn một câu, dưới lớp hỉ khăn, mắt Ôn Ấn lại đỏ hoe.

Tiếng pháo đón dâu ngoài hoa viên vang lên, Ôn Ấn xoay người đi mới nghe thấy tiếng khóc nhỏ của tổ mẫu...

Đây là lần đầu tiên Ôn Ấn nghe thấy tổ mẫu khóc, nó cứ như mũi dao nhỏ đâm vào lòng nàng vậy.

Trong hoa viên còn vang lên giọng của nội thị quan: "Ai da, thật là xui xẻo mà, tự nhiên lại có tang lễ! Nhanh lên nhanh lên, hỉ nhạc đâu, tấu lên nào!"

Những người khác nhắc nhở: "Mậu Trúc công công, vậy không hay đâu, trong phủ có tang mà..."

Nội thị quan được gọi là Mậu Trúc hài hước nói: "Kệ đi! Càng náo nhiệt càng tốt!"

Ôn Ấn nhớ kỹ giọng nói và tên tuổi.

Xung quanh toàn tiếng pháo và kèn xô na không phù hợp chút nào, hỉ nương đỡ Ôn Ấn ra khỏi Hầu phủ, ngồi lên kiệu hoa.

Kiệu hoa di chuyển, hỉ nương đi theo bên cạnh kiệu hoa.

Cảnh tượng này không phải xa lạ, lúc trước Ôn Ấn đã nằm mơ thấy rồi. Cũng mơ thấy Lý Dụ bệnh nặng nằm mê man trên giường, không thể đến đón dâu, không thể bái đường, tất cả đều do hỉ nương ôm một con gà trống làm thay, vừa rồi, trong tiếng pháo trúc và hỉ nhạc, Ôn Ấn cũng nghe thấy tiếng gà trống.

Lý Dụ đã là Thái tử phế, đương nhiên sẽ không ở lại Đông Cung, hiện tại, chủ nhân của Đông Cung là Lý Thản...

Suốt chặng đường hỉ nhạc reo vang không ngớt, vì bị hỉ khăn che mặt, Ôn Ấn cũng không biết kiệu hoa đi hướng nào, nhưng đi lâu như vậy, có lẽ là ra ngoài kinh.

Lý Thản chán ghét Lý Dụ bao nhiêu thì con đường sau này sẽ nguy hiểm bấy nhiêu.

Việc phế truất Thái tử như vậy không thường thấy, nhưng khi Thái tử bị phế truất, đa phần đều sẽ được phong tước vị, nhưng Lý Dụ thì không có; Thái tử phế không được phong tước vị thì cũng như dân thường, mà đôi khi còn không được sống tốt như dân thường cơ.

Khi kiệu hoa dừng lại, trong tiếng pháo nổ chói tai, hỉ hương giúp nàng bước qua chậu than.

Trong phủ không có khách, cũng không náo nhiệt, rồi lúc bái đường cũng chỉ có giọng nói của người hành lễ.

Hỉ nương ôm con gà trống bái đối diện nàng.

Những chuyện này Ôn Ấn đều đã mơ thấy, cho nên rất bình tĩnh, không giống lần trước khi tỉnh mộng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Khi người hành lễ nói "Buổi lễ kết thúc, vào phòng tân hôn", Ôn Ấn vẫn có chút kinh ngạc, nàng thật sự, đã thành thân rồi...

Một tay hỉ nương ôm gà trống, tay kia cầm hỉ lụa dẫn Ôn Ấn đến phòng tân hôn. Hỉ nương bên cạnh đỡ Ôn Ấn ngồi xuống giường, dưới giường có chà là đỏ, lạc, long nhãn và hạt sen, vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng kẽo kẹt.

Tân lang* không thể cử hành nghi lễ tân hôn nên hỉ nương phải vén hỉ khăn cho Ôn Ấn, miệng nói lời chúc mừng: "Chúc tân lang, tân nương, bách niên giai lão, sớm sinh quý tử."

*Chú rể

Ôn Ấn cởi mũ phượng của mình xuống, nhẹ giọng nói: "Ra ngoài đi, không cần ở đây hầu hạ."

Nhóm hỉ nương hành lễ với nàng, lần lượt rời khỏi phòng.

Ôn Ấn nhìn tứ phía, nến đỏ lung linh trước mặt, sắc đỏ mãn nhãn đầy vui mừng.

Nàng nhìn xuống Lý Dụ trên giường, không khỏi nhíu mày.

Hắn bị hận bao nhiêu mới thành ra thế này đây...

“Mẹ Lê.” Ôn Ấn gọi.

Mẹ Lê bước vào: "Nhị tiểu thư?"

“Mang một chậu nước tới đây, ta lau mặt cho hắn.” Ôn Ấn nhìn Lí Dụ trên giường: “Không thể duy trì cái dáng vẻ này được, sẽ khiêu khích người ta chà đạp mất...”

App TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play