Lấy danh nghĩa xung hỉ để thành thân, ngày tân hôn ấy thật không may, mặt tân lang lại chẳng có chút máu, đành phải trang điểm nhẹ cho hắn, hỉ nương nói với nàng như vậy.
Nhưng hiện tại, có vẻ như ai đó đã lợi dụng chuyện trang điểm để đắp một lớp phấn trắng lên mặt Lý Dụ đang nằm trên giường bệnh, sau đó còn bôi phấn đỏ lên má hắn. Nếu không phải trong phòng có ánh nến đỏ lung linh, hắn mặc trên mình bộ hỉ bào đỏ rực, chóp mũi vẫn còn yếu ớt thở, nằm trên giường yên lặng như hắn trông chẳng khác gì trang điểm tang lễ...
Hắn bị hận bao nhiêu đến nỗi đêm tân hôn lại bị trang điểm thành ra thế này đây?
Trước kia, nàng đã nghe cha và tổ mẫu nói, lòng dạ của Lý Thản hẹp hòi, bây giờ thấy cách hắn đối xử với Lý Dụ cứ như lấy gậy đập đầu rắn. Có thể làm nhục như thế này, tuy rằng chưa chắc không phải do Lý Thản bày mưu, cũng có thể là do những người dưới quyền hắn hiểu thấu tâm can Lý Thản...
Lòng người chính là như thế, đưa than ngày tuyết thì ít mà bỏ đá xuống giếng thì nhiều.
Nhưng có người chà đạp Lý Dụ thế kia chứng tỏ xung quanh Lý Dụ hẳn là không có ai.
Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân Lý Dụ, cố ý chọn ngày hôm nay để thành hôn, còn trang điểm như vậy...
Là giết chết tâm can.
Ôn Ấn rũ mắt.
Mẹ Lê nghe Ôn Ấn nói, không khỏi tiến lên xem, vừa thấy liền sửng sốt, đưa tay che miệng: "Cái này!"
Mẹ Lê cảm thấy khó chịu nào khác chi ăn nhầm phải ruồi bọ!
Cho dù có là Thái tử phế, hắn vẫn mang huyết mạch Thiên gia, là Hầu phủ Cô gia mà, hôm nay là ngày trọng đại, sao có thể như thế này!
Lòng mẹ Lê như bùng lên một ngọn lửa, nhưng ở đây không phải là Hầu phủ, khắp nơi đều có tai mắt người Đông Cung, mẹ Lê buộc phải kìm nén ngọn lửa sục sôi kia lại.
Ôn Ấn dịu giọng: "Đi đi, mẹ Lê, lấy chút nước ấm tới, ta lau sạch cho hắn."
“Được.” Mẹ Lê làm theo lời nàng.
Trước khi ra khỏi phòng, mẹ Lê hít một hơi thật sâu, nén nỗi buồn trên mặt, trở lại dáng vẻ thường ngày mới rời phòng.
Mẹ Lê còn chưa về, Ôn Ấn đã siết chặt chiếc khăn trong tay, ngồi trên giường lau mặt cho Lý Dụ, lớp trang điểm trên mặt hắn quá dày, nếu không lau khô trước, lúc lau nước sẽ đóng lại thành mảng, lau nước ấm cũng không sạch được, Ôn Ấn chỉ có thể dùng khăn tay lau sạch những họa tiết trên mặt hắn trước.
Nàng vốn muốn nhìn thật kỹ xem.
Người mà ca ca đã đánh đổi cả tính mạng để cứu lấy có dáng vẻ thế nào...
Nhưng thật không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu của người trước mặt được.
Ôn Ấn kiên trì lau lau.
Mẹ Lê bưng nước ấm trở lại, đặt trên giá bên giường, nơi Ôn Ấn có thể với tới.
Mẹ Lê cũng không rời đi, lặng lẽ chờ đợi bên cạnh.
Ôn Ấn vươn tay vớt khăn trong nước lên, làn nước trong veo dường như ẩn chứa sự dịu dàng, nàng dùng đầu ngón tay vắt chiếc khăn ấm còn ướt một nửa, bình thản kiên nhẫn lau nơi vừa rồi đã dùng khăn tay lau qua, trong mắt không chút hoảng loạn hay ghét bỏ, cũng không phát ra tiếng động, hoàn toàn chuyên tâm lau mặt hắn.
Lau sơ qua một lượt, Ôn Ấn thấp giọng nói: "Mẹ Lê, đổi một chậu nước khác."
“Được.” Mẹ Lê thấy gương mặt Cô gia sắp chết đến nơi, nhanh chóng đáp ứng.
Ôn Ấn đưa tay trả chiếc khăn lại, nước trong chậu và chiếc khăn đã nhuộm màu phấn, không còn dùng được nữa.
Một chậu nước khác được bưng đến, Ôn Ấn tiếp tục lau mặt cho hắn, nghiêm túc, chăm chú.
Hàng mi thanh mảnh khẽ chớp, tựa như cánh bướm vàng vỗ cánh sắp bay, mặt nghiêng thoắt ẩn thoắt hiện giữa ánh sáng mờ ảo của ngọn nến đỏ, bóng người họa nên một đường nét xinh đẹp động lòng người, không hề có chút vết tích...
Ôn Ấn chậm rãi buông tay, lần này, gương mặt của người nào đó cuối cùng cũng được rửa sạch sẽ... Không giống như vừa rồi, vừa đỏ thẫm vừa trắng bệch, để lộ một khuôn mặt niên thiếu tuấn tú.
Ôn Ấn đặt khăn vào trong chậu nước, cẩn thận quan sát hắn.
Dù gì cũng đã lau cho hắn lâu như vậy, ít ra cũng nên xem kỹ một chút…
Lý Dụ bị bệnh triền miên, nằm trên giường bệnh đã lâu, sắc mặt hẳn là không tốt, nhưng vừa rồi, nàng dùng nước ấm lau mặt hắn nhiều lần, nhiệt độ nước ấm làm cho sắc mặt hắn hồng hào tự nhiên thêm phần nào.
Ôn Ấn cũng thấy rõ dáng vẻ ban đầu của hắn...
Một khuôn mặt đậm chất niên thiếu, ít nhất cũng không giống khuôn mặt răng không đều trong ấn tượng của nàng, trông cũng khá đẹp ấy chứ.
Mang một vẻ đẹp thiếu niên...
Ôn Ấn không khỏi liếc nhìn hắn mấy cái.
Mẹ Lê đứng bên cạnh Ôn Ấn cũng chân thành tán thưởng: "Ai da~"
Mẹ Lê không dám lớn tiếng, cố ý hạ thấp giọng, có ý thể hiện nhiều hơn sự tán thưởng một chút...
Ôn Ấn quay đầu nhìn mẹ Lý: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt căng thẳng trước đây của mẹ Lê, giờ đây dường như đột nhiên dịu đi, vẻ buồn bã giữa hai lông mày không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt tràn ngập ý cười, thành thật nói với Ôn Ấn: "Vừa rồi thấy dáng vẻ của Cô gia kia, lão nô quả thật đã bị dọa sợ, trong lòng cũng thấy không yên, nhưng sau khi Cô gia được lau khô mặt, nhìn kỹ lại, ngũ quan cô gia của chúng ta thực sự rất đoan chính, càng nhìn càng tuấn tú..."
Ôn Ấn: "..."
Mẹ Lê hiểu sai ý, ghé sát: "Nhị tiểu thư, người nhìn xem, ngủ không há miệng, hai mắt khép chặt, là tư thế ngủ rất đẹp. Khi ngủ, không giao lưu ánh mắt, đã đường đường tướng mạo* như vậy rồi, chỉ có thể là trời sinh ngũ quan rất xuất sắc."
*Có thể hiểu là oai phong lẫm liệt.
Mẹ Lê không khỏi thở than, giọng điệu mang chút tiếc nuối: "Tiếc là cô gia bệnh nặng, nếu cô gia này mà không bệnh, quả thật nhan sắc đẹp như tranh, khôi ngô tuấn tú dường nào..."
Nói đến đây, mẹ Lê dừng một chút, chợt nhận ra mình không nên nói như vậy, nên nhanh chóng sửa miệng: "Chờ khi cô gia tỉnh lại, tịnh dưỡng thân thể, tướng mạo nhất định sẽ rất tuyệt."
Ôn Ấn lại liếc nhìn Lý Dụ, nhưng không nói gì.
Niềm vui ngắn ngủi qua đi, trong mắt mẹ Lê lại hiện lên vẻ lo lắng: "Nhị tiểu thư, đêm nay lão nô này sẽ ở lại với người."
Tuy là đêm tân hôn, nhưng cô gia thế này, mẹ Lê lo nàng sẽ sợ...
Ôn Ấn nhẹ giọng nói: "Không được, mẹ Lê, trong phủ khắp nơi đều là tai mắt, cẩn thận miệng lưỡi..."
Mẹ Lê gật đầu.
Ôn Ấn cúi đầu, lấy ba nén nhang ngắn mà nàng nhờ mẹ Lưu tìm giúp hồi còn ở phủ trong tay áo ra.
Mẹ Lê kinh ngạc nhìn nàng: "Nhị tiểu thư, đây là?"
Ôn Ấn nhẹ giọng nói với mẹ Lê: "Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân hắn, Đông Cung cố tình sắp xếp ngày cưới vào hôm nay, dù thế nào, dù là ai nằm ở đây, trong lòng họ ít nhiều cũng sẽ có vướng bận. Người đã khuất vẫn lớn hơn, mẹ Lê, thay hắn thắp cho mẫu thân ba nén nhang đi…"
Dù nằm ngoài ý muốn của mẹ Lê, nhưng mà cũng không phải không có lý: "Vâng, Nhị tiểu thư."
Ôn Ấn lại liếc nhìn ra ngoài phòng, dặn dò: "Mẹ Lê, cẩn thận một chút, đừng để cành mẹ đẻ cành con."
“Được.” Mẹ Lê luôn làm việc chu đáo, biết rõ điều đó.
Ôn Ấn ngồi trên giường, từ xa nhìn mẹ Lê thắp nhan. Trong phòng có một lư hương, mẹ Lê cắm nhang lên lư hương, tạm thời cứ vậy, quan trọng là tâm ý…
Một lúc sau, mẹ Lê quay lại: "Nhị tiểu thư, xong rồi."
Ôn Ấn liếc mắt nhìn rồi gật đầu: "Ngươi đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải tươi vui lên, nghỉ ngơi sớm cũng để dễ ứng phó."
Trước mắt hai người đều không biết phủ này ở đâu, lớn bao nhiêu, trong phủ có bao nhiêu người, tình hình thế nào. Dù gì cũng chỉ mới vừa thành thôi, sau khi thành thân, trong phủ còn rất nhiều việc phải lo, hôm nay có thể xem là ngày dễ dàng nhất.
“Lão nô hiểu.” Mẹ Lê nói xong, do dự một hồi, mới hỏi: “Nhị tiểu thư thật sự không sợ sao?”
Ôn Ấn ở bên cạnh nhìn Lý Dụ: "Hắn không phải yêu ma quỷ quái, ta có muốn sợ, cũng không phải sợ hắn..."
Mẹ Lê hiểu ý, Nhị tiểu thư muốn nói, bà vẫn chưa thông hiểu mọi chuyện.
“Còn nữa, mẹ Lê.” Ôn Ấn lại ngước mắt nhìn bà, nghiêm túc dặn dò: "Bây giờ chúng ta đã vào phủ rồi, phải sửa miệng lại. Trong phủ đều là tai mắt của Đông Cung, phải cẩn thận từ lời nói tới việc làm, đừng để người ta đem ra bắt bẻ... "
Mẹ Lê chợt hiểu ra: "Lão nô nhất thời hồ đồ, phu nhân yên tâm."
Thái tử Cô gia bị phế truất, hiện tại không có tước vị gì, nên hẳn phải gọi Nhị tiểu thư là phu nhân, chung quanh đều đang chờ hai người phạm lỗi, phải cẩn thận một chút.
“Đi đi.” Ôn Ấn nhẹ giọng.
Mẹ Lê rời đi, cửa phòng kêu kẽo kẹt một tiếng rồi khép lại.
Đêm khuya, Ôn Ấn đứng dậy ngồi trước gương.
Nàng không trang điểm, cũng chẳng cần tháo trang sức, chỉ đưa tay chậm rãi tháo chiếc thoa cài trên tóc xuống, tiếp theo là đôi hoa tai với trang sức bên cạnh, cuối cùng để lại chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay tổ mẫu đã tặng nàng.
Gương đồng phản chiếu một đôi phượng nhãn*, đôi mắt đẹp nên thơ, chỉ là sau này có lẽ cũng không còn cơ hội mặc lại bộ hỉ bào này...
*Hay còn gọi là mắt phượng, nguyên văn là “mày ngài” dùng để chỉ đôi mắt đẹp.
Ôn Ấn nhìn vào gương thêm vài lần, rồi đứng dậy đi vào phòng xép* rửa mặt. Ôn Ấn từ phòng xép bước ra, áo ngoài hỉ bào và y phục bên trong đã cởi bỏ, trên người chỉ mặc một lớp áo lót mỏng màu đỏ rực.
*Hay còn gọi là nhĩ phòng, là một phòng nhỏ trong phòng ngủ (tương tự nhà vệ sinh).
Cơn lạnh ập đến, Ôn Ấn nhanh chóng bước lên giường, lấy một góc chăn gấm quấn quanh người.
Trong phòng có than sưởi, trời cũng không lạnh đến thế, nhưng rõ ràng than sưởi trong phòng này chẳng tốt bằng than sưởi nàng đã dùng trên xe ngựa lúc hồi kinh, nên là, cũng đại khái đoán được tình hình trong phủ...
Ôn Ấn rút chiếc trâm cuộn tóc xuống, mái tóc đen như mực buông xõa, một phần rũ trên vai, nàng khẽ nghiêng vai, đôi mắt sáng quá đỗi xinh đẹp khiến người ta động lòng không nói nên lời. Nàng thành thân với Lý Dụ, không muốn gây phiền hà trước mắt người ngoài, đành phải ngủ chung một giường.
Trước khi nằm xuống, nàng nhớ tới ngũ quan tinh xảo, đường đường tướng mạo mà mẹ Lê đã nói, nàng nửa tin nửa ngờ, hơi cúi thấp người xuống nhìn hắn. Dù sao hắn vẫn còn hôn mê, nhìn thế này cũng không cần sợ hắn đột nhiên tỉnh lại.
Nàng không để ý ngọn tóc đen của mình nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, Lý Dụ nằm trên giường, đầu ngón tay khẽ giật, chỉ là thoáng chốc, Ôn Ấn không nhận ra.
Ôn Ấn nghĩ, mẹ Lê đã từng nói, yêu ai yêu cả đường đi. Mấy chữ như đường đường tướng mạo này, e cũng còn xa lắm.
Dù gì Lý Dụ cũng mới sáu tuổi, có khí chất thiếu niên, nhưng hình dáng vẫn chưa trưởng thành, cùng lắm thì chỉ là đẹp trai nho nhã, còn mà đường đường tướng mạo thì phải để thêm vài năm nữa.
Ánh mắt Ôn Ấn hơi ngưng đọng, hắn và nàng đều có thể sống đến lúc ấy mà.
Lý Dụ vẫn mặc bộ hỉ bào dày cộm, thắt ở cổ, Ôn Ấn đưa tay, bắt đầu cởi y phục cho hắn từ chỗ cổ áo. Mái tóc đen mượt rũ xuống, lại lướt qua cổ Lý Dụ, đầu ngón tay hắn lần nữa giần giật...
Ôn Ấn thay hắn cởi áo choàng ngoài, y phục bên trong, từng lớp một, khi chỉ còn lại lớp áo lót, nàng vô tình nhìn thấy vết thương dưới cổ áo.
Ôn Ấn giật mình, do dự nhẹ nhàng vén cổ áo của hắn ra.
Là một vết thương.
Nhìn rất dọa người, số lượng vết thương cũng không ít.
Hắn chỉ mới mười sáu tuổi thôi mà...
Ôn Ấn nhớ tới lời tổ mẫu nói, Thái tử bị mai phục ở biên giới, trận chiến vô cùng bi thảm, đội ngũ mấy ngàn người đều biến mất, chỉ còn lại mỗi Lý Dụ.
Ôn Ấn gõ nhẹ đầu ngón tay, tiếp tục mở áo xuống trước ngực hắn, trên ngực cũng là...
Những chỗ khác chắc cũng không cần xem nữa.
Hắn là người được ca ca cứu ra từ đống người chết mà còn bị thương thế này, vậy thì ca ca sẽ thành ra cái gì nữa đây?
Ôn Ấn không dám nghĩ tiếp.
Hai mắt Ôn Ấn ửng hồng, mặc lại áo lót cho hắn, đưa tay đắp chăn gấm cho hắn, sau đó nằm quay lưng về phía hắn.
Trong lòng canh cánh bao nhiêu là việc, Ôn Ấn có nhắm mắt cũng chẳng thể ngủ được.
Ánh nến trước mặt càng ngày càng chói mắt, Ôn Ấn ngồi dậy buông rèm gấm được buộc ở hai bên cột giường, chiếc giường như tách biệt khỏi thế giới, chỉ còn chút ánh nến đỏ nhàn nhạt chiếu vào...
Ôn Ấn đắp chăn cho hắn, buộc chính mình nhắm mắt lại.
Nàng chỉ mới hồi kinh hôm nay, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng chân thật đầy mỏi mệt, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Đêm dài đằng đẵng, nàng trằn trọc trở mình, thiếp đi lúc nào không hay, chỉ là nàng từ nhỏ đã sợ lạnh.
Nhất là khi than sưởi trong phòng này không đủ ấm, chăn gấm cũng không dày, một chăn gấm vốn không thể chống lạnh được. Nàng mơ mơ màng màng cuốn lấy hai chăn gấm đắp cho mình, cuối cùng cũng thấy ấm áp.
Nàng hoàn toàn quên rằng, chăn bị cuộn như vậy, hẳn sẽ có người bị lạnh...
***
Vừa qua nửa đêm, đèn trong tẩm điện Đông Cung vẫn chưa tắt.
Trước đó, vị quan nội thị tên Mậu Trúc từ Ly Viện quay lại, vội vàng đi tới trước tẩm điện Đông Cung, chắp tay với một vị quan nội thị khác đang trực đêm trong hoa viên: "Quý Bình công công!"
“Nhỏ tiếng một chút, điện hạ chuẩn bị nghỉ ngơi.” Quý Bình liếc hắn một cái: “Tin từ Ly Viện à?”
Mậu Trúc nịnh nọt gật đầu: "Đúng vậy, bên kia vừa nghỉ ngơi là tiểu nhân vội chạy sang đây ngay."
Quý Bình khẽ cau mày, mới bảo hắn nhỏ tiếng xong, hắn lại giả vờ không để ý nói to.
Quả thật, Mậu Trúc vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nói vang lên từ trong tẩm điện Đông Cung: "Cho hắn vào."
Quý Bình bình tĩnh nói: "Đi thôi."
Mậu Trúc khẳng khái vượt trước Quý Bình.
Quý Bình nhìn nhìn hắn.
Giữa tẩm điện ấm áp, bên bàn làm việc Đông Cung viết viết, ánh đèn xanh xanh ở một bên phản hắt lên gương mặt hắn, phản chiếu nửa khuôn mặt ưa nhìn nhưng băng giá như thung lũng sâu hoắm, có vẻ hao hao Lý Dụ.
Mậu Trúc bước vào: "Điện hạ."
Lý Thản không nhìn lên, lạnh giọng nói: "Nói."
Mậu Trúc cẩn thận xem mặt đoán ý: "Thái tử phế ở bên kia đã thành thân, giờ đang nghỉ ngơi."
Lý Thản tiếp tục viết: "Sau đó thì sao?"
Mậu Trúc đáp: "Ban đầu vốn tưởng Nhị tiểu thư Hầu phủ sẽ khóc thảm thiết, còn tưởng nàng sẽ làm loạn, lo lắng đủ kiểu nên đã nói với những người hầu trong Ly Viện, nếu Nhị tiểu thư không chịu an phận, thì cứ thẳng tay trói nàng ta lại quăng lên giường, nhưng Nhị tiểu thư này lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, cứ như vậy mà thành thân, không hề khóc lóc, hiện tại còn đang nghỉ ngơi."
Lúc này Lý Thản mới dừng bút, ngước mắt nhìn hắn một cái: "Thú vị đấy."
Mậu Trúc dừng lại, cố nghiền ngẫm xem lời Đông Cung đây là có ý gì...
“Cho Quý Bình vào.” Lý Thản ra lệnh.
Người tính không bằng trời tính, vốn dĩ muốn đứng trước Đông Cung lâu một chút, cuối cùng đành phải rút lui.
Quý Bình bước vào, Lý Thản cũng vừa viết xong dòng chữ trên tay: "Ôn Ninh Thiếu yêu nhất đứa con gái này, lúc trước hắn không muốn gả con gái cho Cô nhi, thôi thì hôm nay gả cho Lý Dụ cũng tốt hơn."
Quý Bình nhìn hắn.
Lý Thản buông bút, nói: "Ngày mai đích thân ngươi tới đó một chuyến, đem tranh chữ này đến chỗ Lý Dụ, nói đây là quà tân hôn của Cô, xem phản ứng của Ôn Ấn thế nào."
Quý Bình tiếp nhận, những chữ lọt vào mắt khiến Quý Bình hít một hơi thật sâu.
—— Sắc nước hương trời, xứng đôi vừa lứa.
“Ra ngoài.” Lý Thản nói nhỏ.
Quý Bình cúi đầu.
***
Khi Ôn Ấn tỉnh lại, ánh sáng ngoài cửa sổ đã có phần chói mắt. Ôn Ấn định đưa tay lên trước mắt để che ánh sáng lại, nhưng cánh tay dường như bị thứ gì đó ấm áp đè lên, không nhấc được.
Đột nhiên, cả người Ôn Ấn bừng tỉnh...
Chẳng lẽ nàng quấn hai cái chăn mà vẫn không khỏi lạnh ư? Nếu không, sao nàng lại còn quấn thêm một người nữa?
Ôn Ấn: "..."
App TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT