Xe ngựa từ từ dừng lại trước cửa Hầu phủ Vĩnh An.
“Nhị tiểu thư, ta chỉ có thể đưa người đến đây, rồi phải trở về cung phục mệnh." Thủ lĩnh cấm quân đứng ngoài xe ngựa chắp tay.
“Phiền ngươi rồi.” Ôn Ấn đáp.
Thị vệ đánh xe đặt chân lên bàn đạp, mẹ Lê vén rèm đỡ Ôn Ấn xuống xe ngựa. Thủ lĩnh cấm quân nhìn Ôn Ấn, ánh mắt có chút phức tạp, sau đó trầm mặc cúi đầu.
Ôn Ấn nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy vải bố trắng* và cờ tang mới treo ngay cửa Hầu phủ, mấy tên hầu ở ngoài cửa cũng mặc tố y**, quấn vải bố trắng quanh hông.
*
** Áo trắng, cách gọi khác của áo tang.
Mẹ Lê và Ôn Ấn đều sững sờ.
Mấy tên hầu ở cổng lớn thấy xe ngựa dừng lại, có cấm quân hộ tống đều vội cúi đầu không lên tiếng, đến khi thấy Ôn Ấn và mẹ Lê bước xuống xe ngựa, tên đứng đầu đám người hầu mới nhanh chân đến đón: "Nhị tiểu thư, người đã về..."
Ôn Ấn chẳng còn tâm tư nào mà quan tâm đến cấm quân phía sau, tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe vang lên sau lưng, Ôn Ấn cũng không quay lại nhìn, hàng mi đẫm sương, cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn có phần run rẩy: "Sao lại ra thế này?"
Cổ họng tên hầu nghẹn lại, cúi đầu.
Ôn Ấn siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trầm giọng hỏi: "Xuyến Tử, trong phủ ai đã qua đời vậy?"
Mấy hôm trước, nàng mới gặp Tiếu Viện, Tiếu Viện cũng không nhắc chuyện trong phủ có tang.
Vậy là chuyện đã xảy ra trong những ngày đi đường.
Xuyến Tử lấy vạt áo lau khóe mắt, giọng điệu như khóc nức nở: "Nhị tiểu thư, là thế tử*..."
*Một danh hiệu phong cho người thừa kế của các Quốc vương đang là chư hầu của một Đế quốc, hay là người thừa kế của các Hoàng tử mang tước Vương trong khối vùng văn hóa chữ Hán.
Thế tử?! Mẹ Lê hít một hơi thật sâu.
Ôn Ấn cũng sững người, ca ca?
Làm sao mà……
Ôn Ấn đờ người, cho dù hồi ở Định Châu có nghe Hầu phủ gặp chuyện, cho dù nghe cấm quân đến đưa nàng hồi kinh, rồi phải thành thân với Lý Dụ sắp chết trên giường bệnh, nàng cũng chưa hoảng loạn như vậy bao giờ.
Suốt chặng đường hồi kinh cũng không!
Nhưng đến khi nghe Xuyến Tử nói từ “thế tử”, khóe mắt Ôn Ấn bỗng đỏ lên.
Ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng thấy Xuyến Tử cúi đầu nghẹn ngào, còn đưa ống tay áo lên lau nước mắt, thấp giọng nức nở nói tháng mười một mùa đông giá rét, Ôn Đế dường như rơi xuống hố băng sâu, lòng bàn tay lạnh cóng, không còn chút hơi ấm...
Chân mẹ Lê loạng choạng, nếu không phải Ôn Ấn đưa tay ra đỡ, mẹ Lê có lẽ đã ngất trên mặt đất, trong giọng nói đau buồn đầy bối rối: "Thế tử..."
“Chuyện xảy ra khi nào?” Mẹ Lê bối rối bao nhiêu thì Ôn Ấn càng bình tĩnh bấy nhiêu. Dù hai mắt đã đỏ bừng, nước mắt cũng lưng tròng, nàng vẫn gặng hỏi Xuyến Tử.
Xuyến Tử đáp: "Tro cốt của thế tử vừa được đưa đến mấy ngày trước."
Ôn Ấn không nói, buông tay không đỡ mẹ Lê nữa, đi vào trong phủ.
“Nhị tiểu thư!” Mẹ Lê gọi nàng.
Ôn Ấn không lên tiếng, cũng không dừng lại.
Người người trong Hầu phủ đều mặc tố y, quấn vải bố trắng bên hông, thấy nàng đến liền lật đật cúi đầu hành lễ: "Nhị tiểu thư."
Ôn Ấn không hề đáp lại.
—— Sắp tới sinh nhật rồi, muốn ca ca tặng gì nào?
—— Muội muốn ánh trăng, ca ca hái được không?
—— Hái chứ~ A Nhân của chúng ta muốn cái gì, ca ca cũng sẽ hái hết!
——Vậy ca ca nhớ hái đó nha!
—— Được, để ta lên kế hoạch cẩn thận đã, nếu A Nhân của chúng ta thích trăng tròn, vậy thì phải hái vào khoảng mười lăm; à đúng rồi, trăng non còn chia ra thượng huyền nguyệt và hạ huyền nguyệt nữa*…
*Trăng non là trăng chưa tròn, thượng huyền nguyệt là trăng trước khi tròn (thường là mùng 8, 9 âm lịch), hạ huyền nguyệt là trăng sau khi tròn (thường là 20, 21 âm lịch).
—— Muội muốn hết!
—— Vậy ngươi đây là làm khó ca ca rồi, đã hái trăng tròn sao còn có thể hái trăng non? Với cả, ngươi hái hết rồi, người khác muốn thì phải làm sao?
Khi ấy nàng cười vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ, trong mắt nàng tàn khốc bấy nhiêu.
Trước linh đường, dưới chân dường như có hàng vạn bóng mây, muốn đi về phía trước nhưng lại không dám tiến...
Sắc trắng bủa vây khiến cho con người ta áp lực không thở nổi, bóng dáng ôn hòa như ngọc trước kia bỗng hiện lên trong tâm trí.
—— A Nhân, ngươi đã là cô cô* rồi.
*Chị dâu gọi em chồng.
—— Vậy thì ta nhất định sẽ là cô cô may mắn nhất trên đời! Bởi vì, ta có một ca ca tuyệt vời nhất trên đời~
“Ca….” Cổ họng Ôn Ấn nghẹn lại.
Khóe mắt Ôn Ấn ẩm ướt, vừa rồi ngực còn thắt lại không thở nổi, cuối cùng nước mắt cũng chảy dọc xuống theo gương mặt: "Ca ca, muội về rồi..."
"Nhị tiểu thư."
Ôn Ấn không thể không dời mắt, tuy mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhận ra được giọng của mẹ Lưu.
Mẹ Lưu là người hầu hạ bên cạnh tổ mẫu.
Ôn Ấn nhẹ giọng nói: "Mẹ Lưu..."
Mẹ Lưu hành lễ với nàng: "Nhị tiểu thư, lão phu nhân có chuyện muốn nói với Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư hãy cùng lão nô đi gặp lão phu nhân trước."
Ôn Ấn thành thật gật đầu, bắt chước Xuyến Tử nâng tay áo lau lau nước mắt, nhưng lau như thế nào cũng không thể nhìn rõ vật trước mặt, nước mắt tựa như chuỗi hạt châu bị đứt, cứ rơi lã chã.
Mẹ Lưu đau lòng nên nói thêm: "Nhị tiểu thư..."
Ôn Ấn hít sâu một hơi: "Mẹ Lưu, ta hiểu rồi."
Mẹ Lưu gật đầu, Nhị tiểu thư vốn đã thông minh, chỉ cần nói một tiếng là hiểu thấu. Thế tử khôn lớn trước mặt lão phu nhân, bây giờ thế tử không còn nữa, lão phu nhân là người đau buồn nhất. Lão phu nhân tuổi cao tác lớn, tâm trạng của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đau đớn sao có thể tả xiết. Thế nên lão phu nhân mới không gặp Nhị tiểu thư ở linh đường, mà là ở trong phòng của mình.
Mẹ Lưu nói vậy, Ôn Ấn đồng tình.
Gần đến hoa viên của tổ mẫu, Ôn Ấn lấy khăn tay lau khóe mắt, có thể nhìn ra nàng đã khóc, nhưng đôi mắt đã không còn đỏ như trước.
Mẹ Lưu ở phía trước: "Lão phu nhân, Nhị tiểu thư đã về."
Ôn Ấn cũng đi theo sau mẹ Lưu: “Tổ mẫu!”
Tổ mẫu mặc tố y, đôi mắt sắc bén nhuốm màu phiền muộn, âm giọng già nua nói với mẹ Lưu và những người khác: "Lui xuống hết đi, ta muốn nói chuyện riêng với A Nhân một lúc."
Mẹ Lưu và những người khác lần lượt rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại lão phu nhân và Ôn Ấn.
“Tổ mẫu.” Ôn Ấn tiến lên.
Ánh mắt của lão phu nhân đầy trìu mến: "Để tổ mẫu nhìn A Nhân thật kỹ nào."
Ôn Ấn quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, sống mũi cay xè, nhưng lại cố gắng nén sự mờ mịt trong đôi mắt lại.
Lão phu nhân vừa nhìn kỹ nàng, vừa đưa tay xoa xoa má nàng, môi cố nặn ra một nụ cười: "A Nhân của chúng ta trưởng thành rồi, gái mười tám đúng là thay đổi* mà..."
*Nguyên văn: Nữ đại mười tám biến, câu này có thể dành cho cả nam lẫn nữ, hàm ý con người trưởng thành rồi sẽ có nhiều thay đổi.
“Tổ mẫu.” Mắt Ôn Ấn lại đỏ hoe.
Lão phu nhân đỡ nàng đứng dậy: “Hôm nay là một ngày trọng đại, người Ôn gia chúng ta không được khóc.” Ôn Ấn nghe lời gật đầu.
Lão phu nhân một tay chống gậy, một tay ôm nàng, nhẹ giọng nói: "A Nhân, trong cung sẽ phái hỉ nương* tới sớm thôi, thời gian tổ mẫu nói chuyện với ngươi không còn nhiều. Sau này cũng chưa chắc có cơ hội giống vậy nên không cần phải kiêng dè. Hôm nay, mỗi một chữ tổ mẫu nói, ngươi đều phải nghe cho rõ."
*Có thể là người làm phép, làm lễ để “xung hỉ”.
Ôn Ấn gật đầu.
Lão phu nhân buông tay nàng, hai tay chống trên gậy, trầm giọng nói: "Từ nhỏ tổ mẫu đã dạy ngươi, trước không biết chuyện triều chính, sau khó bề yên thân. Khi ngươi ở trong phủ, chuyện triều chính bao giờ cũng đến tay ngươi, so với các khuê nữ, ngươi rõ ràng chuyện triều chính hơn cả, biến cố xảy ra trong kinh lần này, lòng ngươi nhất định phải hiểu cho rõ lấy.”
Ôn Ấn gật đầu: "A Nhân xin nghe."
Lão phu nhân nói tiếp: "Lần này Trường Phong giao chiến với Đông Lăng, vốn dĩ không mất nhiều thời gian, Thiên gia cử Thái tử và Đào tướng quân Đào Dục Trác xuất chinh, mở rộng tầm nhìn, nâng cao uy tín trong quân đội, nhưng Thái tử lại bị Đông Lăng mai phục ngoài ý muốn ở biên giới, A Nhân, ngươi nghĩ xem, những người xung quanh Thái tử là ai? Không chỉ quân đội đóng ở Hoàn Châu, mà còn có cấm quân tinh nhuệ ở kinh thành, sao lại có sự trùng hợp như thế, chỗ của Thái tử bị phục kích, hơn nữa, toàn bộ quân đội đều bị diệt sạch? Chuyện này ngay từ đầu đã có điểm kì lạ rồi, hẳn có ẩn chứa nội tình."
Trường Phong giao chiến với Đông Lăng chính là chuyện đầu tàu, Tiếu Viện đã kể cho nàng nghe rồi.
Nhưng thông tin mà Tiếu Viện tìm được không thể so sánh với thông tin của tổ mẫu.
Lão phu nhân tiếp: "Cái bất hợp lý của chuyện này nằm ở chỗ, Đông Lăng rõ ràng đang ở thế yếu nhưng lại chiếm được thế chủ động; khi Thái tử gặp nạn, Đông Lăng đã nhanh chóng rút quân, điều này dẫn đến việc cái chết của Đào tướng quân Đào Dục Trác sau này. Từ đầu tới cuối, mục tiêu của trận chiến này đều nhắm vào Thái tử và Đào gia.”
Đào gia là cánh tay của Thái tử, giết Thái tử trước rồi giá họa cho Đào gia, một hòn đá giết hai con chim, nếu mượn tay Đông Lăng thì không thể nào điều tra ra được; còn Đào gia, muốn thoát khỏi sự nghi ngờ, Đào Dục Trác nhất định phải hộ tống Thái tử bị thương hồi kinh; mà Đào Dục Trác hồi kinh rồi thì ngay lập tức bị bao vây và giết chết ở kim điện, cả Đào gia không ai may mắn được tha...
Xâu chuỗi lại, đúng là lợi hại thật, thủ đoạn rất tàn nhẫn.
Ôn Ấn khẽ nhíu mày.
Ánh mắt lão phu nhân hơi mơ hồ: "Trong này còn có một chuyện, tổ mẫu muốn nói với ngươi, A Nhân, chuyện có liên quan đến ca ca của ngươi."
Ôn Ấn siết chặt lòng bàn tay.
"Thiên gia biết ca ca ngươi vẫn an toàn, lần xuất chinh này, Thiên gia đã nhờ ca ca ngươi bí mật bảo vệ Thái tử. Đây là việc cơ mật, trong phủ chỉ có cha ngươi và ta biết thôi. Lần này bị Đông Lăng phục kích ở biên giới, chính ca ca ngươi đã đưa Thái tử từ giữa biển lửa xác chết chất thành núi kia ra nên Thái tử mới giữ được nửa cái mạng. Nhưng ca ca ngươi bị trúng nhiều tên, không thể chạy ra kịp. Đến tận mấy hôm trước, một hộp tro cốt được gửi về kinh, cả Hầu phủ mới mặc áo tang. Đây có phải là tro cốt của ca ca ngươi hay không thì ta không biết, nhưng cái này là Lý Thản đưa tới, trong phủ buộc phải làm tang sự. Dù có phải là ca ca của ngươi thật hay không thì cũng đều đã chết ở Hoàn Châu rồi, nhưng hắn đã làm những gì nên làm, đứng thẳng người, anh dũng hy sinh! Đáng lẽ ra Thái tử đã phải bỏ mạng ở biên giới, nhưng vì có ca ca của ngươi, Thái tử mới còn được nửa mạng. Nửa mạng này của Thái tử là do ca ca của ngươi dùng mạng mình đổi lấy."
“Tổ mẫu.” Cổ họng Ôn Ấn nghẹn lại.
Lão phu nhân cố kìm nước mắt: "A Nhân, ngươi nghe tổ mẫu nói tiếp đây. Lẽ ra cả Đào gia bị giết, Thiên gia bị soán ngôi, một tên Thái tử tàn phế như Lý Dụ căn bản không giữ nổi cái mạng, nhưng ngươi nghĩ kỹ lại xem, Ngự Sử Đài Hoắc lão đại xung đột ở kim điện, máu bắn tung tóe tại chỗ, chẳng phải là đang bảo vệ ngôi vị hoàng đế Thiên gia sao?"
Vẻ kinh ngạc ánh lên trong mắt Ôn Ấn: "Ngự Sử Đại bị đâm là để cho Thái tử có đường lui, cho Thái tử đường sống..."
Lão phu nhân vui mừng gật đầu: "Đào Dục Trác thân là cữu cữu của Thái tử, Đào gia đi rồi, sao Thái tử có thể không liên lụy? Trận chiến ở biên giới này quá bi thảm, Thái tử nằm trên giường bệnh gần chết là sự thật, cho nên dù trên lý thuyết Đào gia thông đồng với địch phản quốc, Thái tử cũng có thể phân rõ quan hệ. Lý Thản rất thông minh, xung đột với Ngự Sử Đài như vậy, hắn biết nếu điều tra thêm cũng không có lợi gì cho hắn, giết Lý Dụ thì hậu quả để lại quá lớn nên hắn mượn danh nghĩa Thiên Tử phế truất Thái tử, Lý Dụ cũng vì thế mà bảo vệ được tính mạng. Ngự Sử Đài Hoác lão đại là người tốt, Triệu quốc công là người tốt, ngoài ra quan viên trong triều cũng tốt, bọn họ đều đang chơi một ván cờ, Lý Thản cũng ở đó. Ông ngoại hắn có giao hảo cùng tổ phụ ngươi, hắn cũng từng tìm cha ngươi cầu thân, nhưng cha ngươi từ chối, ấy thế mà hắn vẫn muốn thu phục Hầu phủ Vĩnh An, bởi hắn biết rất rõ, chức vị trữ quân của hắn là bất chính, muốn giải quyết tốt hậu quả thì phải làm nhiều chuyện hơn. Cũng như vậy, hắn phải giải quyết nợ cũ, giải quyết cả nợ về sau, cho nên mưu sự lần này, cha ngươi không nể tình, hắn còn giữ cha ngươi lại trong cung, ngươi biết vì sao không?"
Ôn Ấn đáp: "Vì Lý Thản làm việc ngang ngược nhưng cũng sợ ném chuột vỡ đồ. Hầu phủ Vĩnh An còn, lạc đà gầy của Lâu gia (nhà mẫu thân của Ôn Ấn) còn lớn hơn cả ngựa, hắn muốn mượn sức của Hầu phủ Vĩnh An để ổn định tình hình triều chính. Nhưng ca ca đã đưa Thái tử từ quỷ môn quan trở về, chuyện này khiến Lý Thản tức điên nên Lý Thản lấy danh nghĩa Thiên gia bắt ta thành thân với Lý Dụ, ngoài làm nhục cha và Hầu phủ, hắn còn muốn thử phản ứng của cha, hắn cũng kiêng kị cha nên mới muốn thăm dò xem có nên cá chết lưới rách* với Hầu phủ Vĩnh An một phen không…"
*Bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.
Lão phu nhân tỏ vẻ tán thành: "Không tồi, cho nên A Nhân, so với người khác, ngươi hiểu rõ hơn rằng, Hầu phủ còn, ngươi với Thái tử mới an toàn; muốn Hầu phủ còn, cha ngươi phải được an toàn; mà hiện giờ cha ngươi còn ở trong cung, muốn an toàn, không thể không tiến hành cuộc hôn nhân này thuận lợi. Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ*, bây giờ Hầu phủ đang ở dưới tường nguy. Ca ca ngươi không còn nữa, Thụy ca nhi tuổi còn nhỏ, không thể gánh nổi Hầu phủ, dù có muốn cá chết lưới rách thì cũng không phải lúc này, Hoắc lão đại là ân sư của cha ngươi, ngươi nghĩ lại xem, ngày đó vì sao Hoắc lão đại nhất định phải bị đâm chết ở kim điện?"
*Người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm: Những người sáng suốt xưa nay đều biết phòng ngừa trước khi có hoạn nạn xảy ra.
Ánh mắt của Ôn Ấn mơ hồ: "Ông ta nói với cha, nhất định phải nhẫn nhục bảo vệ Thái tử, đừng hy sinh vô ích, phó thác Thái tử cho cha, cho dù chỉ có một con đường sống, Hoắc lão đại bị đâm cũng là vì một con đường sống…"
Lão phu nhân gật đầu: "Họa phúc tương y*, nếu như Thái tử không bệnh nặng, chỉ còn nửa hơi thở, Lý Thản có thể sẽ không buông tha, nhưng vì Thái tử bệnh nặng, thêm chuyện Hoắc lão đại, Lý Thản không muốn cành mẹ đẻ cành con, đây xem như là một bước ngoặc; còn chuyện Thái tử có đi vào ngõ cụt hay không thì chẳng ai biết được. Nhưng tổ mẫu đã nghe cha ngươi nói, Hoắc lão đại đã qua Đông Cung thăm Thái tử trên giường bệnh, nếu Hoắc lão đại đã làm như vậy thì còn đường sống. Vậy nên cha ngươi không cá chết lưới rách với Lý Thản chính là để Lý Thản thấy ông ta có phải đang do dự định vứt bỏ Thái tử không. Chỉ khi cha ngươi chấp nhận hôn sự này, Lý Thản mới có thể an tâm chuyện Hầu phủ Vĩnh An, an tâm chuyện Thái tử phế trên giường bệnh. Chức trữ quân của hắn vốn là bất chính, nó chỉ khiến Lý Thản cảm thấy mình nắm nhiều lợi thế trong tay thôi, ngược lại, sự tồn tại của Thái tử có thể khiến hắn trở thành một vị vua anh minh rộng lượng, trong triều mới có chuyển biến.”
*Trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Ôn Ấn gật đầu: "A Nhân hiểu."
Lúc này đây mới thấy nước mắt lão phu nhân lưng tròng: "A Nhân, ở nơi khác không giống như ở trong phủ, tổ mẫu và cha ngươi không phải lúc nào cũng chăm sóc được cho ngươi. Tai mắt khắp nơi, nhớ thận trọng từ lời nói đến hành động, suy nghĩ cho thấu đáo."
Lão phu nhân nói xong liền vén ống tay áo lên, chậm rãi cởi chiếc vòng ngọc phỉ thúy* trên tay ra, đeo vào cổ tay nàng: "Khi xuất giá, bảo hộ bình an, mong được như ý."
*
Chóp mũi lão phu nhân đỏ lên.
“Cám ơn tổ mẫu.” Ôn Ấn cũng rơm rớm nước mắt.
Lão phu nhân nắm chặt tay nàng, nghẹn giọng nói: "A Nhân, ở đâu cũng vậy, A Nhân của tổ mẫu dù đi đến nơi nào cũng là như vậy..."
Ôn Ấn gật đầu.
Giọng của mẹ Lưu bên ngoài phòng vang lên: "Lão phu nhân, Nhị tiểu thư, hỉ nương đến."
App TYT & Phương team