Cách đây rất lâu, Ôn Ấn cũng đã từng gặp Lý Dụ.

Nhưng chuyện cũng đã lâu lắm rồi, lâu đến mức nàng còn không thể nhớ rõ dáng vẻ của Lý Dụ khi ấy, nàng chỉ nhớ, răng hắn khi ấy mọc không đều.

Vì vậy, tất cả những ấn tượng của nàng về Lý Dụ chỉ quanh quẩn bên hai chiếc răng cửa mọc lệch của hắn thôi...

Nháy mắt, đứa nhóc răng không đều kia đã trở thành thiên chi kiêu tử* giữa nước Trường Phong, lại nháy mắt, thiên tử kiêu tử sa khỏi mây cao, làm Thái tử phế trên giường bệnh.

*Con cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu.

Ngay cả sách còn chẳng dám viết như vậy…

Nàng vừa nghe mẹ Lê nói, Lý Dụ nằm trên giường bệnh chỉ có thể thở nửa hơi.

Thăng trầm như thế, cho dù sau này mọi chuyện khá hơn, lúc tỉnh lại, e rằng cũng phải rất lâu mới có thể chấp nhận hiện thực...

Nói không ngoa thì là nhà tan cửa nát, rơi xuống đáy vực rồi.

Ôn Ấn hơi nheo mắt lại, giấu cảm xúc vào trong.

***

Xe ngựa miễn cưỡng đi thêm một đoạn đường nữa, đường chính bị tuyết phủ dày. Nghe thương nhân đi ngược đường nói, tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng còn đọng dày lắm, quân bên đường muốn dọn sạch đường chính cũng phải mất khá nhiều thời gian. Đêm nay, tốt nhất là nên nghỉ chân ở một nhà trong ngôi làng gần đó, sáng mai hẳn sẽ có thể lên đường.

Tuyết rơi dày quá, sợ đi đường không an toàn.

Thương nhân khuyên thủ lĩnh đội cấm quân, thủ lĩnh cấm quân không còn cách nào khác đành phải nhờ thương nhân dẫn đường tìm nhà qua đêm trong ngôi làng gần đó.

Thương nhân tới lui đó đây lâu năm nên biết nơi nào an toàn gần những vùng xa xôi hẻo lánh.

Sau khi nói chuyện với thương nhân, thủ lĩnh cấm quân đến bên ngoài xe ngựa thông báo cho mẹ Lê một tiếng.

Mẹ Lê hạ rèm xuống, miệng khẽ niệm "A Di Đà Phật", rồi mới nói với Ôn Ấn: "Gặp được một thương nhân đi ngược đường, nói đường bị tuyết dày cản trở, đêm nay không đi được, đành phải tìm một nhà dân gần đây nghỉ chân, tá túc một đêm rồi lên đường, A Di Đà Phật, tạ ơn trời đất, nếu thật sự ngủ trong xe ngựa chẳng phải sẽ đông cứng mất sao?"

Mẹ Lê nói xong, xe ngựa mới chậm rãi rẽ đi khỏi chỗ cũ, Ôn Ấn lại đưa tay, hơi vén góc rèm cửa sổ xe nhìn ra ngoài, vừa hay liếc mắt thấy vị thương nhân mà mẹ Lê mới nhắc kia.

Hàn Cừ khẽ gật đầu với nàng.

Ôn Ấn hạ rèm xuống, giả vờ không để ý.

...

Ngôi làng cách đây không xa, khoảng nửa giờ sau xe ngựa đã đến nơi.

Làng không lớn lắm, trông chỉ có bảy tám hộ gia đình. Cấm quân tìm hộ nhà nhìn sạch sẽ nhất cho Ôn Ấn, mẹ Lê đỡ Ôn Ấn xuống xe ngựa.

Trường Phong nằm ở phía bắc, mùa đông giá rét, đặc biệt là vùng núi.

Ôn Ấn nhanh chóng đóng chiếc áo choàng lông cáo trên người, để gió lạnh không lùa vào cổ.

Sau khi vào nhà đóng cửa lại, gió không còn thổi mạnh như trước, nhưng trong nhà cũng khá đơn sơ, than sưởi không ấm lắm, đã thế khói còn biến thành sương mù.

Chủ nhà này là một đôi vợ chồng trung niên, khi thấy Ôn Ấn, mẹ Lê và đội cấm quân vào nhà đột nhiên có chút thận trọng, thương nhân đi cùng họ nói với hai người rằng đường tuyết dày, xe ngựa đi lại khó khăn, các vị quân gia và quý nhân đây muốn tá túc ở nhà họ một đêm, nên tiếp đón cho khéo.

Đôi vợ chồng trung niên vội vàng vâng theo.

Căn nhà không lớn, chỉ có hai phòng.

Ôn Ấn và mẹ Lê ở một phòng, hai vợ chồng trung niên ở phòng riêng của mình, còn hai ba cấm quân có nhiệm vụ canh giữ an toàn, cả đêm ngoài đường, số cấm quân còn lại thì chia ra vào các hộ xung quanh.

Ôn Ấn nói nhỏ vào tai mẹ Lê, mẹ Lê hiểu ý: "Thật là phiền quá, nhưng có chút nước ấm rửa tay không, thời tiết hơi lạnh, tay của quý chủ nhà ta sắp đông cứng rồi."

"Ồ, có có, nước trên bếp! Để ta đi lấy." Ông chủ nhanh chóng đáp lại.

Mẹ Lê lại nói: "Ta cũng đi."

Tiểu thư không phải muốn rửa tay mà là muốn ngâm chân, đường đi lạnh thấu xương nên cần làm ấm chân một chút. Mà tiểu thư lại là con gái của Hầu phủ, thân phận vô cùng cao quý, chỗ này là cấm quân, là nhà trong làng, mẹ Lê chỉ có thể nói là rửa tay, mấy chuyện này cứ qua tay bà hẳn sẽ tốt hơn. Dù sao trong nhà cũng có cấm quân, không sợ không an ổn.

Bà chủ cũng đáp: "Quý chủ, ta dẫn ngươi vào phòng nghỉ ngơi, uống chút nước ấm giải lạnh được không?"

“Làm phiền rồi.” Ôn Ấn nghiêm chỉnh tự nhiên.

Cấm quân cũng không cảm thấy có gì là không đúng.

Bà chủ vén rèm dẫn Ôn Ấn vào trong, cấm quân không tiện theo vào nhà nên tất cả đều đợi ở ngoài đường.

Tấm rèm được hạ xuống, bà chủ dẫn Ôn Ấn vào trong phòng, thay đổi xưng hô: "Chủ nhân."

Ôn Ấn chậm rãi cởi áo choàng lông cáo, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi ta có gặp Hàn Cừ trên đường."

Tiếu Viện cầm lấy áo choàng lông cáo trên người, thấp giọng nói: "Cấm quân trên đường nhìn chằm chằm, thử mấy lần cũng không dám gặp chủ nhân, lại sợ lộ chân tướng, không dám mạo hiểm. May là chỗ này tuyết dày cản đường. Cả thôn này đều là dựng tạm thôi, trong nhà cũng toàn đồ cũ, sẽ không thể tìm ra manh mối..."

Ôn Ẩn gật đầu: "Ta đoán được."

Nếu không thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, tới đây tình cờ gặp nhà dân, tùy tiện đến một nhà thì cũng là người nhà.

“Nói ngắn gọn.” Ôn Ấn ra lệnh.

Lần này, nàng từ Định Châu hồi kinh, đi đâu cũng có cấm quân, bên cạnh không có người của Hầu phủ, nàng không biết ở Hầu phủ và trong kinh đã xảy ra chuyện gì.

Sự việc xảy ra đột ngột, cấm quân đột nhiên đến Định Châu đưa nàng hồi kinh, trước khi rời đi, nàng chỉ kịp nháy mắt ra hiệu với Hàn Cừ, bảo Hàn Cừ thay nàng tìm hiểu tin tức.

Đều là thương nhân, ắt biết gặp dịp thì chơi, gặp người nào nói lời gì, cấm quân đưa nàng hồi kinh căn bản không nghĩ đến những chuyện khác nên Hàn Cừ dễ dàng đưa nàng đến đây.

Tiếu Viện quay đầu nhìn ra ngoài phòng, chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa, mới kể với Ôn Ấn biến cố đã tìm hiểu được trong kinh lần này từ đầu đến cuối.

Nguyên nhân dẫn đến biến cố ở kinh thành lần này là do Trường Phong giao chiến với Đông Lăng.

Đông Lăng là một nước láng giềng của Trường Phong, năm trước bị Thương Nguyệt và Nam Thuận chiếm mười tám thành phía nam, mâu thuẫn trong nước trở nên gay gắt, lại còn thêm chuyện xung đột với Trường Phong.

Đến tháng năm, xung đột leo thang, đóng quân ở Hoàn Châu phía đông Trường Phong, chính thức tuyên chiến với Đông Lăng. Thống lĩnh quân Hoàn Châu là cữu cữu của Thái tử phế truất Lý Dụ, tướng quân Đào Dục Trác.

Đào tướng quân đóng quân ở biên giới Hoàn Châu, nắm giữ trọng binh.

Thực lực của Trường Phong và Đông Lăng cách biệt nhau, trận này phần thắng nghiêng về Trường Phong, chính vì vậy, Thiên gia đã yêu cầu Thái tử Lý Dụ trước kia đi theo Đào tướng quân đến Hoàn Châu, không ngờ Đông Lăng lại ra đòn phủ đầu, kéo quân Hoàn Châu vào vũng bùn.

Ban đầu dự kiến trận này qua hai tháng là có thể thu binh, nhưng rồi phải đến cuối tháng chín mới kết thúc.

Thái tử Lý Dụ bị mai phục, trọng thương dẫn đến hôn mê, chỉ còn biết thở, Đào tướng quân không dám bất cẩn, đích thân hộ tống Lý Dụ hồi kinh.

Nhưng cũng là đợt hồi kinh lần này, Lý Thản bên ngoài thì cho Đào gia cầm trọng binh, mặt kia lại tư thông với Đông Lăng, dẫn đến vô số thương vong, nội thành còn gặp đại dịch tả, kết bè kết phái, thanh quân giương cờ, Đào tướng quân ở trong điện bị bao vây, Thiên gia suy thoái, phế truất Thái tử, tôn mình làm trữ quân, nắm quyền triều chính.

Vào ngày xảy ra chuyện đó, ngoài lão đại Ngự Sử Đài Hoắc bị đâm chết ngoài điện; Triệu quốc công* cũng bị liên lụy, tay sai của Lý Thản chỉ Triệu quốc công, xác nhận ông ta kết đảng với Đào tướng quân, nam tử nhà Triệu quốc công đều bị giam ở ngục Đại Lý Tự, còn nữ tử thì tạm thời giam lỏng trong phủ.

*Quốc công là một tước hiệu thời quân chủ, được Quốc vương hoặc Hoàng đế ban cho công thần hoặc thân thích.

Về phần Hầu phủ Vĩnh An, Tiếu Viện nói đến đây, không khỏi nhìn Ôn Ấn, từ ngày hôm ấy, Hầu phủ Vĩnh An cứ mãi ở trong cung, chưa từng về Hầu phủ...

Ôn Ấn hơi biến sắc, ngươi nói cha cứ ở mãi trong cung sao?

Tiếu Viện gật đầu: "Vẫn chưa tìm ra được lí do Hầu phủ Vĩnh An ở lại trong cung, hơn nữa hiện tại trong kinh vẫn còn bị siết chặt, nơi nơi đều có người điều tra, chúng ta không dám tùy tiện hỏi thăm, chủ nhân, ngoại trừ những chuyện này ra thì không còn tin nào khác."

Vừa lúc nghe thấy tiếng bước chân trở lại của mẹ Lê, Ôn Ấn dặn dò Tiếu Viện: "Nói cho Hàn Cừ biết, vào kinh rồi nghĩ cách liên lạc với ta."

Tiếu Viện đáp được.

Mẹ Lê bưng nước tới: "Nhị tiểu thư, nước đến rồi."

Tiếu Viện nở nụ cười: “Quý chủ, người cứ nghỉ ngơi, nô gia không quấy rầy nữa, nếu có việc gì người cứ sai bảo."

Ôn Ấn gật đầu: "Đa tạ."

Tiếu Viện rời đi rồi, mẹ Lê hỏi: "Sao sắc mặt tiểu thư trông không được tốt lắm?"

Ôn Ấn nhẹ giọng nói: "Hơi mệt một chút."

Mẹ Lê thở dài: "Vậy thì nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai phải đi gấp rồi."

Ôn Ấn khẽ vâng một tiếng.

Cởi giày tất, bàn chân ngọc ngà trắng như tuyết đặt trong nước hơi gợn sóng.

Trong lòng Ôn Ấn nhớ đến chuyện của phụ thân, nhưng trên đường hồi kinh lại không còn cơ hội gặp Hàn Cừ và Tiếu Viện, thôi thì hồi phủ gặp tổ mẫu tính tiếp vậy...

***

Sáng ngày 23 tháng 11, xe ngựa của Ôn Ấn đã đến kinh thành. Rời kinh hai ba năm, Ôn Ấn chưa từng nghĩ quang cảnh hồi kinh sẽ như thế này...

Trong lòng Ôn Ấn không phải không lo lắng, nhưng mấy năm nay ở Định Châu có kinh nghiệm, chuyện gì thì chuyện, hoảng loạn cũng vô ích.

Trong phủ còn có tổ mẫu, tổ mẫu vốn khôn ngoan, trước mắt vẫn chưa kết luận chuyện trong phủ là như thế nào.

Nghĩ vậy, xe ngựa chạy tới cổng thành, cấm quân canh giữ thành tiến đến kiểm tra, cấm quân đi cùng cũng tiến đến trình bày, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng nói chuyện.

Ôn Ấn đưa tay vén rèm lên, tùy ý nhìn ra ngoài xe ngựa, rồi nhanh chóng hạ xuống.

Trong thành vẫn còn lệnh giới nghiêm.

Ôn Ấn không thể hiện cảm xúc, hơi đắn đo.

Lần hồi kinh này, Hầu phủ không cử người ra cổng thành đón nàng, quả đúng như Tiếu Viện đã nói, Hầu phủ từ trên xuống dưới đều đã bị hạn chế vào ra rồi.

Không lâu sau, cổng thành mở, bánh xe lăn về hướng Hầu phủ, trong lòng Ôn Ấn vẫn canh cánh chuyện Hầu phủ, không hề nói một lời, xe ngựa đi được nửa đường bỗng dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Lê hỏi, cấm quân thị vệ đánh xe đáp: “Là con gái của Lục quốc công.”

Mẹ Lê thật thà: "Lục quốc công, Lục quốc công nào?"

Bà ở kinh thành nhiều năm như vậy, sao không biết trong kinh có người là Lục quốc công nhỉ?

Ôn Ấn hơi nheo mắt lại: "Trong kinh còn ai mang họ Lục không?"

Lúc này mẹ Lê đột nhiên phản ứng, nhưng mà Lục đại nhân trở thành Lục quốc công từ bao giờ vậy?

Ngữ khí Ôn Ấn điềm đạm: "Một kẻ đắc đạo, gà chó thăng thiên*, xem ra lần này Lục gia thay Đông Cung làm không ít chuyện."

*Y chỉ khi một người đắc đạo thành tiên thì cả nhà, ngay cả gà, chó cũng được theo người này lên trời.

Ôn Ấn vừa dứt lời, một giọng nói từ bên ngoài xe ngựa truyền đến: "Thật là trùng hợp, Ôn Ấn, lại gặp ngươi rồi."

Mẹ Lê nhìn Ôn Ấn, Ôn Ấn gật đầu, mẹ Lê vén rèm lên.

Ở phía đối diện xe ngựa là một nữ tử xinh đẹp ngời ngời, ăn vận sang trọng quý phái, dáng vẻ yêu kiều, thị nữ đứng bên cạnh, tay cầm chiếc ấm sưởi, lời nói mang vẻ chế nhạo: "Đã lâu ngươi không hồi kinh, đến ngày hồi kinh thì phải gả cho Thái tử phế xung hỉ, ta cố ý đến gặp để xem bây giờ ngươi trông như thế nào a?"

“Ồ, vậy ngươi cứ việc xem.” Nàng không muốn lãng phí thời gian với Lục Giang Nguyệt, nàng muốn về Hầu phủ gặp tổ mẫu trước.

Ôn Ấn ra lệnh cho cấm quân: "Đi thôi."

Thấy Ôn Ấn không chịu để ý đến mình, Lục Giang Nguyệt có phần bực tức: "Ôn Ấn, ngươi chạy cái gì!"

Ôn Ấn bình tĩnh nói: "Cẩu cắn người không phải chuyện lạ, người cắn cẩu mới là chuyện bất thường."

"Ý ngươi là sao!"

“Nghĩa trên mặt chữ, đi thôi.” Ôn Ấn hạ màn.

Xe ngựa chậm rãi rời đi, bên ngoài cỗ xe vang giọng của Lục Giang Nguyệt từ phía sau: "Ôn Ấn, Hầu phủ Vĩnh An của các ngươi sụp đổ rồi, chờ Thái tử phế chết đi, xem sau này ai có thể bảo vệ ngươi, ngươi chờ cái ngày đó đến đi, rồi sẽ biết thế nào là nếm mùi đau khổ…"

Mẹ Lê trong xe ngựa phẫn nộ! Này còn chẳng phải là bỏ đá xuống giếng*, quả thật rất khó coi, trông chẳng ra dáng hậu duệ quý tộc gia môn bề thế gì cả!

*Chỉ về một người sa cơ, lại còn bị nhiều người khác hùa vào giẫm đạp.

Ôn Ấn không quan tâm: "Hà cớ gì phải bận tâm đến nàng ta, nàng ta có là kẻ gì quan trọng đâu, lại còn không biết suy nghĩ, bị người ta lợi dụng như một con dao nhỏ thôi, lãng phí thời gian cho nàng ta làm gì."

Điều nàng lo lắng chính là tổ mẫu và chuyện trong phủ cơ.

App TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play