“Ôn Ấn, ngươi!” Lục Giang Nguyệt tức giận duỗi tay, đầu ngón tay chỉ hướng Ôn Ấn, cũng có chút nói năng lộn xộn: “Ngươi, ngươi cũng chỉ biết khua môi múa mép!”

Khóe miệng Ôn Ấn hơi cong, bị nàng chọc tức mà bật cười, nhưng cũng ôn hòa nói: “Vậy ngươi tránh ra, không phải không muốn nghe ta khua môi múa mép sao?”

Nguyên Bảo không nhịn được cười ra tiếng.

Thấy Ôn Ấn nhìn nàng một cái, Nguyên Bảo vội vàng duỗi tay che lại miệng, vẻ mặt vô tội, sau đó lùi về sau rèm xe ngựa tự đem chính mình ngăn lại.

Sắc mặt Lục Giang Nguyệt càng không tốt: “Vì cái gì ta phải nhường đường cho ngươi! Ngươi lui về phía sau không phải là được rồi sao?”

Nơi này là phố đông, không ít người qua đường thấy có xe ngựa chắn ở bên đường, đều sôi nổi dừng chân. Bởi vì có thị vệ ngăn chặn từ xa không ai có thể lại gần nên mọi người đều không biết đang có chuyện gì xảy ra.

Lục Giang Nguyệt càng khiêu khích: “Ôn Ấn, mặt mũi ngươi có bao nhiêu? Chẳng lẽ, còn muốn xe ngựa Quốc Công nhường đường cho ngươi?”

“Được.” Mắt Ôn Ấn nhàn nhạt ý cười, chậm rãi nói: “Phố đông dài như vậy, nhưng chỉ đủ một chiếc xe ngựa đi qua, nếu xe ngựa phủ Quốc công có thể di chuyển lại không đi, chúng ta cũng không đi, vậy cứ ở chỗ này nháo đi. Dù sao cũng có hai ngày về nhà thăm phụ mẫu, sớm một chút hay trễ một chút cũng không sao. Nhưng thật ra Lục Giang Nguyệt, ngươi có nghĩ tới hay không phố đông này là chỗ tụ tập nhiều người, ngươi hiện giờ là thiên kim phủ Quốc Công, như thế nào cũng nên thay Lục quốc công suy tính? Lần này Lục gia ngồi vào vị trí phủ Quốc Công, trong triều hẳn là không ít người đang đỏ mắt đi…”

“Ngươi!” Lục Giang Nguyệt muốn nói cái gì, lại bỗng nhiên nghẹn lời.

Ôn Ấn cười lắc đầu, một bên cầm lấy sách, một bên hướng Nguyên Bảo nói: “Buông rèm xuống đi.”

“Vâng.” Nguyên Bảo nghe lời buông rèm.

Tầm nhìn của Lục Giang Nguyệt lập tức bị rèm xe ngăn cách.

“Ôn Ấn!” Lục Giang Nguyệt thẹn quá thành giận, nhưng tầm mắt đã bị ngăn cách, mà chung quanh người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.

Trước đây nàng ta từng gặp Chiêu quận chúa ở phố đông chặn người, cũng nghĩ bây giờ phong thuỷ luân chuyển cha nàng là Lục quốc công, muốn đặc biệt tới vả mặt Ôn Ấn, nhưng bỗng nhiên bị Ôn Ấn nói như vậy, trên mặt Lục Giang Nguyệt đều là tức giận, đáy lòng lại càng thêm không yên.

“Lục tiểu thư.” Phía trước có thanh âm truyền đến.

Lục Giang Nguyệt không khỏi dời mắt, lúc nhìn thấy Quý Bình, đáy lòng Lục Giang Nguyệt lộp bộp một tiếng: “Quý Bình công công?”

Hiện giờ trong triều là Đông Cung giám quốc, Quý Bình công công là tâm phúc Đông Cung, trong triều đều phải cấp vài phần thể diện, Lục Giang Nguyệt hành lễ.

Quý Bình chắp tay thi lễ: “Lục tiểu thư, phố đông người đến người đi, xe ngựa phủ Quốc Công là gặp được chuyện gì…”

Quý Bình còn chưa dứt lời ánh mắt đã dừng lại ở trên chiếc xe ngựa trước mắt.

Trong xe hẳn là đốt than ấm, cho nên rèm trên cửa sổ xe được vén lên để thông gió, vừa vặn có thể thấy một nửa mặt nghiêng trong xe ngựa kia.

Quý Bình sửng sốt, là nhị tiểu thư phủ phủ Vĩnh An Hầu…

Mành long nửa mở, Ôn Ấn ở trong xe ngựa an tĩnh đọc sách ánh mắt dừng ở sách trong tay không bị thế giới bên ngoài quấy rầy, ánh mắt tĩnh lặng tựa như một bức hoạ cùng với Lục Giang Nguyệt ở trên xe ngựa bên ngoài hình thành đối lập.

Quý Bình chắp tay “Phu nhân.”

Nghe được thanh âm của Quý Bình, Ôn Ấn buông sách nhẹ nhàng vén nửa bên rèm còn lại lên, chuyển mắt nhìn hắn: “Quý Bình công công?”

Quý Bình ngẩng đầu nhìn nàng: “Phu nhân cũng ở?”

Quý Bình ôn hòa không có ý khiêu khích, Ôn Ấn đáp: “Hôm nay về nhà thăm phụ mẫu, vừa lúc ở này chỗ gặp gỡ hàn huyên nhiều hơn hai câu.”

Ôn Ấn chỉ nói vài từ ít ỏi, Quý Bình đã hiểu rõ đại khái.

Đã là về nhà thăm phụ mẫu, sẽ không muốn sinh sự.

Muốn sinh sự là một người khác.

Quý Bình cười nhìn về phía Lục Giang Nguyệt: “Lục tiểu thư, phố đông nhiều người lui tới, xe ngựa phủ Quốc Công dừng ở chỗ này quá gây chú ý. Trong kinh vừa mới an ổn, Điện Hạ cùng Lục quốc công đều không hy vọng trong kinh lại nháo ra chuyện, phải không?”

Sắc mặt Lục Giang Nguyệt cứng đờ, dù nàng ta không hiểu chuyện trên triều, cũng nghe ra ẩn ý đằng sau. Hơn nữa lúc trước Ôn Ấn cũng đã nói qua không sai biệt lắm, trong lòng Lục Giang Nguyệt lập tức không còn tự tin.

Ánh mắt Quý Bình liếc về phía người bên cạnh.

Quan nội thị bên cạnh vội vàng tiến lên: “Công công.”

Quý Bình ôn hòa nói: “Này chỗ quá đông người, ngươi đưa Lục tiểu thư về.”

Quan nội thị cung kính mời Lục Giang Nguyệt, Lục Giang Nguyệt cũng không tiện lại nói gì.

Quý Bình cũng hướng nàng cung kính chắp tay: “Lục tiểu thư về trước đi.”

Lục Giang Nguyệt đành phải lên xe ngựa.

Nguyên bản chính là xe ngựa phủ Quốc Công dừng lại tại đây, chỗ này đường rất hẹp, xe ngựa phủ Quốc Công thoáng lui về phía sau ở góc cua tránh ra một chút xe ngựa Ôn Ấn đã có thể thuận lợi thông qua.

Lúc này xe ngựa phủ Quốc Công đang lùi lại, Quý Bình nhìn về phía Ôn Ấn: “Phu nhân.”

Tâm Ôn Ấn như gương sáng, nhẹ giọng nói: “Đa tạ công công giải vây.”

Quý Bình biết được nàng là người thông minh, cũng biết nàng đoán ra hắn là đang giúp nàng, nhưng hắn cũng rõ ràng mặc dù hắn không giúp, nàng cũng có thể ứng phó Lục Giang Nguyệt, kết quả người xui xẻo vẫn là Lục Giang Nguyệt, cho nên hắn cũng không tính giúp nàng ta.

“Ta đưa phu nhân đoạn đường.” Quý Bình nhìn về phía nàng.

“Được.” Ôn Ấn mỉm cười, như ngàn ánh sao rơi vào trong mắt hắn.

Vừa lúc xe ngựa phủ Quốc Công thối lui, Ôn Ấn buông rèm, Quý Bình đã dời ánh mắt chậm một nhịp.

Xe ngựa phủ Quốc Công thối lui, xe ngựa Ôn Ấn rất nhanh đã ra khỏi phố đông.

Kỳ thật mới vừa rồi, khóe mắt Ôn Ấn có thoáng nhìn thấy con cháu trong kinh trước đây đã gặp qua đang ngồi ở lầu hai quán rượu đối diện đánh giá nàng, nhưng có Quý Bình ở đây một đường này quả thực không có người rảnh rỗi lại đến vây xem.

Trong xe ngựa, Nguyên Bảo thở dài: “Phu nhân, mới vừa rồi Lục tiểu thư rõ ràng là cố ý tới gây chuyện.”

Ôn Ấn nhìn nàng: “Còn chưa nói ngươi đâu, lá gan ngày càng lớn, ngươi ở trước mặt mọi người cười nàng ta, là muốn cho nàng ta không xuống đài được?”

Nguyên Bảo chu miệng: “Nguyên Bảo sai rồi.”

Thấy dáng vẻ này của nàng, Ôn Ấn ôn nhu nở nụ cười: “Nhớ rõ, ngày sau những người cùng chuyện râu ria không đáng dùng nhiều thời gian cùng tâm tư. Càng là người như vậy, càng không cần lãng phí thời gian khiêu khích. Nàng ta bất quá cũng chỉ là quân cờ bị người sử dụng thôi, ngươi nếu cùng nàng ta phân cao thấp chẳng lẽ cũng muốn đi theo làm quân cờ cho người khác?”

Nguyên Bảo vẻ mặt hơi ngốc, nhưng Nguyên Bảo vẫn giống như gà con mổ thóc liên tục gật đầu: “Nguyên Bảo đã biết.”

Ôn Ấn lại cười cười, không có lên tiếng nữa.

Nguyên Bảo còn nhỏ, chưa chắc nghe hiểu được, nhưng Ôn Ấn rõ ràng người như Lục Giang Nguyệt chuyện gì đều đặt ở bên ngoài, ngược lại dễ ứng phó; không dễ ứng phó là những kẻ ở nơi tối tăm xúi giục đem Lục Giang Nguyệt trở thành quân cờ.

Lục Giang Nguyệt còn hồn nhiên không tự biết.

Lục gia là thế gia, lại không phải hào môn thế gia lâu năm, bỗng nhiên ngồi vào vị trí này thiếu đi nội tình gia tộc, càng giống như là nhà giàu mới nổi vừa gặp được cơ hội trong khoảnh khắc kiếm được một rương đầy vàng, cũng có thể thua đến cái gì cũng không còn.

Càng giống dân cờ bạc.

Ôn Ấn một lần nữa cầm lấy sách, đem chuyện Lục Giang Nguyệt quăng ra sau đầu.

……

Qua một lúc, xe ngựa chậm lại.

Nguyên Bảo vén lên một góc rèm xe nhìn, hưng phấn hướng tới Ôn Ấn nói: “Phu nhân, chúng ta đến Hầu phủ!”

Khi Ôn Ấn buông sách, xe ngựa vừa lúc chậm rãi dừng lại.

Nguyên Bảo lúc này mới hào phóng vén lên rèm xe, vừa lúc thấy Quý Bình đang nói chuyện cùng cấm quân, thấy rèm được vén lên, Quý Bình tiến lên: “Phu nhân.”

“Làm phiền công công.” Ôn Ấn nói lời cảm tạ.

“Nhất tay chi lao* thôi, phu nhân, Quý Bình cáo lui.” Quý Bình gật đầu thăm hỏi, rồi sau đó xoay người lên xe ngựa.

(*: thuận tay giúp đỡ)

Xử lý xong chuyện xe ngựa, Quý Bình nhìn nhìn, rồi sau đó nhẹ nhàng hạ rèm xuống.

Trong xe ngựa, Nguyên Bảo nhẹ giọng thở dài: “Phu nhân, Quý Bình công công thoạt nhìn không xấu.”

Ôn Ấn nhẹ giọng đáp: “Lập trường bất đồng thôi.”

Ít nhất, không có bỏ đá xuống giếng, cũng không giống trước đây ở trong phủ khi nghe được chuyện Mậu Trúc…

Cấm quân đã đem ghế đến Ôn Ấn dẫm lên ghế xuống xe ngựa.

Tang kỳ đã qua, vải trắng trên đại môn Hầu phủ đã gỡ xuống, Trang thị đã mang theo Thụy ca nhi cùng Tiểu Lộc ở phía sau cửa Hầu phủ ngẩng cổ ngóng trông, kế bên còn có mẹ Lưu bên cạnh tổ mẫu.

Thấy Ôn Ấn từ trên xe ngựa xuống dưới, long phượng thai vui mừng hướng Ôn Ấn nhào tới: “Cô cô!” “Cô cô!”

Ôn Ấn nửa ngồi xổm xuống, nghênh đón Thụy ca nhi cùng Tiểu Lộc đang chạy tới.

Hai người cùng nhau nhào vào trong ngực nàng.

Dù Ôn Ấn đã có chuẩn bị, nhưng vẫn suýt nữa bị hai bảo bối hạ gục.

“Cô cô, người đã trở lại!”

“Cô cô! Con rất nhớ người!”

Hai đứa nhỏ mỗi người một câu, ríu rít tựa chim hoàng yến, trên mặt Ôn Ấn cũng đầy ý cười, mỗi tay ôm một bảo bối vào trong ngực.

Trang thị cũng tiến lên: “A Nhân.”

“Đại tẩu.” Ôn Ấn cũng nhìn về phía Trang thị, lần trước thấy Trang thị là khi tâm trạng Trang thị còn đang suy sụp, đôi mắt vẫn luôn sưng cũng gần như khóc hết nước mắt, bây giờ đã khác có thể biểu lộ một chút ý cười.

“Cô nãi nãi.” Mẹ Lưu hướng nàng hành lễ, sau khi về nhà thăm phụ mẫu nên đổi giọng gọi là cô nãi nãi.

“Mẹ Lưu.” Ôn Ấn cũng thăm hỏi.

“Như thế nào không thấy mẹ Lê trở về cùng cô nãi nãi?” Trang thị hỏi.

Ngày đó thành thân, là mẹ Lê theo Ôn Ấn đi Ly Viện, bây giờ lại không thấy mẹ Lê trở về. Ôn Ấn bình tĩnh nói: “Mẹ Lê nhiễm phong hàn, nên không để bà ấy đi theo lăn lộn.”

Ôn Ấn thuận thế đứng dậy, một tay dắt Thụy ca nhi, một tay dắt Tiểu Lộc: “Cùng cô cô đi gặp thái nãi nãi cùng tổ phụ.”

Hai đứa nhỏ đều cao giọng đồng ý.

“Cô cô, dượng đâu?” Tiểu Lộc hỏi.

Cô cô thành thân, tự nhiên sẽ có dượng.

Trang thị cùng mẹ Lưu đều sửng sốt, họ chưa từng dạy cũng không nghĩ tới Tiểu Lộc sẽ hỏi như vậy, hai người đều nhìn về phía Ôn Ấn, đồng ngôn vô kỵ*, Trang thị cùng mẹ Lưu sợ nàng đau buồn.

(*: trẻ con nói chuyện không chú ý)

Ôn Ấn lại ôn hòa nhìn Tiểu Lộc nói: “Dượng bị bệnh, lần này không thể trở về cùng cô cô, chờ lần sau dượng khỏe lại gặp dượng được không?”

Khóe miệng Tiểu Lộc cong lên: “Dạ được!”

Đến Thụy ca nhi thì càng tò mò hơn: “Cô cô, dượng có hung dữ không?”

Lần này rõ ràng Ôn Ấn dừng một chút, Trang thị cùng mẹ Lưu đều hiểu sai ý, phế Thái Tử vẫn luôn hôn mê nên nghĩ Ôn Ấn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Ôn Ấn cũng xác thật nghĩ, rồi sau đó hướng Thụy ca nhi nói: “Ngày thường không hung dữ, nhưng nếu nhìn thấy tiểu hài tử bướng bỉnh thì sẽ rất hung dữ.”

“A?”Ngày thường Thụy ca nhi rất bướng bỉnh.

Ôn Ấn tiếp tục: “Cho nên, muốn nghe lời tổ mẫu cùng mẫu thân, không thể bướng bỉnh, bằng không lần sau dượng thấy ngươi, hắn sẽ thực hung dữ, sẽ đem ngươi dọa khóc.”

Thụy ca nhi đã muốn khóc: “…”

Nhìn Ôn Ấn dắt long phượng thai đi ở phía trước, trẻ con không biết buồn Ôn Ấn cũng bị chọc cười liên tục.

Trang thị cùng mẹ Lưu xa xa đi theo phía sau, hốc mắt Trang thị lần thứ hai đỏ, cũng cầm lấy khăn tay xoa xoa khóe mắt, tận lực kìm lại tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng: “Hôm nay không nên dính nước mắt, ta chính là đau lòng A Nhân. Nếu là thế tử còn sống, không biết sẽ còn đau lòng muội muội đến mức nào.”

Mẹ Lưu trấn an.

***

Hôm nay Lý Dụ ở trong nhĩ phòng ngây người hơn nửa ngày, chờ đến ban đêm mới từ nhĩ phòng đi ra.

Từ buổi trưa hắn vẫn luôn hắt xì không ngừng, lại sợ bị người khác nghe thấy, chỉ có thể ngây ngốc trong nhĩ phòng. Khó khăn lắm mới chờ đến đêm rốt cuộc cũng ngừng, nhưng sau khi buông màn gấm lăn qua lộn lại không ngủ được.

Hơn nữa đêm vẫn còn mở to mắt nhìn nóc giường.

Nơi này đối với hắn vốn là xa lạ.

Trước đây…

Trước đây hình như là bởi vì có Ôn Ấn ở, hai người còn có thể ghé vào một chỗ trò chuyện, hoặc là hắn hỏi nàng đáp. Nhưng Ôn Ấn không ở, ngoại trừ mẹ Lê, nơi này cũng chỉ có hắn, hắn lại không có khả năng thời thời khắc khắc ở cùng mẹ Lê.

Cả ngày hắn đều suy nghĩ chuyện trong triều cùng trong kinh, nhưng trước mắt sư phụ Hồ lại nói cần tĩnh dưỡng.

Nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy màn gấm trống rỗng.

Không phải sợ hãi, chính là đáy lòng không yên ổn…

Nhưng lúc có Ôn Ấn ở thì không giống nhau.

Hắn tỉnh lại đã nhiều ngày Ôn Ấn vẫn luôn ở cạnh hắn, sau khi hắn hôn mê một thời gian tỉnh lại thì có cảm giác an tâm, nhưng bây giờ lại không có.

Lý Dụ chỉnh lại chăn, trằn trọc.

Lẽ ra đêm nay sẽ không có người giành chăn cùng hắn, hắn cũng không cần bị đông lạnh, có thể ngủ ngon, nhưng chính là tâm thần không yên.

Ngẫu nhiên chạm vào chăn gấm của Ôn Ấn, trong chăn gấm vẫn còn nhàn nhạt mùi hương tịch mai, làm hắn hơi giật mình, không hiểu sao lại làm hắn cảm thấy kiên định cùng ấm áp.

App TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play