Tóc đen nàng phất qua gương mặt hắn, đáy lòng hắn đi theo hơi giật giật.
Lời nói của nàng chạm vào lòng hắn.
Lý Dụ nhìn nàng, thất thần một lát, rồi sau đó trong lòng mới bắt đầu cân nhắc…
Mắt Ôn Ấn trong trẻo, giọng nói uyển chuyển: “Trước không cần vội nói cho ta, ta phải về hầu phủ ở hai ngày, nếu ngài có thể tin được ta, chờ sau khi ta từ hầu phủ trở về ngài lại nói cho ta, nếu là không tin được thì…”
Ôn Ấn ở trong đầu cẩn thận tìm tòi cái tên này, nhưng sau khi rà soát lại nàng xác thật không nhớ người tên như vậy.
Khi Ôn Ấn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Lý Dụ, mới thấy trên mặt Lý Dụ là thần sắc nghiêm túc trước đây chưa từng có, hắn tỉnh táo lại duỗi tay che miệng nàng, trên mặt thiếu niên hơi nhăn lại thận trọng mở miệng: “Hồng Lư Tự, Cam vũ.”
Hồng Lư Tự chuyên về ngoại giao, trước đây Ôn Ấn ít khi tiếp xúc đến, đối phương lại là quan cấp thấp trong Hồng Lư Tự, Ôn Ấn không có ấn tượng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Ôn Ấn lại không nghĩ tới, người Lý Dụ muốn hỏi thăm lại là người Hồng Lư Tự.
Lý Dụ vẫn không rời ánh mắt khỏi nàng, tiếp tục trầm giọng nói: “Cam vũ là ám cọc của ta, ở vị trí không cao không thấp, càng không quá lộ liễu, ta muốn xác nhận hắn có an ổn hay không, chỉ cần có thể đem tin tức truyền cho hắn, mọi chuyện còn lại hắn sẽ thay ta làm.”
Ôn Ấn nhìn hắn, Lý Dụ trước mắt rất dễ dàng làm người khác quên đi hắn còn thiếu niên, Ôn Ấn nhẹ giọng: “Làm sao để hắn tin ta?”
Lý Dụ chần chờ một lát: “Mỗi tháng ngày 8, ngày 18, ngày 28 khoảng chạng vạng sau khi tan việc hắn sẽ đi phố đông đến quán rượu Bộc Dương uống rượu. Chỉ cần đến ngồi cùng bàn với hắn, muốn hai đĩa đậu phộng nhắm rượu, hắn sẽ nói hắn hẹn người, không tiện ngồi cùng, ngươi chỉ cần nhẹ giọng nói với hắn ngươi cũng là người mẫn xuyên, ở một chỗ uống rượu, một chỗ ăn thịt bò Thiệu Nhớ mẫn xuyên, hắn sẽ hiểu.”
Mày Ôn Ấn khẽ nhíu lại: “Vậy, không sợ thực sự có người mẫn xuyên ngồi xuống cùng hắn muốn đậu phộng nhắm rượu, cũng muốn thịt bò Thiệu Nhớ?”
Lý Dụ bình tĩnh nói: “Mẫn xuyên không có thịt bò Thiệu Nhớ.”
Ôn Ấn: “Nha…”
“Ta hiểu rồi.” Ôn Ấn đứng dậy.
Lý Dụ không có buông tay, Ôn Ấn nhìn hắn, hắn hít sâu một hơi nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sẽ không tự mình đi?”
Ôn Ấn cười: “Nhiều đôi mắt đều ở trên người ta như vậy, ta đi làm cái gì? Chuyện Cam vũ ta sẽ nghĩ cách, nhưng ngươi phải nói cho ta sau đó còn muốn làm cái gì.”
Lý Dụ đúng sự thật nói: “Chỉ cần hắn biết ta đã tỉnh thì sẽ biết cần phải làm cái gì cho ta. Chỉ cần có thể gặp mặt, chuyện còn lại hắn sẽ làm, Cam vũ làm việc cẩn thận, cũng có chừng mực, sau khi gặp mặt hắn sẽ không quan tâm đến bên kia.”
“Được.” Ôn Ấn đáp, nhưng tay hắn lại chưa buông ra.
Ôn Ấn nhìn hắn.
Mày hắn hơi nhíu lại: “Ôn Ấn, việc này không vội, phủ Vĩnh An Hầu khẳng định bị người giám thị…”
Hắn là nghĩ muốn nhắc nhở nàng, dùng người phủ Vĩnh An Hầu cũng không an toàn.
Mắt Ôn Ấn trong trẻo: “Ta không cần người Hầu phủ.”
Vốn dĩ hắn còn đang chần chờ có nên nói chuyện Cam Vũ cho Ôn Ấn hay không, ít nhất không phải hiện tại. Nhưng từ khi hắn nhìn thấy sư phụ Hồ trong phòng, ấn tượng của hắn đối với Ôn Ấn từ quý nữ trong kinh bị bắt gả cho hắn dần dần đầy đủ hơn. Ôn Ấn nhất định không đơn giản là đích nữ phủ Vĩnh An Hầu, có thể đem người khác tiến vào Ly Viện xem bệnh cho hắn, người khác làm không được…
Hắn ở Đông Cung nhiều năm nếu là chuyện này còn nhìn không ra, vậy vị trí Đông Cung ngồi lâu như vậy đúng là vô ích.
“Chính ngươi cẩn thận chút, Lý Thản không phải người lương thiện.” Lý Dụ dặn dò xong, mới buông tay.
“Nha.” Ôn Ấn lại lần nữa nhìn hắn.
Hắn tránh đi ánh mắt nàng.
***
Không lâu sau khi Ôn Ấn rời đi, Lý Dụ còn đang suy nghĩ chuyện Lý Thản, Lý Thản là nhị ca hắn, từ nhỏ quan hệ hai người đã không tốt, nhưng cho tới nay hai người rất ít khi qua lại…
Đang suy nghĩ, mẹ Lê vào phòng: “Điện Hạ.”
“Mẹ Lê.” Vẻ mặt hắn cũng không vì vậy mà hòa hoãn.
Nhưng có lẽ là thật sự đói bụng, ngửi được mùi bánh bao trong tay mẹ Lê, ánh mắt không khỏi nhìn thẳng.
Hắn là trữ quân Đông Cung, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nào đã trải qua chuyện như vậy?
Mẹ Lê ôn hòa cười nói: “Điện Hạ dùng một chút trước đi, đều là buổi sáng lưu lại, không dễ dàng bị người phát hiện, chờ đến trưa lại để phòng bếp chuẩn bị.”
Lý Dụ nhìn bà, nhẹ giọng nói: “Đa tạ mẹ Lê.”
Hai ngày này, thời gian mẹ Lê chăm sóc hắn nhiều hơn, ngoại trừ Ôn Ấn, toàn bộ trong viện này người hắn có thể gọi tên cũng chỉ có mẹ Lê, trước khi Ôn Ấn rời đi cũng đã nói với hắn sẽ để mẹ Lê lại chăm sóc hắn.
“Sư phụ Hồ nói Điện Hạ nên ăn thanh đạm, buổi trưa Điện Hạ muốn ăn cái gì?” Mẹ Lê nhìn ra hắn rất đói, lại ăn thật sự văn nhã, không có ngấu nghiến, là giáo dưỡng rất tốt.
“Mì Dương Xuân.” Lý Dụ không cần nghĩ ngợi.
Mẹ Lê kinh ngạc.
Lý Dụ hiểu sai ý: “Ta thích ăn Mì Dương Xuân.”
Mẹ Lê cười nói: “Phu nhân cũng thích.”
Lý Dụ ngẩn người, mới hiểu được ý tứ của mẹ Lê, tiện đà cúi đầu tiếp tục gặm bánh bao.
Mẹ Lê thở dài: “Điện Hạ đừng trách phu nhân.”
Bỗng nhiên nói đến chỗ này, Lý Dụ ngơ ngẩn có chút đoán không ra tâm tư mẹ Lê, mẹ Lê ôn hòa nói: “Phu nhân cùng thế tử tình cảm huynh muội rất tốt, thế tử mất, trong lòng phu nhân thật ra không dễ chịu. Cho nên có đôi khi nói chuyện rất bình thường, làm việc cũng ổn thỏa, nhưng kỳ thật không phải…”
Lý Dụ dừng lại, bỗng nhiên hiểu được, Ôn Ấn là muội muội Ôn Triệu.
Ôn Triệu là vì hắn mà chết.
Ôn Ấn không để ý gả cho hắn để xung hỉ, cũng sẽ thay hắn tìm hiểu tin tức, nhưng đồng dạng cũng sẽ oán hắn, sẽ cố ý đâm hắn, bởi vì Ôn Triệu…
Lý Dụ chần chờ một lát, bỗng nhiên trong lòng có chút hụt hẫng.
Cũng có chút ăn không vô bánh bao trong tay.
Mẹ Lê tiếp tục nói: “Điện Hạ hai ngày này an tâm ở trong phòng dưỡng bệnh, phu nhân đã dặn dò lão nô chăm sóc tốt cho Điện Hạ.”
Lý Dụ gật đầu: “Đa tạ mẹ Lê.”
Mẹ Lê cười cười.
Đột nhiên, Lý Dụ làm như nhớ tới cái gì, lại nói: “Mẹ Lê, hôm nay là ngày mấy?”
Mẹ Lê đáp: “Ngày 26 tháng chạp.”
Lý Dụ cứng đờ, theo tập tục ba ngày sau khi đại hôn là ngày tân nương về thăm nhà, vậy ngày hắn cùng Ôn Ấn thành thân là…
Vẻ mặt Lý Dụ giống như vực sâu không đáy: “Mẹ Lê, ta cùng Ôn Ấn là ngày nào thành thân?”
Mẹ Lê phản ứng lại, cũng biết hắn đoán được, nhẹ giọng nói: “23 tháng chạp…”
23 tháng chạp, Lý Dụ gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, sự nhẫn nhịn cùng tức giận chưa bao giờ biểu lộ ra trước mặt mẹ Lê bây giờ cũng không còn che giấu.
23 tháng chạp, là ngày giỗ mẫu hậu hắn.
Lý Thản cố ý chọn ngày 23 tháng chạp, làm ngày đại hôn của hắn!
Đầu ngón tay Lý Dụ run kịch liệt.
Mẹ Lê sợ hắn mới tỉnh còn yếu lại vì tức giận mà tổn thương thân thể: “Điện Hạ, có câu này lão nô không biết có nên nói hay không.”
Lý Dụ nhìn bà: “Mẹ Lê, ngươi nói đi.”
Mẹ Lê ôn hòa nói: “Điện Hạ mới tỉnh, thân thể còn chưa khỏi hẳn, ngàn vạn lần không thể bởi vì những việc này mà làm ảnh hưởng đến thân thể, mất nhiều hơn được.”
Lý Dụ cũng phục hồi tinh thần lại: “Ta đã biết, mẹ Lê.”
Mẹ Lê lại nói: “Kỳ thật ngày Điện Hạ cùng phu nhân thành thân …”
Mẹ Lê chần chờ, Lý Dụ nhìn bà: “Mẹ Lê, cứ nói đừng ngại.”
Mẹ Lê hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Phu nhân đã cùng lão nô nói hôm đó là ngày giỗ của mẫu hậu Điện Hạ, phu nhân làm lão nô thay Điện Hạ thấp ba nén hương.”
Lý Dụ giật mình.
Mẹ Lê tiếp tục nói: “Phu nhân là nói, lúc ấy là ngày giỗ mẫu thân Điện Hạ, Đông Cung lại cố ý an bài hôn kỳ, mặc kệ thế nào trong lòng nhiều ít đều là có vướng bận. Người chết là lớn nhất, để cho lão nô thay người thấp cho nương nương ba nén hương, chính là trong phòng chỉ có một lư hương, không có bài vị, chỉ dùng tưởng niệm…”
Hốc mắt Lý Dụ chợt đỏ.
Mẹ Lê lại nói: “Lão nô nhắc tới cùng Điện Hạ, cũng là muốn nói với Điện Hạ, phu nhân cùng Điện Hạ thành thân, cũng thay Điện Hạ suy tính, Điện Hạ ngài phải tin phu nhân.”
Lý Dụ gật đầu: “Ta đã biết mẹ Lê, ta còn có chút đói…”
Mẹ Lê biết được hắn là muốn bà ra ngoài, mẹ Lê đáp: “Vậy lão nô lại đi lấy chút đồ ăn tới.”
Lý Dụ gật đầu.
Chờ mẹ Lê vén rèm rời đi, Lý Dụ ngẩn ra hồi lâu, sau đó đem bánh bao còn dư lại nhét hết vào trong miệng, hai mắt đỏ hồng, ăn ngấu nghiến mới không làm tiếng nghẹn ngào trong cổ họng thoát ra ngoài.
***
Trên xe ngựa trở về Hầu phủ, Ôn Ấn dựa vào một góc xe ngựa xuất thần.
Nguyên Bảo còn nhỏ ở trong xe ngựa gặm bắp, trong xe ngựa đều là thanh âm Nguyên Bảo gặm bắp.
Ôn Ấn nhớ tới chuyện Lý Dụ nói với nàng về Cam vũ.
Trên tay Lý Dụ nhất định không chỉ có một lá bài tẩy là Cam vũ này, hoặc là nói, Cam vũ hẳn là lá bài nhỏ nhất của Lý Dụ.
Lý Dụ hẳn là muốn tin cậy nàng, nhưng hắn không chắc chắn là có thể tín nhiệm nàng đến loại trình độ nào.
Cho nên theo một nghĩa khác thì Cam vũ chính là đá thử vàng.
Nói cách khác, nàng cũng không hiểu được át chủ bài cùng lợi thế trong tay Lý Dụ, cho nên Cam vũ vẫn là đá thử vàng. (ý là nu9 cũng muốn thử năng lực của na9)
Cam vũ này rất quan trọng.
Đối với nàng cùng Lý Dụ mà nói đều là…
Bánh xe cuồn cuộn xuyên qua phố xá, quanh xe dần dần náo nhiệt lên, không giống phía nam trên đường quạnh quẽ, Ôn Ấn mới phản ứng lại đây là đã đến trong kinh.
Nguyên Bảo vén một góc rèm cửa sổ lên: “Phu nhân, đến phố đông.”
Ôn Ấn khẽ ừ một tiếng.
Nguyên Bảo biết được nàng đang suy nghĩ, không có lại quấy rầy nàng.
Ánh mắt Ôn Ấn ngưng tụ một chỗ, nàng đương nhiên sẽ không tự mình đi gặp Cam vũ, cũng sẽ không để người phủ Vĩnh An Hầu đi, bọn họ cùng Cam vũ đều không thể có liên quan.
Hàn cừ là thích hợp nhất.
Hàn cừ là người buôn bán, trên người đều là mùi thương nhân, linh hoạt, thành thạo. Người khác cũng rất khó đem Hàn cừ cùng Lý Dụ liên tưởng đến một chỗ, Hàn cừ đi gặp Cam vũ là ổn thỏa.
Chuyện trong kinh cũng có thể chậm rãi lại hỏi thăm.
Đang suy nghĩ xe ngựa dừng lại.
“Làm sao vậy?” Ôn Ấn hỏi, phu xe đáp: “Phu nhân, là xe ngựa phủ Lục Quốc Công.”
Vừa dứt lời, Nguyên Bảo vén rèm lên, thò đầu nhỏ ra bên ngoài nhìn.
“Lục Giang Nguyệt?” Ôn Ấn hỏi.
Nguyên Bảo không ngừng gật đầu.
Thật đúng là âm hồn không tan, Ôn Ấn thở dài.
“Ôn Ấn, còn không có chúc mừng tân hôn ngươi đâu!” Giọng nói Lục Giang Nguyệt vang lên từ ngoài xe ngựa.
Nguyên Bảo nhìn nàng, nàng gật đầu, Nguyên Bảo vén rèm xe lên ngay lập tức thân ảnh Lục Giang Nguyệt ánh vào mi mắt, Ôn Ấn nhìn về phía nàng ta, vẫn đoan trang hào phóng kinh diễm động lòng người.
Lục Giang Nguyệt ngoài ý muốn, không giống, không giống trong tưởng tượng khóc sướt mướt, tiều tụy không dám gặp người, ngược lại là so với lần trước gặp vì ngồi xe ngựa lâu mà mệt nhọc, mắt có điểm mệt mỏi, lần này hai mắt sáng ngời có thần, tư sắc động lòng người.
“Ngươi?” Lục Giang Nguyệt sửng sốt, sao có thể?
Ôn Ấn chống cằm nhìn nàng ta: “Vậy ngươi thật ra nhanh chúc mừng đi nha, chúc mừng xong ta còn muốn đi trước. Ngươi cũng biết, ta vừa mới tân hôn, trong nhà chờ ta trở về, ngươi chặn đường ta là muốn hưởng không khí vui, hay là xin chút đen đủi trở về?”
App TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT