Một ngày này Ôn Ẩn ở Hầu phủ trôi qua cực nhanh.

Trong đại sảnh từ xa nhìn thấy thân ảnh tổ mẫu cùng phụ thân đang nói chuyện như bình thường, Ôn Ấn hơi chần chừ, không có cất bước.

Trang thị tiến lên: “Thụy ca nhi, Tiểu Lộc, lại đây với mẫu thân.”

Thụy ca nhi cùng Tiểu Lộc đều nghe lời dừng lại, từ bên người Ôn Ấn chạy về phía Trang thị, lại một trái một phải nắm lấy tay mẫu thân, ở một chỗ cùng mẫu thân.

Mẹ Lưu đi vào trước: “Lão phu nhân, Hầu gia, cô nãi nãi đã trở lại.”

“A Nhân gặp qua tổ mẫu, phụ thân.” Ôn Ấn tiến lên, trong mắt nhịn không được dâng lên hơi nước.

Lần trước thấy tổ mẫu là khi trong phủ còn đang chịu tang, liếc mắt một cái là có thể thấy được sự tiều tụy của tổ mẫu; hôm nay tổ mẫu để mẹ Lưu trang điểm qua, cũng mặc trang phục long trọng mang điềm lành để gặp nàng, ngồi nghiêm chỉnh đợi nàng trở về nhà thăm phụ mẫu.

Đã lâu không nhìn thấy phụ thân, trước mắt phụ thân cùng tổ mẫu ngồi ở vị trí chủ vị, đáy mắt ửng đỏ, trong mắt ẩn giấu cơ trí, lại già nua.

“Đứng lên đi.” Vĩnh An Hầu ôn hòa mở miệng.

Mẹ Lưu tiến lên: “Cô gia không ở, cô nãi nãi thay cô gia kính trà cho lão phu nhân cùng Hầu gia đi.”

“Được.” Ôn Ấn thu mắt lại.

Phu thê khi về nhà lại mặt thăm phụ mẫu, muốn ở trong thiên sảnh kính trà trưởng bối.

Lý Dụ không ở, cũng chỉ có một mình Ôn Ấn.

Trong thiên sảnh, nha hoàn trước tiên ở trước mặt lão phu nhân đặt đệm hương bồ, Ôn Ấn quỳ lên đệm hương bồ ngước mắt nhìn về phía tổ mẫu.

Một nha hoàn khác bưng khay đi tới trên khay đặt chung trà*, mẹ Lưu lấy một chung, đưa cho Ôn Ấn: “Thỉnh cô nãi nãi cấp lão phu nhân kính trà.”

(*: chén)

Ôn Ấn đưa tay tiếp nhận, hơi hơi gật đầu, bưng chung trà đưa qua đầu: “Thỉnh tổ mẫu uống trà.”

Lão phu nhân tiếp nhận, nhẹ nhấp một ngụm, rồi sau đó đặt ở một bên bàn, lại từ trên bàn cầm lấy bao lì xì đưa cho nàng: “Chúc hai con phu thê tốt đẹp, gia trạch an bình.”

Ôn Ấn tiếp nhận: “Đa tạ tổ mẫu.”

Mẹ Lưu tiến lên, đỡ Ôn Ấn đứng dậy.

Nha hoàn lại đem đệm hương bồ trí đặt trước mặt Vĩnh An Hầu, Ôn Ấn cũng quỳ xuống: “Thỉnh phụ thân uống trà.”

Vĩnh An Hầu tiếp nhận, ánh mắt thâm thúy không khỏi nhìn nàng nhiều một cái, tạm dừng một lát, mới uống chung trà trong tay, rồi sau đó đặt ở trên bàn, đưa bao lì xì cho nàng, trầm giọng nói: “Mong phu thê luôn nâng đỡ nhau, vĩnh viễn tốt đẹp…”

Ôn Ấn nhìn về phía phụ thân, biết được trong giọng nói của phụ thân ẩn giấu áy náy, xin lỗi, còn có vô số sự phức tạp, cuối cùng ôn hòa nói: “Trên mặt đất lạnh, đứng lên đi.”

Ôn Ấn đáp: “Đa tạ phụ thân.”

Vĩnh An Hầu nhìn nàng, sau đó mới lại rũ mắt, thu lại cảm xúc trong mắt.

“Cô nãi nãi mau đứng lên.” Mẹ Lưu tiến lên đỡ Ôn Ấn ngồi xuống bên cạnh, Ôn Ấn ngồi xuống lại nhìn về phía tổ mẫu cùng phụ thân đang ngồi ở vị trí chủ vị.

“Trò chuyện cùng tổ mẫu ngươi nhiều chút, lát nữa lại đến thư phòng.” Vĩnh An Hầu dặn dò một tiếng.

Ôn Ấn đáp ứng.

Vĩnh An Hầu mới lại nhìn về phía lão phu nhân: “Mẫu thân, trước tiên để A Nhân trò chuyện cùng ngài, nhi tử có việc đi thư phòng trước.”

Lão phu nhân cũng nói được.

Ôn Ấn nhìn theo bóng dáng phụ thân rời đi, thật lâu sau cũng không rời mắt.

Tân hôn phu thê về nhà thăm phụ mẫu, nhà gái sẽ ở trong thiên sảnh cùng nữ quyến và trưởng bối nói chuyện, nhà trai sẽ cùng nhạc phụ ở trong thư phòng nói chuyện.

Lý Dụ không ở Ôn Ấn phải làm thay hắn, cho nên sau đó sẽ đi thư phòng gặp phụ thân.

Cho đến khi bóng dáng Vĩnh An Hầu biến mất ở trước mắt, Ôn Ấn mới chuyển mắt: “Tổ mẫu.”

Lão phu nhân biết được nàng đã lâu không gặp phụ thân, trong lòng nhớ nhung, đặc biệt là tình cảnh trước mắt: “A Nhân, đến đây để tổ mẫu nhìn xem.”

Ôn Ấn đứng dậy.

A Nhân là nhũ danh của nàng.

Là do tổ mẫu lấy, nghĩa là cỏ xanh đầy sức sống.

Ôn Ấn đứng dậy, một lần nữa nửa quỳ nửa ngồi trước mặt lão phu nhân: “Tổ mẫu.”

Lão phu nhân duỗi tay sờ tóc nàng, nhẹ giọng thở dài: “Ủy khuất A Nhân.”

Ôn Ấn lắc đầu, chóp mũi ửng đỏ, đáp: “Không ủy khuất, chính là có chút nhớ tổ mẫu…”

Chóp mũi lão phu nhân cũng đau xót, tổ tôn hai người đều rớm nước mắt.

Mẹ Lưu nhắc nhở: “Lão phu nhân, cô nãi nãi, hôm nay về nhà thăm phụ mẫu không nên rơi nước mắt.”

Tổ tôn hai người đều vội gật đầu.

“Mau đứng lên, trên mặt đất lạnh.” Lão phu nhân duỗi tay đỡ nàng, Ôn Ấn không có chối từ, ngồi lên vị trí bên người tổ mẫu lúc nãy phụ thân mới ngồi.

“Trong phủ có thiếu gì không, người có đủ dùng hay không, nếu là thiếu cái gì không tiện đặt mua thì nói cho mẹ Lưu một tiếng, để mẹ Lưu chuẩn bị; nếu là không đủ người, thì lại chọn thêm vài người từ trong phủ. Chỗ kia của con cách xa, trong nhà cũng chiếu cố không đến, nhiều người chút cũng tiện hơn.” Lão phu nhân suy nghĩ mấy ngày nay.

Ôn Ấn đáp: “Cái gì cũng không thiếu, chỉ là thèm đậu phụ khô đầu bếp trong nhà làm.”

Biết rõ là nàng trêu ghẹo, lão phu nhân vẫn nhịn không được cười rộ lên, vì thế nước mắt trong mắt cũng chảy ra theo tiếng cười, mẹ Lưu cũng đi theo ở một bên, vừa lau nước mắt vừa cười.

“Để mẹ Lưu gói nhiều chút cho ngươi mang về.” Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng.

Ôn Ấn nói được.

Tiểu Lộc cùng Thụy ca nhi ở bên cạnh cũng là hai con sâu nhỏ tham ăn vội nói: “Con muốn ăn ~” “Con cũng muốn ~”

Mẹ Lưu cười nói: “Bây giờ lão nô ngay lập tức đi nói phòng bếp chuẩn bị.”

Trong phòng nhất thời đều là tiếng cười, hòa hoãn lại không khí lúc trước.

Lão phu nhân nắm tay nàng không buông, tiếp tục hỏi: “Ta nghe mẹ Lê nói, người hầu hạ bên cạnh ngươi đều không ở, có quen không?”

Ôn Ấn đáp: “Lúc ấy đi gấp, ta ở Định Châu hai ba năm, nhất thời còn có vài thứ chưa kịp thu thập, các nàng lưu lại thay ta thu thập, muộn mấy ngày thì đi. Lúc ấy có mẹ Lê, ta cùng mẹ Lê một đường hồi kinh, hơn nữa trên đường cấm quân đi thật nhanh, các nàng có lẽ là cần mười ngày nửa tháng mới đến nơi. Trước mắt Ly Viện cũng không có quá nhiều việc, có mẹ Lê ở bên chăm sóc không có gì không thói quen, chính là mẹ Lê phải vất vả một thời gian. Đã nhiều ngày làm liên tục, mẹ Lê đều ngã bệnh, ta để mẹ Lê ở lại Ly Viện, không đi theo trở về…”

Lão phu nhân nhìn nàng một cái, trong ánh mắt chợt lóe.

Ôn Ấn không có dời mắt.

Lão phu nhân hiểu ý, rất nhanh lại gật đầu, tiếp tục nói: “Không được bên cạnh ngươi phải luôn có người chăm sóc, để mẹ Lưu đến thay phiên.”

Ôn Ấn cười nói: “Như vậy sao được? Để mẹ Lưu ở lại chăm sóc tổ mẫu ta mới yên tâm.”

Tiểu Lộc ở trong lòng ngực Trang thị nói: “Cô cô, con sẽ thay mẹ Lưu chăm sóc tổ mẫu.”

“Con cũng vậy!” Thụy ca nhi cũng nói.

Ngữ điệu cùng biểu cảm giống y đúc nhau làm mọi người trong thiên sảnh cười vang.

Sau đó, mẹ Lưu lại bưng trái cây cùng điểm tâm tới, Ôn Ấn ở cạnh lão phu nhân, Trang thị cùng long phượng thai dùng chút trái cây cùng điểm tâm ngọt, hơi trễ chút mới đi thư phòng.

“Phụ thân.” Ôn Ấn đi vào, Vĩnh An Hầu buông sách trong tay nhìn nàng. Hai phụ thân đã lâu không gặp nhau, cũng khó có thời gian ở cạnh nhau.

Mẫu thân mất sớm, phụ thân từ nhỏ đau nàng nhất, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, toàn bộ trong kinh đều biết Vĩnh An Hầu sủng nữ nhi, là nữ nhi nô*.

(*: Cuồng con gái)

Ai tìm nàng gây phiền toái, Vĩnh An Hầu sẽ đi tìm người đó gây phiền toái.

Nàng ở Định Châu hai ba năm, trong triều lại bận rộn sự vụ, phụ thân cũng bớt thời giờ đi Định Châu thăm nàng.

Nàng là nữ nhi phụ thân đặt ở đầu quả tim để sủng.

“Ngươi ngày càng giống nương ngươi.” Vĩnh An Hầu cảm xúc.

Ôn Ấn cười: “Rõ ràng là do phụ thân nhớ nương.”

Vĩnh An Hầu cười khẽ: “Ngồi.”

Ôn Ấn ngồi xuống bên cạnh án kỉ, cửa sổ trong thư phòng khẽ mở, gió thổi qua bình phong mang theo hương tịch mai.

Nàng từ nhỏ thích tịch mai, tịch mai bên ngoài thư phòng này vẫn là do khi còn nhỏ nàng một hai phải trồng, nên cùng ca ca đem hết hoa cỏ mà trước đây phụ thân thích đào lên hết. Sau này trưởng thành mới biết được, mấy cọng hoa cỏ kia có giá trị liên thành, lại bị hai huynh muội bọn họ vì trồng tịch mai mà tàn phá.

Việc này sau đó còn lưu truyền trong triều, thanh danh phụ thân sủng nữ nhi cũng dần dần lan xa.

Phảng phất nhớ tới chuyện trước đây, mắt Ôn Ấn lại lần nữa hơi hơi đỏ: “Lúc nữ nhi không ở trong nhà, phụ thân phải tự chăm sóc bản thân, không cần thức đêm xử lý công vụ cùng dậy sớm.”

Vĩnh An Hầu nhìn nàng.

Nàng tiếp tục nói: “Còn muốn chăm sóc tốt cho tổ mẫu, tuổi tác tổ mẫu đã cao, hôm nay ở cạnh thấy tổ mẫu thích ăn đường mẹ Lưu cũng không cản được.”

Vĩnh An Hầu gật đầu: “Đã lâu không cùng phụ thân bày cờ, bồi phụ thân chơi vài ván cờ đi.”

“Vâng.” Ôn Ấn đáp lời.

Phụ thân thích bày cờ, nàng từ nhỏ đã thích bồi phụ thân. Ca ca luôn trốn, còn nàng luôn dành thời gian dài ở cạnh phụ thân chơi cờ cùng luận cờ. Phụ thân thường nói, bày lại một ván cờ so với đánh một bàn cờ đôi khi còn có ý tứ hơn.

Nàng đã bồi phụ thân qua rất nhiều ván cờ.

“Phụ thân, bày ván cờ này đi.” Ôn Ấn mở ra kỳ phổ*, là trận đấu của Mạnh đại danh thủ cùng Khương Vũ Nguyên, kỳ phổ bản đơn lẻ rất ít.

(*: Kỳ phổ hay Biên bản trận đấu là cách để các kỳ thủ lưu lại một ván cờ để sau này xem lại)

Vĩnh An Hầu nhìn nàng một cái, rồi sau đó hai người bất đầu tập trung bày lại ván cờ.

Ôn Ấn bày kỳ phổ xong, Vĩnh An Hầu cũng chọn hai bản kỳ phổ, chờ luận cờ xong cũng đã là hoàng hôn.

Hai người lại dạo bước đến thiên thính, cùng lão phu nhân và Trang thị, còn có long phượng thai dùng cơm.

Vào ban đêm, Ôn Ấn ở trong phòng Trang thị, cùng long phượng thai tụm lại một chỗ.

Ôn Ấn kể chuyện xưa trước khi ngủ cho long phượng thai.

Long phượng thai thích nhất nghe cô cô kể chuyện xưa trước khi ngủ, Lúc Ôn Ấn còn ở Định Châu, long phượng thai đến Định Châu hai lần, mỗi lần đều ngây người hơn tháng, cùng Ôn Ấn một chỗ. Người khác kể chuyện xưa trước khi ngủ đều là theo sách vở, chỉ có Ôn Ấn sẽ nửa dựa theo sách, nửa nhìn vào biểu cảm thích thú cùng chờ mong của bọn họ mà điều chỉnh, cho nên long phượng thai rất thích nghe Ôn Ấn kể chuyện.

Trang thị ở một bên nhìn ba người bọn họ, trên mặt mang theo ý cười, cũng nhớ tới khi Ôn Triệu còn ở trong nhà.

Hai mắt Trang thị ngấn lệ, rồi sau vội nhắm mắt không để cho bọn họ thấy.

Ôn Ấn liên tiếp kể hai câu chuyện trước khi ngủ, Trang thị mới nhắc nhở Thụy ca nhi cùng Tiểu Lộc nên đi ngủ.

Thụy ca nhi cùng Tiểu Lộc đều từng người nhắm mắt, nhưng không ngủ.

Tiểu Lộc trộm mở mắt: “Cô cô, con có chút nhớ phụ thân…”

“Con cũng vậy.” Thụy ca nhi cũng mở to mắt.

Trang thị sửng sốt, Ôn Ấn duỗi tay sờ đầu long phượng thai, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đều nhớ hắn, hắn khẳng định cũng nhớ chúng ta. Nếu hiện tại đi ngủ, đêm nay sẽ mơ thấy phụ thân các ngươi.”

Hai đứa nhỏ gắt gao nhắm mắt.

Ôn Ấn nhìn nhìn Trang thị, chóp mũi Trang thị ửng đỏ, đứng dậy ra khỏi phòng.

Ôn Ấn biết được nàng không kiềm chế được cảm xúc, Trang thị rời đi Ôn Ấn ở trong phòng hát tiểu khúc cho long phượng thai ngủ.

Tiểu Lộc nhẹ giọng nói: “Khúc đầu tiểu khúc này phụ thân cũng sẽ hừ cho chúng ta nghe.”

Thụy ca nhi cũng nói: “Nhưng mà phụ thân không có hừ dễ nghe như cô cô đến, nhưng ta vẫn muốn nghe phụ thân hừ…”

Ôn Ấn ôn nhu nói: “Ngủ đi, trong mộng phụ thân sẽ hừ cho các ngươi nghe.”

Long phượng thai lúc này mới cảm thấy thỏa mãn nhắm mắt.

Ôn Ấn lại hát tiểu khúc thêm một lúc nữa thẳng đến khi long phượng thai đều ngủ, Ôn Ấn cúi người ôm bọn họ.

—— Ta muốn ánh trăng, ca ca sẽ lấy cho ta sao?

—— Lấy ~ A Nhân của chúng ta muốn cái gì, ca ca đều sẽ lấy!

Ôn Ấn hôn giữa trán long phượng thai: “Ta cũng nhớ hắn, cũng giống như các ngươi…”

***

Trang thị ngồi trong đình trong vườn nhìn bầu trời đêm xuất thần.

“Đại tẩu.” Ôn Ấn tiến lên ngồi cạnh Trang thị, uống trà, nói chuyện, cũng nói đến chuyện long phượng thai, trời đã về khuya Ôn Ấn mới trở về trong phòng.

Trong phòng không hề thay đổi vẫn giống như trước khi nàng đi Định Châu.

Ôn Ấn nằm trên giường, nhớ tới cảnh tượng buổi chiều ở thư phòng cùng phụ thân bày kỳ phổ. Phụ thân thích đặt tên cho ván cờ mà mình đã bày, nàng bồi phụ thân bày kỳ phổ từ rất lâu, mỗi một ván cờ phổ chỉ có hai người bọn họ con mới biết được biệt danh.

Nàng lúc ấy lấy kỳ phổ được phụ thân gọi là “Cây khô gặp mùa xuân cục*”, nàng bày “Cây khô gặp mùa xuân cục”, phụ thân ngay lập tức đoán được Lý Dụ đã tỉnh.

(*: cục ở đây nghĩa là bố cục)

App TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play