Ôn Ấn có tật giật mình, vốn dĩ nói chuyện là để hắn quên đi chuyện tay nàng ở trong y phục hắn, sau một lúc lâu khó khăn lắm mới lấy ra, không nghĩ tới lại thấy Lý Dụ đang trừng mắt nhìn nàng.
Dù sao trước mắt nàng đã chống tay đứng dậy, nàng không xấu hổ, người xấu hổ chính là Lý Dụ…
Ôn Ấn vén lên màn gấm, cúi người mang giày.
Sắc mặt Lý Dụ cứng đờ: “Ngươi đi đâu?”
Ôn Ấn không quay đầu lại: “Buổi sáng, đi rửa mặt, sau đó dùng cơm sáng.”
Ôn Ấn nói xong, không đợi hắn mở miệng, lại lập tức nói thêm một câu: “Không phải ngài không đói bụng sao? Ta sẽ cho mẹ Lê múc nước đến trong phòng cho ngài rửa mặt.”
Lý Dụ: “…”
Ai nói hắn không đói bụng?!
Hắn lại chưa nói… Nửa đường, Lý Dụ bỗng nhiên phản ứng lại vừa rồi xác thật là chính hắn nói không đói bụng.
Lý Dụ còn không kịp lên tiếng, Ôn Ấn đã vén rèm lên đi ra ngoài, Lý Dụ lại không tiện mở miệng, thấy bóng dáng Ôn Ấn biến mất ở trước mắt, cố tình bụng hắn cũng rất phối hợp mà kêu lộc cộc một tiếng.
Lý Dụ nuốt nuốt cổ họng, chỉ có thể nhịn cơn đói trong bụng.
Lý Dụ mới không tin nàng thật sự tin hắn không đói bụng!
Lý Dụ chống tay ngồi dậy ủ rũ dựa tường, ngửa đầu ánh mắt nhìn xa xăm, thầm nhớ lại tối hôm qua Ôn Ấn căn bản không ngủ mơ hồ. Nàng sẽ chà lưng cho hắn, ngủ cùng giường với hắn, nói chuyện cùng hắn, nhưng còn sẽ đoạt chăn của hắn, duỗi tay vào y phục hắn sưởi ấm, cũng sẽ không nói đạo lý…
Ôn Ấn có thể bình thản tự nhiên chăm sóc hắn như vậy, giống như chăm sóc cho chó mèo hoang gặp nạn bên đường, đem về tắm rửa, ngủ cùng một chỗ, an ủi hai tiếng, cũng sẽ duỗi tay ‘ sờ ’ chúng nó, ôm chúng nó sưởi ấm, còn đút đồ ăn…
Mặt Lý Dụ đều tái rồi.
—— Chó con, vẫn rất hung dữ.
Hắn! Hắn như thế nào thành…
Trước đây hắn là Đông Cung, từ nhỏ đến lớn, không ai dám nói như vậy với hắn.
Chỉ có Ôn Ấn!
Lý Dụ không nói nên lời, nhưng đồng thời bụng lại không biết cố gắng tiếp tục kêu hai tiếng.
Lý Dụ nén giận.
***
Khó khăn ra khỏi nội phòng, sắc mặt Ôn Ấn lập tức tươi đẹp lên.
Mới vừa rồi làm ra chuyện không thể gặp người, còn bị đương sự bắt quả tang…
May mắn nàng mặt không đổi sắc, vững vàng bình tĩnh, bằng không còn không biết phải kết thúc như thế nào. Tay nàng sao có thể không nghe lời như vậy, một hai phải chạy đến nơi ấm áp?
Ôn Ấn không khỏi nhìn tay mình.
Mẹ Lê vừa lúc đi vào: “Phu nhân, tay làm sao vậy?”
Ôn Ấn vội thu hồi, bình thường nói: “Trời quá lạnh, hoạt động chút.”
Mẹ Lê cười cười: “Nước rửa mặt đã chuẩn bị xong, điểm tâm cũng đã chuẩn bị xong phu nhân nên đi rửa mặt.”
“Được.” Ôn Ấn đi đến trước chậu nước rửa mặt.
Hơi nước ấm áp theo khăn lông chạy khắp mặt, không chỉ có ấm áp, hơn nữa còn xua đi cảm giác xấu hổ lúc nãy, Ôn Ấn thoải mái than nhẹ một tiếng.
Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền bưng cơm sáng đi vào.
Ôn Ấn đã rửa mặt xong, buông khăn lông đi ra sau bình phong thay quần áo.
Mẹ Lê nhìn Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền đặt chén đĩa lên bàn, lại nhìn về phía bình phong nói: “Phu nhân, sáng nay phòng bếp làm cháo gà, còn có rau rừng.”
Đều là món nàng thích ăn, Ôn Ấn nói được.
Hôm qua nàng nói muốn ăn, hôm nay mẹ Lê đã cho phòng bếp chuẩn bị tốt. Chờ nàng thay quần áo xong từ sau bình phong đi ra đã thấy mẹ Lê nhìn về phía nội phòng, quanh người không có người khác, mẹ Lê tiến lên: “Phu nhân, Điện Hạ đã tỉnh chưa? Cần phải chuẩn bị ít thức ăn cho Điện Hạ không?”
Vẻ mặt Ôn Ấn hơi dừng một chút, rất nhanh đã lại khôi phục bình thản, “Mẹ Lê, ngươi đi hỏi hắn, thuận tiện chuẩn bị nước cho hắn rửa mặt, hắn tỉnh.”
“Vâng.” Mẹ Lê làm theo.
Mẹ Lê đi vào trong phòng, Ôn Ấn thì ngồi ở gian ngoài uống cháo.
Đầu ngón tay tuyết trắng mảnh khảnh, khi dùng đũa gắp rau tạo nên nếp uốn rất đẹp. Lúc uống cháo, trong tay lại nhẹ nhàng cầm cái muỗng, ngón áp út cùng ngón út hơi nhếch lên, cháo đến bên môi lại chậm rãi thổi thổi, từng ngụm từng ngụm, chậm rãi nếm hương vị cháo gà.
Khi nàng nói “Nước”, Nguyên Bảo đã tiến lên đổ nước cho nàng.
Nha hoàn thân cận Ôn Ấn không ở đây, đoạn thời gian này mẹ Lê mệt muốn chết rồi, bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời dùng Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền.
Chờ Nguyên Bảo cùng Đồng Tiền thu thập đồ vật đi ra ngoài, Ôn Ấn mới dùng dư quang thoáng nhìn thấy bóng người canh gác bên ngoài cũng rời đi theo.
Ôn Ấn buông khăn tay trong phủ này khắp nơi đều có tai mắt, làm bộ làm tịch ăn như vậy đều là cho người khác xem, thật là có chút mệt lại không thể không làm, không thể cho người khác nhìn ra manh mối.
Một lúc sau, mẹ Lê vén rèm lên đi từ trong phòng ra, đến trước mặt Ôn Ấn, nói nhỏ: “Điện Hạ nói không đói bụng, muốn ở một mình một lát.”
Mẹ Lê nói xong, lại hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Lão nô thấy bộ dáng Điện Hạ có chút không vui…”
Ôn Ấn suýt nữa bị trà tiêu thực làm sặc, chuyển đề tài nói: “Không đói bụng thì kệ hắn đi, đúng rồi mẹ Lê, hôm nay ta phải trở về đồ vật đã thu xếp xong chưa?”
suy nghĩ của mẹ Lê quả thực bị kéo ra khỏi Lý Dụ, cười đáp: “Phu nhân yên tâm, lão nô đã nhớ kỹ, đồ vật tối hôm qua đều thu xếp xong, lão nô cùng phu nhân trở về?”
“Không được.” Ôn Ấn lắc đầu, buông chung trà: “Tân nương về lại mặt muốn ở qua đêm trong phủ, ngày mai ta mới có thể về Ly Viện. Lý Dụ ở chỗ này phải có người nhìn, ta sợ sẽ có sai lầm, mẹ Lê ngươi lưu tại Ly Viện, ta mang Nguyên Bảo trở về, nếu trong viện có chuyện gì ngươi cho Đồng Tiền tới phủ cùng ta nói một tiếng.”
“Lão nô đã biết.” Mẹ Lê đồng ý.
Ôn Ấn lại bưng chung trà lên, uống thêm một ngụm trà tiêu thực.
Ở Định Châu hai ba năm, Ôn Ấn đã có thói quen dậy sớm, sau khi dùng qua cơm sáng, lại uống xong trà tiêu thực, còn chưa đến giờ về nhà.
Mẹ Lê đỡ Ôn Ấn đi tản bộ trong vườn.
Chung quanh tạm thời không có người khác, mẹ Lê nhìn nhìn phương hướng nội phòng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Điện Hạ cả ngày không ăn cái gì, có thể xảy ra chuyện hay không?”
Mẹ Lê lo lắng.
Nằm trên giường bệnh lâu như vậy, khó khăn lắm mới tỉnh, không ăn cái gì thân thể sao có thể chịu được?
Ôn Ấn ngược lại bình tĩnh, một bên tản bộ tiêu thực, một bên cùng mẹ Lê nói chuyện: “Mẹ Lê, ta không nghĩ như vậy.”
Mẹ Lê nhìn nàng.
Ôn Ấn khẽ thở dài: “Mẹ Lê ngươi nghĩ xem, nếu đổi lại là ngươi, chiến trường hung hiểm, cửu tử nhất sinh, khó khăn lắm mới nhặt lại nửa mạng, vẫn luôn hôn mê hai tháng, chờ có một ngày bỗng nhiên tỉnh lại phát hiện cánh tay đắc lực nhất của ngươi, một nhà cữu cữu đều không còn, ngươi cũng từ con vợ cả vạn người chú mục trở thành cái gì đều không phải chỉ là thứ dân, mà phụ thân sủng ái ngươi nhất đã bị giam lỏng, không giúp ngươi được. Ngươi bị nhốt ở nơi nhìn như rộng lớn, nhưng kỳ thật không ra được, ngày sau cũng có thể không thấy được những người khác, vô luận ngươi nghĩ cái gì, nói cái gì, ngày sau đều sẽ không có người biết được. Thời gian bên ngoài dần dần nảy sinh biến hóa, bốn mùa thay đổi, mọi việc trong triều vẫn như cũ nhưng ngươi lại bị giam ở nơi này, chậm rãi bị lãng quên, khả năng đến chết người khác đều không nhớ nổi còn có một phế Thái Tử còn ở đây, mẹ Lê, ngươi sẽ như thế nào?”
Mẹ Lê khẽ rên một tiếng, hít hà một hơi: “Này…”
Trước đây tuy rằng cũng biết được tình cảnh của Điện Hạ, nhưng bỗng nhiên nghe phu nhân nói như vậy, mẹ Lê vẫn là nhịn không được sởn tóc gáy. Đúng vậy, bà chỉ là nghe một chút đều cảm thấy áp lực, huống chi là Điện Hạ.
Ôn Ấn nhìn bà: “Vậy ngươi có thể hay không ăn không, cũng không nghĩ nói chuyện, muốn một mình một lát?”
Mẹ Lê gật đầu: “Chỉ sợ là dáng vẻ này…”
Mẹ Lê thở dài: “Tuy là nói như vậy, lão nô thật sự sợ Điện Hạ cứ như vậy ý chí cùng tinh thần sa sút đi xuống, cái gì cũng không chịu dùng. tuổi Điện Hạ còn nhỏ, nếu là cứ thế mãi, ngày sau làm thế nào mới tốt?”
Ôn Ấn mỉm cười: “Mẹ Lê, ngươi nghĩ lại, hắn trước đây là Thái Tử, là nhi tử thiên gia sủng ái nhất, từ nhỏ đã mang theo bên người, trong triều người lừa ta gạt, lục đục với nhau, hắn nhất định thấy được nhiều hơn so với ngươi và ta. Hắn là trữ quân*, sao có thể dễ dàng sa sút tinh thần như vậy?”
(*: vua tương lai)
Mẹ Lê sửng sốt.
Ôn Ấn lại nói: “Đổi lại người khác, có lẽ là ta sẽ tin hắn từ đây không gượng dậy nổi, nhưng Lý Dụ rõ ràng không phải. Hắn tuy rằng còn trẻ, nhưng tâm trí thành thục, từ hôm qua sau khi tỉnh lại, ngoại trừ lúc mới đầu mơ mơ màng màng, theo bản năng cắn cánh tay ta một cái, rồi sau đó ngươi có thấy hắn hốt hoảng thất thố qua?”
Hình như là chưa từng, mẹ Lê nhớ lại.
Ôn Ấn tiếp tục nói: “Hắn vẫn luôn xem mặt đoán ý, nghe hai ta nói chuyện, lại từ lời nói của chúng ta mà suy đoán tình thế trong kinh, nhưng không muốn ngươi phát hiện. Hắn lại nói là hắn không muốn ăn uống, không muốn nói chuyện, chỉ muốn một mình, có phải hay không?”
Mẹ Lê cũng mơ hồ nhớ tới dấu vết để lại hai ngày này, bừng tỉnh, đúng rồi là chưa từng thấy Điện Hạ thể hiện sự kinh hoảng*, mẹ Lê nói nhỏ: “Ý tứ phu nhân là, Điện Hạ đang diễn?”
(*:kinh hoàng + hoảng sợ)
Ôn Ấn không trả lời.
Mẹ Lê lắc đầu: “Nhưng phu nhân cùng Điện Hạ đã thành thân, phu nhân cùng Điện Hạ là người cùng thuyền, Điện Hạ cần gì ở trước mặt phu nhân diễn?”
Ôn Ấn rũ mắt cười cười: “Thử ta, dù ta là nữ nhi Vĩnh An Hầu, thì không thể là nội gián Đông Cung sao? Hắn càng cẩn thận thì sẽ liên tục thử ta. Nếu hắn dễ dàng tin tưởng người khác, vậy vị trí Thái Tử kia của hắn cũng sẽ không ngồi lâu như vậy, sau này vận mệnh cũng bị Đông Cung nắm trong tay. Hắn càng cẩn thận, ngược lại càng ổn thỏa.”
Mẹ Lê hiểu ý.
Ôn Ấn nhẹ giọng nói: “Mẹ Lê, không cần để ý những chuyện này. Lát nữa chờ hắn đói bụng, mẹ Lê đưa vài thứ cho hắn dùng; nếu hắn không lên tiếng, ngươi coi như cái gì cũng không biết.”
“Lão nô hiểu rõ.” Mẹ Lê đồng ý.
……
Đến giờ lành ra cửa, Lư quản sự tới uyển trung: “Phu nhân, sư phụ Hồ tới, đã ở thiên thính.”
Ôn Ấn nhìn về phía mẹ Lê, mẹ Lê tiến lên: “Lão nô dẫn sư phụ Hồ tới uyển trung một chuyến. Phu nhân từ nhỏ đã sợ lạnh, trước đây khi còn ở hầu phủ, lão phu nhân đã từng cho sư phụ Hồ đến chuẩn bị dược thiện* điều trị thân thể cho phu nhân hơn một tháng mới đỡ hơn, dược thiện này cũng phải nhìn chỗ ở ấm lạnh, thông gió, hoàn cảnh bày biện chung quanh, mới có thể hốt đúng thuốc đúng bệnh, phu nhân, lão nô vẫn là nên mời sư phụ Hồ tới uyển trung một chuyến, như vậy sẽ ổn thỏa hơn.”
(*: thức ăn làm từ dược)
Lư quản sự chính kinh ngạc, Ôn Ấn đã buông chung trà, dặn dò nói: “Đi thôi, muốn nhanh chút, miễn cho chậm trễ canh giờ về nhà hôm nay, tổ mẫu còn ở trong phủ chờ ta.”
Mẹ Lê vâng lời đi làm, Ôn Ấn cúi đầu mượn uống trà dời đi ánh mắt, Lư quản sự cũng không tiện nói.
……
Rất nhanh, sư phụ Hồ tới trong phòng.
Ôn Ấn đang ở đây nên Lý Dụ để người được gọi là sư phụ Hồ này bắt mạch và kiểm tra vết thương cho hắn.
Lý Dụ biết Ôn Ấn là người cẩn thận, nhất định sẽ không để đại phu kiểm tra cho hắn dưới tai mắt của người khác nên Lý Dụ không có hỏi nhiều.
Sư phụ Hồ tiến lên, nhưng khi nhìn thấy thương thể của hắn rõ ràng sư phụ Hồ hơi sửng sốt, nhưng lại không lên tiếng, chỉ là sau đó kiểm tra càng cẩn thận chút.
Toàn bộ quá trình Lý Dụ cũng vô cùng phối hợp với ông.
Một lúc lâu sau sư phụ Hồ đã xem xong, cũng đã bắt mạch xong cùng thu tay lại: “Công tử, có thể.”
Lý Dụ chỉnh lại y phục.
Sư phụ Hồ đứng dậy, nửa hướng tới Lý Dụ, nửa hướng tới Ôn Ấn nói: “Công tử hẳn là đã có một khoảng thời gian dài nằm ở trên giường bệnh, vết thương ngoài da trên người đã gần như khỏi hẳn. Nhưng thương gân động cốt chậm thì trăm ngày, thêm nữa dựa trên mạch tượng của công tử mà phỏng đoán thì thời gian công tử hôn mê có chút quá dài, vẫn còn rất suy yếu, muốn khôi phục cần chút thời gian. Công tử phải tĩnh dưỡng, không nên có những động tác quá kịch liệt, cũng không nên ăn quá bổ, ẩm thực lấy thanh đạm là chủ, lão phu sẽ đem thực đơn điều trị đến chỗ mẹ Lê. Công tử tuổi trẻ, có thể khôi phục tốt, chỉ là cần phải nhẫn nại.”
Lý Dụ nhìn sư phụ Hồ, đối phương ngay cả việc hắn hôn mê một thời gian dài đều có thể chẩn bệnh ra, y thuật không kém.
Lý Dụ không lên tiếng.
“Làm phiền sư phụ Hồ.” Một bên, Ôn Ấn gật đầu.
Sư phụ Hồ cười cười, lại nói: “Bây giờ cũng cũng không có gì trở ngại, nhưng công tử hẳn là đói bụng.”
Lý Dụ: “…”
Ôn Ấn: “…”
Đúng lúc này, bụng Lý Dụ cực kỳ phối hợp mà phát ra tiếng kháng nghị.
Mặt dù Ôn Ấn, mẹ Lê cùng sư phụ Hồ đều giả vờ không nghe thấy, nhưng không chịu nổi bụng Lý Dụ lại kêu một tràng kháng nghị nữa, sắc mặt Lý Dụ đã chuyển sang tái.
Lý Dụ xấu hổ muốn chết.
Ôn Ấn lại làm như không có việc gì, tiếp tục nhìn mẹ Lê nói: “Mẹ Lê, thay ta tiễn sư phụ Hồ.”
Sư phụ Hồ chắp tay cúi chào.
“Sư phụ Hồ, chuyện của phu quân ta, tạm thời không cần nhắc tới cùng người ngoài.” Xong việc Ôn Ấn dặn dò.
‘ Phu quân ta ’ Sắc mặt còn đang tái của người nào đó cũng tự giác bình thường lại, nhìn về phía sư phụ Hồ.
Sư phụ Hồ vội vàng lên tiếng: “Phu nhân yên tâm, cả nhà chúng ta trên dưới đều từng chịu ân huệ hầu phủ cùng phu nhân, biết được chuyện gì nên nói chuyện gì không. Hôm nay tới chỗ này, là bởi vì cơ thể phu nhân là thể hàn*, lại mới từ Định Châu hồi kinh không thích ứng, cho nên đến xem cho phu nhân, thay phu nhân lên thực đơn điều trị, còn lại chuyện gì cũng không rõ ràng lắm.”
(*: không chịu lạnh được)
Trong lòng Lý Dụ hơi thả lỏng.
Chờ mẹ Lê đi tiễn sư phụ Hồ, trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Dụ cùng Ôn Ấn.
Nhớ tới tiếng bụng kêu lúc nãy, sắc mặt hắn đỏ ửng, cố ý tránh đi ánh mắt Ôn Ấn.
“Sư phụ Hồ tin được, không cần lo lắng. Ta đi trước, nếu ngài có việc thì tìm mẹ Lê.” Ôn Ấn nói xong xoay người đi.
Lý Dụ hơi kinh ngạc: “Ngươi, ngươi đi đâu…”
Nếu Ôn Ấn chỉ là ra khỏi phòng, sẽ không cố ý cùng hắn nói một câu này.
Ôn Ấn phải rời khỏi Ly Viện.
Mặt dù Lý Dụ không muốn thừa nhận, nhưng trước mắt, nếu Ôn Ấn không ở đây đáy lòng hắn sẽ nổi lên một trận bất an.
“Về nhà.” Ôn Ấn nhẹ giọng nói: “Xuất giá ngày thứ ba phải về nhà…”
Lý Dụ sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Ta không phải còn bệnh nặng không tỉnh sao? Tự ngươi trở về?”
Ôn Ấn cười nói: “Ngài tỉnh hay không tỉnh ta đều phải về nhà, trong nhà sẽ lo lắng cho ta. Hôm nay đi ngày mai về lại, ta để mẹ Lê lại, ngài có việc thì tìm mẹ Lê.”
Lý Dụ lại nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nàng lại lộn trở về, để sát vào mặt hắn.
Gương mặt nàng rất đẹp, khi để sát vào chỗ tóc đen bị vểnh lên, hắn lại nhớ lại chuyện trước đây đầu ngón tay không khỏi giật giật, nhưng cuối cùng lại không làm gì cả.
Giọng nói của nàng cách hắn rất gần: “Ngài muốn nghe được tin tức của ai?”
App TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT