Không gian riêng tư giữa hai người cũng không duy trì được lâu, Khuất Ngôn Chấn rất nhanh đã gõ cửa phòng, lịch thiệp gọi lớn:
- Bà ơi, bà nghỉ ngơi một chút nhé, tối cháu sẽ qua dùng bữa cùng bà và em
Tuệ San như được dẫn dắt từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, cô chưa kịp định thần thì bà ngoại lại mau đáp:
- Đừng về vội, đợi Tuệ San rồi hai đứa cùng đi mua ít đồ cho bữa tối nhé... hai đứa không cần về sớm quá, 2 năm rồi mới gặp nhau mà
Nói đoạn bà ẩn tay cô, giục nữ nhân mau mở phòng ra để dặn dò Khuất Ngôn Chấn thêm vài điều, nam nhân đường hoàng bước vào thì ứng xử cực kì khéo léo, vẻ ngoài ân cần đến mức đáng sợ, còn rào trước:
- Hay như này, cậu Nghiêm sẽ ở đây, bà có việc gì cần thì hãy gọi cậu ấy... còn cháu xin phép đưa Tuệ San đi thăm thú xung quanh một lúc... hì, bên ngoài đang phủ tuyết đẹp lắm
Được sự đồng tình của bà ngoại, Khuất Ngôn Chấn không phí hoài một giây nào cả, hắn thẳng thừng nắm tay Tuệ San rồi kéo cô đi trước sự bàng hoàng mà chống cự cũng không được của nữ nhân. Thoát khỏi tầm mắt của bà ngoại, bấy giờ Ngôn Chấn mới biểu lộ ra cảm xúc thật của mình, bước chân hắn dồn dập rất nhanh khiến cô chạy đằng sau như bị kéo lê theo vậy. Bàn tay hắn siết mạnh dưới cổ tay cô, hệt như muốn bóp vụn khúc xương mảnh bên trong da thịt
Tuệ San vùng vằng lấy lại thế chủ động, kéo giật bản thân trở lại rồi hét lên:
- Khuất Ngôn Chấn! Tôi không phải thú bông mà anh thích là lôi kéo tôi đi
Hắn quay lại nhìn cô, không nói gì mà cứ thế hành động bằng cách bế thốc Tuệ San lên vai, ra tới xe liền o ép cô ngồi yên bên cạnh, gằn lên ra lệnh cho tài xế:
- Đi mau
Bấy giờ Khuất Ngôn Chấn mới thả lỏng người ra một chút, hắn phủi đi lớp tuyết rủ xuống cầu vai áo, bỏ chiếc áo lông sang bên cạnh còn Tuệ San thì cẩn trọng ngồi ra xa, cô xoa nắn lấy cổ tay mình đã hằn đỏ, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng vì tình thế bây giờ cô hoàn toàn bị động. Không gian rơi vào sự tĩnh lặng đến ngột ngạt, chiếc xe êm ru đi trên mặt đường tuyết dày, nữ nhân nhìn ra bên ngoài rồi ghi nhớ từng sự vật mình đi qua, đôi lúc cô len lén nhìn sang tên ác ma bên cạnh, Khuất Ngôn Chấn ngả mình ra sau mà nhắm tiệt mắt lại, hơi thở hắn từ từ phả ra như đương còn mệt mỏi
Bất giác Tuệ San lại nảy ra ý đồ, cô lén lút lấy ra chiếc điện thoại mà tìm tới Dmitry, muốn bật GPS trên máy mình lên mà mới biết rằng trên xe đã có thiết bị phá sóng, còn đương loay hoay thì giọng Ngôn Chấn trầm mặc lên tiếng:
- San nhi! Tôi thiếu ngủ, tôi cảm lạnh, tôi đã bị sốt... rất mệt mỏi, em đừng làm loạn để tôi phải tuyệt tình hơn. Mau cất điện thoại đi, Maksim hay Dmitry không có ích gì cho em lúc này
Tuệ San giật bắn mình, biết thân phận liền ngoan ngoãn nghe theo, dù gì đối đầu với hắn trong tình cảnh này không phải điều tốt, nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta đi đâu thế?
Khuất Ngôn Chấn vắt tay lên trán, nhàn nhạt đáp:
- Về khách sạn tôi ở một lúc
Tại khách sạn
Khuất Ngôn Chấn vẫn chưa biểu lộ ra điều gì tức giận, điều ấy khiến cô lo lắng hơn cả, không rõ rằng hắn sẽ có kế hoạch gì. Hai người bước vào phòng, Tuệ San mau ngồi xuống ghế sofa một cách khép nép, khuôn mặt trắng bật lên do lạnh, đôi má ửng đỏ do nẻ, ánh mắt cứ len lén quan sát từng hành động của Khuất Ngôn Chấn
Hắn lấy ra trong tủ một tờ giấy lớn, đặt trước mặt cô rồi hỏi:
- Em có 3 sự lựa chọn, bay về đại lục trong đầu tuần sau, giữa tuần hoặc cuối tuần... mau lên để tôi còn đặt vé
Tuệ San sau cùng thở dài, nghiêm chỉnh đáp:
- Tôi không muốn nên sẽ không chọn
Khuất Ngôn Chấn ngược lại thái độ cô thì chỉ đơn giản cầm lại tờ giấy ấy, nhìn lịch rồi khoanh vào chuyến bay đầu tuần, nói:
- Thế bay chuyến đầu tuần đi, về sớm ngày nào hay ngày ấy
Tuệ San nghe tới đây liền không nhịn được cười khẩy, cô nén hơi giận mà gằn lên:
- Anh là điếc hay sao? Tôi không về... Cũng mau chóng dẹp cái sự hỗn loạn này đi, sao anh dám dựng chuyện trước mặt bà ngoại?
Ngôn Chấn thở dài, ngồi đối diện cô mà nhìn vào nữ nhân này, khác biệt sau 2 năm là không nhiều, chỉ có thái độ nhu mì ngày ấy bây giờ thành ương ngạnh cực kì, điều này khiến hắn phiền muộn không thôi. Nam nhân họ Khuất không có gì là tức giận, trả lời:
- Thế em muốn tôi nói sự thật chứ gì? Rằng chúng ta là “tình nhân”, em tiếp cận tôi có mục đích, chấp nhận làm tôi vui để đổi lại kế hoạch trả thù của mình... Hay tôi kể rõ hơn cảm giác của mình khi tiến vào trong em nhé, bà ngoại em có sẵn sàng tiếp thu chuyện này không?
Tuệ San bất giác đỏ mặt, cô biết là vô dụng nhưng vẫn nghiêm nghị khẳng định:
- Khuất Ngôn Chấn, việc riêng của chúng ta là có hợp đồng rõ ràng, lật đổ Mã gia thì mối quan hệ tình nhân cũng kết thúc... điều quan trọng nhất, “tình nhân” thì KHÔNG TÌNH YÊU
Nam nhân kia không có thái độ gì là hợp tác cả, hắn thong thả đáp lại:
- Tuệ San, tôi là người làm chủ việc này, tôi muốn thay đổi ra sao thì em chỉ việc chịu theo thế... mối quan hệ “tình nhân” đã kết thúc, hay bây giờ chuyển sang vợ chồng luôn đi... Ha, bà ngoại em có vẻ ưng tôi lắm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT