A Nghiêm trình bày xong thì khẽ hắng giọng, đưa tay mời Tuệ San ra phòng khách ngồi, cô nắm chắc hai tay lại như gằn lòng mình, đi qua A Nghiêm rồi ban phát cho anh một ánh nhìn không mấy thiện cảm, đến ngồi đối diện bà ngoại đang trò chuyện vui vẻ với Khuất Ngôn Chấn. Nét mặt cô cười lên giả dối và gượng gạo, rào trước:
- B... Bà, bà biết ngài Khuất từ bao giờ thế?
Bàn tay cô run run với lấy cốc nước trên bàn rồi rót ra ẩn sang phía nam nhân kia, hắn nhìn cô với ánh mắt thâm tình ấy như giam giữ cô với biết bao sự ngột ngạt. Bà ngoại thì khác, bà không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người mà chỉ nghe một phía Khuất Ngôn Chấn trình bày liền tin ngay:
- Bà mới gặp cậu ấy thôi, hai đứa chẳng phải là người yêu sao? Tuệ San, cháu chưa từng nói với bà điều này, mà xưng hô cũng lạ nữa... Đây, cậu Khuất mang tới đây tập hồ sơ bệnh án của bà, hóa ra trước đây bà được điều trị ở bệnh viện dưới trướng tập đoàn Khuất thị
Tuệ San dè dặt cầm lấy tập hồ sơ, nhìn qua một lượt rồi đây đúng là thứ cô cần Chân Quả lấy giúp, hiện tại không thể biết chị ấy phản bội lại mình hay do Khuất Ngôn Chấn phát giác ra nhưng lần hành động này quả là sai, Tuệ San đã quá chủ quan mà gọi về Thành Đô mới khiến tung tích bà cháu cô ở Nga bị lộ. Sau cùng, Khuất Ngôn Chấn chủ động lên tiếng:
- Tuệ San, hai năm qua em vẫn sống tốt chứ? Chúng ta đã xa nhau từng ấy mà em vẫn luôn trọn nghĩa tình, đợi chờ tôi... Bây giờ tôi đã giải quyết ổn thỏa mọi việc rồi, tôi sẽ đón em và bà quay trở lại đại lục, có được không?
Tuệ San nghe tới đây thì giật mình, cô hoàn toàn không hiểu hắn đang nói tới điều gì? Cô quay sang nhìn bà ngoại vẻ điềm nhiên hơn, chắc chắn nam nhân này đã dựng lên một câu chuyện giả dối hoàn hảo để ngụy tạo sự việc giữa hai người. Nữ nhân lắp bắp:
- D...Dạ?
Bà ngoại cô thở dài, quay sang Khuất Ngôn Chấn mà an ủi:
- Con bé này kín tiếng lắm, giấu tiệt bà về cháu đấy... Nếu cháu không lặn lội qua đây và cho bà biết, sao bà có thể tường tận chuyện giữa hai đứa. Cháu giúp con bé trong thời gian bà bất tỉnh, thậm chí làm điểm tựa để Tuệ San có thể lật đổ gia đình họ Mã độc ác kia... còn mất công lo chữa chạy cho bà
Khuất Ngôn Chấn như người thân trong nhà sau mấy tiếng ngắn ngủi gặp gỡ bà ngoại cô vậy, hắn chủ động ngồi sát lại bà rồi lấy ra mấy tấm ảnh chụp giữa hai người, chụp cả lúc bệnh viện chữa trị cho bà... rất nhiều bằng chứng thuyết phục được đưa ra, hắn còn kể thêm về tình hình Mã gia, Mã Thành Xuyên vẫn đang chịu án tù, Mã Lê Thanh bị tử hình.
Bà ngoại cô nghe tới đây liền xúc động, cũng gằn lòng:
- Bọn chúng đã hại cả Đàm gia đến thảm hại, bố mẹ Tuệ San không hề tự vẫn mà chính là bị...
Chưa kịp nói hết thì Tuệ San căng thẳng lớn tiếng ngắt lời:
- Bà ơi... đủ rồi mà, chuyện đã qua rồi
Cô không thể để Khuất Ngôn Chấn tiếp tục tác oai tác quái ở đây được, nữ nhân chủ động tiến tới kéo xe lăn cho bà vào phòng rồi cũng phải hạ giọng:
- Ngài Khuất ngồi đợi một chút nhé, em đưa bà vào phòng nghỉ ngơi
Hai bà cháu vào phòng riêng thì cô liền đóng sập cửa lại, vặn chốt cẩn thận rồi lao ngay tới gần bà, hỏi:
- Bà, anh ta tới đây lúc nào, sao cháu không biết? Họ Khuất ấy kể cho bà những gì rồi? Sao bà lại có niềm tin lớn vào người lạ mới gặp thế?
Bà cô từ từ ngồi lên giường, dựa vào thành rồi ngô nghê trả lời:
- Ô hay, thế nó không phải bạn trai cháu à mà sao hỏi lạ thế? Cậu ấy tới từ lúc cháu mới ra khỏi nhà đi mua đồ ấy, mày đi lâu nên bà với cậu ấy nói chuyện đủ thứ rồi... Cậu ấy nói về việc hai đứa gặp mặt ra sao, cháu là sinh viên DeLU – đại học dưới trướng tập đoàn Khuất thị đứng ra thành lập rồi cái gì mà cậu ấy mê cháu lắm... kể đến cả việc hai đứa đã giúp đỡ nhau lật đổ Mã gia ra sao rồi kể cả việc cháu bị bắt cóc, vì để giữ an toàn tuyệt đối cho cháu mà cậu ấy liên hệ với Dmitry để cháu và bà ở Nga một thời gian... phải như thế không?
Tuệ San từ từ xâu chuỗi lại mọi việc, Khuất Ngôn Chấn từ đầu tới cuối là kẻ đứng ngoài nhưng lần này hắn biết lồng ghép bản thân vào trong câu chuyện giả dựng này, thật sự gây được niềm tin cho bà ngoại cô bởi lẽ bà sẽ rất cảm kích khi trong thời gian bà bất tỉnh, Tuệ San thân cô thế cô lại may mắn gặp được người tốt như thế
Bà ngoại tặc lưỡi, nói thêm:
- 2 năm qua Nga, 1 năm gần đây bà mới tỉnh lại nhưng cháu chưa từng kể về cậu ấy... thế là sao? Hay có khúc mắc gì không? Bà mới nghe từ phía cậu Khuất này, theo cảm nhận ban đầu thì cậu ta khá tốt tính nên bà cũng không đề phòng gì... Còn cháu, cháu nói thật đi
Tuệ San cấu xuống ga giường, bình tâm suy nghĩ rồi đành nén lại cơn uất nghẹn mà nhẹ nhàng đáp:
- Không, đó là sự thật, cháu không kể vội vì chỉ muốn dành thời gian chăm sóc bà thôi, bà mới khỏe lại, biết nhiều hay chuyện vặt vãnh cứ tới thì đâm ra lại suy nghĩ
Bà ngoại cô lắc đầu, phủi tay:
- Chuyện này mà vặt vãnh, con bé này thật là... cháu cũng đừng phụ người ta quá, kiếm đâu ra đàn ông vừa giỏi vừa giàu còn yêu chiều mình bây giờ? Chắc như mò kim đáy bể, tìm ngọc lẫn trong đống cát thôi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT