Tuệ San cấu chặt tay vào vạt quần, hết sức kiên nhẫn trước thái độ làm càn của nam nhân, sau cùng cô thở dài, chuyện đã qua thực không muốn nhắc lại nhưng mỗi khi nhớ lại đều khiến Tuệ San buồn lòng. Nữ nhân chầm chậm hỏi:
- Anh vẫn ngang ngược như thế, luôn cho mình là đúng, chỉ tôn suy bản thân và thoải mái áp chế tôi... chẳng lẽ anh đã quên bản thân ích kỉ thế nào khi sẵn sàng phế đi một bên chân của tôi sao, Khuất Ngôn Chấn?
Nữ nhân dằn lòng gọi tên hắn, không còn ngữ điệu nhỏ nhẹ, một tiếng “ngài Khuất” hai lời đáp “em – ngài” yêu chiều như xưa. Đối diện nam nhân bây giờ, Tuệ San với giọng nói trầm đặc, cổ họng như bứ nghẹn lại để lật lại chuyện cũ. Khuất Ngôn Chấn nghe tới đây cũng có chút ái ngại, hắn xoa tay vào nhau rồi đưa ra sau gáy ngẫm nghĩ một hồi, đáp:
- Đúng là em đã biết, vậy thì em phần nào sẽ hiểu lí do tại sao năm ấy tôi nóng lòng khởi động máy định vị... Tuệ San, em đang ở trong tầm tay của Mã Lê Thanh, hắn và đám mafia Hong Kong có nơi ẩn náu rất kĩ, thực sự không tìm ra tung tích nào tôi mới cần đến việc này
Tuệ San nhún vai, thầm đồng tình với việc này, cô không trách nhưng điều khiến cô buồn bực là hắn lần thứ hai vẫn cố làm tổn thương vết thương dưới chân dù biết nếu cố chấp sẽ khiến cô liệt hẳn một bên. Nữ nhân thẳng thắn hỏi:
- Được, vậy tại sao anh tiếp tục bật phá sóng... anh biết vết thương chưa hề lành, sau lần một bật cái thiết bị chết tiệt kia thì tôi đã như chết điếng cả cơ thể và tới lần 2, nếu không có Dmitry kịp thời lấy ra thì bây giờ tôi đang ngồi xe lăn rồi.
Khuất Ngôn Chấn nghe tới cái tên Dmitry kia thì không kiềm nổi cơn giận, hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần đỏ lên rồi chất vấn:
- Vậy tại sao tên Dmitry ấy lại tới và mang em đi? Nếu nó không nhúng tay vào thì tôi sẽ cứu em kịp thời, diệt trừ được họ Mã và đám mafia... chính nó mới làm mối quan hệ của chúng ta xấu đi
Tuệ San đứng lên đi ra phía cửa sổ, cô lẳng lặng nhìn từng bông tuyết rơi xuống đường phố Moscow, thất vọng trước những lời ngụy biện của Khuất Ngôn Chấn, đáp:
- Dmitry không làm gì sai, anh ấy chỉ tới ứng cứu... Vậy tại sao ban đầu anh lại cài thiết bị ấy vào chân tôi? Anh và đám bác sĩ chết tiết không có đạo đức ấy, thông đồng với nhau từ việc chữa trị cho bà ngoại tới âm thầm chế ngự tôi... haha, tôi phải biết ơn Dmitry thật nhiều vì nếu không tôi mãi là con rối của anh, Khuất Ngôn Chấn à
Khuất Ngôn Chấn thực sự không thể biện minh cho việc làm này, hắn giấu cô là sai, cài thứ thiết bị ấy vào chân cô là sai nhưng mục đích sử dụng chính là để những lúc cô gặp nguy hiểm thì khi ấy Khuất thị sẽ luôn bảo vệ được. Nam nhân chủ động tiến tới sau lưng Tuệ San, cho phép mình ôm cô một cái thật chặt rồi rúc xuống hõm cổ nữ nhân, vật vờ:
- Em cũng thấy đấy, việc lắp thứ ấy vào cơ thể em chưa hẳn là sai trái, tôi có thể biết được những lúc nguy hiểm của em và sẽ tới cứu em kịp... Tuệ San, mọi thứ tôi làm đều lo nghĩ cho em, không hề có ý muốn hại
Tuệ San nhíu mày, cô ở bên hắn lâu như vậy chẳng lẽ còn không rõ mưu đồ hắn muốn. Nữ nhân bặm môi chặt, gắt gỏng:
- Khuất Ngôn Chấn, anh sợ... anh sợ tôi cương quyết rời bỏ mối quan hệ này, anh biết tôi có thế lực ngài Maksim đứng sau giúp đỡ thì bất cứ khoảnh khắc nào tôi cũng có thể bỏ anh mà đi, đoạn tuyệt tình cảm với anh... việc Mã Lê Thanh bắt cóc chỉ là cái cớ để bao biện thôi, phải không?
Cô quay ra vùng vẫy, ẩn mạnh Khuất Ngôn Chấn khiến hắn bất giác mất đà ngã xuống ghế tựa bên cạnh, nữ nhân đứng trước mặt nam nhân như con mèo nhỏ đang giơ vuốt, bất giác khóe mắt cô chảy lệ, giọng nói cũng khàn đặc mà gằn:
- Tôi ghét anh... đồ tự phụ, đồ ích kỉ... anh biết tôi yêu nhảy múa ra sao mà sẵn sàng phế đi đôi chân của tôi, anh chấp nhận biến tôi thành kẻ tàn phế mà để anh giữ bên mình như thú bông, như búp bê trong lồng kính ư? Ngôn Chấn, sao anh có thể?
Dứt lời, Tuệ San quay đi đưa vạt tay áo thấm những giọt lệ không thể nào ngừng, chỉ cần nghĩ về ngày ấy nếu không kịp mổ lấy thiết bị ra thì hiện tại Tuệ San không thể đi lại được nữa, gắn bó mình với chiếc nạn, với xe lăn. Thoáng qua trong đầu cô là mường tượng thôi cũng khiến nữ nhân khiếp đảm. Chuyện đã qua nhưng vết thương đôi lúc vẫn còn nhức, phần tế bào bên trong bị tổn thương, tuy vẫn tiếp tục nhảy múa được nhưng sẽ không thể thoải mái như xưa, mỗi lúc nhức đau lên là cả phần da lại đỏ au, nhất trời đông này nơi nào trên cơ thể cũng dễ nhạy cảm
Khuất Ngôn Chấn rối bời kéo cô lại, vòng tay ôm chặt rồi áp má vào bụng Tuệ San, ra sức thỉnh cầu:
- Tuệ San, là tôi sai trước với em, tôi chỉ nghĩ cho cảm xúc cá nhân của mình... nhưng Tiểu San, tôi đã yêu em quá rồi, xin em hãy tha thứ cho tôi, hãy bao dung một lần nữa thôi, cùng tôi về đại lục và ở bên tôi, mọi yêu cầu em đưa ra tôi đều chấp nhận
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT