Hạ Chí sáng sớm đã nhận được tin tức "thú vị" như vậy từ cô, bệnh tim cũng sắp phát tác luôn rồi.

Thẩm Tư Nam miễn cưỡng lôi cô ra ngoài: "Khi còn nhỏ cậu càng quá đáng có phải không, đến nhà cô ở một tuần, mà lấy toàn bộ son môi mà cô cậu được tặng cất kỹ ra làm sơn dầu vẽ tranh, còn nhổ nước bọt nói bức tranh sơn dầu này không phù hợp, màu sắc không đủ đẹp. Cô của cậu không giết cậu, hoàn toàn là vì cậu vẽ nhìn rất đẹp."

Lúc ấy vẫn còn nhẫn nại đề nghị cha mẹ Hạ đưa cậu đi học vẽ.

Lúc đó đầu tiên Hạ Chí được học vẽ phác thảo, sau đó được học vẽ tranh Trung Quốc, còn học cả thư pháp, rồi ở mấy lớp học phụ đạo nhảy qua nhảy lại.

Bức tranh kia bây giờ vẫn còn đang được treo ở phòng ăn của nhà cô, đóng khung treo trong phòng ăn, rất bắt mắt và độc đáo.

Hạ Chí vẽ một phiên bản trừu tượng của cô, là bức tranh tự mãn của cô khi soi gương, lúc ấy Hạ Chí so với Trần Vũ Thần lớn hơn hai tuổi, khả năng bắt nét đặc biệt mạnh, nét vẽ mặc dù còn non nớt, phong thái cũng có chín phần giống.

"Còn có cậu ở bên ngoài bị khi dễ, trở về trốn chú của cậu ở trong tủ thì ngủ quên mất, cả nhà đều đi tìm cậu, nhà có mấy chục người đều tham gia, nhiều đến dọa người. Cậu khá lắm, doạ người khi dễ cậu khóc vài lần, nước mũi nước mắt tèm lem rồi nói về sau không dám khi dễ cậu nữa.

"Còn có. . ."

Hạ Chí che miệng cô ấy lại, không cho cô ấy nói.

Lúc ấy hai người đang ở bên ngoài ăn điểm tâm sáng.

Thẩm Tư Nam sáng sớm trốn đến tìm cô, trong nhà muốn sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt, cô ấy còn lâu mới muốn đi.

Có điều lời nói của Thẩm Tư Nam ngược lại cũng nhắc nhở Hạ Chí, cái gọi là tình thế xoay chuyển, khi còn bé cô đã nghe không ít lần.

Cha mẹ bận rộn công việc, khi còn bé gần như không ăn cơm với gia đình.

Phố Đồng Thủy nối liền với hai con phố gần đó, cô ăn cơm xong, không nói chín phần mười, phải năm phần mười thì chắc chắn có.

Đó có lẽ là "phiền phức" đến từ tình nghĩa lúc nhỏ, gia đình nào cũng coi cô như con đẻ của mình, đặc biệt thân thiết, cô đi chơi đêm mà không hề lo lắng gì cả, tùy tiện đều là cậu dì anh chị.

Hai người ăn xong điểm tâm sáng liền được xe đưa lên núi.

Cậu của Thẩm Tư Nam hai năm này chơi xe, đầu tư vào một trường đua ở trên núi, do công ty du lịch đảm nhận, Thẩm Tư Nam nghe nói thì hiếu kỳ nhất định phải theo tới nhìn xem.

Hạ Chí lúc đầu không muốn tới, cô của cô giữa trưa muốn tới thăm. Thẩm Tư Nam nói cứ đến nhìn xem một lát rồi trở về.

Vừa tới liền nhìn thấy một đám người đang tán gẫu, bàn tán đều là xe trên đường đua, thuận tiện nói về một số sự kiện thi đấu quy mô lớn trong năm nay, Hạ Chí có nghe cũng không hiểu nên ngủ gà ngủ gật.

Thẩm Tư Nam bị bệnh nghề nghiệp cầm lấy máy ảnh đi khắp nơi chụp ảnh.

Hạ Chí làm gì cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Đường Hạo.

Cực kỳ vui vẻ chào hỏi, thì nhìn thấy anh nghiêng đầu, ho đến kinh thiên động địa, cô không khỏi lo lắng nghĩ, anh ta bị bệnh à?

Tối hôm qua vẫn còn tốt mà?

Đường Hạo ngừng ho khan, ở đây nhiều người địa phương, lấy khẩu trang mang lên chỉ lộ ra một đôi mắt hơi có vẻ sắc bén nhìn cô một chút, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Cho dù là phản ứng hơi yếu ớt, Hạ Chí cũng rất vui vẻ, thế là cô cũng không cảm thấy buồn tẻ nữa, rất tò mò nghe bọn họ nói chuyện.

. . . Mặc dù hơn phân nửa đều nghe không hiểu.

Đường Hạo không quá hòa hợp, kể cả *đám hai tám vạn cũng chẳng thèm cho họ mặt mũi, Tần Dương cũng không phải là người quen thuộc lắm, sẽ không đặc biệt giới thiệu, anh ta chỉ nói là một người bạn.

*đám hai tám vạn: là chỉ mấy người có tiền, nhà giàu.

Mà ở đây đều là sếp lớn, chuyện trong vòng cũng không hiểu biết nhiều, nói đến Đường Hạo đoán chừng là cũng không quá hiểu biết, Tần Dương không thèm nói nhiều.

Thế là Tần Dương đang cùng các sếp huyên thuyên.

Đường Hạo ở một bên trước màn hình 3D xem tuyến đường mô hình.

Cùng là người ngoài lề Hạ Chí lặng lẽ đến gần anh xem cùng.

Hai người cách nhau khoảng hai mét, Đường Hạo đã chú ý đến cô nãy giờ, còn tưởng rằng cô tới để nói chuyện với anh, kết quả một câu cô cũng không nói, còn xem rất nghiêm túc.

"Em nhìn ra cái gì rồi?" Đường Hạo nghiêng đầu, hỏi cô.

Người bên cạnh đang nói cười, bên này thì im lặng giống như diễn kịch câm, đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh, Hạ Chí không khỏi dời mắt nhìn sang bên cạnh, ý thức được là anh đang nói chuyện với mình mới mờ mịt nhìn anh, trả lời: "Tôi, À xem không hiểu."

Con đường quanh co, có đánh dấu và chú giải, đường cái gì vai, vùng giảm xóc, khoảng cách. . . Vân vân.

Đường Hạo: ". . ."

Nhìn nghiêm túc như vậy, hóa ra là chẳng hiểu gì.

Đường Hạo xem hết, lộ trình cũng khá bình thường không tính là kém, cũng không đặc biệt. Anh đi đến khu hút thuốc, tháo khẩu trang châm điếu thuốc thấy cô ở bên kia vẫn nhìn mình thì ngoắc ngoắc tay.

Hạ Chí đi tới ngồi chỗ đối diện với anh. Nhìn anh như vậy, phát hiện khi anh bị bệnh, tác phong hơi không đứng đắn.

Không giống người tốt.

Đường Hạo hỏi cô: "Tại sao cô lại ở đây?"

Hạ Chí chỉ vào Thẩm Tư Nam: "Cùng bạn tôi tới, cô ấy cùng cậu cô ấy tới."

A, thật là trùng hợp.

Hạ Chí cũng nghĩ tới, mím môi cười nói: "Thật là trùng hợp a! Lại gặp được anh."

Cô nói lớn không lớn nhỏ cũng không nhỏ, Hạ Chí lớn như vậy, ở một con đường đi đi lại lại cũng không có cách nào ngẫu nhiên gặp một người với tần suất cao như vậy.

Đường Hạo đưa mắt nhìn cô rồi chớp mắt, không biết tại sao lại câu môi dưới.

Hạ Chí một hai nói: "Anh không phải là người ở đây đấy chứ? Nghe giọng nói không giống."

Không giống người phương nam, cũng không phải tiếng phổ thông không tốt, ngược lại là rất tốt.

Đường Hạo "Ừ" một tiếng: "Tân thành."

Hạ chí gật đầu: "Không có gì lạ."

Anh nghiêng đầu, một lần nữa ho khan.

Hạ Chí nhíu mày: "Anh bị cảm ?"

"Ừm."

"Không uống thuốc sao?"

Đường Hạo day day mi tâm: "Không cần thiết."

Khi còn đi học, người kiêu ngạo giống như anh, nên bị đặt tại sân thể dục để đánh.

Trong lòng Hạ Chí thở dài.

Không để ý suy nghĩ miên man: Nói không chừng anh ấy khi còn đi học có khi bị đánh không ít lần.

Một vài người lái xe đi dạo xung quanh vừa đi vừa ngắm cảnh, nói thẳng ra là đi dạo thuận tiện hóng gió một chút, sau đó rẽ đường nhỏ đi cảnh khu nhìn xem, thưởng thức một chút khu du lịch đang xây dựng.

Nhóm Tần Dương có vài người, lái rất nhiều xe đến vì thế anh ta chủ động làm tài xế mời các sếp lên xe, sau đó đưa cho Đường Hạo chìa khóa của một chiếc xe nhỏ , ý là: Cậu tiếp cận một chút đi!

Thẩm Tư Nam bị cậu của mình dẫn đi, lúc cô ấy quay đầu tìm Hạ Chí lại không thấy người đâu, Tần Dương cười cười: "Nếu không cô Thẩm lên xe trước đi, Đường Hạo thấy trên xe không có ai nên cậu ấy mang cô Hạ đi trước rồi, kĩ thuật lái xe của cậu ấy không tồi."

Thẩm Tư Nam mắt nhỏ tỏa sáng, điệu bộ hưng phấn xem kịch vui: “Vậy làm phiền các anh rồi cô ấy là dân mù đường đừng để cô ấy một mình!”

Lúc Hạ Chí đi ra mọi người đã đi được một lúc, Đường Hạo dựa vào chiếc xe golf để hút thuốc.

Điếu thuốc không rời tay, Hạ Chí lắc đầu thở dài thầm nghĩ về lời dặn dò của mẹ, yêu cầu của mẹ cô đối với người yêu tương lai của cô không cao, chỉ cần là một chàng trai sạch sẽ không hút thuốc, không uống rượu, không có sở thích xấu là tốt.

Hạ Chí khổ não, tự hỏi đây có phải là duyên phận hay không, hay là có duyên không phận đi.

Đường Hạo lấy điếu thuốc ra, nghiêng đầu ra hiệu: “Lên xe!”

“Tôi?” Hạ Chí chỉ vào mình lại chỉ vào chiếc xe golf: “Cái này?”

Đường Hạo ngước mắt nhìn cô một cái, một bộ dạng không kiên nhẫn nói: “Bằng không thì ai”

Hạ Chí “Ồ”, hỏi:”Vậy tôi nên ngồi phía trước hay phía sau?”

Ngồi bừa ở ghế phụ xe hình như không tốt lắm, ngồi phía sau… người ta cũng không phải lái xe mà.

Đường Hạo hết kiên nhẫn, không hiểu tại sao ngồi xe còn có nhiều vấn đề như vậy: “Tuỳ ý.”

Hạ Chí gật đầu ngồi vào ghế phụ xe.

Nghĩ thầm: Tính tình anh thật là tệ, chắc sau này sẽ khó kiếm được bạn gái.

Hạ Chí một bên ngồi rảnh rỗi, một bên đưa viên thuốc cảm Thẩm Tư Nam vừa đưa cùng chai nước cho anh: “Cho anh”

Đường Hạo hơi sửng sốt rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Không có gì” Hạ Chí cười cười, đối với việc anh nói cảm ơn rất bất ngờ.

Xe nổ máy, liên lạc cũng được bật lên nên người ngồi ở xe phía trước nói bên này đều có thể nghe thấy, Hạ Chí không biết mình nói chuyện đối phương có thể nghe thấy hay không, cho nên vẫn không dám lên tiếng ngược lại Đường Hạo hỏi cô một câu: “Tối hôm qua hơn 10 giờ còn dắt chó đi dạo, hôm nay lại dậy sớm như vậy?”

Rất tùy ý trò chuyện, Hạ Chí nghĩ nó giống như trò chuyện trong nhóm trên Wechat, bên này mic không bật cho nên anh mới tiện hỏi cô.

Cô trả lời một câu:”Trở về thì đi ngủ ngay, không phải anh cũng hơn 10 giờ còn ở bên ngoài đi dạo mà, sẽ không phải do tối hôm qua bị trúng gió mà anh bị cảm chứ?”

Đường Hạo cười nhạo ra tiếng: “Trí tưởng tượng của cô rất phong phú.”

Hạ Chí “A” một tiếng, không cảm thấy bị châm chọc chút nào còn cảm thấy tự hào: “Vẫn ổn.”

Đường Hạo hơi hơi nghiêng đầu, ho khan một tiếng, thuận tiện lấy cái khẩu trang dùng một lần đưa cho cô: “Đeo lên.” - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Hạ Chí không vui mang vào, cảm thấy buồn bực liền nói: “Không có việc gì đâu, sức đề kháng của tôi mạnh lắm, không sợ bị truyền nhiễm.”

Đường Hạo khịt mũi một cái, đương nhiên là không tin. Cánh tay bắp chân đều nhỏ, dáng vẻ giống như ăn cơm chưa no bụng còn nói có sức đề kháng mạnh.

Hạ Chí lười tranh cãi nhưng mà vẫn không nhịn được nói một câu: “Anh nói xem anh có không ít cơ bắp, ngày thường cũng xem là tập luyện thường xuyên, tại sao anh lại dễ sinh bệnh như vậy.”

Rõ ràng tối hôm qua còn rất tốt, buổi tối mới bắt đầu bị hạ nhiệt độ, sáng hôm sau đã sinh bệnh.

Đường Hạo nắm được điểm mấu chốt “Cũng biết không ít.” Hẳn là nhìn lén cũng nhiều!

Hạ Chí khịt mũi, ngụy biện nói: “…Anh thử đoán xem”

Đường Hạo hừ một tiếng, ý là: Cô cũng đoán được nhiều quá đó.

Hạ Chí mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu không nói gì.

Xe golf đi chậm rãi, thong dong giữa một đoàn Porsche Rolls-Royce Bentley Ferrari đằng trước.

Đi được nửa đường trời bỗng đổ mưa, tiếng mưa rơi vào kính nghe lốp bốp, tiếng ồn vô cùng lớn, đối với một người như Đường Hạo đã quen lái xe hạng sang mà nói thì lái loại xe này cũng vô cùng kém.

Cuối cùng khi đi đường tắt đến khu du lịch, anh gọi điện thoại cho Tần Dương nói: “Thật khó chịu, tôi về thành phố trước, xe tôi lái đi luôn.”

Tần Dương không giữ anh ta lại: “Vậy anh đem cô ấy tới đây đi cô ấy bị mù đường đừng để cô ấy tự mình đi tới, cô ấy bị lạc anh đền không nổi đâu.”

Vẻ mặt Hạ Chí tối lại nhịn không được giơ tay: “Anh đưa tôi về được không, tôi chỉ muốn về nhà.”

Đường Hạo nhìn cô mấy giây, gật đầu: “Được!”

Hai người lần theo đường cũ đi về, đường đua vẫn đóng cửa, trên đường cũng không có bất kỳ thứ gì nên Đường Hạo lái xe rất nhanh, Hạ Chí nắm chắc tay vịn; cứ như vậy trong nháy mắt cô cảm thấy bản thân như sắp bay lên.

Đường Hạo lúc này mới nhớ trên xe còn có người, dẫm phanh lại trêu chọc cô: “Sợ cái gì, chết tôi chôn cùng cô.”

Hạ Chí “…”

Anh cũng thật hài hước.

Xuống núi, đường vào thành phố không còn xa, đi chưa đến 20 phút, Đường Hạo đã lái xe đến tận cửa nhà cô, cửa xe đối diện với mái hiên để cô khỏi ướt mưa, cô nghĩ thầm anh ta cũng không phải người xấu, cô lễ phép hỏi: “Nếu không anh vào nhà ngồi một chút?”

Đường Hạo sờ điếu thuốc ngậm vào miệng, cười nâng tay ý bảo: “Đi đây.”

Hạ Chí nhìn chiếc xe của anh biến mất khỏi tầm mắt liền thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra nhìn, phát hiện không biết Thẩm Tư Nam gửi tin nhắn từ khi nào [Khá lắm, hai người trò chuyện không coi ai ra gì, ngay cả cậu của tớ cũng cho rằng anh ta chính là bạn trai của cậu, haha tớ cười chảy cả nước mắt! Cậu tớ còn khen hai người rất xứng đôi.]

Hạ Chí liền rạn nứt.

Không chỉ bởi vì lời nói của Thẩm Tư Nam mà còn không biết từ lúc nào cô lại cầm chặt cái bật lửa trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play