Đường Hạo châm một điếu thuốc, tiếng chuông di động vang lên, anh đứng ở nơi chắn gió nghe điện thoại.
"Hạo Hạo, gần đây thế nào?" Một giọng nói phụ nữ yếu ớt lạ thường vang lên, nghe có vẻ vô cùng uể oải.
Đường Hạo thổi ra một vòng khói, lông mày lơ đãng nhăn lại, giọng nói hiếm khi trở nên ôn hòa và nhẫn nại: "Con rất ổn, còn mẹ, có ăn uống đầy đủ không đấy?"
Người phụ nữ nhẹ bật cười: "Có chứ! Mẹ vẫn ăn uống đầy đủ, mẹ phải sống thêm hai năm nữa để đợi con cưới vợ sinh con mà!"
Đường Hạo cũng cười: "Sinh hai đứa cháu trai cho mẹ bế."
Người phụ nữ dường như đã tưởng tượng tới cảnh tượng ấy, vui sướng cười: "Không được, già rồi không bế nổi!"
Đường Hạo thử thăm dò: "Vậy để con ghé qua hai ngày thăm mẹ."
Người phụ nữ vốn đang thoải mái lại lập tức chuyển giọng điệu nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Con sống cho tốt đi, mẹ không cần con tới thăm." Nói xong lại nhắc lại: "Không cần con tới thăm."
Đường Hạo khép hai mắt, có chút mệt mỏi suy sụp thả lỏng bả vai, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nói: "Được, dù sao con cũng bận, vậy mẹ tĩnh dưỡng thật tốt nhé."
Lúc này giọng nói của người phụ nữ mới dịu đi: "Mẹ ở đây rất tốt, cái gì cũng tốt, con ở Đường gia tự chăm sóc bản thân là được rồi, chỉ cần con vẫn ổn thì mẹ cũng vậy."
Đường Hạo "Vâng" một tiếng.
Cúp điện thoại xong, anh tựa vào cây cột bên đường, lặng lẽ xuất thần thật lâu.
Lâu đến mức thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.
Ánh mắt anh đuổi theo, liền thấy con ma men nào đó vừa về nhà, đang dắt một chú chó lớn đi dạo trên phố.
Cô bước hai bước, lại dường như nghĩ tới gì đó, lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn anh: "Trùng... Trùng hợp quá!" Cô giơ tay vẫy vẫy y như mèo thần tài.
Đường Hạo mím môi, tính tình thiếu kiên nhẫn lại trỗi dậy, nhấc cổ tay nhìn đồng hồ: "Em gái nhỏ à, mười giờ đêm chạy ra đường dẫn chó đi dạo?"
Tám phần là đầu óc có vấn đề.
Đây là lần thứ hai trong ngày anh gọi cô là em gái nhỏ, Hạ Chí chán ghét đến nổi da gà cả người, thầm nghĩ: Nhìn mình cũng đâu ngây thơ đến nỗi nào nhỉ?
Hạ Chí liếc Arras, thấy nó đang hớn hở phe phẩy đuôi, thèm nhỏ dãi ngắm Đường Hạo, chẳng biết có phải cũng bị sắc đẹp của anh mê hoặc rồi không. Hạ Chí bỗng cảm thấy mất mặt, thẳng tay kéo mạnh dây buộc, cười với Đường Hạo: "Cả ngày hôm nay tôi không ở nhà, không có ai dắt nó, nó thừa năng lượng thì đêm đến sẽ làm loạn."
Lần con heo này gặm sạch cả dàn hoa đã cho cô một bài học để đời, đến cả cây tiên nhân cầu còn lại cũng không tha...
Đường Hạo cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, gật đầu chuẩn bị rời đi.
Hạ Chí do dự rất lâu mới không nhịn được hỏi: "Anh không vui à?"
Đường Hạo thoáng sửng sốt, quay đầu đối mắt.
Đù?
Hạ Chí bị phản ứng của anh làm hoảng sợ, lại nghĩ bản thân nói sai, vội vàng nở nụ cười: "À, ý tôi là, tâm trạng anh có vẻ không tốt."
Đường Hạo phun ra hai chữ: "Không có."
Hạ Chí "à" một tiếng, muốn lấn lướt anh mà chấm dứt cuộc trò chuyện trước.
Nhưng cũng có lẽ anh chẳng buồn để ý tới cô.
Anh nâng bước rời đi, Hạ Chí có chút rầu rĩ tụt lại vài bước, sau đó lại không kìm được nghĩ, rõ ràng là mình thèm thuồng sắc đẹp của anh, sao có thể dễ dàng chịu đả kích như vậy?
Hạ Chí gọi anh: "Ấy!"
Đường Hạo quay đầu, Hạ Chí đuổi theo, giọng khàn khàn lại mềm mại, con ngươi điên cuồng đảo qua lại, "Chuyện là... Anh trai nhỏ, tôi có một người bạn muốn làm quen với anh, tôi có thể xin Weixin của anh thay cô ấy không?" Nói xong mới bắt đầu hối hận, sao mà có cảm giác như kẻ biến thái vậy Nửa đêm khuya khoắt đuổi theo người ta xin cách thức liên lạc.
Đường Hạo nhướng mày, đầy hứng thú nói: "Bạn?"
Hạ Chí chợt nhớ tới, lúc ở câu lạc bộ đua xe kart, anh ngoái đầu lại nhìn chỗ cổng sân bãi, thấy cô đang đứng cùng Thẩm Tư Nam.
Hay là hiểu lầm Thẩm Tư Nam muốn làm quen với anh?
Vậy thì không ổn.
Chị em là chị em, đàn ông là đàn ông.
Hạ Chí luống cuống, đầu óc trống rỗng mất nửa nhịp, sau đó lại không đầu không đuôi chỉ chỉ Arras: "Đại Hùng, nó cực kì thích anh, tôi thay nó kết giao bạn bè."
Đường Hạo cúi đầu liếc nhìn Đại Hùng, nó cũng đang vô cùng phối hợp nhiệt huyết nhìn anh.
Đường Hạo: "..." Mình với nó sao giống tán gẫu với chó thế nhỉ?
Hạ Chí lập tức thấy mình ngu si đến phát khóc, đành phải xấu hổ cười, trình bày thành thật: "Thật ra... Là tôi, là tôi muốn làm quen với anh." Hạ Chí ngẩng đầu cười, chân thành nhìn anh: "Anh còn nhớ lần trước ở quán cà phê không? Tôi đã vẽ ký họa anh. Tôi là họa sĩ, rất thích kết bạn."
Trong phút chốc anh ngẩng đầu, Hạ Chí không khống chế nổi nhịp tim đang gia tốc, có điều mặt anh vẫn vô cảm, đoán chừng không hề có hứng thú với cô.
Vậy nên Hạ Chí còn đang lo sợ anh sẽ từ chối, hồi hộp nín thở nhìn anh.
Đường Hạo cầm điện thoại xoay hai vòng rồi mở khóa giao diện, trực tiếp đưa cho cô.
Đến cả Weixin cũng lười mở, để cô tự mày mò luôn.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, lúc Hạ Chí mở Weixin của anh ra, còn lo mình sẽ thấy điều không nên thấy, lại thấy khung chat ngăn nắp sạch sẽ, chỉ có bốn năm người, nhìn là hiểu ngay, ảnh đại diện không có một em gái nào.
Hạ Chí không săm soi nhiều, lập tức mở giao diện quét mã QR của mình, thêm bạn bè, ghi chú, thao tác rành mạch lưu loát.
Sau đó giơ hai tay cung kính trả điện thoại cho anh: "Rất vui được làm quen với anh." Hạ Chí cực kì cực kì vui, vui đến mức muốn bay lên.
Đường Hạo hút hết một điếu thuốc, dập lửa ném vào thùng rác, nhận lại điện thoại.
Gió đêm xen lẫn cả hơi ẩm, có lẽ trời sắp mưa.
Hạ Chí theo chân anh đến đầu phố, sau đó vẫy vẫy tay, kéo Đại Hùng về nhà.
Về đến nhà, cô lăn lộn mấy vòng trên giường, cảm thấy bản thân đã tiến triển thêm một giai đoạn nữa. Sau đó lại gấp gáp lục tung vòng bạn bè của anh lên.
Đỉnh thật, sạch bong. Chỉ có mấy tin linh tinh, còn lại đều liên quan đến xe cộ.
Hạ Chí thất vọng thở dài.
Cố gắng lướt thêm mấy bài, cái gì mà bộ tăng áp động cơ, ống xả khí, mã lực, mô men xoắn cơ...
Ngôn ngữ sao Hỏa à.
Hạ Chí lướt lướt lướt lướt rồi thiếp đi luôn.
Đỉnh thật, không có xíu tiếng nói chung nào luôn.
-
Sáng hôm sau, Hạ Chí dậy muộn, bà không gọi cô, con Đại Hùng cũng bám riết không tha mà cắn xé chăn của cô.
Hạ Chí đang cực kì mất tinh thần thì nhận được cuộc gọi của dì: "Khoảng giữa trưa dì đưa Trần Vũ Thần qua nhé. Đúng rồi, dạo này sức khỏe bà cháu không tốt, bác hai của cháu đang muốn đưa bà qua nhà ở vài ngày, tiện thể có Tây Tây con chị họ của cháu cũng đang ở cùng Trần Vũ Thần, đưa qua chỗ cháu luôn, thời gian này có hai đứa nó, cháu không sợ cô đơn nhé."
Hạ Chí tách ra gộp lại một lời này mất mấy lần mới hiểu, trực tiếp vạch trần: "Dì sợ Trần Vũ Thần và Tây Tây làm phiền bà cháu chứ gì."
Hai nhóc con này cộng sức với nhau thì chỉ có lực phá hoại cực kinh người, trời xanh cứu mạng!
Dì ừ ừ, nguyên một vẻ muốn thế nào thì là thế ấy.
Hạ Chí cam chịu số mệnh nói: "Vậy gửi luôn mèo của dì cho cháu trông vài ngày đi!"
"Không phải cháu không thích mèo sao?"
"...Đột nhiên lại thích thôi ạ."
"Được được được được, dì đỡ phải gửi nó đến trung tâm."
Một đường đua xe mới mở ở trên núi còn đang trong giai đoạn trù tính, có mời một số nhân viên nội bộ tới khảo nghiệm.
Tần Dương nắm trong tay một đoàn xe, ở La An cũng coi như có chút danh tính, mấy việc này lúc nào cũng có phần anh ta.
Sáng sớm, Tần Dương lái chiếc Phantom* bóng bẩy kia đến đón Đường Hạo.
*Dòng xe Rolls-Royce Phantom là dòng xe hạng sang nổi tiếng, được coi là tượng đài làng xe siêu sang thế giới.
Đường Hạo vẻ vang bị cảm, trên đường đi không ngừng che miệng ho khan, hốc mắt phiếm hồng, môi chuyển trắng bệch, để lộ chút vẻ xanh xao ốm yếu, Tần Dương tấm tắc hai tiếng: "Trông cậu như kiểu bị sỉ vả ấy nhỉ."
Đường Hạo lại ho khan một tiếng: "Cút!"
Dự báo thời tiết buổi sáng vừa cảnh báo, có làn sóng khí lạnh mạnh mẽ ập tới, tưởng sắp vào hạ mà lại bắt đầu lạnh thêm, mỗi lần ra khỏi nhà đều phải mặc thêm áo khoác.
Trời lại trở âm u, độ ẩm không khí mỗi lúc một cao, đoán chừng sắp có mưa.
Dưới góc độ thi đấu đua xe, thích nhất là loại thời tiết âm tình bất định* này, tình huống thời tiết bất ngờ cũng rất có tính khảo nghiệm tố chất tâm lý của tuyển thủ.
*Âm tình bất định: khó dự đoán, thất thường
Cũng là một điểm nhìn tốt.
"Nếu có mưa thì không tốt lắm! Đại doanh bên kia còn chưa xây xong, không thể thay lốp đi mưa được."
Đường Hạo cũng không quan tâm: "Đường đua quá ngắn, vốn cũng chẳng có giá trị gì."
"Đừng mà, vẫn có thể, cuộc thi đua đường trường năm sau đã dự định dùng sân bãi bên kia rồi."
Tần Dương rốt cuộc phát hiện: "Cậu bây giờ, chẳng thèm quan tâm gì cả, cạn kiệt cả ý chí chiến đấu." Nói xong lại bắt đầu đau xót văn vẻ: "Có những người tưởng như còn sống, nhưng thật ra đã chết từ lâu. Cậu nói xem, mấy năm trước cậu dồi dào ý chí chiến đấu vô cùng! Tôi còn khuyên cậu liều mạng như vậy làm gì, làm một phú nhị đại nhàn tản tốt biết bao, một người cha vô dụng quá trời."
Đường Hạo mặc kệ anh ta.
Tần Dương vẫn không dứt miệng: "Lại nói, mẹ cậu nói đúng. Tài sản của Đường gia cũng có phần của cậu, cậu có thể đến tranh một phen, tôi nói không phải chứ, cậu phải biết là cô chị kia không chọi nổi cậu. Không bàn đến cả nửa giang sơn, nhưng cả công ty và cổ phần công ty cậu đều có thể giành được."
Đường Hạo nhíu mày: "Im đi!"
Xe dừng trước đầu hồi câu lạc bộ, lúc xuống xe, Tần Dương đang lấy đồ trong cốp sau, bỗng nhiên tìm thấy bức ký họa kia, liền hỏi: "Cậu cần cái này nữa không, không thì để tôi ném đi!"
Đường Hạo nhìn thoáng qua: "Giữ lại!"
Tần Dương "Chậc" một tiếng: "Rốt cuộc cậu nghe ai mà có được thứ đồ này vậy."
"Không nói đâu, không muốn đả kích cậu." Đường Hạo tựa vào cạnh xe, xoay người ho khan.
Anh còn chưa dứt lời, nói vậy Tần Dương lại càng muốn biết, nắm cả bả vai anh: "Nửa lời cũng không nói cho được! Sao ngài đáng ghét bỏ vậy chứ!"
Đường Hạo nở nụ cười, ánh mắt đảo qua đánh giá người Tần Dương trong phút chốc, lại làm như không đành lòng nói với anh ta: "Ngày đầu tiên tôi đến, em gái nhỏ trong tiệm cà phê kia nhìn chằm chằm tôi suốt nửa tiếng đồng hồ."
Tần Dương cuối cùng cũng phản ứng lại: "Sao mà xin tôi phương thức liên lạc lại thành cách làm quen với ngài rồi?"
Đường Hạo từ chối cho ý kiến đi vào trong.
Tần Dương nhất thời nhớ lại đủ thứ chuyện trong mấy ngày nay, bỗng thấy tức ngực, chửi một tiếng "đù": "Cậu thừa biết từ lâu rồi, đồ lòng lang dạ sói đuôi to!"
"Chỉ sợ tổn thương tâm hồn thiếu nam yếu ớt của cậu." Đến cả tiếng ho của Đường Hạo cũng khàn khàn.
Tần Dương nện một cú lên lưng anh: "Xuống địa ngục đi ba! Tôi thấy cậu không có hứng thú với cô ấy nên mới chẳng buồn nói, giờ còn cố tình nói với tôi." Tần Dương quen anh bảy tám năm, đã quá hiểu tính anh, không muốn nhìn muốn thấy những chuyện này, chỉ ước mình có một kĩ thuật che chắn, với anh ta gái đẹp chỉ như cải trắng, có lồ lộ ngay trước mắt, anh ta cũng chẳng thèm liếc mắt.
Bức kí họa anh giữ lại này cực khả nghi, bây giờ còn không cho vứt nữa thì càng khả nghi.
Tần Dương "Ôi" một tiếng: "Sao cậu làm được thế?" Tuy rằng anh ta đã nói rất nhiều lời về cô, nhưng anh ta biết bản thân sẽ không thực sự ra tay, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ trong sạch ngây thơ, đoán chừng chưa có nhiều kinh nghiệm yêu đương, ở bên nhau còn phải dỗ dành, còn quá nhỏ thì hẳn sẽ có thể hay gây chuyện vô cớ, anh ta thà đi tìm một cô gái trưởng thành, ít nhất còn hiểu chuyện.
Đường Hạo liếc mắt dò xét Tần Dương.
Tần Dương ôm ngực thở hổn hển: "Cũng không phải không thể, dù sao cậu đúng là cầm thú."
Đường Hạo cười nhạo một tiếng, mặc kệ anh ta.
Đâu đến nỗi nào đâu!
Vừa vào câu lạc bộ, trước cửa đã có mấy gương mặt xa lạ, Hạ Chí lẫn trong đám người giống như đứa trẻ đi mua xì dầu cùng cha mẹ, cô vừa liếc mắt liền thấy anh, nở nụ cười ngọt ngào vẫy vẫy tay như mèo thần tài với Đường Hạo: "Chào!"
Đường Hạo nghiêng đầu, che miệng liên tục ho khan.
Đù!
Kỳ quái!
Suy nghĩ của tác giả: Đường Hạo: Cứ như bị vận mệnh chặn họng vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT