Tiệm cà phê chật chội, bàn ghế sô pha xếp chen chúc nhau nên nhìn có hơi lộn xộn, không gian trước quầy phục vụ có hạn, vì vậy mà mọi người phải chen chúc nhau, khiến nơi đây trở nên ồn ào, hỗn loạn.
Trong khi Hạ Chí đang xếp hàng chờ order, đã chú ý đến một người đàn ông, vì vậy nhanh chóng lấy cuốn sổ ký họa trong túi ra phác họa.
Đối tượng của bức ký họa ngồi ở phía trước góc bên trái, cách cô khoảng hai bước, đang dựa người vào tường, một tay chống trên chiếc bàn tròn nhỏ, hai chân dài đến mức chỉ có thể để ra ngoài lối đi, mặc một cây đen, lông mày sắc bén và đôi mắt như mang theo sát khí. Người đàn ông hình như đang đợi ai đó, lông mày lộ ra vẻ sốt ruột, lâu lâu lại liếc nhìn đồng hồ. Dường như trong giây tiếp theo anh ta sẽ có thể mở miệng mắng người.
Một chàng trai tính khí không tốt, lại thiếu sự kiên nhẫn.
Nhưng không sao, Hạ Chí thấy anh rất đẹp trai.
Vừa nhìn khuôn mặt đã ửng đỏ, Hạ Chí chỉ có thể tháo kính ra, dựa vào độ cận thị của bản thân để làm mờ đi những đường nét trên khuôn mặt có thể khiến trái tim mình rung động.
Lần thứ năm nhìn về phía anh, Hạ Chí liếm đôi môi khô khốc của mình, lần đầu tiên cô cảm thấy mình hóa ra là một kẻ biến thái a.
Hàng người phía trước vẫn rất dài, nhích từng chút một về phía trước, Hạ Chí ghét nhất phải xếp hàng, nhưng bởi vì trên phố chỉ có một quán cà phê nên lần nào cô cũng phải chịu đựng.
Nhưng lần này, cô lại hy vọng chậm một chút, thời gian hãy trôi chậm đi. Ít nhất là trước khi chàng trai kia rời đi, bản thân cô nguyện ý ở chỗ này xếp hàng.
Phía sau cô là hai em gái, hình như là học sinh trung học, mặc đồng phục màu lam, các cô nàng không kiêng nể gì mà thảo luận về chàng trai ngồi trong góc, dùng những từ ngữ hổ lang lại rất to gan. Hạ Chí mơ hồ nghe được mấy từ như sống mũi thẳng, ngón tay dài,...
Ở khoảng cách này, khả năng người đàn ông kia có thể nghe thấy, nhưng anh không hề có phản ứng, chỉ cúi đầu lướt điện thoại, ấn đường nhíu lại, không biết là không quan tâm, hay là đã thành thói quen.
Đây là hàng dài nhất mà Hạ Chí từng xếp, tận 35 phút.
Cô đã vẽ xong bức ký họa, tốc độ ngòi bút ma sát trên mặt giấy cũng rất nhanh.
Người đàn ông được vẽ trên giấy, sự nóng nảy và cảm giác áp bức của anh dường như đều được bộc lộ ra.
Hai cô em gái phía sau, cuối cùng cũng rời mắt khỏi người đàn ông, khi họ nhìn thấy tập phác thảo của Hạ Chí, thì thầm: "Chà, chị ấy giỏi quá!" Không có gì ngạc nhiên khi cô “bắt” được người đàn ông đó vào trong bức tranh, dường như một người như vậy, thì nên bị “bắt” được.
Hạ Chí cong cong khóe môi, lấy bức tranh trên sổ ký họa gỡ xuống nói: “Tặng cho các em”
Cô gái nhỏ hơi ngạc nhiên khi thấy giọng nói của chị gái này nhẹ nhàng ngọt ngào khiến người ta bất giác trở nên dịu dàng, trong lòng có chút thụ sủng nhược kinh: "Có thể không ạ?"
Hạ Chí lại lần nữa cười cười: “Có thể.”
Các nàng nhận lấy bức tranh, muốn gấp lại, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ, cẩn thận mà cầm ở trong tay.Một lần nữa lại nói: “Cảm ơn chị”. Sau đó tiếp tục cúi đầu thảo luận về người đàn ông ngồi trong góc như người bước ra từ trong truyện tranh.
Cuối cùng cũng đến lượt Hạ Chí, cô muốn một ly Cappuccino. Sau đó miễn cưỡng di chuyển sang góc khác, rồi ngồi vào chỗ quen thuộc của mình.
Hai cô gái kia cũng rất tốt, các cô đóng gói mang đi, trước khi đi bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào liền đem tặng bức tranh cho người đàn ông đó, trong đó có một cô bé chỉ chỉ vào trong góc của Hạ Chí ngồi, dường như là đang nói: Là chị kia vẽ.
Người đàn ông cúi đầu nhìn thoáng qua bức tranh, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí, ánh mắt tạm dừng khoảng là năm giây, trên mặt không có thể hiện cảm xúc gì.
Tim Hạ Chí đập thình thịch, màng nhĩ ù ù. Cô chỉ có thể giả vờ như không biết gì, im lặng cúi đầu, chỉ quan sát qua khóe mắt.
Mấy cô bé có vẻ ngượng ngùng, vội vàng tặng bức tranh rồi nắm tay nhau cười trộm bước đi. Người đàn ông từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, lại cúi đầu xuống. Bức tranh được anh đặt trên bàn.
Chắc là kết cục cuối cùng cũng sẽ bị anh vứt đi thôi, Hạ Chí nghĩ tới vậy thấy có chút đáng tiếc.
Người mà anh đang chờ cuối cùng tới rồi, là một người đàn ông mặc một cái áo hoa hòe hoa sói đẩy cửa đi vào, cửa chuông gió vang lên trong chốc lát, người áo hoa đi thẳng đến chỗ của anh, liên tục chắp tay xin lỗi, sau đó đưa cho anh một xấp hình như là văn kiện gì đó.
Bọn họ đang nói gì, Hạ Chí ngồi ở chỗ này nghe không rõ lắm.
Hai người ngồi năm phút, không biết đang bàn bạc cái gì. Biểu cảm của anh hình như vẫn không thay đổi, luôn là trầm mặc không kiên nhẫn, còn người kia vẫn luôn đĩnh đạc nói, thỉnh thoảng lộ ra thái độ thỉnh cầu.
Thật ngầu a, thoạt nhìn là một người đàn ông mạnh mẽ.
Cuối cùng, bọn họ cũng đứng dậy rời đi.
Khi người đàn ông đứng lên, Hạ Chí lại quan sát một lần nữa, chân dài thật sự, có thể nhìn ra chiều cao của anh khoảng 1m83 hoặc là 1m85. Đó là chiều cao và tỷ lệ cơ thể mà Hạ Chí thích. Tỷ lệ vàng cho dù là ở trong tranh hay ở ngoài đời đều tồn tại cảnh đẹp ý vui.
Hạ Chí liếm liếm môi, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, sau đó sờ sờ vào mặt mình, phát giác không biết mặt mình đỏ từ khi nào.
Cô chậm rì rì lấy điện thoại ra gửi cho bạn tốt một tin: “Hình như tớ đã nhất kiến chung tình với một người mất rồi.”
Đây là do cô đã suy nghĩ thật lâu mới tìm được từ ngữ mà mình cảm thấy phù hợp nhất.
Bên ngoài quán cà phê có một chiếc Phantom đang đậu, Tần Dương cúi người làm động tác mời: "Thiếu gia, tôi đặc biệt mang đến cho ngài một chiếc xe mới, một chiếc Phantom thế hệ thứ tám mới tinh, hai lớp kính, tổng độ dày là sáu mm, vật liệu cách âm của toàn bộ xe vượt quá 65kg, hoàn toàn đáp ứng nhu cầu hạn chế tạp âm của ngài, mời ngài!"
Đường Hạo một đá anh ta một cái: “Có cần phải làm như vậy không?”
Tần Dương cười hắc hắc, mở cửa xe cho anh: “Vì phục vụ ngài, là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Đường Hạo mắt trợn trắng, lười để ý đến anh ta.
Tần Dương vì để mời được anh mà phải trấn thủ bên cạnh nửa năm trời mới mời được người về, đừng nói là làm như vậy, muốn anh ta còn nịnh nọt nhiều hơn nữa cũng được. - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Tần Dương nói: “Cuộc đua đường thẳng GD sẽ bắt đầu vào tháng tới. Năm nay, A Vượng từ đội Bear sẽ đến, anh chàng to lớn ngu ngốc ở Thụy Sĩ cũng sẽ đến. Thiệu Phi năm ngoái đến năm nay, thất bại bốn trận thi đấu liên tiếp nên tinh thần sa sút từ lâu rồi, lần này dù bất cứ giá nào cũng phải giành chiến thắng, xe cũ của anh ấy đầu năm nay đã bị hỏng, chiếc McLaren sửa lại hai lần anh ấy vẫn không hài lòng, anh ấy lại ngại tới tìm cậu, vậy nên cứ thế đến thỉnh cầu tôi, nhưng yêu cầu của anh ấy quá cao, nên cuối cùng tôi vẫn phải đi tìm cậu.”
Đường Hạo cười lạnh một tiếng, đại ý là vì bất mãn với sự hèn nhát của thằng cháu trai Thiệu Phi này.
Tần Dương biết người đàn ông này là người cứng miệng nhưng lại dễ mềm lòng.
“Tôi đưa cậu đi thăm nhà xưởng, thiếu cái gì thì nói với tôi, tôi đã sắp xếp cho cậu ở khách sạn Tư Thụy, phòng lớn, giải trí và tán gái ở đây không tồi đâu, để tôi nói cho cậu biết, mấy tay đua nữ trên cả nước năm nay, có một nửa sẽ ở đây, tối nay còn có một trò chơi, tôi sẽ đến đón cậu.”
Đường Hạo không quan tâm, nói "ừ" một cách thờ ơ.
Lúc này Tần Dương mới chú ý đến: “Bức tự họa này của cậu vẽ cũng đẹp quá.”
Đường Hạo ngẩng đầu liếc hắn một cái, Tần Dương nhếch miệng cười sửa lại lời nói: “Ý tôi là ngài đã đủ đẹp trai rồi, không cần theo đuổi cực hạn như vậy.” Nói xong mới nghĩ ra: “Ở đâu vậy?”
Lúc này Đường Hạo mới nhận ra mình đã cầm trên tay bức ký họa ngớ ngẩn này.
Vì thế tùy tay nhét vào hộp cất đồ.
Anh cũng không trả lời Tần Dương.
Quán cà phê có tên là "Quán cà phê ở góc phố", nằm ở góc phố Tam Xoa. Bên trái là phố Vĩnh Thuận và bên phải là phố Hồ Ung. Phía trước là phố Đồng Thủy.
Hạ Chí sống ở số 58, phố Đồng Thủy, là một con phố dân cư đã được thương mại hóa, toàn thành phố La An rải rác rất nhiều con phố như vậy, bởi vì văn hóa ô tô ở đây rất phát triển,vào tháng 9 hàng năm, các cuộc đua xe cố định và các sự kiện, hoạt động có quy mô khác nhau thu hút vô số người đam mê xe hơi và khách du lịch, nhưng thành phố La An rất nhỏ, chỉ có 2.000 km2 nên các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau.
Chỉ có nơi này là quảng trường trung tâm cũ, có nhiều công trình kiến trúc cổ kính, mặc dù tấc đất tấc vàng, lại được các học giả bảo vệ di tích văn hóa bảo tồn nên mới có được một con phố kỳ lạ như vậy, giống như khung cảnh con phố ở cuối thế kỷ trước, tồi tàn và cũ kỹ, nhưng lại là nơi tùy tiện cũng có thể nhặt ra được một người giàu.
Ví dụ như Hạ Chí, cô sở hữu hai ngôi nhà của tổ tiên, một căn đã mất giá trị bảo vệ do nhiều lần tu bổ, nhưng nó nằm ở vị trí chiến lược và có giá trị ước tính lên đến hàng chục triệu, số tiền đền bù được thỏa thuận là 14 triệu. Một căn khác đã được trưng dụng, đang đóng cửa để tiến hành trùng tu và cải tạo, không lâu nữa trong tương lai, có thể dùng làm phủ tướng quân để du khách tham quan.
Tổ tiên Hạ Chí có làm tướng quân đâu!
Nhưng tiền Hạ Chí vẫn chưa được nhận, cho nên trước mắt cô vẫn cùng bà sống nương tựa lẫn nhau dựa vào việc vẽ truyện tranh để kiếm sống.
Khi Hạ chí đi ngang qua gara VLONG ở số 7 phố Đồng Thủy, nên có cơ hội gặp lại người đàn ông đó, vì thế mà trái tim như ngừng đập nửa nhịp.
Anh đang ngồi xổm bên cạnh chiếc lốp xe ô tô tập trung vào việc gỡ thứ gì đó.
Cơ bắp màu mật ong của anh ấy đang thấm đẫm mồ hôi, lộ ra vẻ quyến rũ, ở trong đầu Hạ Chí đã phác hoạ ra đường cong cơ bắp của anh, mỗi nét đều rất vừa phải.
Một người đàn ông có thân hình đẹp.
Thì ra là thợ sửa xe sao?
Ở thành phố này, không thiếu thợ sửa xe, cửa hàng 4S và trung tâm bảo dưỡng ô tô lớn nhỏ, mấy người đàn ông cả người toàn dầu máy, mặc đồng phục lao động đứng trước máy móc đang vùi đầu làm việc, hormone tỏa ra khắp nơi. Lần trước Thẩm Tư Nam tới thời hạn bảo dưỡng xe còn gặp được một tiểu soái ca, cô ấy nói đáng tiếc, chỉ là thợ sửa xe.
Nhưng Hạ Chí cũng không dám hứng thú với mấy người họ, cô thích một người đàn ông sạch sẽ, làn da hơi trắng một chút, sáng sủa một chút.
Ừm, nhưng hiện tại, cô có chút hoài nghi chính mình.
Thậm chí bỗng nhiên cô cảm thấy thợ sửa xe…… Hình như cũng không có gì không tốt.
Vì sao tim lại đập nhanh như vậy?
Trước khi tầm nhìn của Hạ Chí bị chắn, cô lại quay đầu nhìn người đàn ông kia thêm một lần nữa.
Anh trượt xuống gầm xe, bụng hơi cong lên, cơ bụng căng lên lộ rõ từng đường nét.
Hạ Chí nhẹ nhàng nuốt nước miếng.
Sau đó vội vàng về nhà, bà đang ở trong sân nhặt rau, cô kêu một tiếng: “Bà, cháu đã về rồi!”
Bà hơi bị nặng tai, cho nên khi nói chuyện âm thanh cũng rất lớn: “Ừ, rửa mặt đi rồi ăn cơm!”
Hạ Chí đáp lại: “Dạ vâng!” Trong nháy mắt, cô vào phòng, bỏ balo xuống, lấy bảng, giấy bút, đặt trên bàn làm việc, với một đống bản nháp nằm rải rác khắp nơi, cô thu dọn một chút, sau đó có tiếng điện thoại đổ chuông.
Cô rất sợ tiếng chuông điện thoại, vì chỉ có biên tập mới không nỡ gọi cho cô, rõ ràng biết chuyện cô sợ điện thoại gọi đến.
Đợi khoảng mười giây, Hạ Chí đã chuẩn bị xong tâm lý để nhấc máy, biên tập viên Minh Nguyệt hỏi cô: “Bảo bảo của mình, tuần sau phải đăng bài, cậu đã vẽ được bao nhiêu rồi?”
Hôm nay Hạ Chí không hoảng sợ, vì cô đã vẽ tranh xong rồi, nhưng...
“Chờ lát nữa gửi cho cậu.” Khóe miệng Hạ Chí hơi mím lại cười, đắc ý khi vừa thực hiện được ý đồ phản nghịch của mình.
Quả nhiên, năm phút sau Minh Nguyệt liền bắt đầu kêu gào lên: “Này, bản thảo lần này với lần trước không giống nhau a a a a a! Vì sao nam chính lại thay đổi lớn như vậy?”
Hạ Chí nhẹ giọng đáp: “Đại khái là gu thẩm mỹ…… Đột nhiên thay đổi?”
Minh Nguyệt không còn cách nào với cô, ai bảo đây là đại xúc cơ chứ! Sau đó cẩn thận xem: “Hình như cũng rất mlem! Cơ bụng, nụ cười tà mị, chân dài, eo thon, wow bảo bối, thẩm mỹ của cậu sao lại thay đổi nhiều đến như vậy? Chịu phải sự kích thích gì sao?” Những chàng trai ôn nhu trước kia đi đâu hết rồi.
Hạ Chí nằm ở trên giường, tháo mắt kính xuống nhẹ nhàng xoa ấn đường, trên mặt nở nụ cười khả nghi, giọng nói vốn dĩ đã mềm mại nay lại càng thêm ngọt ngào: “Đã gặp được *linh cảm Muse của mình rồi!”
*Linh cảm muse: Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ. Ngày nay, trong tiếng Anh chẳng hạn, những Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.v...
Minh Nguyệt vểnh tai lên hóng hớt, khiếp sợ nói: “Không phải cậu đang yêu đấy chứ?”
Hạ Chí rầu rĩ lắc lắc đầu: “Như vậy thì không.”
Cô ăn cơm xong liền dắt Ala của bà đi dạo, con chó Alaska này là em gái bố cô mua để làm thú cưng bầu bạn với bà, nhưng Hạ Chí cũng không dám để bà dắt nó đi dạo, con chó này đứng lên còn cao hơn cả bà, lại còn to lớn hơn bà, đương nhiên, nó cũng cao và khỏe hơn Hạ Chí, cô mới có 45 cân, nó đã 65 cân rồi.
Cô của cô thật là người không đáng tin cậy nhất mà cô từng gặp.
Trước kia Hạ Chí dắt chó đi dạo đều đi hướng nam, nhưng lần này lại đi về hướng tây, xuyên đi qua một hiệu cầm đồ cũ, một cửa hàng bán lá trà, một cửa hàng bán hương liệu, mấy nhà bán thực phẩm…… Sau đó liền đi ngang qua gara.
Ánh đèn đã tắt, bên trong không có người.
Hạ Chí có chút tiếc nuối thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT