Thiếu niên sống mười bảy năm, Cửu quận chúa là người duy nhất khiến nhân sinh của hắn có một loại cảm xúc bất định muốn chủ động tìm hiểu, loại cảm xúc mang tên “tò mò”.

Nàng thần kỳ đến mức khiến người ta không nhịn được mà tìm tòi nghiên cứu mạch não của nàng, rõ ràng câu trước còn đang tức giận, câu sau đã quên mất câu trước bản thân vừa nói cái gì, ngẫu nhiên sẽ thần bí hề hề khiến người ta không nhìn ra ý thật của nàng.

Lá gan của nàng có khi lớn đến mức có thể lăn lộn cùng cổ trùng của hắn, có khi lại nhát gan đến mức ngay cả ngỗng cũng có thể rượt nàng chạy hai con phố.

Nghe nói nữ tử Trung Nguyên vô cùng coi trọng danh tiết, thế nhưng vào đến miệng nàng thì danh tiết là thứ có thể chơi đùa bất cứ lúc nào.

“Cái này là do thành kiến của mọi người thôi.” Cửu quận chúa tức giận bất bình nói: “Dân phong trong kinh thành cởi mở, hở một chút sẽ nhìn thấy một đám tiểu quan trong thanh lâu ở trên đường, hơn nữa mấy tiểu quan trong quán ấy đều là mấy ca ca xinh đẹp đáng yêu, tiểu thư và công chúa trong kinh thành đều thích đi dạo trong các quán ấy.”

“Làm sao ngươi biết được tiểu quan trong đó đều rất đẹp?” Thiếu niên cười như không cười hỏi nàng.

Ánh mắt của cửu công chúa có chút thất lạc: “Từng vô tình đi qua một lần, khụ, đương nhiên cũng chẳng phải do ta muốn, mà là Lục… Là Lục tỷ tỷ nhà ta tò mò tiểu quan trong thanh lâu nhìn thế nào, thế nên nàng vừa đe dọa vừa dụ dỗ ta cùng nàng đi đến đó, ngươi biết mà, ta chỉ là đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu vô cùng đáng thương, người trong nhà nói cái gì thì ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.”

Thiếu niên nhìn nàng một lát, nhìn đến mức nàng hơi sởn tóc gáy, lại thầm nghĩ đến tột cùng là bản thân đã làm gì mà chọc hắn không vui rồi, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái “tiểu quan thanh lâu” này là đề tài mẫn cảm mà thôi.

Cửu công chúa vươn ngón tay ra chọc chọc cánh tay hắn: “Nhưng mà ta nói thật, ta thấy qua nhiều người rồi, ngươi là người tốt nhất.”

Thiếu niên hoàn toàn không yên tâm với lời nói của nàng, hắn dựa vào đám cỏ rồi ngáp một cái đầy lười nhác, sau đó lạnh nhạt nói: “Ngươi so ta với mấy ca ca tiểu quan trong kinh thành của ngươi?”

“Không phải nha, toàn kinh thành chẳng có ai đẹp bằng ngươi cả.” Cửu quận chúa áp sát vào người hắn, lấy lòng mà túm túm lấy bím tóc của hắn làm lay động trang sức bằng bạc hình lá cây của hắn: “Mọi người, cả nam lẫn nữ, già trẻ trai gái, có ngươi là đẹp nhất nha, ngươi nhìn xem, ngươi thắt bím tóc xong nhìn còn thanh tú đẹp đẽ hơn ca ca tỷ tỷ ở kinh thành.”

Thiếu niên hơi rũ mắt một chút, ánh mắt rơi vào bím tóc đang bị nàng nắm chặt trong tay, rồi lại nhìn chuông bạc trên bím tóc của nàng: “Từ khi nào mà ngươi chú ý đến mắt mày và bím tóc của ta dài quá đuôi mắt vậy?”

Cửu quận chúa giơ hai bím tóc của hắn lên trán, so so một chút, sau đó thuận tay cởi cả mái tóc đen nhánh kia xuống, rồi nhìn đôi mắt hắn, giảo biện như thế đúng tình hợp lý lắm: “Này chẳng đúng sao?”

Trời sinh Cửu quận chúa có một đôi mắt to tròn đáng yêu, bất đồng với khí chất nghịch ngợm không câu nệ tiểu tiết của nàng, mỗi khi nàng tức giận sẽ trừng to đôi mắt, toàn thân trên dưới toát ra một vẻ gì đó mềm oặt, nhìn thì dọa người nhưng thật ra chẳng thể tổn thương ai chút gì,

Hệt như một con ốc sên nỗ lực giả vờ làm con nhím, bị người ta chọc một chút lập tức lộ nguyên hình, nguyên hình lộ ra cũng chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn giương nanh múa vuốt hù dọa người ta.

Thiếu niên quay đầu đi, cười ra tiếng.

“Không tức giận chứ?” Thấy hắn rốt cuộc cũng chịu cười, Cửu quận chúa thở phào nhẹ nhõm, dùng đuôi bím tóc của hắn cào cào vào mặt hắn.

Thiếu niên liếc mắt nhìn nàng: “Ta tức giận khi nào?”

“Ngươi không tức giận, vậy vừa rồi sao lại còn bày ra bộ dáng “ta rất là tức giận, ngươi nhanh dỗ dành ta đi” hả?”

Thiếu niên nắm lấy cổ tay đang cố tình quậy phá của nàng, ung dung thong thả mà rút bím tóc của bản thân ra khỏi tay nàng: “Bởi vì ta lớn thế này rồi mà chưa từng gặp qua ai đẹp mắt hơn ta, ngươi khen người khác xinh đẹp ta đương nhiên không phục rồi.”

“…Chỉ vậy thôi à?”

“Chỉ vậy thôi.” Thiếu niên hất hất bím tóc của mình, mắt cong cong: “Khắp thiên hạ này ta là đẹp nhất, ngươi không phục sao?”

Cửu quận chúa há miệng thở dốc, nàng muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt “không phục thì chúng ta cãi nhau” của thiếu niên, tức khắc chẳng còn lời gì để nói.

Bị hắn nói đến nghẹn lời khiến nàng cảm thấy vô cùng không phục, nhưng nàng cũng chỉ có thể bất lực trừng hắn nửa ngày, sau đó tức giận hốt lấy một nắm rơm rạ linh tinh ném vào trong ngực hắn.

“Lần sau ta mà tin ngươi nữa thì ta là heo.” Cửu quận chúa đá đá chân hắn: “Dịch vào trong kia một chút, ta muốn đi ngủ.”

Thiệu niên thuận theo nàng, dịch dịch vào người bên trong, lội ra một khoảng rơm rạ đã được đè xuống, Cửu quận chúa cũng chẳng chê bẩn, tay chân co lại rồi nằm xuống, sau đó thuận tay kéo vạt áo ngoài hai màu hồng đen của thiếu niên xuống, lót sau đầu, hoàn toàn không xem hắn là người ngoài.

Cửu quận chúa ngủ một giấc thật ngon, nàng vừa nằm xuống chẳng bao lâu đã ngủ mất, không biết là nàng mơ thấy cái gì, lúc ngủ cũng cười ngây ngô hai tiếng.

Thiếu niên cọ lớp tro bụi bám trên má nàng, sau đó cố ý dùng đuôi bím tóc của nàng cọ cọ mũi nàng hai cái.

Cửu quận chúa đang ngủ cảm thấy không thoải mái, nàng nhíu nhíu mày, xoay mặt qua nơi khác, trở mình tùy hứng, vạt áo đang bị nàng chiếm cứ cũng được giải thoát.

Thiếu niên buông bím tóc của nàng ra, chăm chú nhìn nàng một lát, sau đó giơ tay phía trước gương mặt đang ngủ của nàng mà quơ qua quơ lại, nàng không hề phản ứng.

Thiếu niên chẳng chút tiếng động mà cong cong khóe miệng, sau đó cởi bỏ nút thắt trên áo ngoài màu đen của nàng, thuận tiện chỉnh lại đôi hoa tai bạc của nàng, sau đó giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với Đại Quỷ đang thành thật canh gác nhưng vẫn mang theo vẻ mặt “tuy rằng hai người các ngươi là người chết rất buồn nôn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nhiệm vụ của mình”.

Thiếu niên dùng ngón trỏ của mình cuốn một sợi tóc đen của Cửu quận chúa, lãnh đạm nhắm mắt lại.

Cùng lúc đỏ, cửa sổ nửa mở “lạch cạch” một tiếng, khép lại.

Đại Quỷ ngoài cửa sổ: “?”

Gặp quỷ sao, không có gió, sao cửa sổ lại tự đóng lại nhỉ?



Cửu quận chúa cũng chẳng ghét bỏ phòng chất củi, khi còn nhỏ nàng từng gây ra một đống họa lớn, nào là thả chó cắn tiểu vương gia, nào là bắt sâu hù Lục quận chúa, bứt râu của thái phó đại nhân, thậm chí là còn vẽ rùa đen lên mặt phụ thân của mình.

Nàng gây họa nhiều, bị đánh bị phạt cũng chẳng thể nào đếm xuể, gây họa nhỏ thì bị đánh mông, sau đó theo tính nghiêm trọng mà bị nhốt vào trong phòng giặt giũ, phòng chứa củi hay là từ đường.

Nàng sớm đã có thói quen xem phòng chất củi là phòng ngỉ, một giấc này nàng ngủ vô cùng ngon lành.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cửu quận chúa bị tiếng cải cọ bên ngoài đánh thức.

Thời tiết hạ tuần* tháng mười có chút lạnh, sáng sớm tối muộn không khí càng lạnh hơn, Cửu quận chúa ngủ một giấc tỉnh lại cũng không thấy lạnh lắm, nàng kéo xiêm y đang che chở đầu mình lại, ánh mắt mê màng mà nhìn chằm chằm xà nhà một lát, bất tri bất giác lại nhớ đến chuyện phát sinh đêm qua.

À, bị bắt.

Cửu quận chúa ngáp một cái ngồi dậy, sau đó ôm quần áo trong người rồi quay đầu lại tìm thiếu niên, hắn đang lười biếng dùng ngón tay nghịch ngợm mấy con châu chấu bằng cỏ khô, này là thứ mà nang dạy cho hắn khi còn trong biên quan.

Nghe thấy động tĩnh của nàng, hắn giương mắt: “Quần áo.”

Nghe giọng của hắn không giống như người vừa tỉnh ngủ.

Cửu quận chúa mới chú ý rằng quần áo nàng đang ôm trong người là áo ngoài của hắn, mà bản thân hắn đang mặc áo trong hai màu đỏ đen, còn có mấy sợi xích bạc quấn lấy, hơn nữa trên tóc và lỗ tai cũng có trang sức bạc khiến cho đặc thù của người Miêu Cương trên người hắn trong ngày càng rõ ràng.

Một đêm trôi qua, từ đâu đến chân của thiếu niên vẫn sạch sẽ hệt như đi ra từ yến hội, trái lại người Cửu quận chúa nhìn dơ bẩn dúm dó vô cùng, ngay cả bím tóc ở kế tai cũng có chút rời rạc.

Cửu quận chúa xoa xoa mắt, phủi phủi rơm rạ và tro bụi trên quần áo của mình, lúc nàng đang muốn đưa áo ngoài cho hắn thì đột nhiên hắt xì một cái.

Động tác đang nghịch châu chấu của thiếu niên bỗng khựng lại.

Cửu quận chúa gục đầu xuống đối diện với hắn một lát, sau đó chẳng chút tiếng động mà ghé sát vào người hắn, đang thử tính toán xem làm cách nào để khoác kiện áo này lên trên người mình.

Thiếu niên thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghịch châu chấu cỏ.

Cửu quận chúa cong cong khóe miệng, vừa mặc quần áo cho hắn vừa hỏi: “Ngày hôm qua còn chẳng thấy làm sao, sao hôm nay lại lạnh như vậy?”

Hắn cao hơn nàng nhiều, quần áo cũng dài, mặc vào người nàng gần như là phết xuống đất.

Cửu quận chúa cúi đầu, nhấc vạt áo dài chạm đất cuộn cuộn lại bên hông, phong cách toàn thân lung tung rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn khiến người ta chẳng phân biệt được rốt cuộc là nàng đến từ Trung Nguyên hay là Tây Vực.

Thiếu niên đỡ tường, chậm rì rì đứng lên, đi đến trước người nàng, sau đó đặt con châu chấu cỏ đã thắt thật đẹp đặt lên trên đầu nàng, Cửu quận chúa vừa ngẩn đầu thì con châu chấu cỏ lập tức rơi xuống đất.

Cửu quận chúa theo phản xạ nhìn theo con châu chấu cỏ kia, ngẩng đầu lên lại chợt nhớ đến một sự kiện.

“Dây thừng đâu?” Nàng giơ tay, quơ quơ hai cánh tay hoạt động tự do trước mắt hắn: “Tối hôm qua trước khi ta ngủ, tay chân của chúng ta vẫn còn bị dây thừng quấn lấy mà, sao giờ lại biến mất rồi?”

Thiếu niên đặt châu chấu cỏ vào trong lòng bàn tay của nàng, thuận miệng nói: “Hủy rồi.”

“Hủy rồi?”

Cửu quận chúa cảm thấy màu sắc của con châu chấu cỏ này không đúng lắm, ánh mắt nàng quét qua góc tường lúc nãy hắn ngồi, nơi đó có một đống cỏ khô có màu sắc tương tự với châu chấu cỏ.

“…”

Rồi, nàng hiểu rồi.

Tối hôm qua lúc nàng ngủ, hắn quá nhàm chán bèn tháo dây thừng ra, dùng để thắt châu chấu cỏ.

Cửu quận chúa tê rần: “Ngươi có thể cởi bỏ dây thừng, vậy tại sao ngày hôm qua ta bị trói như kén tằm ngươi lại không cởi dây thừng cho ta? Lúc trước ta còn cởi dây thừng cho ngươi, ngươi vậy mà không tháo dây xuống cho ta?!”

Đại khái là thiếu niên đoán được nàng sẽ nói như vậy, hắn chậm rì rì lấy từ trong lòng ngực ra một chuỗi nào là châu chấu cỏ, chuồn chuồn cỏ, có cả bướm cỏ…

Cửu quận chúa: “…”

Ngươi suốt cả đêm không ngủ được thì ngồi đan mấy cái đồ vật mà chỉ có con nít mới thích chơi như này hả?

Mãi đến một lúc sau, một đám đồ vật linh tinh kia mới hiện ra hết.

Ngôi sao cỏ, trăng non cỏ, ở cuối cùng của sợi dây có một viên hình trái tim bằng cỏ nho nhỏ,

“Này, này… lần này tạm tha cho ngươi đó.” Mặt Cửu quận chúa có chút hồng, nàng đưa tay nắm lấy chuỗi rơm được bện thành vòng kia, sao đó nắm chặt viên trái tim cỏ trong lòng bàn tay, rồi nàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen như mực mang đầy ý cười của hắn, vươn hai ngón tay ra khoa chân múa tay, có chút khô cằn mà cường điệu nói: “Thật sự chỉ tha chứ cho ngươi một chút thôi! Chỉ một chút thôi đó!”
---

*Hạ tuần tháng mười: Thời chưa chia một tháng thành ba tuần, mỗi tuần mười ngày, bao gồm thượng, trung, hạ tuần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play