Đầu lĩnh mã tặc ở trong trại thương lượng với quân sư cả đêm, bàn bạc xem nên xử chí hai người Miêu Cương mới bắt được này thế nào.
Nếu như trực tiếp thả đi, đường đường một Tây Phong Trại ở Mạc Bắc cứ như vậy bị người ta ném hết mặt mũi, lỡ như bên Nam Phong Trại kia biết được, một đám nữ nhân hung hãn kia chắc chắn sẽ kéo tơ lụa đỏ thẫm đến, giống trống khua chiêng chế giễu bọn họ.
Nhưng nếu như không thả đi, người Miêu Cương âm hiểm độc ác, lỡ như bọn họ nhân lúc người trong trại không chú ý mà lén đầu độc, thế thì từ già đến trẻ ở trại này đều phải chịu tai ương.
Quân sư đề nghị: “Chi bằng trước tiên tìm cách vây họ ở ngoài trại, chúng ta phái người ra ngoài tìm kiếm cao nhân biết khắc chế người Miêu Cương, ở đây gần đại mạc Tây Vực như vậy, nói đến người hiểu biết Miêu Cương nhất, thì hẳn chẳng ai qua được Tây Vực kia.”
Đầu lĩnh mã tặc tiếp nhận đề nghị của quân sư, nhưng hắn vẫn phải nghĩ ra một biến pháp đảm bảo trong thời gian bị bắt hai tên Miêu Cương kia sẽ không quậy ra chuyện lớn.
“Cho nên chúng ta làm thế nào mới có thể vừa nhốt bọn họ, vừa không cho bọn họ cơ hội hạ độc?” Đầu lĩnh mã tặc chất vấn quân sự một câu đến từ sâu trong linh hồn hắn.
Nếu như có biện pháp tốt như thế thì bọn họ còn đi tìm cao nhân làm cái gì? Cái này người một nhà có thể trực tiếp thu phục rồi nha!
Quân sư: “…”
Quân sư chẳng còn lời nào để nói.
Quân sư quyết định tự mình đi tìm hai người Miêu Cương kia để nói chuyện, nhưng mà Đại Quỷ không yên tâm sự an toàn của quân sư, bởi vì quân sư là người có đầu óc, có văn hóa, có đọc sách duy nhất trong trại.
Quân sư mỏng manh yếu đuối như vậy, ngay cả nhìn đại nương ở phòng bếp giết gà thôi còn sợ đến mức mặt mày trắng bệch che miệng ngồi xổm nôn khan trong góc tường, lỡ như hai tên Miêu Cương ác độc kia ra tay với quân sư, hắn ta sợ chưa đến nửa nén hương thì quân sư đã đi rồi.
Vì thế Đại Quỷ liều mạng ngăn cản quân sư đang muốn vào phòng chất củi tìm người, mà người làm công tác văn hóa như quân sư miệng lưỡi ra thể phun ra hoa luôn, chỉ cần tốn sức nói mấy câu đã có thể khiến Đại Quỷ miệng lưỡi vụng về cứng miệng chẳng nói được lời nào.
Mà hai tên người Miêu Cương ác độc nào đó đang ghé vào cửa sổ nhìn hai người bọn họ cãi cọ.
Cửu công chúa gác cằm lên bệ cửa sổ, tiếc nuối nói: ‘Nếu có hạt dưa ở đây thì tốt rồi, trước kia lúc Lục tỷ tỷ nửa đe dọa nửa dụ dỗ ta đến trà lâu nghe thuyết thư, tỷ ấy đều sẽ chuẩn bị hai đĩa hạt dưa, chờ cắn hết hạt dưa rồi thì đoạn thuyết thư nói cũng gần xong.”
Thiếu niên gác cằm trên đỉnh đầu nàng, thuận tay lấy từ trong túi ra một túi hạt dưa đưa cho nàng.
Cửu quận chúa: “?”
“Hạt dưa của ngươi từ đâu ra thế?”
“À, hôm qua lúc ra khỏi thành thuận tay lấy hai túi.”
Thật ra là để hắn phòng ngừa bất trắc, dùng hạt dưa để làm ký hiệu, còn biết đường mà quay về.
Hắn mù đường mà.
Cửu quận chúa bừng tỉnh nhớ lại, chẳng chút khách khí mà bắt đầu cắn hạt dưa.
Thiếu niên đặt cằm trên đầu nàng, hai bím tóc buông thõng tự nhiên, đuôi tóc mềm mại nhẹ nhàng đung đưa trước ngực nàng.
Nàng vừa cắn hạt dưa vừa thầm nghĩ mình không thể ăn mảnh như vậy, nàng giơ tay, đưa hạt dưa đã lột xong đưa tới bên miệng thiếu niên.
Nàng cứ vậy say sưa xem cuộc “chiến tranh” giữa Đại Quỷ và quân sư, nàng dùng trực giác nâng hạt dưa đến độ cao khoảng miệng thiếu niên, hắn chớp chớp mắt, cắm hơi hơi nghiêng về phía trước, sau đó chậm rì rì ngậm lấy hai hạt dưa.
Lúc Cửu quận chúa thu hồi tay lại mới nhận ra có gì đó không thích hợp, nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm tay mình một lát.
Cảm xúc lúc nãy kia, là cái gì?
Thiếu niên hứng thú dạt dào mà nhìn hai người đang tranh chấp trong viện, hai tay hắn chống lên trên bệ cửa sổ, gần như ôm trọn Cửu quận chúa vào trong ngực, cong cong khóe miệng, thúc giục nói: “Hạt dưa.”
Cửu quận chúa vừa lấy lại tinh thần: “…”
Cửu quận chúa sửng người thật lâu không phản ứng lại hắn, thiếu niên cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, nhắc nhở: “Hạt dưa.”
Cửu quận chúa đem hạt dưa còn nguyên dư lại đặt vào lòng bàn tay hắn: “Tự ngươi lột đi.”
Thiếu niên đưa mắt nhìn mớ hạt vẫn còn mang theo hơi ấm của nàng trong lòng bàn tay mình, tựa như đang suy tư gì đó mà chớp chớp mắt.
Cửu quận chúa nỗ lực cố gắng để bản thân mình không đỏ mặt, hai tay nàng rút lại trong ống tay áo, mạnh mẽ cố gắng dời lực chú ý của mình đến trên người hai kẻ đang đứng trong viện.
Thiếu nhiên nhìn hạt dưa chưa được lột, không thích lắm, hắn sang hạt dưa qua tay khác, chú ý đến tai nàng có chút hồng, tay phải hắn không khỏi cong cong, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vài môi mình.
Đại Quỷ đang đứng trong viện chặn quân sư thì lơ đãng quay đầu lại, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người kia tựa vào nhau ghé vào cửa sổ xem bọn họ cãi nhau, mà bên ngoài cửa sổ thì chất đầy vỏ hạt dưa.
Đại Quỷ: “…”
Quân sư nhìn theo ánh mắt của hắn ta, sau đó theo bản năng che mắt mình lại, trong miệng cứ chít chít lẩm nhẩm: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, nam nữ thụ thụ bất tương thân, càn khôn xoay chuyển,…”
Quân sư vốn là tú tài, ở Tây Phong Trại cũng mấy năm, thế nhưng hắn chẳng có cách nào quen với phong tục cởi mở của trại, từ trong cốt cách xương tủy của quân sư vẫn có chút gò bó cổ hủ của vị tú tài, nếu giữa ban ngày ban mặt mà gặp người khác thân cận quá mức hắn sẽ thẹn thùng.
Sang năm quân sư đã ba mươi lăm tuổi rồi, thế nhưng đến nay vẫn là một lão xử nam, trong trại có không ít nữ tử đến cầu hôn hắn, nhưng hắn đều từ chối.
“Nữ tử làm sao cầu thân với nam tử cho được?” Bên trong hội đàm hòa bình trong phòng chứa củi, quân sư ngồi trên chiếu, đỏ mặt tía tai nói ra nguyên nhân: “Cho dù là ở rể thì cũng phải do nam tử đến cửa cầu thân.”
Cửu quận chúa nói thầm: “Nữ tử sao lại không thể cầu hôn chứ? Nếu sau này ta gả cho người ta, thì hẳn là cũng phải do ta tự mình đến cửa cầu hôn, hừ.”
Có lẽ chỉ là lời nói lúc tức giận, từ trong xương cốt của Cửu quận chúa luôn phản phất một cổ ngạo khí phản nghịch, người khác nói đông thì nàng đánh tây, nghe thấy đạo lý không thích nghe thì nàng sẽ đưa ra đủ lời nghi ngờ xảo quyệt tử đủ góc độ.
Cũng mai quân sư không nghe thấy lời nói thầm của nàng, hắn cứ thao thao bất tuyệt nói ra mục địch lần này đến đây, giữ vững thái độ khách khách khí khí, ôn hòa lễ độ.
Hắn hy vọng mọi người có thể hòa bình ở chung với nhau, người trong trại không tổn thương đến hai người bọn họ, nhưng hai người bọn họ phải thành tâm xin lỗi đầu lĩnh mã tặc vì lời nói thất lễ hôm qua.
Cửu quận chúa vốn dĩ chẳng muốn tính toán đối nghịch cùng mã tặc, nàng còn có chuyện khác muốn làm, đang định đồng ý thì bị thiếu niên chẳng chút để ý mà đánh gãy lời nói của nàng.
“Muốn chúng ta xin lỗi trước, vậy thì các ngươi phải xin lỗi đoàn xe mà các ngươi cướp trước.” Thiếu niên từ trong đĩa gần đấy gắp ra hai miếng cải trắng.
Quân sư không ngờ hắn sẽ thình lình nói như vậy, hắn ngẩn người trong phút chốc.
Cửu quận chúa bỗng có hứng thú, nàng vừa gặm màn thầu chấm tương, vừa thêm mắm dặm muối, nói: “Đúng vậy nha, hôm qua các ngươi đoạt hết đoàn xe của người ta, lại còn trói những người già và hài tử lại, còn giết chết hết mấy hộ vệ, nếu các ngươi muốn nói đạo lý với bọn ta, thì phải công bằng, các ngươi phải làm gương tốt trước đi nhỉ? Ít nhất phải chứng minh với chúng ta là các ngươi có thành ý nói đạo lý với bọn ta.”
Ở đây có bốn người, mà người am hiểu chuyện lừa dối người khác chính là thiếu niên và quận chúa, hai người về một chiến đối thì hẳn là có thể lừa dối qua mặt kẻ khác.
Quân sư và Đại Quỷ cứ vậy hồ đồ mơ mang bị hai người bọn họ đảo khách thành chủ mà đuổi đi, trước khi đi còn phải lấy ra hai lượng bạc làm tiền đặt cọc.
Vì sao phải để lại tiền cọc, quân sư và Đại Quỷ bị lừa dối đến mức quên hỏi luôn.
Cửu quận chúa cầm được hai lượng bạc thì vô cùng vui mừng, chưa dịp hai người kia còn chưa kịp phản ứng lại đã vỗi vàng vơ lấy mớ màn thầu và thịt khô dư lai6, sau đó kéo thiếu niên chạy trốn.
“Trước khi đi chúng ta đi lấy lắc tay bảo bối trong tay nải của ta đã.”
“Lắc tay?”
“Là thứ lần trước ngươi cho ta ấy.” Cửu quận chúa nói: “Đó là lễ vật đầu tiên mà ta được nhận, không thể bỏ lại được, thường ngày ta còn chẳng nỡ mang trên người mà, vậy nên mới để trong bao quần áo.”
Ánh mắt thiếu niên sâu thẳm, nhìn về phía nàng.
Cửu quần chúa đi ở phía trước, mở đường, nàng chỉ chỉ cây cối ở phía bên phải, sắp xếp: “Lúc chúng ta đi từ bên đó sang, trước khi tiến vào trại ta nhìn thấy có một đứa nhóc nấp bên gốc cây nhìn trộm chúng ta, con đường nhỏ này hẳn là chỗ giấu đồ vật của nó, chúng ta lén phá đi!”
Nàng thật sự rất xấu xa.
Cửu quận chúa cười tủm tỉm, chống nạnh nói: “Tóm lại trước khi đi chúng ta phải xem trong trại có bảo bối gì đáng giá hay không, chúng ta lặng lẽ lấy đi, coi như là bồi thường tổn thất tinh thần vì ngủ một đêm trong phòng chứa củi.”
Tay nải của bọn họ đều đặt cùng với đồ của đoàn kia, mấy thứ kia đều có ấn ký, hiệu cầm đồ nếu nhận ra mấy món ấn ký này, nàng không dám đảm bảo mấy món đồ này.
Ngay từ đầu Cửu quận chúa đã có kế hoạch đổi trắng thay đen, nàng vốn chẳng hề tính toán sự xuất hiện của mã tặc, ai ngờ bọn họ tự dâng đến cửa, nàng đành phải tương kế tựu kế, sau khi lấy được tay nải của bọn họ, nàng lại đào một ít thứ tốt từ trong trại ra, cũng không lỗ.
Về sau nếu có người phát hiện ra những thứ này đến từ đoàn xe hòa thân đi chăng nữa thì nàng đã sớm trốn mất rồi.
Cửu quận chúa cong eo dẫn đường, nhỏ giọng nói với thiếu niên: “Ngươi không biết đánh nhau, cho nên ngươi cứ tìm chỗ trốn đi, ta đi mượn gió bẻ măng một lúc. Nếu như ta bị người ta phát hiện ngươi lập tức quay về đường cũ, nhưng đừng về phòng chứa củi, tìm chỗ trốn tạm rồi chờ ta, nhớ lưu ký hiệu lại… Cứ dùng hạt dưa làm ký hiệu đi.”
Cửu quận chúa nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi có cỗ không? Ngoại trừ Tiểu Dị.”
Thiếu niên nhìn nàng, mỉm cười, lại gật gật đầu.
“Có thể tự bảo vệ mình không?”
Thiếu niên lại gật đầu lần nữa.
Cửu quận chúa nhẹ nhàng thở ra, bước lên nửa bước, lại không yên tâm mà quay đầu nhìn lại: “Thật sự có thể tự bảo vệ mình chứ?”
Tươi cười trên mặt thiếu niên chẳng hề thay đổi, hắn khẽ búng ngón tay, trong không khí xẹt qua một tia lãnh lẹo, Cửu quận chúa nhìn theo phương hướng ngón tay của hán, phát hiện chỗ cây cối bên kia đều bị trúng độc đến khô héo.
“…”
Cửu quận chúa hít vào một hơi, nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi có loại cổ thế này sao? Là cái loại có thể giúp cho ta bách độc bất xâm?”
“Không có.”
“Vậy có thể giúp ta như kim cang bất hoại không?”
“Không có.”
“Khởi tử hồi sinh…”
“Không có cái nào cả.” Thiếu niên cười như không liếc nhìn nàng: ‘Nhưng mà trong tay ta có một loại cổ có thể khiến ngươi như sâu yêu lá yêu gốc cây kia, có muốn thử hay không?”
“…”
Cửu quận chúa bình tĩnh lại, nói gặp lại sau rồi lại chạy mất, đột nhiên nàng cảm thấy sau cổ mình lành lạnh, hai chân lảo đảo, khiếp sợ quay đầu lại: “Ngươi sẽ không hạ cho ta loại cổ kia chứ?”
Thiếu niên cười cong cong mắt: “Đúng vậy.”
“Là gốc cây kia?!?”
“Đương nhiên không phải.” Thiếu niên hơi nhướng nhướng mày: “Một gốc câu làm sao có thể khiến ta lãng phí cổ trân quý như vậy.”
Vậy thứ gì sẽ khiến nàng yêu mãi không buông?
Thiếu niên nói lời đầy ẩn ý: “Tình cổ chỉ có thể hạ với vật sống, đối tượng chịu tác dụng cũng chỉ có thể là vật sống, động vật, hoặc là người.”
Cửu quận chúa nhìn xung quanh, phát hiện trừ bỏ hắn ra thì chẳng có vật nào còn sống cả, nàng nuốt nuốt nước bọt, nói: “Ngươi, ngươi đừng nói là ta với ngươi…”
Thiếu niên chỉ cười không nói, hệt như chẳng có chuyện gì mà vẫy vẫy tay: “Đi sớm về sớm, A Cửu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT