Mà Cửu quận chúa chưa bao giờ giết người may là cắt đầu lưỡi người ta, hoàn toàn không nghĩ đến thiếu niên đang mỉm cười ấy lại đang suy nghĩ những chuyện nguy hiểm đầy máu như thế.
Cửu quận chúa lạc quan chỉ nghĩ đến hôm nay ăn gì, có cơm ăn no hay không, chơi bời lêu lỏng ở đâu.
Ánh mắt của đầu lĩnh mã tặc lướt qua thiếu niên, sau đó lại nhìn về phía thiếu nữ trốn sau lưng hắn, hai mắt mang theo vết sẹo nhíu nhíu lại: “Con nha đầu kia, ngươi đi ra đây.”
Cửu quận chúa không muốn gây chuyện cuộn người không động đậy, nàng nắm xiêm y sau lưng thiếu niên, thiếu niên híp híp mắt ngáp một cái.
Ở trong mắt hắn, ngoại trừ Cửu quận chúa, những người ở đây chẳng khác nào người chết cả, mà uy hiếp của người chết, hắn căn bản chẳng để vào mắt.
Đầu lĩnh mã tặc nhìn hai người cọ tới cọ lui mà mất kiên nhẫn, đại đao của hắn ta cắm xuống dưới đất, hung ác nói: “Bảo ngươi đi ra ngươi không nghe thấy hay sao? Ta cũng không ăn thịt ngươi!”
Trong lòng Cửu quận chúa thầm mắng lão già thúi chết tiệt, rồi lại từng bước từng bước dịch từ phía sau lưng thiếu niên ra, ngón tay vẫn túm lấy vòng bạc bên eo của thiếu niên không buông, tựa hồ như không có cảm giác an toàn.
Thiếu niên rũ mắt nhìn chăm chú vào bàn tay đang túm lấy vòng bạc bên eo hắn, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa nhìn vào sườn mặt nàng, hắn tạm dừng một chút, chẳng tỏ vẻ gì, tùy ý để nàng hành động trong vô thức, ánh mắt như có như không mà nhìn vào chỗ ngực của đầu lĩnh mã tặc.
Đầu lĩnh mã tặc hoàn toàn không chú ý đến động tác nhỏ của hai người họ, mà chỉ vào Cửu quận chúa nói: “Có phải ngươi hạ độc ta phải không?”
Thiếu niên kia nhìn thì gầy yếu, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút khó lường, đặc biệt là đôi mắt sau cái mặt nạ kia, cho dù là lúc nhìn thấy thi thể, đáy mắt thiếu niên kia cũng chẳng xuất hiện nửa phần dao động.
So với thiếu niên đầy quỷ dị này, chi bằng hắn ta xuống tay với tiểu nha đầu nhát gan núp ở phía sau kia.
Cửu quận chúa nhìn đại đao của hắn ta cắm trên đất, đè cuống họng đổi giọng nói: “Không…”
Giọng nói quá mức nhỏ, đầu lĩnh mã tặc không nghe rõ: “Lớn tiếng một chút.”
“Không….”
“Lại lớn tiếng một chút! Sao cứ hệt như chưa ăn cơm vậy? Lén lút vụng trộm không có sức nói chuyện à?”
Cửu quận chúa: “…” Sớm muộn gì cũng có ngày ta đem ngươi ném xuống biển cho cá ăn.
Đầu lĩnh mã tặc: “Nói chuyện!”
Cửu quận chúa nhẫn nhịn, lại chẳng nhịn được, không sợ chết mà quát lên: “Ta nói không có! Ngươi không nghe cà! Có cần ta ta lặp lại thật to thật rõ bên cạnh cái lỗ tai chỉ để trang trí của ngươi hay không?!”
Đầu lĩnh mã tặc: “…”
Đám mã tặc bên ngoài: “…”
…
Cửu công chúa và thiếu niên bị đầu lĩnh mã tặc giận tím mặt trói gô về trại thổ phỉ.
Đối với chuyện bản thân vì nóng giận nhất thời mà liên lụy đến thiếu niên, Cửu quận chúa tỏ vẻ vô cùng ảo não và hổ thẹn.
“Nếu cho ta thêm một cơ hội, ta nhất định sẽ đem lời châm chọc ấy nói uyển chuyển một chút.” Cửu quận chúa bị ném vào phòng chứa củi nói với thiếu niên đang ngồi đối diện nàng: “Ít nhất là phải đến trình độ tên ngu ngốc ấy không hiểu ta đang châm chọc hắn ta.”
Thiếu niên “nga” một tiếng, nhìn như tùy ý mà đề nghị: “Chỉ châm chọc thôi mà? Có lẽ ngươi nên nghiêm túc suy nghĩ xem làm sao có thể gỡ lỗ tai của chúng xuống ném cho sói ăn.”
Cắt từng đôi từng đôi xuống thì có chút phiền phức, không bằng để cho bọn họ tự cắn đứt tai của nhau nhỉ? Ít tốn sức lại đỡ phí thời gian.
Thiếu niên thất thần dùng tay cuốn lấy bím tóc, trong đầu bắt đầu tự hỏi một ít đồ vật nguy hiểm.
Cửu quận chúa chỉ nghĩ hắn nói giỡn: “Nghe cũng có đạo lý, nhưng phỏng chừng người tý nữa bị ném cho sói ăn là chúng ta, ngươi có sợ không?”
“Ngươi có sợ không?” Thiếu niên không đáp mà hỏi ngược lại.
Cửu quận chúa gật gật đầu: “Đương nhiên là sợ rồi, ta từng nghĩ rất nhiều lần tương lai mình sẽ chết thế nào, chỉ là chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị sói cắn chết.”’
Thiếu niên lại an ủi nàng: “Có lẽ sẽ chẳng chờ được sói cắn chết.”
“Nghe ngươi an ủi còn thấy đáng sợ hơn là bị sói cắn chết.” Cửu quận chúa cân nhắc trong chốc lát, vậy mà lại có chút buồn rầu: “Ngươi nói xem có khi nào chúng ta chưa kịp bị sói cắn chết thì đã bị đám mã tặc này chém chết không?”
Thiếu niên cảm thấy hứng thú nói: “Ngươi thích loại nào?”
“Đương nhiên là chẳng thích cái nào rồi.” Cửu quận chúa nghĩ nghĩ: “Ta tương đối thích sống đến già rồi chết, tốt nhất là không cảm nhận được cảm giác đau đớn khi chết già.”
Cái này có khả năng sẽ hơi khó khăn.
Thiếu niên như là suy tư gì đó mà nhìn nàng một lát, Cửu quận chúa nghiêng nghiêng đầu: “Ngươi nhìn ta như thế làm gì?”
Thiếu niên cũng nghiêng đầu, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ nghi hoặc nhàn nhạt.
Cửu quận chúa nâng đôi tay bị trói lên, khoa chân múa tay nói: “Giống như này này, biểu tinh vi diệu hệt như đang nghiêm túc tự hỏi ta sẽ chết thế nào ấy.”
Thiêu niên nâng cánh tay, một tay chống cằm, bạc sức trên tóc tùy ý rơi sang một bên, tuổi hắn không lớn, toàn thân đều tản ra hơi thở của thiếu niên bừng bừng sinh cơ, nhưng mà điều này chẳng đủ để che giấu tâm huyết dâng trào nảy sinh ác thú của hắn.
Cửu quận chúa: “…Ngươi không phải thật sự suy nghĩ ta sẽ chết như thế nào chứ?”
Miệng của thiếu niên có chút trái lòng nói: “Không có.”
“Ngươi khẳng định là đang nghĩ như vậy!” Cửu quận chúa nghe ra được lời của hắn nói chỉ là qua loa lấy lệ.
“Không có.” Thiếu niên vô tội phủ nhận.
“Ngươi rõ ràng là có!”
Thiếu niên chỉ có thể thản nhiên thừa nhận: “Được rồi, ta có.”
Cửu quận chúa chuẩn bị liều mạng cùng hắn bỗng nhiên nghẹn họng.
Thiếu niên duỗi thẳng đôi chân dài của mình, sau đó lười nhác dựa lưng vào tường cỏ, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào Cửu quận chúa đầy oán niệm co người trong góc tường.
“Hắn thật là xấu xa.”
“Trước kia sao ta lại không nhận ra hắn hư hỏng như vậy.”
“Rõ ràng là nhìn sơ qua thì vừa soái vừa đáng yêu như bé ngoan, vì sao đôi lúc lại ác liệt đến mức khiến người ta muốn đánh hắn như vậy?”
“Tính ra, coi như hắn lớn lên suất khí ngời ngời, lần này cũng xem như tạm hòa không cãi nhau với hắn nữa.”
Trong phòng chứa củi mang theo mùi mốc rất khó chịu, Cửu quận chúa bị trói cả tay chân hắt xì vài vái, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa mà ngồi dậy, nhảy nhọt cọ cọ đến bên cạnh cửa sổ, nỗ lực dùng đầu mở cửa sổ.
Đám mã tặc này tính ra cũng tinh mắt, sau khi phát hiện nàng có thể cởi dây thừng thì nhanh chóng quyết định buộc thêm vài vòng dây thừng quanh tay chân nàng, trực tiếp quấn nàng thành một cái kén tằm.
Thiếu niên nhìn nàng hệt như một cái kén tằm đang củng cửa sổ, khóe miệng cong cong, đáy mắt đen đặc khó nắm bắt nổi lên ý cười, mấy cái suy nghĩ đầy nguy hiểm trong đầu lần nữa bị ném đi.
Giết người có vui bằng chơi với nàng sao?
Cửu quận chúa phí thật nhiều sức lực mới có thể mở được cửa sổ, vừa mới nhấc đầu ra ngoài thì đã đụng phải ánh mặt của Đại Quỷ phụ trách trông coi.
Cửu quận chúa: “…”
“Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.” Cửu quận chúa rụt đầu về, lại nhảy trở về chỗ của mình.
Trong lúc đó, Đại Quỷ vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn nàng chằm chằm, nhìn cho đến khi nàng ngoan ngoãn ngồi xổm xuống ven tường mới thôi.
Cửu quận chúa đưa mắt nhìn về phía Đại Quỷ đang nhìn mình chằm chằm, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với thiếu niên: “Vì sao hắn ta cứ nhìn chằm chằm ta thế?”
Thiếu niên nhắc nhở nàng: “Ngươi vẫn còn đang giận ta đấy.”
Cửu quận chúa mờ mịt: “Ta giận ngươi sao? Vì sao ta phải giận ngươi nha?”
Thiếu niên cong cong môi: “Bởi vì ta đang nghĩ đến ngươi khi nào sẽ chết, chết như thế nào.”
“À.” Cửu quận chúa nghĩ đến, cũng không để bụng lắm: “Đấy đều là chuyện đã qua rồi, không liên quan đến hiện tại, cho nên ngươi nói xem vì sao tên mã tặc kia cứ nhìn ta chằm chằm như vậy?”
Thiếu niên chẳng thèm liếc mắt nhìn Đại Quỷ một cái, mà chỉ dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn nàng: “Bởi vì ngươi lớn lên rất xinh đẹp.”
Cửu quận chúa bị sự khích lệ trắng trợn của hắn làm cho xuân tâm nộ phóng.
“Nha?” Trong chốc lát này lại phản ứng lại, hoảng sợ nói: “Nói như vậy hắn không phải coi trọng ta rồi đinh bức bách ta làm vợ hắn đấy chứ?”
Sau đó Cửu quận chúa dựa vào tường lớn tiếng ám chỉ nói: “Không được không được đâu nha, ta là nữ tử đã có chồng, tuyệt đối không được làm loạn cùng kẻ khác, ta thà chết chứ không chịu nhục!”
Đại Quỷ đang phụng mệnh ngoài cửa nhìn chằm chằm vào hai người: “….Ai sẽ coi trọng cái loại người như ngươi, còn không đẹp bằng cũ cải nhỏ heo ở nhà, ta nhổ!”
Cửu quận chúa mở to hai mắt nhìn vẻ mặt như bị người ta nhục nhã của Đại Quỷ ở bên ngoài cửa sổ, lại nhìn tên thiếu niên cười đến mức phục sức đến quần áo chao đảo, khó có thể tin mà nói: “Hắn nói ta không đẹp bằng heo? Hắn vậy mà nói ta lớn lên không bằng một con heo? Hắn ta biết hắn ta đang trào phúng ai không?”
Thiếu niên: “Nữ tử đã có chồng?”
Cửu công chúa trừng hắn: “Ngươi thừa biết ta không phải đang nói cái này.”
Thiếu niên ngắm nhìn nàng một chốc, lại nói: “Nữ tử đã có chồng?”
Cửu quận chúa có chút nghi ngờ nhìn hắn.
Ý cười trên mặt thiếu niên ảm đạm lại, rũ mắt nhìn thẳng vào nàng, trong đáy mắt ấy là ảnh ngược của nàng.
Cửu quận chúa chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, thế nào lại đi đến bên cạnh hắn, kề tai nói nhỏ: “Bọn họ khẳng định đều cho rằng chúng ta là một đôi, cho nên ta nói như vậy bọn họ nhất định sẽ không hoài nghi chúng ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT