Giấc ngủ này của Cửu quận chúa cũng không thoải mái lắm, trong hoàn cảnh thế này thì làm sao có thể trông cậy vào việc ngủ ngon cho được, nhưng mà rất lâu rồi nàng chưa nằm mơ, đêm nay vậy mà hiếm khi mơ thấy một giấc mộng.
Nàng mơ thấy mẫu thân của nàng mang theo gương mặt dịu dàng sờ sờ đầu nàng, nói cho nàng biết không cần về Trung Nguyên.
Lúc cử quận chúa tỉnh lại trời vẫn còn chưa sáng, lời của mẫu thân trong mộng nàng cũng chẳng để lại trong lòng, vừa đầu lại thì nàng đã nhìn thấy một thiếu niên hơi hơi cúi đầu ngủ.
Bộ dạng thiếu niên ngủ rất ngoan. Cửu quận chúa vắt hết óc mới tìm được vài từ hình dung về hắn.
…Giống như một con tằm ngây thơ đáng yêu.
Cửu quận chúa bị bộ dáng mình tưởng tượng ra chọc cười, nàng giơ tay đem bím tóc rũ xuống của thiếu niên hất trở về, ngón tay chọc chọc vào bạc sức hình lá cây trên tóc hắn, lại chọc chọc lục lạc trên bím tóc của mình.
Leng keng.
Nàng vội vàng nắm lấy lục lạc, không cho nó phát ra âm thanh dư thừa nữa, một đường vội vàng, nàng có chút đói, thế nên nàng lấy một ít lương khô từ tay nải ra, sau đó phồng má cắn mấy miếng.
Hơi khô, lại nghẹn, nàng ho khan hai tiếng.
Thiếu niên bị động tĩnh của nàng đánh thức, hắn híp mắt nhìn nàng một cái, sau đó vừa ngáp vừa cởi túi nước bên hông xuống đưa cho nàng, thậm chí còn mở nắp ra giúp nàng.
Cửu quận chúa nhìn nắp của túi nước còn đang trong tay hắn, nàng thầm nghĩ, hắn là người đầu tiên sau nhiêu năm mẫu thân ra đi đối xử tốt với nàng như vậy, ngay cả nắp của túi nước cũng nguyện ý mở giúp nàng.
Cửu quận chúa vô cùng cảm động, nàng tính toán vì một chiếc nắp của túi nước này mà thuê một chiếc xe ngựa cho hắn.
Không chờ nàng chính thức thực thi cái kế hoạch xe ngựa này, xe đang chạy đột ngột dừng lại, nàng bị xóc nảy đến mức ngã về phía trước, mà thiếu niên kia không chạy đến đỡ lấy đầu nàng, ngược lại hắn nhanh ta lẹ chân chặn xà ngang cho nàng, thuận tiện vớt lại túi nước đang chảy bên cạnh.
Cửu quận chúa ngã nhào trong lòng ngực hắn, nàng nghe thấy tiếng hét chói tai ở bên ngoài, thậm chí còn có tiếng vó ngựa thật mạnh và giọng nói thô to đe dọa.
Tiếng nữ nhân khóc lóc xin tha, tiếng nam nhân đứt quãng từng hơi bay theo gió, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
“Hình như là gặp phải bọn cướp rồi.” Trong xe tối tăm, Cửu quận chúa ghé vào tai thiếu niên, nhỏ giọng thầm thì.
Thần sắc của thiếu niên bất biến, ngón cái chậm rãi ma sát nắp của túi nước.
Cửu quận chúa có chút buồn rầu: “Thật là xui xẻo, mới vừa ra đến biên quan đã gặp bọn cướp, xuất hiện ở nơi thế này tám phần là mã tặc, ta nghe nói mã tặc rất hung hãn, là cái loại giết người không chớp mắt.
Thiếu niên dường như có chút suy tư: “Hình như ngươi cũng chẳng sợ hãi lắm.”
Cửu quận chúa nói: “Thật ra ta cũng hơi sợ, nhưng mà trước kia ta từng bắt được một tên cướp, hắn từng nói với ta cách đối phó mã tặc.”
“Ngươi từng bắt cướp?”
“Đúng vậy, ta thường xuyên bắt cướp đổi thưởng, hắn ta chỉ là một trong số những tên ta bắt được. Trước kia hắn ta chính là mã tặc, bất quá lúc bị ta bắt được thì hắn ta đã định rửa tay gác kiếm rồi, hắn ta nói chỉ cần ta thả hắn ta đi, hắn ta sẽ cho ta một trăm lượng bạc, còn nói cho ta biết sau này nếu ở sa mạc gặp được mã tặc, chỉ cần hô to ma mị ma mị oanh, bọn mã tặc ấy sẽ tha cho ta một mạng.”
Thiếu niên nhịn cười: “Sau đó thì sao?”
Cửu quận chúa suy tư nói: “Sau đó ta nhận một trăm lượng bạc của hắn ta, vừa nhận xong thì áp giải hắn ta đến chỗ quan phủ, dù sao giá trị của hắn ta đâu chỉ có một trăm lượng, ta làm sao sẽ bỏ qua một trăm lượng dâng đến miệng được? Một mình hắn ta đủ cho ta kiếm hai trăm lượng, đúng là tốt.”
Thiếu niên cười đến mức bạc sức bên hông vang lên tiếng đinh linh, Cửu quận chúa dựa gần trong ngực hắn, tay không khỏi ngứa ngáy mà bắt lấy hai sợi xích bạc bên hông của hắn.
Tư thế này có chút ái muội.
Từ nhỏ Cửu quận chúa đã chẳng để cái gì gọi là “nam nữ chi phòng” ở trong lòng, bởi vì chẳng có ai dạy nàng những cái lễ ấy, mà nàng cũng chẳng để bụng, những thứ lễ tiết khiến nàng chậm trễ việc kiếm tiền nàng đều sẽ không để bụng.
Mà thiếu niên lại là người sinh hoạt ở đất Miêu Cương dân phong cởi mở, đối với những thứ này thật sự không quá để ý…. Nói không thèm để ý, chi bằng nói trên cơ bản chẳng ai giống như Cửu quận chúa có thể đến gần hắn mà không hề phòng bị như vậy.
Thiếu niên giơ tay đeo mặt nạ lên mặt Cửu quận chúa, rồi lại đeo mặt nạ lên mặt mình.
Ngoài xe, cuối cùng cũng có mã tặc để ý đến xe tạp hóa ở cuối, bọn hắn dùng mũi đao nhấc tấm mành lên, thấy bên trong có một nam một nữ kề cạnh nhau thì tạm dừng, nở nụ cười giả tạo.
“Nha, nhìn xem ta phát hiện cái gì này? Một đôi cẩu nam nữ vụng trộm với nhau.”
Cửu quận chúa và thiếu niên bị mã tặc thô lỗ túm xuống xe, thấy trên mặt hai người đều đeo mặt nạ, mã tặc có chút không kiên nhẫn mà “sách” một tiếng, lúc đang muốn kéo mặt nạ xuống thì bỗng nhiên có người kêu tên hắn ta.
“Đại Quỷ, ngươi đang làm cái gì? Lão đại đang tìm ngươi kia kìa!”
Tên mã tặc gọi là Đại Quỷ lôi kéo hai người đến chỗ khác: “Thúc giục cái gì? Ta chỉ đi nhìn xem còn có gì khác đáng giá hay không, sau đó liền tìm được một đôi tình lữ da thịt non mịn. Nhìn quần áo trên người bọn họ, đồ trang trí đều làm bằng bạc, trong nhà khẳng định rất có tiền, trói bọn họ trở về hẳn là đổi được không ít bạc nhỉ?”
Tên mã tặc đến gọi Đại Quỷ nhìn phục sức của hai người không giống đồ Trung Nguyên không khỏi nhíu nhíu mày.
“Người Miêu Cương?” Hắn ta trừng mắt nhìn Đại Quỷ: “Chẳng phải lão đại đã nói người Miêu Cương không được động vào hay sao? Ngày nào đó ngươi bị độc chết rồi còn chẳng biết mình chết thế nào!”
Sắc mặt của Đại Quỷ đổi đổi: “Ta có gặp qua người Miêu Cương bao giờ? Hai người bọn họ lại như tình nhân giấu mình trong xe vụng trộm, toàn bộ đoàn xe này đều là người Trung Nguyên, làm sao lại lạc hai tên Miêu Cương vào đây? Ta thấy hai người bọn họ khẳng định là có ý định cố ý làm vậy để qua mặt!”
Cửu quận chúa và thiếu niên khoanh tay nghe hai người bọn họ cãi cọ.
Thả bọn họ đi thì sợ hai người bọn họ mật báo, mà không thả lại sợ trên người họ có độc, cuối cùng hai tên mã tặc thối lui một bước, tìm sợi dây thừng buộc lên cổ tay hai người.
Tên mã tặc hiểu được tương đối nhiều cảnh giác nói: “Bọn ta sẽ không khiến các ngươi bị thương, chờ bọn ta vận chuyển hàng hóa về sẽ tha cho cái ngươi, đồng thời các ngươi cũng đừng có ý đồ làm gì bọn ta, nếu không ai cũng đừng hòng sống sót.”
Cửu quận chúa dừng một chút, làm bộ sợ hãi mà rụt rụt đầu, một tiếng “vâng” khe khẽ gần như không thể nghe thấy.
Thiếu niên nắm lấy tay nàng, cúi đầu an ủi: “Sợ sao?”
Ở dưới góc khuất tối tăm, ánh mắt của thiếu niên nhiễm ý cười.
Trong giọng nói của thiếu niên cũng đè ép ý cười, hắn cố giả vờ tỏ ra vẻ bình tĩnh: “Sợ thì trốn sau lưng ta.”
Hai gã mã tặc nhìn thấy bọn họ chen chúc cùng một chỗ, đều cảm thấy bọn họ chỉ là hài tử, có lẽ là thiếu gia và tiểu thư nhà nào đòi bỏ nhà trốn đi chơi, hẳn sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn, thế nên hai tên kia liền xoay người nắm dây thừng kéo người đi.
Cửu quận chúa ngoan ngoãn trốn sau lưng thiếu niên, ở một nơi mà mã tặc không nhìn thấy len lén thảo lỏng dây thừng trên cổ tay hai người.
Nàng từng học qua cách tự cởi trói khi hai tay bị buộc lại, lúc này hành động của nàng nhẹ nhàng tự nhiên vô cùng, dây thừng không có rớt hết mà chỉ hơi lỏng ra, có thể dùng để bắt lấy thời cơ tạo bất ngờ.
Khi đi ngang qua trung gian đoàn xe, cửu quận chú chú ý đến thi thể của mấy hộ vệ nằm ngổn ngang ở đó, nữ nhân và người già đều bị bắt trói lại thành một nhóm, có người chia đao đứng làm thủ vệ.
Cửu quận chúa dời ánh mắt đi.
Mã tặc đẩy hai người lên một chiếc xe ngựa đơn độc bên cạnh, chỉ để lại một nam nhân mang mặc nạ trông coi, còn lại từng người từng người phân công vận chuyển hàng.
Thiếu niên hoạt động cổ tay một chút, rồi lại nhìn thoáng qua cửu công chúa đang nhìn xung quanh mấy người già trẻ lớn bé bị trói thành một cụm kia.
“Ngươi muốn cứu bọn họ?” Thiếu niên không chút để ý nói.
Cửu quận chúa chớp chớp mắt, lắc đầu rất khẽ: “Không cần cứu bọn họ, mã tặc trói bọn họ lại mà không giết sạch có nghĩa là chúng không định tàn sát những người tay không tất sắt trói gà không chặt này, chờ sau khi kết thúc hẳn là sẽ thả người đi.
“Vậy lúc nãy ngươi nhìn cái gì?” Thật ra thiếu niên cũng có chút tò mò, hắn nương theo tầm mắt của nàng nhìn qua đám phụ nữ người già kia, nhìn rồi lại nhìn.
Cửu quận chúa nói: “Ta thấy bên kia có người hơi quen mắt, không biết có phải nhận nhầm người hay không, nếu nhận nhầm thì tốt, nếu không nhầm thì…”
“Không nhầm thì sao?”
Cửu quận chúa thở dài nói: “Vậy thì ta e là sẽ gặp xui xẻo rồi.”
Vừa nói xong những lời này, tên mã tặc trông coi bọn họ đã dùng đao chỉ chỉ: “Nói ít một chút đi, nếu không ta sẽ bịt miệng các ngươi lại.”
Đại khái là mất khoảng một nén nhanh, nhóm mã tặc cuối cùng cũng kiểm kê xong hàng hóa, bọn chúng xếp hàng chuẩn bị mang hàng hóa quay về khánh công, Đại Quỷ đem chuyện phát hiện hai tên người Miêu Cương báo cho đầu lĩnh của mã tặc, tên đầu lĩnh nhăn mày, kéo người vừa mới giải quyết thi thể đến bắt hai người đến đây.
“Oanh” một tiếng, đầu lĩnh của mã tặc đao to búa lớn ném thi thể vừa mới tắt thở đến trước mặt hai người.
Khi nhìn thấy rõ mặt của mã tặc, Cửu quận chúa không giả vờ được nữa, mà thật lòng muốn núp sau lưng thiếu niên.
Mà đầu lĩnh mã tặc cũng chú ý đến thiếu nữ nhát gan phía sau thiếu niên, thấy nàng che mặt nhìn chẳng rõ bộ dạng, cũng không quá để ý, chỉ đi đến gần, đứng từ trên cao nhìn xuống, nói: “Người Miêu Cương?”
Cửu quận chúa co đầu rụt cổ không nói lời nào, thiếu niên liếc nửa mắt nhìn đầu lĩnh mã tặc thân hình cường tráng một cái.
Đầu lĩnh mã tặc bị hắn nhìn như vậy, cảm giác khó chịu, cố ý châm chọc nói: “Ngươi Miêu Cương sao lại xuất hiện trong đoàn xe của đám người Trung Nguyên? Trộm trốn đến nơi thế này, cha mẹ của các ngươi có biết hay không?”
Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh liền xuất hiện những tiếng cười chẳng có ý tốt.
Mà gương mặt của thiếu niên ẩn sau mặt nạ cũng nhẹ nhàng gợi lên ý cười, giọng nói sâu kín.
“Chỉ cần các ngươi không nói, sẽ không ai biết.”
Ở trong mắt hắn, chỉ có người chết và kẻ không có đầu lưỡi mới không nói lung tung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT