Cửu quận chúa không chú ý tới chủ sạp phía sau, được thay quần áo đẹp cảm thấy rất vui vẻ, giơ tay xoay người một vòng, tiếng chuông gió vang lên hệt như tiếng chuông gió ở cửa phòng nàng khi mưa tạt vào.
Nàng không mua mũ vì nàng chỉ thích kiểu quần áo này thôi, mái tóc tết đơn giản thành hai bím mỏng rũ xuống trước ngực, giống như của thiếu niên.
"Cỡ này vừa với ta, nhưng mà nhiều trang sức bạc đính lên đồ quá... Chờ đã, mấy món trang sức này làm bằng bạc sao? Làm bằng bạc thật sao?!"
Cửu quận chúa bất ngờ phản ứng, cảm giác như bản thân vừa mới thu được không ít lợi.
Thiếu niên không nói cho nàng biết tất cả đều là giả, nếu là bạc thật, làm sao chỉ có giá năm lượng được?
Cửu quận chúa không ngốc, cái ý nghĩ huyễn hoặc ấy chỉ là thoáng qua mà thôi, ngay sau đó, nàng quay về hiện thực, tâm trạng hơi trầm xuống, kéo tay áo thiếu niên khoan thai đi vào trong đám người.
"Ngươi có nhớ vừa rồi chúng ta đã đi qua đâu không?"
“Không nhớ.” Hắn bị mù đường, không biết đường và cũng chưa từng nhớ đường. Bất cứ nơi nào hắn đi đều là dựa vào trực giác, tìm ra được nàng đã là giỏi lắm rồi.
Cửu quận chúa đi cùng hắn một thời gian, sớm đã nhận ra hắn bị mù đường, nên cũng không quan tâm lắm lời hắn nói, tùy tiện chọn một hướng tiếp tục cuộc dạo phố mới.
Nàng chọn một chiếc mặt nạ, mặt nạ màu xanh trắng của thiếu niên là do chính tay nàng chọn, chọn cả nửa ngày, cuối cùng nàng quyết định lấy chiếc mặt nạ quỷ diện đỏ đen.
Lần đầu tiên gặp mặt, trang phục của thiếu niên cũng mang hai màu đỏ đen.
Nàng đeo mặt nạ, quay đầu lại hù dọa thiếu niên, thiếu niên cong mắt “oa” một tiếng phụ họa, vờ như đang bị nàng dọa sợ, nhân lúc nàng không chú ý, hắn rướn tới bỏ bốn lượng bạc vào lại túi tiền của nàng.
Cửu quận chúa vẫn hồn nhiên, không phát hiện ra hành động của hắn, cứ ngỡ rằng mình đã dọa thành công liền run vai cười.
Chủ sạp theo sau bọn họ quan sát tình hình: "..."
Đó là ai vậy?
Nhất định không phải là Nguyệt Chủ lạnh lùng vô tình, không biết lý lẽ, giết người không chớp mắt của nhà bọn họ đâu!
Hôm nay, chủ sạp, kẻ luôn xem tiền là mạng, đã từ bỏ cơ hội kiếm tiền, dằn lòng dành một đêm theo dõi đôi cẩu nam nữ to gan kia, trơ mắt nhìn họ ăn kẹo hồ lô, đậu hủ chiên, cùng nhau chèo thuyền, thả hoa đăng, cùng nhau thắp đèn Khổng Minh.
Họ thoải mái, nhàn nhã, sung sướng bao nhiêu thì chủ sạp lại yếu đuối, bất lực, đáng thương bấy nhiêu.
Khi chủ sạp giết con bọ thứ mười bay tới mặt mình, hắn liền nghĩ mình không thể ngược đãi bản thân như thế này được, nên đã lợi dụng lúc hai người thắp đèn Khổng Minh, quay sang gọi một bát tào phớ, chờ tới khi no bụng quay lại tìm thì nhìn khắp phố cũng chẳng thấy bóng dáng hai người họ đâu.
Vào lúc này, Cửu quận chúa theo dòng người đông đúc quang minh chính đại ra khỏi thành, tay chống nạnh hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành.
"Vẫn là không khí bên ngoài thơm hơn!"
Thiếu niên khoanh tay đứng sau lưng nàng, ánh mắt dừng trên bím tóc nhỏ của nàng đang xõa xuống, đuôi tóc buộc một chiếc chuông bạc, đó là món hàng rẻ tiền mà hôm nay nàng đã thu được.
Cửu quận chúa nắm lấy tóc mình, chuông kêu leng keng, nàng cười tủm tỉm, lắc lắc hai lần, có vẻ rất thích âm thanh trong trẻo và thanh tao này.
Phóng tầm mắt ra xa, nàng chợt nhận ra một đoàn người đang vận chuyển hàng hóa phía sau, cuối chót là một đoàn xe nối đuôi nhau với rất nhiều tạp hóa.
Cửu quận chúa nghĩ ra một kế, lặng lẽ kéo thiếu niên đi vào trong đống tạp hóa, kéo cái chậu trên đầu chặn trước người, trời tối đen, lại còn là đoàn cuối cùng, người ngoài nhìn vào không thể nào phát hiện có hai người trốn trên xe vận chuyển.
Thiếu niên có đôi chân dài, không gian thì nhỏ hẹp, hắn phải ngồi khom người co gối, vai tựa sát vai Cửu quận chúa, bím tóc của hai người đung đưa trong không trung.
Thiếu niên thấp giọng: "Ngươi định ngồi đây về lại Trung Nguyên à?"
Cửu quận chúa chớp chớp mắt: "Đương nhiên không phải, ta chỉ là mượn chỗ ngồi một lát để tiết kiệm chi phí đi lại thôi."
Thiếu niên chỉ ra: "Ngươi bỏ ra năm lượng để mua bộ y phục này đó.”
Cửu quận chúa hợp tình hợp lý: “Con người mà không yêu cái đẹp thì thiên lôi đánh chết, con gái thích mặc đẹp thì có gì sai?"
Thiếu niên bị nàng thuyết phục.
Không gian chật hẹp, hắn đưa tay tháo chiếc mặt nạ xuống, treo lên đầu gối nhưng nó lại rơi ra.
Cửu quận chúa liếc nhìn đôi chân dài co co của hắn, trong không gian nhỏ bé đơn sơ cùng túng này, thiếu niên niên như một tiên nhân phong lưu lạc vào chốn trần tục.
Thiếu niên này da mịn thịt mềm hẳn là gia cảnh không tồi, không biết trước đây có chịu khổ bao giờ chưa, Cửu quận chúa thì khác với những gia đình giàu có kia, khi còn bé đã phải phụ đầu bếp quán rượu bắt gà đuổi vịt, thậm chí còn giết cả lợn, đối với nàng mà nói, vất vả như này thì cũng chẳng là gì.
Chi là, nghĩ đến con người ta thiếu niên nhà giàu, nàng nhặt chiếc mặt nạ xanh trắng lên đeo trên cổ tay, hơi do dự một lúc.
"Không thì để ta ra ngoài, theo bọn họ thuê một con ngựa, hoặc là thuê xe bọn họ đi một đoạn ha?"
"Chỉ thuê một con ngựa thôi à?"
“Ngươi cưỡi ngựa đi, ta tiếp tục ngồi xe miễn phí ở đây.” Cửu quận chúa nói: “Dù sao nơi ta từng ở cũng tương tự thế này nên quen rồi, còn ngươi từ Miêu Cương tới, chắc không quen đâu."
Thiếu niên nhận ra nét rối rắm trên mặt nàng, bật cười, không để tâm mà vẫy tay với nàng: "Lại đây."
“Hả?” Nàng ngẩn người.
Thiếu niên chỉ trên đầu nàng: "Bên đó toàn gậy gộc, lúc xe xóc nảy rất dễ va vào đầu của ngươi."
Cửu quận chúa quay đầu nhìn đầu gậy gộc thô ráp, hít một hơi, thật thà lui về phía hắn.
Thiếu niên mở rộng đôi chân dài của mình sang hai bên, để nàng có thêm không gian.
Cửu quận chúa xấu hổ, trộm ngước mắt lên nhìn sắc mặt hắn, phát hiện hắn thật sự không có ý phản đối hành vi ngồi xe miễn phí của nàng, thậm chí còn tự nhiên nhường chỗ cho nàng, cảm giác tội lỗi trong lòng nàng càng thêm mãnh liệt.
Nếu không thì, đợi đến thị trấn tiếp theo, nàng thuê một chiếc xe tốt hơn để bù đắp một chút nhỉ?
Nghĩ xong, Cửu quận chúa trong lòng tự hỏi, nàng rõ ràng là bị thiếu niên xúi giục trở về Trung Nguyên, sao bản thân lại cảm thấy mệt?
Bên ngoài vang lên vài cuộc đối thoại thưa thớt, đoàn xe đẩy nhanh tốc độ.
Cửu quận chúa mệt đừ, mau chóng chìm vào giấc ngủ, đầu gật gù bổ vào hai đầu gối, thiếu niên nghiêng mặt dựa vào mu bàn tay đặt trên đầu gối nhìn nàng, nét mặt ẩn ý cười.
Bánh xe quay một lát, bỗng va phải thứ gì đó, Cửu quận chúa đang mơ màng ngủ bị xóc lên, bất ngờ ngã về phía trước.
Một bàn tay giữ trán nàng lại, trong giây lát, lòng bàn tay lạnh lẽo đột nhiên khiến cổ trùng động đậy, trong không gian tối tăm, mu bàn tay phẳng lì mịn màng của thiếu niên xuất hiện một đường phồng lướt nhanh qua, như thể có thứ gì đó đang bơi nhanh dưới da hắn.
Cửu quận chúa không để ý mu bàn tay của hắn lắm, chỉ cảm thấy suýt chút nữa bị ngã, hắn đỡ nàng, trên trán dường như có thứ gì đó kỳ quái vừa chạm vào, có thể là do buồn ngủ gặp ảo giác.
Sau khi ngồi lại, nàng nheo mắt nhìn hắn, giọng điệu hàm hồ: "...Thứ gì vậy?"
Thiếu niên nắm chặt năm ngón tay, chống khuỷu tay lên đầu gối, mu bàn tay chống vào hai má, nghiêng đầu cười: "Chỉ là một con sâu thôi, vứt ra ngoài rồi, ngươi ngủ tiếp đi."
Cửu quận chúa ồ một tiếng, không nghi ngờ gì nữa, vùi đầu vào giữa hai đầu gối của mình, lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy nhịp thở đều đều và nhẹ nhàng của nàng, nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên từ từ thu lại, ánh trăng sáng len qua khe cửa phản chiếu trong đôi mắt đen của hắn.
Nhiếp Tâm Cổ* trong cơ thể điên cuồng hét lên nàng thơm quá, nàng thơm quá, chúng muốn phá bỏ trói buộc, muốn gặm nhấm xương thịt huyết tanh của nàng từng chút một.
*Có thể là một loại cổ trùng điều hòa (chi phối) tâm trí.
Muốn gặm nàng đến không còn dáng vẻ bản đầu.
Muốn ăn nàng đến tận xương tủy.
Thiếu niên giơ tay ấn vào cổ trùng đang nhô lên, động đậy ở sườn cổ, ánh mắt không biến đổi: "Yên lặng."
Những đường gân màu lục trong lòng bàn tay hắn đập mạnh, như thể đang khiêu khích hắn.
Thiếu niên khẽ khép mắt lại, trong phút chốc, đầu ngón tay thon dài cắt qua da cổ, khí sắc nhàn nhạt, bóp chết cổ trùng phản nghịch.
Tức khắc, thế giới lại yên bình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT