Cửu quận chúa cân nhắc xong, quyết định đưa thiếu niên vào thành gần biên giới trước.

"Ngồi kiệu từ biên cương đến thị trấn gần nhất, tối thiểu cũng phải mất nửa ngày, hai chân chúng ta sao có thể chạy bằng bốn chân con ngựa được. Nếu đã như vậy, chọn nơi nguy hiểm nhất để ở tạm là tốt hơn hết, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi thì tìm hai con ngựa đi Trung Nguyên."

Thiếu niên không ý kiến.

Vì cả hai đều cải trang thành người Miêu, những người kiểm tra nơi biên cương rất kiêng kỵ chất độc của người Miêu nên chỉ kiểm tra qua loa rồi cho hai người vào thành.

Đây cũng là lần đầu tiên Cửu quận chúa đến biên cương, đối với nàng, mọi thứ nơi đây đều vô cùng mới lạ.

"Trước đây nghe người ở kinh thành kể cuộc sống ở biên cương rất khó khăn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hóa ra toàn là nói dối. Ngươi xem quán rượu kia đi, trong đó bao nhiêu là người, còn có cái kia, cái kia nữa, oa, bánh bao ở biên cương lớn chưa kìa! Một cái đáng giá bằng hai cái ở kinh thành đó!"

Cửu quận chúa phấn khích mua hai cái bánh bao lớn, đưa cho thiếu niên một cái, bỗng sực nhớ thiếu niên là nam tử, nên ngập ngừng: “Ngươi ăn một cái có no không?”

Thiếu niên không do dự cắn một miếng bánh bao: "Để bụng ăn cái khác."

Cửu quận chúa ngẫm lại, bánh bao thịt ở biên cương cũng rất thơm, thịt bên trong dai dai, không mềm không tinh tế giống ở kinh thành.

Cửu quận chúa lại mua thêm hai cái bánh nhân thịt, bánh nhân thịt to gần bằng khuôn mặt nàng, lần này chỉ ăn một nửa là đã no căng rồi.

Cửu quận chúa hỏi thiếu niên hương vị của bánh bao thịt với bánh nhân thịt ở biên cương thế nào.

Thiếu niên xé một miếng bánh thịt, ung dung nhai rồi nhận xét: "Hương vị cũng được, nhưng không ngon bằng thịt nướng ngươi làm."

Cửu quận chúa liền cong mắt cười.

"Vậy mà ngươi nói không khen người ta? Ngươi khen ta nhiều lắm đó."

Thiếu niên chớp mắt: "Bởi vì ngươi chơi vui, ta thích chơi với ngươi."

Cửu quận chúa cũng hào hứng đáp: "Ta cũng thích chơi với ngươi, thích chơi với cổ trùng của ngươi, đặc biệt là Tiểu Dịch đáng yêu nhà chúng ta."

Thiếu niên thầm liếc nhìn Dịch Dung Cổ, Dịch Dung Cổ nghe thấy nàng khen như muốn lăn quay: "Ngươi đặt tên cho nó à?"

“Ờ, Tiểu Dịch, chẳng phải rất dễ nghe sao?” Cửu quận chúa có chút do dự: “Hay là… người khác không thể đặt tên cho cổ trùng của ngươi?”

Thiếu niên thu ánh mắt, thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là ngươi đặt tên cho nó, sau này ngươi phải có trách nhiệm tìm phu quân cho nó thôi."

"……Hả?"

Tìm phu quân cho cổ trùng á? Nhưng mà nàng có hiểu gì về cổ trùng đâu? Sao có thể tìm được?

Thiếu niên cười nói: "Sao vậy? Không muốn tìm phu quân cho Tiểu Dịch à? Nghĩ cho kỹ rồi hẳn trả lời, nó nghe hiểu được đấy, nó mà không vui thì sẽ lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang của ngươi."

"..."

Cửu quận chúa liền che mặt: "Đương nhiên! Ta sẽ tìm cho Tiểu Dịch một phu quân tốt nhất thế gian… hả? Tiểu Dịch là con gái sao?"

Ngay tức khắc, nàng quên hết mớ rắc rối tìm phu quân cho cổ trùng.

Thiếu niên xé miếng bánh thịt nhào nhào trong lòng bàn tay, nhân lúc người khác không thấy, thoắt cái, cổ trùng đã nuốt sạch dường như chẳng còn một miếng.

Thiếu niên dùng ngón tay hất nhẹ cổ trùng tham lam ra sau, vỗ vỗ tay phủi vụn bánh xuống, dáng vẻ trước sau vô tư vô lo.

Chuyện Cửu quận chúa đào hôn chưa được loan truyền rộng rãi, muốn tin truyền đến kinh đô nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng, lượt đi lượt về tính ra cũng tầm một tháng, đủ để Cửu quận chúa với thiếu niên tản bộ muôn nơi.

Tuy là vậy, lão thái giám và đại nha hoàn phụ trách chuyện này vẫn lo sốt vó như kiến ​​bò trên chảo nóng, mong mọc cánh sớm bay về kinh thành báo tin cho bệ hạ, nhưng hiện tại, chuyện cũng đã rồi, lão thái giám đành bất lực cầu cứu đại tướng quân, phái một lượng quân lớn lục soát khắp các thị trấn, làng mạc gần biên giới.

Cửu quận chúa đã lẻn vào thành tự bao giờ, hoàn toàn không biết mưa to gió lớn ngoài kia, mấy ngày này cuộc sống rất bình yên, buổi sáng đưa thiếu niên đến quán trà nghe sách, buổi trưa đi khắp nơi ăn đồ ngon, buổi chiều ra quan phủ nghe chuyện phiếm, buổi tối cùng thiếu niên dạo chợ đêm.

Trùng hợp thay, mười tháng mười Khánh Lịch là lễ hoan ca, nội thành mở cửa toàn bộ, dù là Hung nô hay dân Khương, thậm chí cả Miêu tộc đều có thể vào thành buôn bán tùy ý.

Cửu quận chúa tò mò về y phục và trang sức của các tộc người, mua rất nhiều lễ vật, cuối cùng vẫn ăn vạ ở sạp xiêm y* của Miêu tộc, mặc cả với chủ sạp.

*Áo lót.

Thiếu niên đeo một chiếc mặt nạ trắng xanh, chậm rãi đi về phía Cửu quận chúa, nghe thấy nàng mặc cả với người chủ sạp cũng đang đeo mặt nạ.

"Ngươi xem đi, ở đây đều là hàng rớt tuyến*, hàng rớt tuyến thì là hàng lỗi rồi, ngươi nghĩ sao mà chào hàng lỗi năm lượng bạc vậy? Lòng dạ thâm độc quá!"

*Là hàng không đủ chất lượng để được bán trong các cửa tiệm lớn, chính quy, hàng bị loại ra.

Mặt chủ sạp không biến sắc, vặn lại: "Ngươi có muốn mua không? Không mua thì cút, đừng có ngáng chân ta buôn bán, ta nói năm lượng là năm lượng, hàng lỗi thì đã sao? Vẫn có người bằng lòng mua đấy thôi, ngươi không mua thì tránh ra!"

Cửu quận chúa bị chủ sạp hợp tình hợp lý chọc tức không nhẹ, định bỏ đi nhưng lại tiếc cái xiêm y này, vì trong cả phố, nàng thích nó nhất, cuối cùng phải lấy nó với giá cao năm lượng.

Cửu quận chúa uất ức, Cửu quận chủ không muốn nói, Cửu quận chúa quyết định tìm một chỗ thay quần áo mới khiến bản thân vui vẻ một chút.

Thiếu niên liếc nhìn quần áo trên tay nàng, lười biếng nói: "Ta ở bên ngoài chờ ngươi."

Cửu quận chúa đi một mình về quán trọ thay quần áo.

Chủ sạp bán được hàng lỗi giá cao, đang hí hửng đếm tiền thì một bóng người chợt phủ xuống trước mắt, hắn ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc mặt nạ trắng xanh, một sợi chỉ hồng quấn quanh bím tóc thả trên vai thiếu niên.

Chủ sạp nhủ thầm, bím tóc này sao nhìn quen quen, hắn đỡ đỡ cái mặt nạ của mình, nhếch miệng cười: "Tiểu ca này thích gì cứ chọn, bảo đảm là hàng Miêu Cương chính hiệu, tuyệt đối độc nhất vô nhị, bất kì hàng nào của nhà ta đều không thể tìm được cái thứ hai ở nhà khác đâu nha!"

Khóe miệng thiếu niên dưới lớp mặt nạ hơi cong lên, hắn đưa tay đẩy mặt nạ lên, lộ ra hơn nửa khuôn mặt.

Đối diện với ánh mắt giễu cợt của thiếu niên, chủ sạp hoàn toàn biến sắc, dáng ngồi như người không xương lập tức nghiêm trang hẳn, một tay đặt chéo lên vai hành lễ, tay kia lặng lẽ đặt ra sau lưng, giấu tất cả số tiền vừa kiếm được.

“Nguyệt Chủ bình an.” Hắn cúi đầu, cung kính chào hỏi.

Thiếu niên buông tay, mặt nạ lại che cả gương mặt, giọng điệu nhàn nhạt: "Lời được nhiều ít?"

Biểu cảm của chủ sạp có chút rối rắm: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm, chỉ là một hai chục..."

Thiếu niên trịch thượng nhìn xuống liếc hắn ta.

Chủ sạp: "... Tám mươi chín lượng, thật sự chỉ có tám mươi chín lượng! Nhiều hơn một hai lượng cũng không!"

Chủ sạp vừa nói, vừa giao lại toàn bộ số tiền kiếm được với vẻ mặt thảm thương, thấy thiếu niên mở túi tiền ra, ánh mắt liền tỏ ra nỗi tuyệt vọng vô cùng.

Những kẻ tham tiền giữ của rất sợ tiền không cánh mà bay, đặc biệt là khi bị lão đại nhà mình lấy.

Thiếu niên lấy bốn lượng ra, rồi ném túi tiền trả lại.

"Quần áo của ngươi đáng giá một hai lượng là cùng, ngươi bán năm lượng, ta lấy bốn lượng, có ý kiến gì không?"

Chủ sạp lắc đầu nguầy nguậy, thiếu niên gật đầu hài lòng, xoay người đi về phía nhà trọ dưới ánh mắt khiếp sợ của chủ sạp.

Chủ sạp vội vàng cất túi tiền đi, do dự một chút rồi bỏ mấy thứ trên mặt đất vào túi xách, sải bước theo sau thiếu niên.

"Nguyệt Chủ, người đi chậm một chút, ta tìm người nửa tháng rồi…"

Thiếu niên phớt lờ hắn.

Chủ sạp cõng rất nhiều đồ trên lưng, cũng không quan tâm đến phớt lờ của thiếu niên, tiếp tục lải nhải: "Này, Nguyệt Chủ, người không biết đâu, khoảng thời gian này, từ lúc người trốn nhà đi, người trong tộc như sắp phát điên rồi, còn những người bên ngoài Tây Vực thì lại rất vui vẻ... Nguyệt Chủ, người đi được hai tháng rồi, sao vẫn còn chơi ở biến cương vậy? Đừng nói là lạc đường ấy chứ ha ha ha…"

Tiếng cười đột nhiên im bặt.

Chủ sạp ngậm miệng dưới ánh mắt sắc lạnh của thiếu niên.

Sau vài nhịp thở.

"Nguyệt Chủ, người quen biết tiểu cô nương vừa mới mua quần áo sao? Có phải người yêu thích người ta, muốn cưới tiểu cô nương về làm Nguyệt phu nhân không?"

Sao một người lạnh lùng như Nguyệt Chủ lại có thể tùy tiện vì một tiểu cô nương mà ra mặt bênh vực kẻ yếu được nhỉ? Nghĩ không ra, nghĩ không ra mà, nếu thiếu chủ bị nhốt trong tộc, không thể ra ngoài mà biết được, nhất định sẽ cười điên mất thôi.

Vì vậy, chỉ có một khả năng.

Nguyệt Chủ đã yêu thích tiểu cô nương kia rồi.

Thiếu niên liếc chủ sạp, cười như không cười, nghịch bốn lượng bạc trong tay, lớn giọng nói: "Ngươi mau đến cảm ơn ta đi."

"Gì?"

Thiếu niên dừng chân, cách đó hơn mười bước, xa xa, Cửu quận chúa trong bộ quần áo mới đi ra cửa, nàng đứng đó nhìn xung quanh, như thể đang tìm hắn.

Khóe miệng thiếu niên nở một nụ cười, nghiêng mắt nhìn về phía chủ sạp đang lo lắng không yên, giọng điệu khó đoán: "Trông tộc không nhận được tin tức gì sao? Tiểu công chúa Trung Nguyên đào hôn rồi."

Chủ sạp gãi đầu: "Hình như là vậy, nhưng liên quan gì đến cô nàng kia..."

Nói đến đây, hắn chợt nhận ra điều gì đó, to mắt hốc mồm không tin, nhìn thiếu niên tâm thế nhàn tản.

Thiếu niên khẽ cười: "Nàng chính là tiểu công chúa đào hôn. Ngươi lừa thiếu chủ phu nhân tương lai của Miêu Cương năm lượng bạc, nàng sẽ ôm hận, ngươi cứ chờ ngày lành đến."

Chủ sạp: "..."

Chủ sạp: "A??! A!"

Chủ sạp luống cuống trong gió.

"Nguyệt Chủ, người biết đó là thiếu chủ phu nhân tương lai của chúng ta mà còn xúi giục người ta đào hôn, rõ ràng là người đang gây rối! Ta sẽ trở về nói cho thiếu chủ biết người cướp phu nhân của ngài ấy!"

Thiếu niên đưa tay chiếu lệ, như muốn nói “ngươi cứ tự nhiên”, trước ánh mắt suy sụp của chủ sạp, hắn ung dung bước đến nhà trọ chỗ Cửu quận chúa đứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play