Cửu quận chúa chia tay nải làm hai, một nửa đưa cho thiếu niên. Bởi vì quá nặng, đi đường không tiện, nhiều người chia ra nhiều phần lực.

“Đúng rồi, ta quên hỏi, sao ngươi lại xuất hiện trong đội ngũ đưa dâu? Là bị bắt sao?” Cửu quận chúa nói: “Người trong kinh thành Trung Nguyên có vẻ đều khá sợ người Miêu Cương, nếu thấy người Miêu Cương đều sẽ đi đường vòng.”

Thiếu niên quẩy tay nải lên vai, đưa tay hất nhẹ bím tóc bị vướng, những trang sức bạc trên mái tóc đuôi ngựa buộc cao khẽ đung đưa, một bím tóc nhỏ vướng trên mép vòng tóc cũng tương tự như bím tóc bên tai phải của hắn, to bằng ngón tay út, hai sợi chỉ đỏ bện với những sợi tóc đen, có những trang sức bạc mông như cánh ve buộc dưới đuôi tóc.

Khi gió thổi qua, những món đồ trang sức bằng bạc bắt đầu đung đưa.

Thiếu niên nghiêng mắt, cố ý hù dọa nàng: “Đúng rồi, những người Trung Nguyên cũng nhát gan thật, nghe nói ta đến từ Miêu Cương, đã sợ tới mức muốn bắt ta lại ngay tại chỗ.”

Cửu quận chúa không chỉ không sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn mà nói: “Ngươi không dọa bọn họ sao? Ngươi có thể dùng cổ trùng dọa bọn họ đó, cổ trùng của ngươi nhất định là rất lợi hại đúng không?”

Trong khi nói chuyện, nàng cảm thấy cổ trùng trong tóc mình khẽ động đậy.

Thiếu niên cười híp mắt: “Nó đang vui đấy.”

“Cái gì?”

“Ngươi khen cổ trùng của ta lợi hại, thì chính là khen nó lợi hại.” Thiếu niên chỉ vào Dịch Dung Cổ vô hình trên tóc nàng, tất nhiên là thay nó truyền niềm vui đến cho nàng: “Nó nói rằng nó rất thích ngươi.”

Cửu quận chúa sờ lên màng nước trên mặt mình, vuốt ve Dịch Dung Cổ một chút, sau đó lại nói: “Nếu như ngươi có thể hiểu được những tiếng của cổ trùng, vậy ngươi còn lợi hại hơn rồi.”

Thiếu niên khẽ cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đen của nàng sáng ngời như thể nàng đang chờ đợi sự hồi đáp của hắn.

Thiếu niên nghĩ một chút: “Hừ, dù ngươi không nói ta cũng biết ta rất lợi hại.”

Nói cho cùng, khắp Tây Vực, không ai là không sợ hắn.

Cửu quận chúa bĩu môi, lẩm bẩm: “Ai muốn nghe ngươi khoe khoang, ta khen ngươi, chẳng phải ngươi nên lịch sự khen lại ta như cổ trùng của ngươi sao?”

Thiếu niên “ồ” một tiếng, dáng vẻ có chút khó xử: “Vậy thì… Chơi với ngươi rất vui?”

“Cái này mà gọi là từ để khen hả?”

Thiếu niên cười: “Nhưng ngươi là đầu tiên được ta khen là chơi vui, ta chưa từng khen ai khác.”

Người đầu tiên?

Cửu quận chúa lập tức nở nụ cười, nàng thích nhất từ "đầu tiên".

Trước kia ở vương phủ, huynh đệ tỷ muội đều xếp hạng trước nàng, nàng cũng chưa từng giành được “hạng nhất”, nhưng khi trải qua gian khổ lại giành được rất nhiều hạng nhất.

Cửu quận chúa hiếm khi dè dặt, nói: “Chúng ta nên đi thôi. Đến hừng đông, khi bọn họ phát hiện không thấy ta thì sẽ đến biên cương yêu cầu đại tướng quân phái người đi tìm ta, đến lúc đó muốn trốn cũng đã muộn.”

“Ngươi biết đường đi sao?” Thiếu niên mù đường hỏi.

Cửu quận chúa vung tay nải, cười tự tin: “Đương nhiên là biết rồi, trong đầu đã nhớ kỹ đường tới đây, nếu không thì làm sao chạy thoát được?”

Nói đến đây, nàng sực nhớ ra điều gì đó, mở tay nải ra lục lọi đồ vật, thiếu niên tò mò đi tới xem nàng đang tìm thứ gì.

Cửu quận chúa có chút buồn rầu: “Ta định tìm một ít trang sức bạc đeo lên người để giả làm người Miêu Cương, cho dù họ muốn tìm ta, bọn họ cũng chỉ nói là tìm một người Trung Nguyên, ta giả làm người Miêu Cương không phải sẽ an toàn hơn sao?”

Thiếu niên trầm ngâm, thấy nàng không tìm được món trang sức bạc nào thích hợp, liền tháo hai sợi xích bạc đang quấn trên quần áo, thuận tay tháo luôn chiếc bông tai bạc bên tai phải ra.

“Dùng của ta đi, dù sao trên người ta cũng có nhiều.”

Cửu quận chúa không đeo được những loại trang sức vướng víu đó, thử vài lần đều làm nó bị méo, trước kia nàng chưa từng đeo những loại trang sức và phụ kiện thế này, vì thế bây giờ không biết đeo là chuyện rất bình thường.

Thiếu niên bị động tác vụng về của nàng chọc cười, giơ tay cầm lấy chiếc bông tai tua rua: “Lại đây, ta giúp ngươi mang.”

Cửu quận chúa thật thà đi qua.

Ngón tay thiếu niên vén mái tóc mái qua bên tai nàng, đầu ngón tay ấm áp hòa cùng hơi mát của gió đêm, Cửu quận chúa ngửi được mùi hương cổ thần bí mà rất đặc biệt trên cơ thể hắn liền ngây người.

“Được rồi.” Thiếu niên tháo một chiếc lắc tay bạc: “Đưa tay ra.”

Lỗ tai Cửu quận chúa đỏ lên một chút, ngoan ngoãn đưa tay ra, ngón tay thiếu niên lại không có chạm vào làn da của nàng, lắc tay lành lạnh quấn quanh cổ tay nàng kêu leng keng leng keng.

Nó giống hệt như âm thanh phát ra từ trên quần áo của thiếu niên.

“Thích không?” Thiếu niên hỏi.

Cửu quận chúa gật đầu mạnh: “Thích, đẹp lắm.”

Nàng thấy đẹp, chẳng lẽ hắn đeo luôn thắt lưng bạc cho nàng?

Thiếu niên lười biếng nói: “Nếu ngươi nói nó đẹp, vậy thì cho ngươi.”

“Thật ư?”

Thiếu niên gật đầu chỉ chỉ vào chiếc thắt lưng bạc đeo quanh eo mình: “Người Trung Nguyên rất chú ý đến phép xã giao, ngươi cho ta một phần lễ vật, ta cũng phải đáp lễ cho ngươi.”

Đôi mắt Cửu quận chúa cong cong, sờ sờ vào trang sức trên lỗ tai cùng quần áo, giơ tay lên, lắc mạnh tay dưới ánh trăng trắng lạnh.

Leng keng leng keng.

Đây thực sự là món quà đầu tiên và duy nhất mà nàng nhận được trong hơn mười năm qua kể từ khi mẹ ruột nàng qua đời.

Cửu quận chúa mím môi nở nụ cười.

“Nó thật là đẹp.” Nàng nhìn thiếu niên nói: “Cảm ơn ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play