Từ nhỏ, Cửu quận chúa ăn khổ ải còn nhiều hơn ăn cơm. Sau khi mẹ ruột qua đời, nàng phải tự thân mình mà lo ở, lo ăn, lo mặc.
Khi còn bé, nàng đã học cách ra ngoài làm những việc vặt, cái miệng rất ngọt, làm việc lại lưu loát, vì thế các ông chủ ở bên ngoài đều rất thích tìm nàng.
Khi lớn hơn một chút, nàng bắt đầu chạy khắp nơi, bắt tôm, câu cá bán lấy tiền, thỉnh thoảng nếu may mắn bắt được trộm, nàng còn có thể giao đến quan phủ để đổi lấy chút tiền thưởng.
Thiếu niên sống ở Tây Vực nhiều năm, chưa từng ăn qua các món ăn hoang dã ở Trung Nguyên. Từ nhỏ, Cửu quận chúa đã được mài giũa để trở thành một đại cao thủ nên tất nhiên sẽ thu phục được bao tử của hắn.
Thiếu niên nói: “Ta muốn đi Trung Nguyên.”
Cửu quận chúa lưu luyến cáo biệt hắn: “Tuy rằng ta cũng rất muốn cùng ngươi ăn chơi, nhưng mà ta cũng không muốn trở về Trung Nguyên một chút nào.”
Thiếu niên nghiêng đầu: “Vì sao? Sợ bị bọn họ bắt được ngươi sao?”
Cửu quận chúa thuận tay lấy từ trong túi của mình ra một mớ đồ trang sức bằng bạc rất đẹp đưa cho thiếu niên, nàng nghĩ hắn sẽ thích: “Đúng rồi, ta là người đào hôn, nếu trở lại Trung Nguyên mà bị người ta phát hiện chắc chắn sẽ bị bắt lại trừng trị, đến lúc đó chắc chắn sẽ không chạy thoát được đâu.”
Thiếu niên nhìn sợi dây chuyền bạc và thắt lưng trong bàn tay thon dài của mình.
Trên quần áo của hắn không có nhiều đồ trang sức bằng bạc, bởi vì quá phiền phức nên khi ra ngoài hắn mới cởi hơn một nửa trong số đó ra, chỉ để lại một ít dây chuyền và thắt lưng dễ mang và đẹp mắt.
“Không sao đâu, ta giúp ngươi, ta sẽ không để ngươi bị bắt.”
Thiếu niên cười híp mắt, duỗi tay trái ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cổ trùng* màu da đang động đậy.
*Côn trùng thời cổ đại.
Cửu quận chúa sống hoang dã từ nhỏ đến lớn, leo cây, trèo tường đều không thành vấn đề, có loài sâu nào chưa từng thấy qua? Cổ trùng này chẳng dọa được nàng chút nào, ngược lại nàng còn thấy rất tò mò mà đưa tay ra chọc chọc.
Cổ trùng vẫn không nhúc nhích.
Cửu quận chúa hoảng sợ: “Nó nó nó, nó sẽ không bị ta chọc mà chết chứ?!”
Thiếu niên lắc đầu: “Nó không có chết, chỉ là nó thích ngủ thôi.”
Cửu quận chúa thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cổ trùng này của ngươi làm được cái gì?”
“Con này gọi là Dịch Dung Cổ.” Thiếu niên lười biếng giải thích: “Để nó trên tóc ngươi, nó sẽ từ từ phân hủy. Sau một nén hương, trên mặt ngươi sẽ được bao phủ bởi một màng nước mỏng, người khác nhìn vào sẽ không thấy được khuôn mặt thật của ngươi.”
"Nước?"
“Thoạt nhìn sẽ giống như thịt nước.”
“Thần kỳ vậy sao?” Trong mắt Cửu quận chúa ánh lên những tia háo hức, nóng lòng muốn thử.
Thiếu niên tò mò nhìn nàng: “Ngươi biết chơi đó, người khác chỉ nghe tới Dịch Dung Cổ đều sẽ cảm thấy ghê tởm.”
Ngay cả những người trong tộc cũng bài xích Dịch Dung Cổ lắm, bởi vì bọn họ đều không thích cảm giác bị cổ trùng chiếm cứ cả khuôn mặt, huống chi là những người người bình thường ở Trung Nguyên chưa từng tiếp xúc với chúng.
Cửu quận chúa chớp chớp mắt: “Sao phải ghê tởm? Không phải ngươi nói để cổ trùng trên đầu sẽ phân hủy thành nước sao? Nước là thứ tốt mà, dưỡng nhan từ sáng đến tối, ai mà không thích?”
Thiếu niên không nói gì nữa, thay vào đó lại quay đầu đi, nở nụ cười.
Khi hắn cười, những món trang sức nhỏ bằng bạc treo trên mái tóc và bên hông đều phát ra những âm thanh vang nhỏ và huyền ảo, tựa như tiếng chuông gió khẽ lay động giữa màn đêm.
Cửu quận chúa ngứa tay túm lấy bím tóc nhỏ buông thõng từ tai phải xuống trước ngực của thiếu niên.
Thiếu niên không đẩy tay nàng ra, ngược lại đem Dịch Dung Cổ đặt lên trên tóc nàng, nghịch ngợm vỗ vỗ hai cái lên trán nàng: “Được rồi, chờ một lát nữa là ngươi có thể nhìn thấy mình biến thành bộ dáng thế nào.”
Cửu quận chúa chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, rốt cuộc đã chịu đựng đủ một nén nhang, nàng liền phóng tới bờ sông để soi.
Bên dưới làn nước hiện ra một khuôn mặt có điểm giống nàng nhưng lại không hẳn là mặt nàng, nếu là người không thân thuộc với nàng lắm nhìn thấy gương mặt này cũng sẽ chỉ nghĩ “Giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra”.
“Thật sự quá thần kỳ!” Cửu quận chúa giống như một đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thế giới, nhảy dựng lên ôm lấy cánh tay của thiếu niên: “Ngươi thật là lợi hạ, ngươi quá lợi hại luôn! Ta chưa từng gặp ai lợi hại như ngươi!”
Thiếu niên nói: “Không có gì, cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra ta lợi hại như thế nào rồi.”
Hắn cũng thật tự luyến.
Cửu quận chúa thích sự điềm tĩnh và tự tin của hắn, nên đã đồng ý cùng hắn trở về Trung Nguyên.
“Ta biết ở Trung Nguyên có những nơi rất thú vị, những món ăn ngon, ta sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho ngươi, không thu phí, chỉ cần ngươi đồng ý cho ta xem những con trùng của người.”
“Con này là cổ trùng, ngươi lại gọi nó là con trùng, nó sẽ không vui.”
Cửu quận chúa “hừ” một tiếng: “Cổ trùng? Cổ trùng Miêu Cương? Ngươi từ Miêu Cương tới sao?”
“Bởi vì ta là người Miêu Cương, chờ ta trở về sẽ nói với tộc trưởng, tiểu công chúa Trung Nguyên đưa đi hòa thân có dáng vẻ giống với ngươi thế này này, rồi ngươi sẽ bị bắt lại.”
Cửu quận chúa bị hắn làm cho buồn cười: “Được đó, chờ đến lúc ta bị bắt, ta sẽ nói cho tộc trưởng của các ngươi, là ngươi bắt ta làm hướng dẫn viên du lịch, ta không tự nguyện làm.”
Thiếu niên cũng bị nàng chọc cười, khi nàng quay lưng về phía hắn để tìm thứ gì đó, hắn khẽ đưa ngón tay thu cổ trùng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT