“Ghét anh đến thế ư?” Cánh tay đang vươn ra của Tiêu Thượng Kỳ sững lại, anh lúng túng lặng im một hồi mới nói, “Thôi. Em nghĩ sao cũng được. Hôm nay thực sự không còn sớm nữa, anh đưa em về”.
Tờ mờ sáng, Giang Hoa Hâm đang ngủ ngon lành trên chiếc giường rộng trong khách sạn thì chợt có tiếng chuông cửa reo leng keng liên hồi. Lúc ấy, hắn đang mơ mình ở một phiên tòa. Hắn phản bác khiến luật sư của đối phương há hốc miệng, á khẩu không nói được gì, quá trình toàn thẩm vấn kết thúc nhanh như chớp, đã đến lúc phải tuyên bố. Trong tòa án rộng như thế, tất cả mọi người đều đứng dậy, mà hắn thì đang chờ đợi thắng lợi. Kết quả, quan tòa vừa há miệng, cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi. Chẳng hiểu sao hắn lại ngồi trong trường thi, tiếng chuông thu bài vang lên inh ỏi, mà bài thi của hắn thì đến tên cũng còn chưa kịp viết. Từ nhỏ tới lớn, hắn đều là học sinh ưu tú, chưa từng có kỳ thi nào thê thảm như thế cả. Hắn cuống cuồng, tỉnh giấc, mới phát hiện ra tất cả đều là mơ, chỉ có tiếng chuông đang réo là thật.
“Ai đấy, giết người à?” Hắn bực tức hét lên, cằn nhằn không biết đây là cái thể loại khách sạn năm sao kiểu gì mà lại mặc người khác quấy rầy khách hàng như thế. Nhưng cho dù có cáu kỉnh thế nào thì người phía ngoài vẫn một mực ấn chuông cửa, như thể nếu hắn không ra thì tuyệt đối không ngừng. Hắn trở mình, không thể chịu đựng nổi tiếng kêu ma quỷ như thế nữa, loay hoay bò dậy, hùng hổ đi đến kéo cửa phòng ra.
Cửa phòng chợt bị kéo vào như thế làm Tiêu Thượng Kỳ vốn đang dựa vào cửa mất trọng tâm, lảo đảo hai bước, cho đến khi huých cái thứ nóng hầm hập đứng trước cửa sang một bên mới đứng vững lại được.
Anh nhíu mày thật chặt, xoa huyệt thái dương đang giật giật. Rạng sáng, đưa Hà Tiếu Nhiên về nhà xong, anh lại đi bar. Trên cõi đời này quả thực không có nơi nào phù hợp để giết thời gian bằng bar. Lúc đầu bên trong tiếng nhạc rung trời, cả bọn nhảy múa điên cuồng, sau đó người cứ đi dần đi dần, tiếng nhạc cũng dịu hơn, anh tựa vào salon tự rót tự uống, cho đến khi trời sáng, quầy bar sắp đóng cửa mới loạng choạng đi ra.
Ở thành phố C, sáng sớm tinh mơ thế này, nơi anh có thể đến cũng chỉ có căn nhà của anh và Hà Tiếu Nhiên. Nhưng gần đây anh cũng không thích ở đó. Ở đó quá trống vắng, một người chỉ cần khẽ động thôi cũng nghe thấy tiếng vang. Hơn nữa, anh ở đó cũng thường hay ngơ ngẩn, cảm thấy Hà Tiếu Nhiên vẫn còn đang ở nhà, chỉ là, lúc anh đi tìm thì lại chẳng thể nào tìm thấy.
“Cô bé tối qua, xử lý xong rồi chứ?” Vừa mới mở cửa đã bị xô vào tường, mũi đau điếng. Giang Hoa Hâm vừa xoa mặt vừa khóa cửa phòng, cảm thấy 12 giờ đồng hồ vừa qua mình xui xẻo vô cùng: một cuộc gặp gỡ tuyệt vời bị phá ngang vì công việc; khi về nhà mệt lăn lóc chỉ muốn ngủ một giấc, khó khăn lắm mới mơ được một giấc đẹp thì lại bị đánh thức; dậy thì dậy thôi, nhưng còn đang lơ tơ mơ đã bị đẩy vào tường. Mối thù này hắn vốn có thể báo, nhưng người hại hắn lại là người cho hắn cơm áo, hắn chỉ đành nhịn, cho nên, hắn ác ý nói: “Đừng bảo với tôi là tôi đã tạo cho cậu một cơ hội tốt như thế mà cậu cũng không xử được một cô bé ngây thơ như thế nhá, tôi sẽ khinh bỉ cậu đấy”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play