“Anh biết, có thể anh nói thế này sẽ khiến em bất ngờ, nhưng, Hà Tiếu Nhiên, anh thật sự rất thích em. Em thấy đấy, anh tốt nghiệp đã mấy năm rồi, cũng đã trưởng thành, nếu em cũng không có người trong lòng, vậy chúng ta thử một lần, được không?” Đặng Bân không ăn gì. Anh là người thẳng thắn, lần tỏ tình này, anh đã chuẩn bị lâu lắm rồi. Thực ra, lần đầu nhìn thấy Hà Tiếu Nhiên trong công viên, anh đã có ấn tượng sâu sắc về cô, chẳng ngờ ngay ngày hôm sau họ đã gặp lại. Lúc gặp mặt, anh nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của bản thân. Mặc dù thái độ của Hà Tiếu Nhiên với anh không tích cực, nhưng cô không ghét anh, anh có thể cảm nhận được. Tình yêu, thực ra có rất ít người vừa gặp đã yêu, đại đa số đều là dần dần ở bên rồi nảy sinh tình cảm, mưa dầm thấm lâu. Anh cảm thấy, anh và Hà Tiếu Nhiên chính là như thế.
“Anh thấy chúng ta hợp nhau không?” Hà Tiếu Nhiên thầm thở dài. Rốt cuộc Đặng Bân cũng nói ra, cô biết làm sao đây? Hôm qua còn chưa quyết định được là sẽ từ chối anh, chờ cho đến khi mình quên hẳn Tiêu Thượng Kỳ, hay là đón nhận anh? “Anh xem, chúng ta mới biết nhau hai tháng, anh cũng không hiểu em là người thế nào, trước kia sống ra sao, đương nhiên, em cũng không biết về anh”.
“Trước kia sống ra sao thực ra cũng không quan trọng lắm. Dù sao trước kia là sinh viên, giờ đã đi làm rồi, không thể như lúc trước nữa, chúng ta nghĩ đến tương lai thì hơn”. Đặng Bân cười ôn hòa, thong thả nói: “Nhà anh không ở thành phố C, anh ra ngoài làm việc sớm hơn em, hiểu rõ một người làm việc ở nơi không quen không biết phải chịu khổ cực thế nào. Hai người thì sẽ không như vậy nữa, làm bạn với nhau, chăm sóc lẫn nhau, như thế không tốt sao?”
“Vậy anh chỉ muốn tìm bạn thôi?” Hà Tiếu Nhiên nhìn khay cơm, khẽ nhíu mày. Hôn nhân trong mắt cô hẳn là nên dựa trên cơ sở tình yêu, mà nói đến yêu thương, hẳn phải là tìm người yêu chứ.
“Làm bạn chỉ là một phần, anh đương nhiên không mong chúng ta chỉ là bạn”. Đặng Bân bị hỏi vậy thì hơi sửng sốt, lắp bắp, “Anh chỉ lấy ví dụ, cũng không đúng lắm, ừm… dù sao thì, chúng ta không ghét nhau, lại là đồng hương, có duyên như thế… Anh sao lại càng lúc càng không biết nói sao nhỉ… Căng thẳng quá”, anh gãi đầu, rầu rĩ nói, “Anh không biết nên diễn đạt ý của mình thế nào, ý của anh chính là, anh thích em, nếu em không ghét anh thì hãy để cho anh thích em, được không?”
Thấy anh nói loạn cả lên, Hà Tiếu Nhiên bật cười, rời mắt khỏi khay cơm, lại phát hiện cô đã ăn nhiều như thế rồi mà Đặng Bân vẫn chưa động đũa, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Xem ra anh rất căng thẳng, đang nhìn cô chăm chăm, bàn tay cầm thìa còn hơi run.
Thích một người, sẽ đặt bản thân ở vị trí rất thấp. Cô bỗng nghĩ tới mình. Cô cũng từng như thế, mong mỏi một người có thể đón nhận mình, thích mình, dường như chỉ một câu nói, một động tác của người đó là có thể quyết định chuyện sống chết của cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play