Hà Tiếu Nhiên cũng không về tòa soạn. Cô giam mình trong căn phòng trọ suốt buổi chiều, tâm tư rối bời, lòng đau như cắt. Đầu óc của cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại sau cái tát Tiêu Thượng Kỳ. Không ngờ cô lại tát anh! Nhìn vẻ bề ngoài thì là vì anh xúc phạm cô, nhưng chỉ có một mình cô biết rằng, lúc đó bản thân cô muốn đánh vào trái tim mình. Đã biết là anh không yêu cô, cũng nói rằng không gặp lại nữa, nhưng mà trái tim cô vẫn không nghe bản thân khống chế, vẫn bị anh ảnh hưởng, bị anh hấp dẫn. Cô ghét bản thân mình như vậy.
Nhưng công việc cũng không vì tâm tình cô không tốt mà biến mất. Vừa rồi cô đã nhận được điện thoại của Trương chủ nhiệm, hỏi cô xem chuyện phỏng vấn Tiêu Thượng Kỳ có thuận lợi hay không, lúc nào thì có thể giao bản thảo được.
“Tiểu Hà à, Mộ thị là khách hàng lớn đấy, hiện tại tất cả các đơn vị truyền thông khác trong thành phố đều muốn lôi kéo quan hệ với họ. Chuyện hôm nay Tiêu tổng tiếp nhận phỏng vấn, tôi đã báo lại với trưởng tòa soạn và tổng biên tập rồi. Chúng tôi rất yên tâm với cách hành văn của em, bản thảo viết nhanh lên một chút, còn chuyện lên báo thì không cần lo, em viết được bao nhiêu chúng tôi sẽ đăng lên bấy nhiêu.” Trương chủ nhiệm dặn dò rất lâu mới cúp máy.
Thì ra để cô ở lại là để phỏng vấn. Hà Tiếu Nhiên khóc không ra nước mắt. Bản thảo này cô không thể nào viết ra được. Nhưng tòa soạn sẽ không chấp nhận chuyện cô không viết được, chẳng lẽ chỉ còn nước từ chức ư? Nhưng cô không muốn bản thân lại phải thay đổi quỹ đạo cuộc sống thêm một lần nữa vì Tiêu Thượng Kỳ. Cô phải làm sao đây? Cô cảm thấy mấy ngày này không có chuyện nào không làm cô phiền não cả. Cô ôm lấy đầu, chỉ muốn hét lên thật to.
Tiêu Thượng Kỳ cũng muốn hét lên như vậy. Trên mặt có in dấu tay, anh không tới công ty được, chỉ đành ủ rũ về nhà. Nhưng về đến nhà lại phát hiện không tìm thấy chìa khóa, lại phải gọi cho thư ký cho người tới phá khóa. Chẳng ngờ chờ mãi không thấy thợ phá khóa đâu mà lại thấy Giang Hoa Hâm xuất hiện, nói là nhặt được chìa khóa của anh ở khách sạn nên tốt bụng mang tới cho.
“Sao lại thế này? Ai dám ra tay trên đầu thái tuế vậy hả? Ngay cả Tiêu lục thiếu của chúng ta cũng dám đánh?” Giang Hoa Hâm nói với giọng sửng sốt, nhưng trên mặt lại là biểu tình nén cười.
“Cút!” Tiêu Thượng Kỳ chỉ tặng cho hắn một chữ rồi đẩy mạnh cửa định nhốt hắn ở ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT