Ở trong mộ tiểu khu nơi tư tưởng tiểu tư sản thịnh vượng tập trung vào tầng lớp quý tộc cách không xa khu thương mại CDB của thành phố Thanh Châu.

Chu Nguyên và Hứa Tiểu Ca mở cửa nhà của Dương Tuyết ra, căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, trông khá thời thượng. Từ lối đi vào đã bày rất nhiều đồ thủ công mỹ nghệ, nhưng màu sắc hơi lòe loẹt, kết hợp thêm với những chiếc ghế sofa kiểu ktv trong phòng khách, phong cách lộn xộn khiến người ta có cảm giác như nhà giàu mới nổi, chỉ cần họ cảm thấy đắt tiền, bèn mua về nhà.

Hứa Tiểu Ca tặc lưỡi khi nhìn thấy đồ trang trí trong phòng.

Cậu từng điều tra gia cảnh của Dương Tuyết, gia đình bố mẹ của Dương Tuyết không hề giàu có, dựa vào làm nông và nuôi lợn chỉ có thể miễn cưỡng đủ ăn. Mà học lực của cô ấy chỉ là tốt nghiệp cấp ba rồi đi làm ngay, dù lăn lộn trong quán cà phê được một chức nhỏ, nhưng chút lương đó cũng không thể khiến chất lượng cuộc sống của cô ấy nhảy vọt, hơn nữa khi họ tói, còn nghe ngóng được Dương Tuyết đã mua toàn bộ căn hộ này bằng tiền mặt.

Hơn một triệu, trong một gia đình khá giả, muốn lấy hết một lần cũng phải đắn đo suy nghĩ mới đúng.

Nhưng dường như Dương Tuyết tiêu rất dễ dàng.

Khi mở phòng ngủ thứ hai của cô ấy, họ thấy một phòng để quần áo được thiết kế đặc biệt để treo quần áo và để túi, giày. Hai phần ba không gian chứa dày đặc quần áo, giày dép và túi xách của nhiều nhãn hiệu khác nhau.

Bước vào gian để trong căn phòng, Chu Nguyên nhìn bên trên quần áo, giày dép, túi xách, hầu như đều còn nguyên nhãn hiệu, không phải hàng nhái chất lượng cao, Căn nhà toàn những nhãn hiệu nổi tiếng, khiến cả căn nhà bộc lộ rằng Dương Tuyết... Có nhiều cách khác để kiếm tiền.

“Đội trưởng Chu ... Tôi, tôi gọi về quê của Dương Tuyết, bố mẹ cô ấy không biết cô ấy đã mua nhà ở Thanh Châu.” Hứa Tiểu Ca nhìn chằm chằm vào căn phòng đầy quần áo, kinh ngạc nói: “Dương Tuyết hàng tháng đều gửi tiền về, nhưng bố mẹ cô ấy không biết Dương Tuyết đang làm công việc gì.”

Chu Nguyên gật đầu, rời khỏi phòng để quần áo, đi tới bên cạnh.

Các nguyên tố trong phòng ngủ chính hầu hết là màu hồng, trông giống như một phòng công chúa nhỏ.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm gối trên giường, hai cái, một cái chung bộ cùng chăn bông, cũng màu hồng. Chiếc còn lại được đặt trong góc, trông giống như đồ dự phòng, không phù hợp với phong cách của căn phòng.

Chu Nguyên kiểm tra tủ trang điểm, phát hiện trong ngăn kéo có một cuốn sổ có tấm ảnh chụp Tần Phong, cậu nhíu mày, lấy tấm ảnh chụp ra, mở cuốn sổ phát hiện là một cuốn nhật ký.

“Kinh tởm.” - Ngày 19 tháng 3.

“Lại tới, chịu đựng.” - Ngày 26 tháng 3.

“Muốn rời đi, nhưng không nỡ.” - Ngày 5 tháng 4.

“Hôm nay đi chơi rồi, mình thật sự muốn sống bình yên.” - Ngày 28 tháng 5.

“Bà già đã tìm thấy mình rồi, còn nói muỗn xử lý mình. Nhưng tiếc là cuối cùng bà ta đã bị đánh rồi, hehe.” - Ngày 12 tháng 7.

“Bà già lại đến đe dọa mình nữa rồi, nếu có một ngày mình không còn nữa, chắc chắn là do bà ta.” - Ngày 15 tháng 8.

“Gặp một người, kiểu mình thích.” - Ngày 3 tháng 9.

“Mình có xứng đáng không?” - Ngày 15 tháng 9.

“Muốn tìm cách thoát khỏi bộ mặt ghê tởm đó.” - Ngày 20 tháng 9.

...

Cuốn nhật ký viết theo kiểu chỉ gồm ngày tháng và một câu đơn giản tóm tắt.

Hứa Tiểu Ca tuy có vẻ bối rố,i nhưng cũng nhìn ra được một số thông tin, Dương Tuyết gặp phải chuyện khiến cô ấy buồn nôn nhưng phải tiếp tục chịu đựng, hay nói cách khác, là người.

Đồng thời, cô ấy rất có thể bị “người” đó, mà bị một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình tìm tới tận cửa đánh, kết hợp thêm thông tin ơ trên, có lẽ là cô ấy là tiểu tam, bị vợ tìm tới tận cửa.

Tuy nhiên, từ những thông tin sau đó, Hứa Tiểu Ca cho rằng có lẽ cô ấy đã thích người khác, nên mong muốn mau chóng thoát khỏi tình trạng khó khăn này.

Cậu nhìn Chu Nguyên nói: “Đội trưởng Chu, Dương, Dương Tuyết chẳng lẽ làm người tình của người khác sao?”

“Ừm, từ thông tin xem ra là như thế.” Chu Nguyên gật gật đầu, tiếp tục xem nhật ký.

Sau ngày 20 tháng 9, nhật ký bắt đầu viết thường xuyên hơn, cơ bản là cứ sau một hoặc hai ngày viết một lần, hầu hết thông tin đều tiết lộ rằng cô ấy đang trong “thời kỳ yêu đương” ngọt ngào, nhưng càng yêu, các con chữ càng bộc lộ ra, cô ấy rất ghét bỏ tình hình trước mắt.

Đó là một kiểu cảm giác mâu thuẫn.

Làm tình nhân, cho cô ấy đủ tiền và quyền tự do lựa chọn đối tượng. Nhưng chính vì trở thành tình nhân, cô ấy đã đánh mất cơ hội tiếp xúc một cách quang minh chính đại với người mình thích, từ đó trong lòng thấy vừa sợ hãi vừa bất mãn.

Theo lời của Tần Phong, Dương Tuyết chưa bao giờ nói với anh về bản thân, kể cả công việc.

Thỉnh thoảng anh chủ động ngỏ ý muốn đến nhà cô ấy chơi, Dương Tuyết giống như gặp phải kẻ thù, sợ hãi từ chối, lúc nào cũng kiếm cớ để Tần Phong chuyển đề tài sang chuyện khác...Một thời gian sau, các nút thắt trong lòng ngày càng lớn, cuối cùng sau khi anh đưa cô ấy tới bệnh viện, vì cô ấy bị đau bụng, kiểm tra phát hiện có cô ấy có thai, mới hiểu là mình bị cắm một rổ sừng trên đầu.

Đây là một loại tâm lý “né tránh”, cô ấy muốn xóa bỏ một điều gì đó từ tận sâu trong hâm tâm, vì vậy ừ đầu tới cuối không muốn nói cho người khác biết. nếu như suy đoán là đúng, trong lòng Dương Tuyết coi chuyện quen biết Tần Phong như một “điểm xuất phát mới”, vì vậy cô ấy không bao giờ muốn nói cho Tần Phong biết về quá khứ của mình, trong tiềm thức cô ấy, muốn tìm một cơ hội, làm lại cuộc đời.

Giống như con người khi cất tiếng khóc chào đời, Dương Tuyết hy vọng cô ấy sẽ đối xử với Tần Phong bằng một diện mạo mới, công việc, địa chỉ, bạn bè ... Nếu có thể, Chu Nguyên nghĩ rằng cô ấy rất muốn thay đổi hết.

Đáng tiếc, cô ấy ạm thời không thể thoát khỏi, người mà cô ấy ghét.

Tiếp tục nhìn vào cuốn nhật ký, vốn nghĩ rừng không có manh mối mới nào khác, nhưng trong hai trang gần cuối cuốn nhật ký, tự dưng xuất hiẹn một câu, cô ấy nói:

“Người chị em giới thiệu tôi vào làm việc hồi đó, không liên lạc được nữa. Sợ mộ này mình cũng sẽ như thế ...” Ngày 3 tháng 1.

“Hôm nay, một người lạ đã thêm số của mình, tự dưng nói với mình, mình sẽ chết vì những chuyện mình đã làm, mình hỏi cô ấy là ai, cô ấy hỏi không trả lời. Nhưng mình đã làm gì chứ, bệnh hoạn! Thế giới sao mà nhiều người bị bệnh thần kinh thế, mình sợ ... “-Ngày 19 tháng 1.

Sau khi ghi lại sự việc này, cuốn nhật ký của Dương Tuyết như bị bo không, không còn được sờ vào nữa.

Tuy nhiên, Chu Nguyên thấy rằng có lẽ còn trang khác ở phía sau, vì cuốn sổ có dấu hiệu bị xé rách.

Nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng trong chốc lát, Chu Nguyên đột nhiên nhìn trang phía trước, gần như dán mắt vào tờ giấy, khiến Hứa Tiểu Ca đang đứng bên cạnh chờ chỉ thị giật mình, định hỏi Chu Nguyên xảy ra chuyện gì vậy, thì đã nghe thấy cậu nói:

“Đem cuốn sách này về, để anh em trong bộ phận kỹ thuật khôi phục lại những gì đã viết ở trang cuối cùng.”

“Ừm?” Hứa Tiểu Ca sững sờ một hồi, lần theo trang giấy trắng mà Chu Nguyên chỉ vào, dưới ánh nắng có thể nhìn thấy trên trang giấy này có chỗ lồi chỗ lõm. Cậu ngay lập tức nhận ra, có một số người viết rất mạnh, cho nên cách một hai trang đều có dấu vết “sao chép”. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Hứa Tiểu Ca lập tức cất cuốn sách đi.

Sau khi đi một vòng quanh nhà Dương Tuyết, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào khác, sau khi đối chiếu thông tin từ phá đám người Thẩm Duệ, biết được “bà già” trong cuốn sổ nhật ký chíh là bà Lâm ở chỗ họ, chuẩn bị đi về tiếp.

Thành phố Thanh Châu là một khu giàu có được bao quanh bởi núi và sông.

Lúc một giờ ba mươi phút chiều, do quán cà phê gần tiểu khu hơn, nên Thẩm Duệ và Ngụy Nhung đến trước.

Sau khi cho xe vào bãi đậu xe, Thẩm Duệ lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Chu Nguyên: “Đói bụng không?”

“… Không đói.” Tin nhắn nhanh chóng được trả lời.

Khóe miệng Thẩm Duệ không khỏi nhếch lên, Ngụy Nhung đang ngồi bên cạnh cũng không khỏi rùng mình.

Coi như là đã hiểu ra quy luật, Ngụy Nhung phát hiện chỉ cần nhìn thấy khóe miệng lão đại nở nụ cười nhếch mép như đã ăn được Bán Bộ Điên, hẳn là đang nói chuyện yêu đương với đội trưởng Chu.

Thấy Ngụy Nhung đang nhìn mình với vẻ ghét bỏ, Thẩm Duệ nhướng mày quay điện thoại sang một bên, ngăn ánh mắt Ngụy Nhung chạm vào sự ngọt ngào của mình, rồi anh mới cười toe toét nói:

“Anh đói rồi, luc nãy uống một cốc cà phê đen trong quán cà phê, bây giờ anh đói lắm, bụng nóng như lửa đốt.”

Mới gửi đi một lát, liền có một tin nhắn khác được giử tới đến, Thẩm Duệ lập tức mở tin nhắn ra đọc, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Chu Nguyên nói: “Anh là trẻ con à? Tự đi tìm em xun quanh có quán ăn nào không, ăn ít gì đi.”

Thẩm Duệ nhướng mày đáp: “Được rồi, chỉ thích em quan tâm đến anh.”

“...” Tin nhắn lại kêu lên, toàn bộ màn hình tràn ngập đáu chấm, biểu thị bất lực của Chu Nguyên.

Nhìn vẻ mặt cười tươi như hoa của lão đại, Nguỵ Nhung ớn lạnh, nói với vẻ ghét bỏ:

“Lão đại, rông anh cười như gió xuân dập dờn, khiến em thấy khiếp sợ!”

Thẩm Duệ liếc nhìn cô ấy, chầm chậm nói: “Người độc thân nhìn thấy gì cũng khiếp sợ.”

“?” Ngụy Nhung trừng mắt:” Lão đại, có thể không công kích cá nhân không?”

Thẩm Duệ phớt lờ cô ấy, tiếp tục tập trung vào việc quấy rối Chu Nguyên bằng tin nhắn.

Dù chỉ có mười lăm phút, Ngụy Nhung cảm thấy mình đã đi qua nửa thế kỷ, từ nụ cười lẳng lơ của lão đại, gió xuân trong lòng cô ấy vậy mà lại bị đánh thức, hận không thể lập tức đi tìm đối tượng, học theo lão đại sống cuộc sống “cười ngốc nghếch” này.

Cuối cùng, khi đám người Hứa Tiểu Ca, Ngụy Nhung lập tức nhảy ra khỏi xe, kéo mọt sách sang một bên, khẽ hỏi:

“Mọt sách, trên đường tới đây, điện thoại di động của đội trưởng Chu có liên tục đổ chuông không?”

Hứa Tiểu Ca gật gật đầu: “Chị Ngụy Nhung, sao chị biết?”

Có thể không biết? Lão đại viết hết tâm tình lên mặt kia kìa đã.

Nhưng ở bên kia, nhìn thấy Chu Nguyên đi tới, Thẩm Duệ lập tức xuống xe, không còn bộ dạng không nghiêm úc như ở trên xe, lập tức tiến vào trạng thái nghiêm túc làm việc. Nhưng mà sau khi Chu Nguyên nhìn anh chằm chằm một chút, hỏi thì thầm: “Bụng vẫn không thoải mái sao?”

“Ừm? Ồ, không sao, khoe rồi!” Nhận thấy Chu Nguyên đang quan tâm đến mình, Thẩm Duệ không khỏi nở nụ cười, anh nói: “Sau khi đối chiếu thôg tin, anh cho rằng đôi vợ chồng già đó có vấn đề, A Nguyên em thấy như nào?”

“Nói chuyện với đôi vợ chồng đó trước.” Chu Nguyên nói.

Một nhóm bốn người, đi đến trước một biệt thự theo địa chỉ mà quản lý quán cà phê Từ Lệ Hoa cung cấp.

Căn biệt thự rất rộng, thiết kế theo kiểu nhà vườn phương Tây, sân trước trồng nhiều hoa và cây cỏ, nhưng vì bị gió đông thỏi tới mà trông hơi tiêu điều. Sau khi Hứa Tiểu Ca bấm chuông cửa một lúc lâu, một người đàn ông trung niên từ trong sân bước ra, nghi ngờ mở cửa hỏi:

“Mọi người là?”

Hứa Tiểu Ca ngay lập tức bước tới lịch sự nói: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát hình sự của cục thành phố Thanh Châu. Chúng tôi đến đây để tìm ông Lâm và bà Lâm một chuyện, không biết họ có ở nhà không?”

Nghe nói người tới là cảnh sát, người đàn ông trung niên hơi kinh ngạc nheo mắt lại, một lúc sau mới khẽ nói:

“Xin lỗi cảnh sát, rất tiếc à bà và ông nhà tôi đã qua đời rồi.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play