Một nhóm bốn người ngồi trong biệt thự nhà họ Lâm, sau khi người đàn ông trung niên mở cửa cho họ lúc trước mời họ vào, ông ta bèn lên lầu gọi chủ nhân hiện tại của biệt thự.
Chưa đầy nửa năm kể từ thời điểm được ghi trong nhật ký của Dương Tuyết, vợ chồng nhà họ Lâm đột ngột qua đời, khiến đám người Thẩm Duệ có chút kinh ngạc.
Bốn người nhìn nhau, tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, một người đàn ông đi xuống từ tầng trên.
Người đàn ông chắc khoảng ba mươi tuổi, mặc áo len, mặc quần ôndg rộng, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng và bộ tóc chải chuốt tỉ mỉ, nhìn qua một vòng, trông như tinh anh trong giới doanh nhân.
Người đàn ông trung niên mở cửa cho họ nói rằng, biệt thự hiện thuộc sở hữu của ông Tiểu Lâm.
Anh ta là con trai của nhà họ Lâm, Lâm Như Huy.
Lâm thị sở hữu một nhà máy rượu ở Pháp, trước đây do ông Lâm điều hành, nhưng ông Lâm đã giao quyền cho Lâm Như Huy cách đây năm năm. Bản đồ kinh doanh nằm trong tay Lâm Như Huy, mở rộng từ một nhà máy rượu lên hai nhà máy rượu, mô hình kinh doanh cũng như phạm vi trở nên lớn hơn.
Cũng có rất nhiều thương nhân rượu có tiếng ở Trung Quốc ,uốn hợp tác với nhà họ Lâm, là phú nhị đại danh xứng với thực.
Nhìn thấy Lâm Như Huy đến gần, Thẩm Duệ và Chu Nguyên đứng lên trước, lễ phép gật đầu với anh ta.
“Là cảnh sát đúng? Xin chào.” Lâm Như Huy giơ tay ra bắt tay Chu Nguyên và những người khác, sau khi ngồi xuống đối diện với họ, anh ta ra hiệu cho quản gia pha trà, rồi hỏi: “Nghe quản gia nói, mọi người tới đây để tìm bố mẹ tôi, rất tiếc là bố mẹ tôi đã qua đời nửa năm trước, không biết cảnh sát tìm họ là vì chuyện gì?”
Giọng nói không quá to không nhỏ, nhưng lại tràn đầy tự tin và lực không chế, đại khái là do thói quen trò chuyện của những người trong giới kinh doanh.
Thẩm Duệ nói: “Xin lỗi vì đã đến thăm đột ngột, tôi có thể mạo hỏi một chút anh Lâm bố mẹ anh vì sao qua đời không?”
“Ngã, bệnh đau tim phát tác.” Lâm Như Huy cụp mắt xuống, thở dài nói: “Bốtôi uống rượu say, ngã xuống cầu thang trong lúc hồ đồ, mẹ tôi sợ máu, chạy qua thì thấy liền sợ quá bệnh tim phát tác, không cứu được nên mất rồi.”
Một người ngã, một người bệnh đau tim phát tác?
Bất hạnh không bao giờ đến một cách đơn lẻ, hay chỉ là do quá trùng hợp?
“Anh Lâm, thành thật mà nói, vốn dĩ chúng tôi đến đây để hỏi về chuyện ngoại tình của bố anh ...”
Thấy Lâm Như Huy à một người thông minh, Thẩm Duệ không có ý định làm mất thời gian của nhau bằng cách nói quanh co, anh định nói thẳng vào vấn đề.
Nhưng chưa kịp nói xong, Lâm Như Huy đột nhiên cắt ngang lời anh.
Sắc mặt Lâm Như Huy tối sầm: “Thực xin lỗi, bố tôi không thể có nhân tình.”
“Bố mẹ anh thường đến quán cà phê để tìm một cô gái tên là Dương Tuyết. Chúng tôi đã tìm thấy một cuốn nhật ký từ nhà cô gái đó viết về mối quan hệ với bố anh, chúng tôi ...” bị Lâm Như Huy ngắt lời không ngăn được Thẩm Duệ đặt câu hỏi, ngược lại đánh liều nói hết ra.
Nhưng Lâm Như Huy vẫn kiên quyết, anh ta không chịu thừa nhận rằng bố mình có nhân tình. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Anh ta dựa vào lưng sô pha, hai mắt đầy sương, vẻ mặt có chút không vừa lòng, cũng không muốn giả vờ, quang minh chính đại bày vẻ mặt ra, nói từng câu một: “Mặc kệ Dương Tuyết, Chu Tuyết hay cái gì Tuyết, bố tôi không liên quan gì đến bọn họ.”
Sau một lúc dừng lại, anh ta nói một cách chắc chắn: “Bố tôi cả đời này chỉ có một người phụ nữ duy nhất là mẹ tôi, đến lúc chết cũng thế cả.”
Câu cuối cùng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, khiến đám người Thẩm Duệ không khỏi nhíu mày.
Sau một lúc im lặng, Thẩm Duệ cảm thấy không nói chuyện được nữa, quay đầu nhìn Chu Nguyên, muốn nghe ý kiến của cậu.
Nhưng Chu Nguyên vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, không hề phản ứng.
Bầu không khí rơi vào trạng thái khó xử, đúng lúc Thẩm Duệ vắt óc suy nghĩ cách phá vỡ thế bế tắc hiện tại, thì điện thoại di động của Lâm Như Huy vang lên, anh ta liếc mắt nhìn người liên lạc, trả lời điện thoại trước mặt họ: “ Chờ tôi, đến ngay. “
Cúp điện thoại, anh ta nhướng mày nhìn đám người Thẩm Duệ, Lâm Như Huy bày vẻ không vừa lòng ra, như lời lúc nãy đã chạm phải vảy ngược của anh ta, đến mức không bằng lòng giả vờ nữa, anh ta nói: “Cảnh sát, lát nữa tôi phải mở cuộc họp, không biết các anh còn có việc gì phải làm không? Nếu còn hỏi về bố tôi, tôi xin lỗi, tôi dành phần lớn thời gian ở nước ngoài để giải quyết công việc kinh doanh, chuyện linh tinh ở trong nước, căn bản không có thời gian để nghe. Xin lỗi, đối với mấy lời đồn thổi, tôi không biết... “
Chu Nguyên cất điện thoại, đột nhiên đứng dậy, gật đầu với Lâm Như Huy còn chưa nói hết một câu, nói với Thẩm Duệ: “Trở lại cục, khoảng cách lúc nãy giúp tôi phát hiện, rằng Dương Tuyết viết một bức thư cho bố anh Lâm, chúng ta quay về xem bên trong nói gì.
Khi dứt lời, Chu Nguyên dẫn đầu bước ra khỏi cửa.
Hứa Tiểu Ca và Ngụy Nhung không tìm thấy cơ hội nói chuyện, đồng thời nhìn Thẩm Duệ, nhưng thấy Thẩm Duệ cũng đang bối rối, rõ ràng là trong lòng anh cũng đang tự hỏi, Dương Tuyết viết thư cho bố Lâm Như Huy khi nào?
Rồi được gửi tới cục lúc nào?
Vẻ mặt Thẩm Duệ cũng nghi hoặc, cũng đứng dậy đi ra ngoài cùng Chu Nguyên.
Nhưng mà vì Lâm Như Huy đuổi khách vì lời nói của Chu Nguyên, không thể ngồi yên mà đứng dậy muốn xông ra ngoài hỏi xem là thư gì, cuối cùng lí chí vẫn chiến thắng bồng bột, yên lặng nhìn bóng lưng đám người Chu Nguyên rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Ngụy Nhung rốt cuộc không nhịn được nữa hỏi Chu Nguyên: “Đội trưởng Chu, Dương Tuyết có viết thư cho cha của Lâm Như Huy à?”
“… Tôi bịa ra.” Chu Nguyên nhẹ giọng nói: “Mọi người không thấy Lâm Như Huy muốn đuổi khách sao?
“Ồ, tôi còn tưởng rằng có phát hiện gì lớn.” Ngụy Nhung thở dài tiếc nuối nói.
Chu Nguyên liếc nhìn cô ấy, nói: “Tuy rằng bịa đặt, nhưng tôi không phủ nhận lần này tới không có phát hiện lớn nào khác.”
Ngụy Nhung trợn to hai mắt: “Là gì?”
“Lâm Như Huy biết Dương Tuyết. Khi nghe thấy cái tên Dương Tuyết, bắp thịt nơi khóe mắt bất giác co giật. Đồng thời, cơ thể anh ta bắt đầu ngả về phía sau, đây là phản ứng muốn cách xa cơ thể chúng ta.”
Chu Nguyên nhẹ nhàng nói: “Ngoài ra, mặc dù Dương Tuyết không viết thư, nhưng nội dung nhật ký của cô ấy, có một nhóm.”
“Nhóm?” Ngụy Nhung nghi ngờ hỏi.
Chu Nguyên gật đầu, nói: “Đúng, là một nhóm nói chuyện dùng để liên lạc, Dương Tuyết là thành viên.”
“Sau đó?”
Chu Nguyên im lặng một lúc: “Nếu tôi không nhầm, nạn nhân trong bồn hoa trong nhà máy bỏ hoang, đều là người của nhóm trò chuyện.”
App TYT & Ý Hiên Các team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT