Nằm ở trung tâm của Thanh Châu, trong một quán cà phê nho nhã ở một khu vực phồn hoa.
Người phục vụ treo một tấm biển “nghỉ ngơi” bên ngoài quán cà phê, rồi mới quay vào trong quán, ngồi trước hai người đàn ông đã chờ sẵn.
Thẩm Duệ nhìn môi trường của quán cà phê, quán cà phê này ở khu sầm uất, khắp nơi đều có phong cách tiểu tư sản.
Lúc khoảng giữa trưa, có ba người phục vụ làm việc trong quán cà phê, người phụ nữ mặc đồng phục công sở, đang ngồi trước mặt Thẩm Duệ, chính là quản lý của quán cà phê, tức là điện trưởng trên danh dự Từ Lệ Hoa.
Một phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi.
“Cảnh sát, cửa hàng chúng tôi phạm phải tội gì sao?” Từ Lệ Hoa dựa lưng vào ghế, kinh ngạc nhìn Thẩm Duệ.
Ngụy Nhung đi cùng Thẩm Duệ liền đưa bức ảnh của Dương Tuyết ra, hỏi: “Cô Từ, cho hỏi người trong ảnh có phải là nhân viên của cửa hàng cô không?”
Khoảnh khắc giơ bức ảnh, Từ Lệ Hoa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ: “Là nhân viên của cửa hàng chúng tôi, Dương Tuyết phạm phải tội gì?”
“Cô ấy chết rồi.” Thẩm Duệ nhẹ nhàng nói, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Từ Lệ Hoa trong suốt cuộc nói chuyện.
Khi Từ Lệ Hoa nghe được tin đó, vẻ bình tĩnh vốn lăn lộn sau nhiều năm mới thành, giống như một con sông sâu tĩnh lặng, bị một viên đá làm cho dao động thành nhiều. Cô ấy tròn xoe mắt khó tin, dường như không tin lời hai người đột ngột bước vào cầm theo giấy tờ nói rằng là cảnh sát, cô ấy vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm gọ,i nhưng đầu dây trong trạng thái tắt máy, khiến Từ Lệ Hoa không thể không tin rằng Dương Tuyết thực sự như họ nói, đã có chuyện rồi.
Từ Lệ Hoa hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một chút, thấp giọng hỏi: “Chết như thế nào?”
Động tác hạ thấp giọng nói, dù trong cửa hàng chỉ có nhân viên, không có khách hàng, Thẩm Duệ hiểu được Từ Lệ Hoa không muốn để cho người khác biết chuyện này, anh chớp mắt, không trực tiếp trả lời nguyên nhân cái chết của Dương Tuyết.
Anh nói: “Cô Từ, hôm nay Dương Tuyết không đến làm việc, cô cũng không nghi ngờ cô ấy đã xảy ra chuyện gì mà gọi điện thoại cho cô ấy?”
“Hôm nay là ngày nghỉ của Dương Tuyết. Nhân viên trong cửa hàng của chúng tôi đều làm theo ca, mỗi tháng nghỉ bốn ngày, chia làm hai lần nghỉ.” Cô Từ đứng dậy, đi tới quầy lễ tân yêu cầu nhân viên đang trực đưa cho lịch làm việc và lịch nghỉ của nhân viên, rồi ngồi lại xuống trước mặt đám người Thẩm Duệ: “Cảnh sát, hai người có thể xem thử, theo lý thì sau khi nghỉ làm hai ngày trước chính là ngày nghỉ chính thức, theo bình thường, cô ấy sẽ trở lại làm việc vào ngày mai.”
Thẩm Duệ nhìn lịch trực, sự thật đúng như lời Từ Lệ Hoa nói.
Trong cuộc trò chuyện của họ, Ngụy Nhung dùng máy ảnh chụp lịch trực ban, để thuận tiện sắp xếp manh mối khi về cục.
“Cô Từ, cô có thể nói chuyện về Dương Tuyết được không?” Thẩm Duệ nói: “Ví dụ như lúc nào thì cô đến đây làm việc, tính cách chẳng hạn.”
Là quản lý của quán cà phê, Từ Lệ Hoa tất nhiên hiểu rằng một số chuyện có thể nói, có một số chuyện không nên nói. Dù sao thì mở cửa làm ăn, nhân viên trong cửa hàng của cô ấy xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ bị liên lụy, để tránh phiền phức, cô ấy chỉ lịch sự nói:
“Dương Tuyết bắt đầu làm việc ở đây cách đây hai năm, hiện là trưởng nhóm của cửa hàng chúng tôi. Cô ấy có tính cách sôi nổi, miệng ngọt, khách hàng rất thích cô ấy.” Từ Lệ Hoa nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi có nhiều khách hàng cũ ở đây, đều rất thích Dương Tuyết. “
Trong khi Từ Lệ Hoa đang nói, Nguỵ Nhung đang ghi chép lại lời khai.
Đột nhiên nghe thấy điện thoại rung, Nguỵ Nhung vội vàng cầm điện thoại lên xem xét, phát hiện là tin nhắn của lão đại gửi cho cô ấy, cô ấy quay đầu nhìn anh, phát hiện anh khẽ gật đầu với cô ấy, cô ấy lập tức đứng lên, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi có việc gấp, cần đi vệ sinh.”
Từ Lệ Hoa híp mắt nhìn Ngụy Nhung rời đi, tiếp tục nói với Thẩm Duệ: “Cảnh sát, anh đã hỏi nhiều câu như vậy, nhưng anh vẫn chưa nói cho tôi biết nhân viên trong cửa hàng của tôi đã chết như thế nào, anh phải cho tôi một lý do chứ.”
Thẩm Duệ gật đầu, lấy ra những bức ảnh liên quan đến hiện trường tử vong của Dương Tuyết và hiện trạng tử vong ta từ trong chiếc cặp của mình, đặt chúng trước mặt Từ Lệ Hoa.
Anh không nói gì, lặng lẽ quan sát biểu hiện của cô ấy.
Quả nhiên, khi nhìn thấy bức ảnh Dương Tuyết trần truồng nằm dưới kênh đào, Từ Lệ Hoa đã sửng sốt, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Duệ với vẻ mặt kinh ngạc, giọng điệu không khỏi thốt lên: “Chuyện gì vậy? Làm sao có thể như thế?”
Lúc đầu cô ấy chỉ nghĩ rằng Dương Tuyết bị tai nạn xe cộ hay xảy ra tai nạn khác, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố này.
“Như cô thấy, cô ấy đã bị sát hại.” Thẩm Duệ nhẹ giọng nói.
Anh lấy ra một bức ảnh chụp cận cảnh “trống tam canh” từ một chồng ảnh, cho Từ Lệ Hoa xem: “Cô Từ, cô đã nhìn thấy chiếc vòng này chưa?”
Nhìn theo hướng anh chỉ, Từ Lệ Hoa nhìn thấy một chiếc vòng tay không hề bắt mắt, giống như vòng tay làm theo kiểu truyền thống, lắc đầu, có chút ghét bỏ nói: “Chưa từng thấy qua, loại vòng tay này hẳn là một quầy hàng trên đường, tôi không bao giờ đeo loại như vậy.”
Nói rồi, Từ Lệ Hoa lắc lắc chiếc dây chuyền trên tay, nói: “Tôi chỉ đeo dây chuyền của các thương hiệu như LV hay Gucci, dù gì thì tôi cũng quản lý một quán cà phê, nếu keo kiệt không có thể đứng trước mọi người, khách hàng sẽ nghĩ rằng quán cà phê không đủ cao cấp.”
Thẩm Duệ không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô Từ, cô đã thấy Dương Tuyết từng đeo chưa?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
“Dương Tuyết?” Từ Lệ Hoa nhìn chằm chằm chiếc vòng tay trong bức ảnh, kiên định nói: “Cô ấy, còn lâu mới để mắt tới thứ này.”
Một nhận xét đơn giản, xen lẫn sự mỉa mai: “Cô ấy đeo thứ tốt hơn tôi.”
Trong lời nói lộ ra vẻ bất mãn với Dương Tuyết, tranh thủ lúc này, không thèm coi trọng người đã mất, còn châm chọc như không có gì.
Một nhân viên ăn mặc đẹp hơn quản lý cửa hàng?
Thẩm Duệ nghe thấy điều gì đó trong lời nói của Từ Lệ Hoa. Lúc trước anh luôn cảm thấy cuộc trò chuyện này có gì không ổn, cuối cùng anh cũng phát hiện ra chỗ không ổn đó từ đâu. Từ lúc Từ Lệ Hoa nghe về cái chết của Dương Tuyết cho đến khi Từ Lệ Hoa nói về chiếc vòng, trừ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không có vẻ buồn bã, thậm chí còn nói về độ cao quý của cái vòng, còn âm thầm châm chọc một hồi.
Là quản lý quán cà phê, dù không yêu quý nhân viên của mình , sau khi tiếp xúc một thời gian dài nên có “tình bạn trong công việc” mới đúng, càng huống hồ, nhưng Từ Lệ Hoa thì không. Đối xử với nhân viên vì bất mãn, Thẩm Duệ cho rằng theo tính cách của Từ Lệ Hoa, nhất định sẽ sa thải cô ấy.
Nhưng trên thực tế, không hề.
Nắm bắt điểm này, Thẩm Duệ tiếp tục hỏi sâu: “Cô Từ, quan hệ của cô và Dương Tuyết thế nào?”
“Quan hệ của tôi với Dương Tuyết bình thường, chỉ là đồng nghiệp.”
Ngụy Nhung lấy cớ đi vệ sinh đi vào phòng bếp ở phía sau, tóm một cô gái phục vụ trong quán cà phê hỏi chuyển.
Cô gái mới ngoài đôi mươi, trông còn trẻ trung tươi sáng, nhưng khi nói về Dương Tuyết thì ánh mắt đầy sốt ruột, cô ấy nói:
“Mọi người trong quán cà phê của chúng tôi đều không ưa gì Dương Tuyết. Không, hay đúng hơn, Dương Tuyết không ưa gì chúng tôi cho lắm mới đúng.”
Cô gái không biết Dương Tuyết xảy ra chuyện gì, cô ấy chỉ nghĩ cô ấy phạm tội, lúc này cũng không hề kiêng kỵ gì, chỉ trút bỏ mọi bất mãn và sự bất công trong quá khứ ra, rồi nói: “ Cô ta là bình hoa giao tiếp ở trong cửa hàng cà phê của chúng tôi, dỗ dành khách hàng cười tươi như hoa, thường nói với họ, doanh thu trong cửa hàng tốt như vậy là do cô ta, quản lý cửa hàng của chúng tôi cũng rất khó chịu với cô ta.”
“Quản lý cửa hàng cũng không đối xử tốt với cô ấy?” Ngụy Nhung nhướng mày: “Vậy tại sao cô ấy không dứt khoát sa thải Dương Tuyết?”
Quán cà phê chú trọng đến hình thức và lượng khách, khách hàng cũ đương nhiên rất quan trọng, nhưng nếu lượng khách đủ lớn, khách mới cũng có thể duy trì hoạt động kinh doanh của cửa hàng. Không phải là phong cách thanh lâu thời cổ đại, cần phải có một thương hiệu trấn giữ, thu hút khách hàng.
Cô gái nhỏ dường như lo lắng bị Từ Lệ Hoa nghe thấy, nhìn quanh không thấy ai, liền hạ giọng nói: “Quản lý cửa hàng không có quyền đuổi việc cô ta.”
“?” Ngụy Nhung ngẩn ra: “Cửa hàng này không phải do Từ Lệ Hoa mở sao?
Cô gái nhỏ lắc đầu: “Quản lý cửa hàng là nhân viên như chúng tôi, còn chủ quán cà phê là người khác. Chẳng qua tôi cũng chưa gặp bao giờ. Tôi nghe quản lý cửa hàng nói rằng, chủ cửa hàng rất thích Dương Tuyết, vì thế dù nói xấu Dương Tuyết nhiều lần, bà chủ cũng không sa thải cô ta.”
“Nói xấu?” Ngụy Nhung nắm bắt trọng điểm, vội vàng hỏi: “Em gái, lời này có ý gì?
Có lẽ Dương Tuyết thật sự gây ra bất mãn trong lòng người khác, cô gái cũng không định tránh né, có gì bèn nói thẳng ra: “Còn có thể có ý gì, cô ta không có quan hệ rõ ràng với khách hàng, may cho cô ta, chỉ cần người ta có tiền, già thế nào cũng dùng được.”
Ngụy Nhung cau mày, hiểu được đại khái lời đó có ý gì.
Cô gái cũng nhân cơ hội đi tới, hỏi với vẻ cười trên nỗi đau người khác: “Chị cảnh sát, Dương Tuyết đã làm gì vậy?”
Sau một lúc im lặng, Ngụy Nhung nói: “Chết rồi.”
Lời nói có hơi vội, cô gái lúc đầu nghe không rõ, nhưng sau khi Ngụy Nhung nhắc lại lần nữa, cô ấy mới nhận ra, lập tức sững sờ tại chỗ, nhìn Ngụy Nhung không biết như nào, nói lắp bắp: “Tôi…Tôi không biết cô ta chết rồi, lúc đầu tôi còn tưởng cô ts bị vợ thật của người khác đuổi đánh... “
Ngụy Nhung gật đầu, không tiếp tục thăm dò chủ đề này.
Khi một người còn sống, hành vi sẽ bị phóng đại và phỉ báng bởi mục đích xấu. Nhưng khi họ qua đời, ai cũng bắt đầu thấy người đó đáng thương và tiếc nuối. Lúc sống Dương Tuyết có lẽ không được yêu quý, nhưng sau khi mất, ai ai đều giữ kín miệng không dám nói một cách dễ dàng, giữ kín như bưng.
Tuy nhiên, cô ấy cảm thấy câu nói vừa rồi của cô gái nhỏ có gì đó không ổn, bèn hỏi: “Cô vừa nói cô ấy bị vợ người khác đuổi đánh? Trước đây từng xảy ra? Xảy ra bao nhiêu lần rồi”
“Không không không, không có.” Sau khi biết Dương Tuyết đã chết, lời nói của cô gái thay đổi, nói chuyện cũng trở nên cẩn thận dè dặt hơn, ngập ngừng nói: “Chỉ một lần, chỉ một lần.”
Dương Tuyết có một khách hàng cũ, quen từ lúc Dương Tuyết mới bắt đầu làm việc trong quán cà phê. Khách hàng cũ là một cặp vợ chồng trạc tuổi năm mươi, hai vợ chồng thường đến quán cà phê uống cà phê, nên cả hai đều quen biết Dương Tuyết.
Hai vợ chồng rất giàu có, Dương Tuyết lại ăn nói khéo léo, khiến hai vợ chồng rất thích, cò lòng muốn nhận cô ấy làm con gái nuôi của mình. Khi đó, mọi người trong cửa hàng đều cảm thấy, Dương Tuyết đang gỗ mốc mà trèo mâm son.
Không ngờ một khoảng thời gian sau, bà cụ chạy vào cửa hàng, cãi nhau với Dương Tuyết, còn tát Dương Tuyết.
Sau đó, mọi người mới biết rằng Dương Tuyết là tiểu tam ...
Cô gái do dự một chút, mới tò mò hỏi: “Không lẽ Dương Tuyết, bị bà Lâm nhờ người xử rồi?”
App TYT & Ý Hiên Các team