Vào cuối những năm 1990, đó là một mùa thu mát mẻ, mọi thứ bắt đầu khô héo.

Thành phố Tân Hải xảy ra một vụ hỏa hoạn đau lòng, thiêu rụi ngôi chùa có lịch sử hàng trăm năm, đồng thời thiêu cháy bốn tín đồ và khách hàng hương sống trong chùa.

Trận hỏa hoạn lần đó vô cùng hung hăng, ngọn lửa bị gió thu cuốn đi khó mà trở nên khó dập, cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn người sống, cháy thành tro tàn khó mà phân biệt được ...

Vụ việc này cũng gây xôn xao ở các ngôi chùa khác gần đó, họ lần lượt cử đại diện của ngôi chùa đến hỗ trợ tổ chức tang lễ.

Ngọn lửa lúc đó bốc lên dữ dội, cảnh sát và nhân viên cứu hoả đến nơi, cũng không còn cách nào. Đợi tất cả cát bụi lắng xuống, ngôi đền đã thành phế tích, vẻ lộng lẫy của quá khứ đã mờ đi trong tâm trí, cảnh sát tìm kiếm rất lâu trong đống phế tích khá lâu, mới tìm được những thi thể đã cháy thành tro.

Nhắc đến chuyện cũ, tuy đã hơn mười mấy năm, nhưng Phương Quốc Hùng vẫn cảm thấy mọi thứ như trước mắt, ông ấy trầm giọng nói:

“Sau khi xác chết được chuyển ra ngoài, tôi được thông báo, làm thủ tục khám nghiệm tử thi theo quy định.”

Ngừng một chút, Phương Quốc Hùng thở dài: “Các xác chết đều bị thiêu cháy như vậy, cậu có lẽ cũng có thể tưởng tượng thật ra không xét nghiệm bao nhiêu, Nhưng lúc đó tôi chắc chắn rằng, người bị thiêu là ba nam và một nữ, dù sao cấu tạo cơ thể nam nữ và bộ xương rất dễ dàng bị nhận ra.”

Thẩm Duệ lặng lẽ nhìn Phương Quốc Hùng mô tả lại vụ án khi đó.

“Sau khi đưa về phòng pháp y, Tiểu Dương giúp tôi, làm khám nghiệm. Đường hô hấp của nạn nhân đều là tro carbon, nguyên nhân là do ngạt thở dẫn tới tử vong. Ngoài ra, sau khi thi thể bị cháy sém, hơi ẩm trong cơ thể cơ bản đã mất, chúng tôi phục nguyên theo ước tính hình dạng cơ thể và chiều cao của thi thể.” Phương Quốc Hùng chỉ vào bức ảnh cho Thẩm Duệ xem, nói: “Có thể ứng với chiều cao của người ở trên.”

Nghĩ một lúc, Phương Quốc Hùng đột nhiên đứng dậy, đi vào phòng của mình.

“Chờ một lúc, sư phụ của tôi có lẽ đi lấy đồ cho cậu xem.” Dương Châu thường đến nhà Phương Quốc Hùng, nên không coi mình là người ngoài, cầm lấy hai quả táo trong bát hoa quả, cắt thành từng miếng, tự mình ăn một miếng, rồi đẩy về phía Thẩm Duệ: “Ăn đi, đừng khách khí.”

Thẩm Duệ liếc nhìn miếng táo, gật đầu nhưng không lấy, anh nói: “Sư phụ cậu đâu?”

Dương Châu dừng cắn quả táo dừng lại, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía phòng của Phương Quốc Hùng, thấy Phương Quốc Hùng còn chưa đi ra, mới trầm giọng nhanh chóng nói: “Không thấy nữa.”

Ba chữ đơn giản, khiến Thẩm Duệ nheo mắt, có chút kinh ngạc, nhưng cũng lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Phương Quốc Hùng đã kết hôn, nhưng làm việc ở tuyến một, mọi vinh quang đều phải đổi bằng chính cơ thể anh và sự an toàn của gia đình ông ấy. Mười năm trước, Phương Quốc Hùng bắt được một tên cướp, không ngờ sau khi tên cướp ra tù, vậy mà lại tìm được địa chỉ của ông ấy, lợi dụng lúc Phương Quốc Hùng đi vắng để xử lý vụ án, ra tay vợ ông ấy... Khi phát hiện, người đã bị gối bịt kín ngạt thở tới chết.

Đáng hận nhất là, là sau khi hung thủ giết người, còn ung dung nấu mì tại nhà rồi mới bỏ đi ...

Lúc đó Dương Châu đã được chuyển đến thành phố Thanh Châu để đảm nhận chức vụ của mình, khi nghe tin từ các đồng nghiệp khác, anh ta kinh ngạc không biết làm gì một lúc lâu, vội vàng xin nghỉ phép chạy đến nhà của Phương Quốc Hùng, phát hiện Phương Quốc Hùng bạc phơ sau một đêm.

Kể từ đó, ngày nào Dương Châu cũng đến nhà ông ấy để trò chuyện, dùng bữa cùng nhau.

Ngành này, phải dùng mạng sống của chính mình và sự an toàn của gia đình...để thực thi pháp luật.

Ngay khi bọn họ im lặng, Phương Quốc Hùng cầm hộp bánh trung thu bằng sắt đi ra, lại ngồi trên ghế bập bênh, mở hộp bánh trung thu ra, lấy ra một cuốn sách bằng giấy mỏng, một tờ giấy được gấp sẵn, mở ra rồi đưa cho Thẩm Duệ: “Báo cáo khám nghiệm tử thi từ năm đó. Tôi có thói quen sao chép bằng tay một số vụ án lớn thêm một lần nữa, phòng sau này khi cần sẽ sử dụng.”

Thẩm Duệ gật đầu, nhận lấy xem xét kỹ hơn.

Tờ giấy ố vàng, nói với anh rằng bản báo cáo đã cũ rồi. Khi mở bản báo cáo, anh phát hiện mỗi tờ giấy được dán một bức ảnh đen trắng kiểu cũ, sau đó là tên, chiều cao, nghề nghiệp và nguyên nhân cái chết của người đó.

Lần lượt nhìn xuống phía dưới bản báo cáo, tổng cộng có bốn nạn nhân, trong đó có hai người là đạo sĩ trong chùa. Những người còn lại là một phụ nữ tên là Bạch Vân và một người đàn ông tên là Mã Ngọc. Thẩm Duệ hỏi:

“Phương tiền bối, chùa Phong Đô Đại Đế có thể giữ khách sao?”

Phương Quốc Hùng gật đầu, mặc dù là bác sĩ pháp y nhưng ông ấy cũng hỏi đội điều tra, cảnh sát phụ trách điều tra và biết được rằng, chùa Phong Đô Đại Đế có thể giữ khách, điều kiện là dâng thêm tiền hương hoả là được. Vào thời điểm xảy ra sự việc, Bạch Vân là chủ một nhà máy nhỏ ở địa phương, cũng coi như là một doanh nhân, nghe nói nhà máy xảy ra một số vấn đề, bực mình nên muốn đến chùa thiền.

Một người hành hương khác, không đi cùng Bạch Vân, đến chùa sống sớm hơn Bạch Vân hai ngày, ngày xảy ra tai nạn, là ngày thứ hai sau khi Bạch Vân ở.

Phương Quốc Hùng nói: “Cậu nhìn bản báo cáo, thể hình và chiều cao, đã khôi phục được kha khá, sau này khi tiếp tục điều tra tiếp thì giống y hệt với chiều cao của nạn nhân, lúc đó từ thông tin đăng ký, còn chiều cao và tất cả những thông tin trên người có thể khôi phục được, đích thực là Mã Ngọc và Bạch Vân cùng hai đạo sĩ trong chùa.”

Nhìn vào bản báo cáo, Thẩm Duệ hỏi: “Phương tiền bối, bác nói lúc trước nghi ngờ Bạch Vân chưa chết là có ý gì?”

Báo cáo khám nghiệm tử thi do chính ông ấy viết, từ thông tin có được Bạch Vân là một trong số nạn nhân. Nhưng lúc trước ông ấy nói ông ấy nghi ngờ bà ấy chưa chết, không phải là tự tát vào mặt mình, còn tự mình phủ nhận năng lực chuyên môn của ông ấy sao?

“Báo cáo là thật, thông tin cũng chính xác.” Phương Quốc Hùng đẩy gọng kính tượng, thở dài lắc đầu nói: “Các cậu còn quá trẻ. Báo cáo là báo cáo, người là người. Cơ thể bị cháy thành tro, mặt mũi biến dạng, chúng ta cũng không biết người đó là ai. Năm đó chưa có công nghệ DNA, mọi thông tin đều chỉ ra người đó là Bạch Vân, vì vậy chỉ có thể là Bạch Vân.”

Thẩm Duệ có chút bối rối.

Ngược lại, Dương Châu đột nhiên mở miệng giải quyết bí ẩn cho anh, anh ta nói: “Vụ án hồi đó quá lớn, tầng tầng áp bức. Bởi vì là hỏa hoạn trong chùa, chuyện này liên quan đến tôn giáo, thời gian gấp gáp, tìm mọi thông tin tìm được đều tìm thấy rồi, mọi thứ đều chỉ điểm ngọn lửa trong chùa vô tình sập xuống, từ đó gây ra hỏa hoạn, thành ra chuyện ngoài ý muốn.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Nghe nói cửa trong chùa bị khóa.” Thẩm Duệ bình tĩnh hỏi.

“Đúng là như thế không sai.” Phương Quốc Hùng nói: “Vì cửa bị khoá ngoài, người bên trong không thể ra ngoài, nên tưởng rằng ai đó cố ý sát hại là chuyện thường. Chẳng qua, chuyện này chưa chắc. Bởi vì bị khoá từ bên ngoài, cũng có khả năng là lúc ban đêm họ đóng cửa nghỉ ngơi khóa cửa, bất ngờ xảy ra hỏa hoạn không kịp ra ngoài. Có rất nhiều khả năng xảy ra, nhưng từ hiện trạng nạn nhân, chúng ta phán đoán họ đã chết từ trong phòng, cũng tức là, cũng nghĩa là, lúc chết, họ có lẽ vẫn còn đang ngủ.”

Phân tích từ lớp này ra bên ngoài, coi vụ án như sự kiện ngoài ý muốn.

Ba tháng sau khi kết luận vụ việc, Phương Quốc Hùng cảm thấy không có vấn đề gì. Nhưng trong ba tháng có một lần ông ấy cũng ra ngoài xử lý vụ án, chính là ở ngay gần chùa Phong Đô Đại Đế, gặp được nhân viên của Bạch Vân đã qua đời, phát hiện xưởng của Bạch Vân làm nghề thêu.

Nhân viên nói với Phương Quốc Hùng rằng Bạch Vân có sáu ngón tay.

“Sáu ngón tay?” Thẩm Duệ có chút kinh ngạc.

Cô gái mặc sườn xám màu đỏ mà anh nhớ chỉ có năm ngón tay, không dị thường, lẽ nào Bạch Vân này không phải là Bạch Vân kia?

Nhưng Dương Châu nhanh chóng trả lời anh, Dương Châu lấy điện thoại di động ra, mở khóa rồi mở album ảnh. Phóng to một trong những bức ảnh lên, có thể thấy rõ có một vết sẹo lớn nằm cạnh ngón út của bàn tay phải, vết sẹo đó lồi ra, nhưng nếu không quan sát kỹ càng, rất khó để nhìn ra.

“Bàn tay đã được phẫu thuật cắt bỏ, sau khi phẫu thuật còn to thêm một chút, vì vậy vị trí của vết sẹo trông hơi lồi.” Dương Châu nói.

Thẩm Duệ rũ mắt xuống nói: “Nếu người phụ nữ chết năm đó không phải là Bạch Vân, thi thể trong cục của chúng ta mới là. Vậy thì vụ án hồi đó chắc chắn sẽ không đơn giản là một vụ hỏa hoạn, nếu xác nhận được, tôi cảm thấy rất cần xét xử lại vụ án năm đó, chung với vụ án hiện giờ.”

“Mặc dù chúng ta suy đoán như vậy, nhưng vẫn chưa đủ để xác nhận người phụ nữ mặc sườn xám đỏ có thực sự là Bạch Vân được xác nhận đã chết trong chùa Phong Đô Đại Đế năm đó hay không, chứng cứ ngón tay từng làm phẫu thuật cắt bỏ vẫn chưa đủ. Cần A Thẩm tìm thêm manh mối.” Dương Châu nói.

Phương Quốc Hùng gật đầu, lắc chiếc ghế bập bênh.

Nói tới đây, Thẩm Duệ do dự trong chốc lát, nhưng vẫn hỏi Dương Châu: “Lão Dương, anh nói ... chuyện này có liên quan gì đến A Nguyên?”

Sau khi kiềm chế một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi.

Dương Châu nhướng mày, bộ dạng như “tôi biết ngay mà”. Một lúc sau, nụ cười của anh ta cứng đờ, chuyển sang vẻ nghiêm túc, nhìn Phương Quốc Hùng, sau khi được sự đồng ý của ông ấy, anh ta nhẹ nhàng nói:

“Bố của đội trưởng Chu, có liên quan đến vụ án của chùa Phong Đô Đại Đế.”

Trời về đêm vắng lặng, trên đường về trời bắt đầu mưa.

Trời lạnh cóng, Thẩm Duệ bấm chuông, còn tưởng rằng sẽ phải đợi một lát, nhưng vừa hạ tay xuống, thấy cửa đã mở.

Chu Nguyên và con chó lùn đứng bên trong cửa nhìn anh.

Ngẩn người một hồi, Thẩm Duệ liền nở nụ cười, bước vào cửa, khóa cửa lại: “Chờ anh về à?”

“Ăn no quá bị chướng bụng, nên đi quanh sân một lát “Chu Nguyên nói.

Thẩm Duệ đột nhiên giơ tay nắm lấy tay Chu Nguyên, vừa chạm vào liền phát hiện tay cậu hơi lạnh, liền hiểu ngay có lẽ cậu đã đợi ở cửa được một lúc, đột nhiên có một luồng điện ấm áp tràn vào tim, chút gió lạnh ở ngoài, chút cảm giác lạnh, lập tức được sưởi ấm.

Anh đút tay của Chu Nguyên vào túi, nói: “Bên ngoài lạnh quá, sau này không cần đợi anh nữa, anh đã nói anh sẽ quay lại, dù muộn thế nào, anh nhất định sẽ quay lại.”

Chu Nguyên vốn dĩ muốn rút tay ra, lại vì lời nói của anh mà sững người.

Từng có người cũng nói sẽ quay lại, nhưng không bao giờ quay lại...

Hai người tự mình bước vào phòng, Chu Nguyên đẩy bát canh trong bình giữ nhiệt cho Thẩm Duệ, nhẹ giọng nói: “Không biết anh đ ã ăn hay chưa, canh do Tần Phong nấu, em bảo cậu ấy phần cho anh một bát, còn nóng, anh uống đi.”

“Tần Phong?” Thẩm Duệ liếc mắt, nhướng mày cười đầy ẩn ý nói: “Cậu ấy không cầu nguyện cho anh rời đi sớm hơn là anh đã cảm ơn cậu ta lắm rồi. Cậu ấy còn phần canh cho anh anh đúng là không thể tin được. Canh nóng nhãn hiệu tình yêu, là em phần anh còn tưởng anh không biết à!”

Nói rồi, Thẩm Duệ mở bình giữ nhiệt bắt đầu uống: “Phần của em, anh nhất định phải uống.”

“...” khóe miệng Chu Nguyên giật giật.

Người đàn ông này bề ngoài da mặt dày, nhưng thật ra đầu óc tinh tế, cũng biết Tần Phong muốn đuổi mình ra ngoài, tự lượng sức mình.

“A Nguyên.” Thẩm Duệ đột nhiên gọi một tiếng.

“Ừm.”

“A Nguyên.” Thẩm Duệ tiếp tục gọi.

“Hả?” Chu Nguyên nghi ngờ nhìn anh.

Đặt thìa xuống, anh nhẹ nhàng nói: “Hôm nay anh tới gặp sư phụ của lão Dương, nói về vụ án của Phong Đô Đại Đế.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play