Ở ngoại ô, chùa Lưu Phương.

Chu Nguyên vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói của chú Đặng.

Như thường lệ, khi mặt trời vừa lặn chú Đặng đã về nhà dưới chân núi chuẩn bị nghỉ ngơi, bây giờ vẫn chưa rời đi, chắc là lúc chiều khi chú ấy gọi điện, Chu Nguyên có nhắc tới Tần Phong, nên mới khiến chú Đặng để ý.

Mặc dù chú Đặng thường nói Tần Phong không đáng tin cậy, nhưng vào thời khắc mấu chốt, chú ấy vẫn hiểu người nhà mình phải bảo vệ nhà mình.

Quả nhiên, khi Chu Nguyên bước vào trong sân sau, nhìn thấy chú Đặng đang đứng chỉ tay về phía Tần Phong tức giận: “Con không già không nhỏ nữa, con nói xem, con có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Không thể cả đời sống nói như thế này được, con định đi giao hàng cả đời sao?”

Tần Phong ngồi xổm ở bậc thềm, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Anh nói: “Chú Đặng, con biết.”

“Con biết, mà con nói xem ở ngoài trừ gây gổ, con còn biết gì? Có chuyện gì cũng chỉ biết trốn đi, để người khác lo dọn dẹp đống hỗn độn kia, con có biết xấu hổ không?” càng nói càng thức, mà lại thấy bộ dạng không biết lỗi của Tần Phong, chú Đặng giơ tay ra định hất điếu thuốc của Tần Phong đi, bộ dạng hận sắp không thành thép: “Có chuyện gì chỉ biết hút thuốc, sớm muộn gì cũng hút chết. Chú...”

Chú Đặng tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, tức giận đến mức không nói được lời nào.

Còn Tần Phong thì ngồi xổm trên bậc thang rũ vai từ đầu đến cuối, vẻ mặt vô hồn.

Chu Nguyên nhíu mày, Quả Táo vốn đang nằm dưới chân Tần Phong, phát hiện chủ nhân đã trở lại, liền chuyên tâm lao về phía cậu.

Gâu Gâu.

Một tiếng chó sủa đánh thức hai người ở sân sau, hai người đồng thời nhìn ra sân sau, phát hiện Chu Nguyên đang đứng ở đó.

Trên người Chu Nguyên mặc một chiếc áo khoác cashmere dài màu đen, như thể được may đo, làm bật lên nước da trắng ngần của cậu, bắt mắt trong bóng tối, đoan trang ngay ngắn khiến mọi người không thể rời mắt.

Chú Đặng phản ứng trước, liền thay đổi vẻ mặt tức giận, coi Chu Nguyên như là trà họ hoả loại thượng hạng, chỉ cần thấy, đã thấy vui vẻ. Chú ấy vội vàng bước tới hỏi: “Con đã ăn chưa?”

“Lát nữa ăn, con bảo Tần Phong mang thức ăn cho con.” Chu Nguyên khẽ gật đầu, đi tới hướng Tần Phong, ngồi xổm ở bậc thềm, ngẩng đầu nhìn chú Đặng: “Chú Đặng, muộn thế này chú chưa về, có muốn ở lại ăn tối với chúng con không? “

Chú Đặng đưa tay lên nhìn thời gian, phát hiện đã muộn thật rồi.

Trời đông tối sớm, chỉ nhìn bầu trời e là cũng không thể ước lượng thời gian nữa, sắc mặt chú ấy nhìn Chu Nguyên, tựa như gió xuân trên người, khi ánh mắt nhìn về phía Tần Phong, lại giống như bầu trời tháng sáu, nói khác là khác, khuôn mặt dài ra, lại mắng:

“Con nhìn A Nguyên xem, nó...”

Còn chưa kịp dứt lời, Tần Phong đã đứng “vụt” lên, đi vào phòng bếp không thèm quay đầu nhìn lại.

Chú Đặng trừng mắt nhìn tới mức rùng mình vì tức giận, Chu Nguyên thở dài nói với chú Đặng: “Chú Đặng, hay là chú không về trước?”

“Nó đúng là không giống ai, A Nguyên hay là con nói nó giúp chú, đứa trẻ này…Haizz, đúng là không để người khác yên tâm.” chú Đặng giậm chân, thở dài chào hỏi Chu Nguyên, sau đó đi đi con xe điện xuống núi.

Sau khi trở về phòng thay quần áo, Tần Phong đã chạy tới gõ cửa đi ăn cơm.

Hai người ngồi đối mặt trong bàn ăn, Tần Phong theo thói quen muốn đi lấy một điếu thuốc, nhưng nghĩ là trong chùa, liền thu tay lại.

Bầu không khí có chút trầm lắng, trên bàn đầy những món ăn thịnh soạn, nhưng không ai động đũa trước, Quả Táo đang nằm nghiêng bên cạnh bàn, mắt đảo qua đảo lại giữa hai người họ.

Tần Phong thật ra có chút không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng anh vẫn nuốt khí tức vào bụng, cụp mắt xuống chọn đề tài hâm nóng không khí: “A Nguyên, tớ còn tưởng cậu sẽ về với Thẩm Duệ, anh ta về nhà mình rồi à?”

Trước khi tan làm, Thẩm Duệ nói tạm thời có chuyện cần giải quyết, nên để cậu trở về trước.

“Phần cho anh ấy một bát canh là được.” Chu Nguyên cầm thìa lên nhấp một ngụm canh, sau đó ngẩng đầu nói với Tần Phong: “Ăn đi, không ăn nhanh thức ăn sẽ nguội mất, chú Đặng nói đúng, cậu không thể giao hàng mãi được.”

Tần Phong sau khi uống canh không nói chuyện.

Trong cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông không có quá nhiều nghi kỵ, Tần Phong và Chu Nguyên đã biết nhau lâu như vậy, họ hiểu được tình cảm thực sự của nhau trong từng lời nói. Anh không nói bởi vì anh thực sự không có manh mối, chuyện hôm nay anh hưởng tới tương lai sau này, anh cũng còn rất mơ màng.

Thật lâu sau, Tần Phong hít sâu một hơi, hỏi: “A Nguyên, cho tớ hỏi, Dương Tuyết mất từ khi nào?”

Chu Nguyên nhìn anh chăm chú, tối nay Tần Phong không cạo râu, trông có vẻ phờ phạc rất nhiều, tia máu đỏ trong mắt đang nói lên tâm trạng của anh. Cậu nói nhẹ nhàng: “Khoảng thời gian mà pháp y khám nghiệm tử thi xác định là từ một giờ tới ba giờ. Căn cứ vào lời kể của người vô gia cư, thời gian cô ấy chết có thể rút ngắn xuống còn khoảng một giờ rưỡi”.

Lúc đó Tần Phong và Dương Tuyết đã tách ra, còn có nhân chứng và camera giám sát làm chứng.

“... Tớ không ngờ cô ấy lại chết”. sau khi im lặng một lúc, Tần Phong bị cảm xúc đè nén đã lâu đột nhiên ngục xuống, đôi mắt vốn đỏ ửng ứa nước mắt, anh nghẹn ngào: “Nếu tớ nhất định đưa cô ấy trở về, chuyện này sẽ không xảy ra, là lỗi của tớ, tớ hại cô ấy.”

Chu Nguyên không đáp, yên lặng nhìn anh.

Cơn gió cuối đông, lặng lẽ thổi trong đêm, mang theo sự lạnh lẽo của sự tiêu điều, cùng hỉ nộ ai thương không ngừng lao tới.

Thấy tâm trạng Tần Phong dần dần ổn định, Chu Nguyên lấy điện thoại di động ra, rồi mở tấm ảnh trống tam canh trên tay Dương Tuyết, hỏi anh: “A Phong, cậu nhìn thấy chiếc vòng này chưa?”

Nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi, ánh mắt Tần Phong có chút bối rối, một lát sau lại như nghĩ ra cái gì, anh nói: “Thấy qua, A Tuyết nói trên đường đi làm về, có một quầy hàng của một bà lão, cô ấy thấy nhiều lần, bà lão đều nhiệt tình mời mua thứ này, nói là đan bằng tay, nhiều lần rồi, nên cô ấy mới mua.”

Chu Nguyên con mắt híp lại: “Cậu có biết bà lão ở đâu không?”

“Không biết.” Tần Phong cười khổ, có rất nhiều chuyện anh chỉ nghe theo lời của Dương Tuyết, theo sự sắp xếp của Dương Tuyết, chuyện anh biết là chuyện Dương Tuyết muốn cho anh biết. Cho đến bây giờ, kể cả việc Dương Tuyết đi làm ở đâu, quê quán ở đâu, anh đều không hề hay biết.

Nói rằng anh và Dương Tuyết là người yêu, e là sẽ đã khiến mọi người chê cười. Anh nói: “Tớ không biết rõ lắm, nhưng các đồng nghiệp ở công ty tớ, Lưu Linh và Dương Tuyết là người cùng quê, trước đây từng chơi thân với nhau, chắc là sẽ biết.”

Chu Nguyên gật đầu, dự định ngày mai đi tìm Lưu Linh, bưng bát canh trong bát xuống, đặt đũa xuống, nghiêm mặt nhìn Tần Phong: “A Phong, tớ muốn cậu tới tối nay, là có chuyện muốn thương lượng với cậu.”

Tần Phong vốn tưởng rằng anh sẽ nói chuyện lúc trước với cậu, bày ra thái độ mặc kệ buông xuôi gặp sao hay vậy, bình tĩnh gật đầu.

“Ông cần trợ lý, tớ muốn giới thiệu cậu.”

Tần Phong giương mắt nhìn cậu: “Ông? A Nguyên...Cậu nói không lẽ là ông cậu?”

“Ừm.”

“...” Tần Phong trợn to hai mắt kinh ngạc: “Đừng, A Nguyên, tuy rằng đầu tớ đầy sừng, nhưng cậu đừng thương hại tớ như thế này. Càng huống hồ tớ không có học vấn, không có năng lực, làm sao có khả năng làm trợ lý cho ông cậu, không được, cậu tìm người khác đi!”

“Công việc rất đơn giản, để mắt tới ông cho tớ ể.” Chu Nguyên mặc kệ Tần Phong từ chối: “Nói cho ông, tớ sống rất tốt.”

Tần Phong thật lâu không nói được, cuối cùng thở dài: “Hà cớ?”

Cùng lúc đó, Thẩm Duệ đang ngồi trong xe của Dương Châu, xe chạy hơn nửa thành phố Thanh Châu, sau đó rẽ vào một quận cũ, rồi dừng lại trước một ngôi nhà riêng có sân nhỏ.

Dương Châu lấy ra những túi lớn quà từ trong cốp xe, sau đó ra hiệu cho Thẩm Duệ bấm chuông cửa.

Sau khi chuông cửa vang lên được một lúc, trong phòng có tiếng đi lại, sau đó có một ông già hơi mập mở cửa nhìn ra, hai mắt vừa thấy Dương Châu lập tức sáng lên, nhanh chóng mở cửa sắt, nhận quà trong tay Dương Châu mà không hề khách khí, hỏi: “Thằng cháu thối tha, có mang theo rượu không?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Uống rượu làm gì, con mang theo sữa dê.” Dương Châu cười ngượng ngùng giới thiệu Thẩm Duệ: “Sư phụ, đây là đồng nghiệp của con, Thẩm Duệ.”

Sau đó anh ta quay đầu giới thiệu người đàn ông với Thẩm Duệ: “A Duệ, đây là sư phụ tôi, Phương Quốc Hùng.”

Thẩm Duệ ân cần chào hỏi tiền bối Phương Quốc Hùng đã nghỉ hưu từ lâu: “Tiền bối, xin lỗi vì muộn thế này mà vẫn làm phiến bác.”

“Không sao đâu, đừng khách sáo trước mặt tôi. Đứa nhỏ Dương Châu này gọi điện thoại nói cho tôi biết sự tình, vào nhà trước rồi nói.” Phương Quốc Hùng cầm túi quà Dương Châu đưa, đẩy Dương Châu: “Con đúng là càng ngày càng không nghe lời, thầy bảo con mang rượu mà con không mang.”

“Sư phụ, tháng trước người suýt chút nữa bị ngộ độc rượu, con làm sao dám mang rượu cho sư phụ nữa.” Dương Châu có chút bất lực: “Sư phụ đã già phải nhịn một chút, sau này con còn phải thường tới tìm người nói chuyện chứ.”

Phương Quốc Hùng cười đến mức thấy răng mà không thấy mắt: “Bỏ đi, không cầu xin không tới điện Tam Bảo, còn nói thường tới, hai tháng nay con mới tới có một lần thôi đó.”

Lúc nói chuyện, mọi người bước vào phòng.

Thẩm Duệ nhìn môi trường trong phòng, đồ đạc có chút cũ kỹ, Tay cầm của những chiếc ghế bập bênh cạnh phòng khách còn tróc cả sơn ngoài, có thể thấy từ bề ngoài, Phương Quốc Hùng thường ngồi trên ghế bập bênh để nghỉ ngơi.

Trong nhà không có nhiều đồ đạc nhưng tất cả đều được bày biện ngăn nắp, tủ trong phòng khách vốn để rượu đều để cúp, huy chương mà ông ấy đã giành được.

“Cậu trai, tự mình uống trà đi, đừng khách sáo.” Vừa đặt đồ đạc xuống, Phương Quốc Hùng ngồi trên ghế, lấy ra một cặp kính lão, không nói vòng vo, mà nói thẳng, ông ấy nói: “Dương Châu nói với tôi, đoạn thời gian trước cục nhận được một thi thể, tên là Bạch Vân?”

Thẩm Duệ ngồi xuống, gật đầu: “Đúng vậy. Nghe lão Dương nói rằng Bạch Vân, là một thành viên trong danh sách nạn nhân của chùa Phong Đô Đại Đế ở Tân Hải mười sáu năm trước, xin hỏi tiền bối, có thật thế không?”

“Đích thật có chuyện này. Lần đầu tiên nghe Dương Châu nói, tôi còn tưởng rằng là trùng tên cùng họ, chuyện bé xé ra to cơ.” Ông ấy lấy một cặp da để văn kiện đã cũ từ trong ngăn kéo, mở ra, lấy một bức ảnh đưa cho Thẩm Duệ: “Nhìn xem.”

Anh nhận tấm ảnh, vì năm chụp quá xa, những bức ảnh đen trắng trước đó trông hơi xỉn và lốm đốm dưới sự dày vò của thời gian. Nhưng nhìn thoáng qua, có thể nhận ra người phụ nữ trong hàng, chính là thi thể mặc sườn xám đỏ nằm trong tủ đông dưới tầng hầm của cục cảnh sát.

Là cô ấy lúc còn trẻ.

Thẩm Duệ cau mày hỏi: “Tiền bối, vụ án chùa Phong Đô Đại Đế năm đó do bác nhận, danh sách nạn nhân cũng do bác xác định, bác có chắc về cái chế của Bạch Vân năm đó không?”

Các sĩ quan cảnh sát cao tuổi và có trình độ thường sĩ diện, không bao giờ cho phép người khác nói rằng các vụ án mà họ đã xử lý là sai. Nhưng Phương Quốc Hùng không hề tức giận khi nghe những lời của Thẩm Duệ, ông ấy vẫn bình tĩnh như đang nói về chuyện nằm ngoài cục cảnh sát, ông ấy nói: “Năm đó tất cả thi thể đều bị cháy không thể nhận dạng được, nếu không có công nghệ DNA hiện tại, chỉ có thể đánh giá nạn nhân từ miệng người khác xem họ là ai.”

Vào thời điểm đó, có một nữ thí chủ từng đăng ký trong ngôi đền, còn ở trong chùa tên là Bạch Vân. Sau khi sự việc xảy ra, Bạch Vân đã biến mất, mọi người càng có thêm lý do để tin rằng người này đã bị chôn vùi trong biển lửa.

Phương Quốc Hùng đẩy kính, nhìn Thẩm Duệ nói: “Mười sáu năm trước, tôi thực sự nghi ngờ rằng cô ấy chưa chết.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play