Bên ngoài nhà máy bỏ hoang, tất cả mọi người đều bao vây bồn hoa.
Các nhân viên cảnh sát đào bới nhìn vào đáy của bồn hoa, bụng ai đều thấy nhộn nhạo buồn nôn.
Trước cổng nhà máy có giàn hoa hai bên, bồn hoa mỗi bên dài khoảng bốn mét, mỗi bên đáy đều có hai bộ xác nhà gần như không còn xương.
Những người cảnh sát phụ trách giúp đỡ đào bới đều là thanh niên, lúc này, bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, đôi mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào những con sâu vẫn đang ngoe nguẩy dưới đáy bồn hoa, những thứ vừa ăn lúc trưa, bắt đầu chạy ngược trong bụng ...
Cuối cùng có một cảnh sát không thể chịu được đành chạy đến bên cạnh bắt đầu nôn oẹ.
Cảnh sát hình sự lão luyện đầy kinh nghiệm cau mày nhìn đám người Thẩm Duệ hỏi: “Đội trưởng Thẩm, sao mọi người biết trong bồn hoa có xác chết thế!”
Vốn chỉ là một vụ vứt xác, không ngờ hiện trường vụ án lại có nhiều xác chết như vậy. Nhìn trạng thái xác chết mục nát còn xương, thời gian e là không quá ngắn, anh chịu đựng cảm giác ghê tởm tiếp tục nhìn vào thi thể trong bồn hoa, tuy rằng ở cùng một nơi, nhưng độ mục nát của bốn thi thể có mức độ khác nhau, thi thể ở gần ngoài cùng gần như chỉ còn bộ xương, còn thi thể ở gần hơn thì đầy dòi bọ, thời gian có lẽ chưa quá lâu.
Cũng như những cảnh sát khác, Thẩm Duệ ban đầu không hề hay biết về vị trí của cái bồn hoa. Nếu không phải Chu Nguyên nhắc nhở, anh sẽ không nghĩ tới mức này, nhưng mọi chuyện vẫn vượt quá dự tính của anh, anh còn tưởn bên trong cùng lắm chỉ còn một hai thi thể, nhưng không ngờ lại là bốn ...
“Mọi người gọi điện cho cục, gọi bộ phận pháp y và bác sĩ pháp y Dương qua đây.” Thẩm Duệ dặn dò cấp dưới.
Anh kéo Chu Nguyên cách bồn hoa xa một chút, trầm giọng hỏi: “A Nguyên, em nghĩ như thế nào?”
Chu Nguyên nhìn hoàn cảnh xung quanh, tình trạng của thi thể có lẽ đã mấy năm rồi, thời gian cụ thể vẫn cần phải xác minh bằng phương pháp pháp y. Tuy nhiên, theo trực giác của cậu, nạn nhânđầu tiên có lẽ là mất lúc nhà máy bị bỏ hoang không lâu, tức là mất được bốn năm.
Trong bồn hoa không chỉ là một cái xác, mà trong khoảng thời gian khác nhau nhiều lần chuyển thi thể tới, chứng minh hung thủ rất quen thuộc với khu vực nhà máy bỏ hoang này, cũng rất có khả năng từng là người của nhà máy...
Nhìn thêm về phía trước, ở trước phía nhà máy có con kênh thoát nước, cơ bản đều được dải đá bao phủ, nhưng chỉ có chỗ vị trí người vô gia cư là thiếu mất một phiến, Chu Nguyên cho rằng, chính là cố tính làm khuyết để bị phát hiện.
Mà cậu cũng nhìn xung quanh, phiến đá là một tấm xi măng thép, không nặng trăm cân, nhưng tuyệt không dễ nâng.
Nhưng phiến đá trên con kênh được đặt trước cổng nhà máy, như một tấm chắn đường, có vẻ như đột nhiên được đặt ở đó.
“Từ trạng thái thi thể.” Chu Nguyên nói xong, liền gọi người đàn ông vô gia cư tới, chỉ vào phiến đá phía trước nhà máy hỏi: “Ông nói ông đã ở nhà máy bỏ hoang bốn ngày rồi, phiến đã này ở đây sẵn từ lúc ông tới đây à?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Tuy rằng ông ta quanh năm ở ngoài dãi nắng giầm mưa, coi đất là giường, còn trời là màn, nhưng ông ta cũng là bị buộc phải làm như vậy. Có tiền không ai bằng lòng làm kẻ lang thang, cả đời lưu lạc bất định, lưu lang ở bên ngoài.
Dù có can đảm tìm mấy căn nhà bỏ hoang để làm nơi ăn chốn ở, nhưng cuối cùng vẫn bất lực.
Lần này, biết nơi mình ở không chỉ xảy ra án mạng, mà còn giấu xác, nên rất hoảng sợ.
Nghe thấy lời của Chu Nguyên, ông ta nhìn theo động tác tay của cậu nhìn qua phiến đá, nghiêng đầu với vẻ mù mờ. Ông ta đến rồi đi, lòng dạ thô như cột cột sắt, thà để ý xung quanh có chai nhựa có thể mang đi bán hay không còn hơn để ý đến phiến đá.
Ông ta lắc đầu nói rằng không có ấn tượng gì, nhưng có một điều khiến ông ta rùng mình, bèn nói: “Thực ra nửa đêm qua tôi nghe thấy tiếng động lạ, nhưng tôi lạnh quá, không dám ra ngoài xem.Lúc sáng thực sự không thể nhịn được mới bò ra đi tiểu, nhưng có lẽ ngày hôm nay không tốt, tôi đi tiểu xong, chuẩn bị về, vấp phải phiến đá suýt chút nữa ngã xuống, mới nhìn thấy ở trong kênh…mấy thứ không tốt lành.”
“Nghe thấy âm thanh lạ? Tại sao lúc ở đồn cảnh sát, ông không nói sự thật?” Thẩm Duệ nhướng mày, nghiêm túc nhìn người đàn ông vô gia cư.
Người đàn ông rụt đầu, nói lắp bắp: “Tôi ... Tôi cũng không ngờ. Tối hôm qua ta nghe thấy tiếng trống da bò, tôi còn tưởng mình bị ảo giác nghe nhầm, các người nói xem, ai không cõ việc gì làm tới nơi khỉ gió này đánh trống da bò?”
Nghĩ đến điều này, người vô gia cư rùng mình trước tiên.
Trống da bò?
Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, trong mắt có chút ngạc nhiên.
Cách đây không lâu, Chu Nguyên đã kể cho anh nghe sự tích về trống tam canh, lời của người đàn ông lại càng làm tăng độ tin cậy của câu chuyện, khiến Thẩm Duệ kinh ngạc.
Chu Nguyên hỏi: “Ông có biết khoảng mấy giờ xuất hiện tiếng trống không?”
“Khoảng ba giờ rưỡi!” Người đàn ông vô gia cư thành tâm thè. Ông ta chắc chắn như vậy, là vì lúc trước đi nhặt rác, tìm thấy một chiếc đồng hồ có thể phát sáng hơn nữa còn có thể di chuyển trong đống rác, ông ta đeo chiếc đồng hồ này như một bảo bối.
Khi bị đánh thức bởi tiếng trống lạ vào nửa đêm, ông ta vô thức liếc nhìn đồng hồ, nên vô cùng chắc chắn về thời gian.
Ba giờ rưỡi?
Từ lời lời khai của Lưu Linh và Tần Phong, có thể loại trừ họ là nghi phạm, đồng thời, thời điểm này cũng có thể là thời điểm nạn nhân Dương Tuyết bị sát hại.
Giả sử nếu nạn nhân bị hại lúc ba rưỡi, thì sau lúc rời khỏi quán bar, đến thời điểm này. Tức là từ khoảng chín giờ năm mươi phú,t tới khoảng ba giờ rưỡi sáng, trong khoảng thời gian này, hung thủ và nạn nhân đã làm gì, ở đâu?
Người trong cục rất nhanh đến nơi, phong tỏa hiện trường, tiến hành khảo sát, thu thập manh mối.
Sau khi Dương Châu cố định thi thể xong, bèn bảo anh em vận chuyển về cục, một đoàn người vội vàng chạy tới, rồi lại rời đi mạnh mẽ vang dội như thủy triều xuống, Dương Châu nói: “Năm nay như gặp phải hạn, cả năm chưa được nghỉ ngơi ... “
Ý nghĩa bên trong và bên ngoài lời nói này chính là thành phố Thanh Châu năm nay quả thực gặp khó khăn.
“Lão Dương, có cần tôi chuyển lời cho cục trưởng Trương không?” Thẩm Duệ nhếch khóe miệng cười.
“Không được người anh em đừng bắt tôi làm thêm giờ.” Dương Châu xua tay từ chối, thấy Chu Nguyên không nói gì, liền đến gần nói với cậu: “Đội trưởng Chu, lúc nào rảnh rỗi có thể ăn một bữa ăn cùng nhau không?”
Thẩm Duệ nhướng mày: “Không lúc nào rảnh hết.” động tác như muốn đẩy Dương Châu ra.
Dương Châu cười, kéo Thẩm Duệ sang một bên. Ngay lúc Thẩm Duệ nghĩ anh ta đang đùa Chu Nguyên, Dương Châu đột nhiên trầm mặt xuống, thấp giọng nói với anh: “Sau khi tan làm đợi tôi, tôi dẫn cậu đi gặp một người.”
Thẩm Duệ nhìn anh ta: “?”
“Có liên quan đến vụ án của Phong Đô Đại Đế: Dương Châu nói: “Chu Nguyên, cũng có liên quan.”
App TYT & Ý Hiên Các team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT