Tầng hầm cục cảnh sát thành phố Thanh Châu, phòng khám nghiệm pháp y.
Chu Nguyên và Thẩm Duệ đeo khẩu trang đứng bên bàn giải phẫu nhìn Trương Yến đang khâu vết thương cho nạn nhân, rồi liền đi theo Dương Châu ra khỏi phòng giải phẫu.
"Theo tình trạng thi thể, độ tuổi nạn nhân chỉ khoảng hai mươi ba hoặc bốn tuổi, khoang mũi và phổi đều có bụi đất, đồng tử co lại nhãn cầu lồi ra, mắt đầy vệt máu, giống nạn nhân trước, theo lý luận là bị chôn sống.” dù đã nhìn qua nhiều nạn nhân với trạng thái tử vong khác nhau, Dương Châu vẫn cảm thấy phương pháp chôn sống quá tàn nhẫn.
Anh ta im lặng một lúc rồi quay lại nhìn bàn giải phẫu qua lớp kính trong suốt, đôi mắt híp lại: "Lần này còn ác đoojc hơn lần trước, nạn nhân không chỉ bị chôn sống dưới hố, trước khi chết có lẽ còn bị cắt mất một bên thân không quá một giờ. "
Thẩm Duệ liếc o Chu Nguyên, phát hiện mặt cậu vẫn lặng như tờ, yên lặng khiến người khác hoảng sợ.
Dương Châu mở miệng, vốn có chuyện muốn nói, nhưng lại cảm thấy dù có nói nhiều tới đây cũng không có sức thuyết phục bằng nhìn tận mắt, liền dẫn đám người Chu Nguyên vào phòng chứa, lấy quần áo nạn nhân từ trong tủ ra.
Lần trước là bộ sườn xám màu đỏ của nạn nhân, giờ là chiếc váy dài của cô gái trẻ này.
"Thẩm Duệ, hai người đến xem thử đi, nếu tôi không mù, cô gái này cũng có một cái bùa chú nhỏ ở gấu váy." Dương Châu đặt hai bộ quần áo cạnh nhau lên bàn, đeo găng tay chỉ vị chí của bùa chú, phát hiện là một miếng dán trong suốt dạng thêu có thể bị bóc ra.
Vì đang tĩnh dưỡng ở nhà, nên đây là lần đầu tiên Chu Nguyên tận mắt nhìn thấy bộ dạng "xác chết im lặng", hai lá bùa có kích thước, hình dạng giống nhau, khác biệt duy nhất là lá bùa “xác chết im lặng” trên sườn xám màu đỏ, được thêu từng mũi một.
Mà bộ váy của cô gái trước mặt này, dường như được dán lên để làm "ký hiệu".
Thêu và dán, có nguyên nhân khác nhau nào không?
“Bác sĩ pháp y Dương, tôi nghe Thẩm Duệ nói rằng anh đã nhìn thấy loại bùa chú này, trong vụ án ngôi chùa Phong Đô Đại Đế ở thành phố Tân Hải, đúng không?” Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn Dương Châu, đột nhiên hỏi: “Tôi không biết anh có biết tuổi tác của bốn nạn nhân lúc đó, khoảng ời bao nhiêu tuổi không?”
Nghe thấy câu hỏi của Chu Nguyên, Dương Châu cảm thấy có chút kỳ lạ, anh ta lắc đầu: "Lúc đó tôi chỉ là trợ lý, hơn nữa lúc đó còn là hỏa hoạn, nạn nhân cơ bản đều bị cháy thành tro, trạng thái không nhận biết được khuôn mặt, chúng tôi rất khó tìm được thêm thông tin. Càng huống hồ đó là chuyện mười mấy năm trước, lúc đó cách thức của tôi chưa hoàn hảo, chỉ có thể dựa vào thông tin do người dân cung cấp như chiều cao, các đồ trang sức trên cơ thể của họ để xác định danh tính của họ."
Chu Nguyên trầm ngâm gật đầu: "Lá bùa anh nhìn thấy trước kia .giống với lá bùa trên y phục của nạn nhân không?"
“Hình dáng, cụ thể mà nói, đường cong trông có chút khác biệt ác.” Dương Châu nói thành thật.
Chu Nguyên lấy điện thoại di động ra, mở bức ảnh lá bùa vẽ bằng son môi từ tiểu khu của Hứa Tiểu Ca, đưa cho Dương Châu xem: "Nhìn xem, lá bùa mà anh nhìn thấy ở thành phố Tân Hải và hình trên điện thoại di động, có giống nhau không?"
Thẩm Duệ đút hai tay vào túi, yên lặng nhìn cuộc trò chuyện của bọn họ, vẻ mặt nhẹ nhàng, không nhìn ra được suy nghĩ nào.
Dương Châu cầm điện thoại với vẻ nghi ngờ, tâm trạng vốn còn có chút buồn ngủ đột nhiên trở nên rõ ràng, ngẩng đầu kích động nhìn Chu Nguyên: "Làm sao cậu có được bức ảnh này?"
“Giống với hoa văn của lá bùa mà anh đã thấy trước đây không?” Chu Nguyên hỏi.
Dương Châu gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ không tin: "Giống, cậu lấy ở đâu?"
“Từ nhà cậu nhóc Hứa Tiểu Ca, cậu ta không biết đã đắc tội bao nhiêu người, người theo dõi cậu ta còn làm ra những chuyện này.” Thẩm Duệ bình tĩnh giải thích, anh quay đầu nhìn Chu Nguyên: “A Nguyên, em nhận ra chuyện gì rồi à?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
"Nếu tôi không nhầm, thi bất kheiesu có lẽ chia thành bùa nam và nữ, người trong chùa Phong Đô Đại Đế là đàn ông, vì vậy lá bùa giống như cái xuất hiện dưới nhà Hứa Tiểu Ca." Sau khi dừng lại, Chu Nguyên nhìn về hai bộ quần áo phía trước mặt nói: "Bùa chú của hai người phụ nữ trước mặt là ặt bùa nữ, cho nên giống nhau. Điều chúng ta có thể phán đoán bây giờ là, vụ án tử vong của hai người phụ nữ và người theo dõi Hứa Tiểu Ca, có lẽ là cùng một nhóm người."
“Hứa Tiểu Ca trông giống như một tên mọt sách, không giống người có thể gây chuyện bên ngoài!” Dương Chuâ nói.
Chu Nguyên không quay lại chủ đề này, chuyển chủ đề trở lại cái xác, cậu hỏi: "Bác sĩ pháp y Dương, trong một cuộc phẫu thuật một người không có thận có thể sống được bao lâu?"
Dương Châu hơi sửng sốt, nhưng khi phản ứng lập tức nói: "Nếu sau khi phẫu thuật dùng thêm thuốc, không quá một giờ."
Sau khi phát hiện thi thể của người phụ nữ bị mổ lấy mất một quả thân trong bãi cỏ trong công viên, người lấy nó đã khâu vết thương cho cô ấy, sau đó chuyển còn chuyển cô ấy từ nơi mổ nội tạng tới công viên Thâm Lâm viên để chôn sống.
Theo tình hình khám nghiệm tử thi, nạn nhân bị chôn sống dưới hố, từ điều kiện này có thể suy đoán thêm rằng, địa điểm tiến hành ổ nội tạng của hung thủ, là một nơi có thể đến được trong vòng một giờ lái xe hoặc đi bộ.
Mà vết thương ở chỗ mổ thận của nạn nhân được khâu rất đẹp, theo lời của Dương Châu,” kỹ thuật này rất chuyên nghiệp."
Chu Nguyên quay đầu nhìn về phía Thẩm Duệ nãy giờ không nói chuyện, ánh mắt vừa chuyển tới anh, anh liền giống như một thiết bị nhận thông tin tinh linh tương thông với cậu, lập tức nhận được tín hiệu của cậu.
Thẩm Duệ khẽ gật đầu, hạ giọng nói: "Ít nhất có hai hung thủ, hoặc gây án theo một tổ tội phạm. Mà trong đó có lẽ có bác sĩ, nơi lấy thận của nạn nhân, rất có khả năng cách công viên Thâm Lâm không tới một giờ đi xe, mà nơi này, rất có khả năng có dao phẫu thuật dùng gây án, hoặc những thứ như bệnh viện hoặc phòng khám có dao mổ, chỉ khâu."
Chu Nguyên gật đầu.
Ngay khi Thẩm Duệ định gọi cấp dưới của mình để cố hết sức loại bỏ xem có sở y tế nào có thể tới trong vòng một giờ lái xe, thì lại nhận được cuộc gọi từ cảnh sát quản lý công viên Thâm Lâm.
Cảnh sát nói qua điện thoại: "Đội trưởng Thẩm, tôi nhận được video giám sát từ văn phòng công viên Thâm Lâm rồi, cũng nhìn thấy hung thủ tiến vào, chỉ là…hay là tôi gửi video giám sát cho cục nhé, để anh tự xem?"
“Nói chuyện không nói một nửa, anh muốn tự nhịn tới chết hay ép chết người khác?” Thẩm Duệ cau mày: “Đừng nói nhảm, chuyện gì thế?”
Cảnh sát dường như còn hơi sợ hãi, do dự hồi lâu mới lẩm bẩm: " Đội trưởng Thẩm, nếu tôi nói người chết tự mình nhảy xuống hố, anh có tin không?"
Càng về đem, ánh trăng bị mây đen bao phủ, chỉ có một chút ánh sáng chiếu xuống dưới, là ánh sáng mơ hồ chiếu sáng mặt đất.
Sau khi chờ đợi trong tiểu khu của Hứa Tiểu Ca một lúc, Nguỵ Nhung có chút bất an.
Mọt sách nói lên lấy đồ rồi xuống, nhưng mà cô ấy để ý, vừa hóng gió mát, vừa rùng mình năm phút, vẫn chưa thấy bóng dáng Hứa Tiểu Ca sẽ đi xuống.
“… Tên mọt sách này thường không trì hoãn nhiều như vậy, lẽ nào vì nhớ nhà không?” Nguỵ Nhung lẩm bẩm.
Đột nhiên cô nấy ghe thấy thang máy ở toà chung cư kêu “đinh đông” rồi mở ra, cô ấy nghĩ là Hứa Tiểu Ca, nhìn một hồi, phát hiện không thấy ai ra khỏi thang máy, cô ấy ngơ ngác, nghĩ : "Thang máy bị hỏng rồi?"
Cô ay bước đến thang máy, phát hiện thang máy đã đóng lại, đang đi lên tầng tám.
Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Nguỵ Nhung quyết định đi lên kiểm tra tình hình, cô ấy bấm thang máy, thang máy dừng một chút trên tầng hai, rất nhanh lại xuống, cô ấy lập tức ấn tầng tám chứa nơi ở của Hứa Tiểu Ca.
Trong thang máy chỉ có Nguỵ Nhung, mới bước vào thang máy, Nguỵ Nhung đã cảm thấy trong thang máy có mùi lạ, giống như mùi hôi thối của động vật lâu ngày thối rữa, khiến cô ấy cảm thấy buồn nôn.
“Cái tiểu khu nát thế này, thang máy thường có có mùi hôi sao?” Nguỵ Nhung thò tay vào túi lấy ra một chiếc khẩu trang che miệng và mũi, nhưng khi cô ấy định đeo khẩu trang lên, ánh mắt lại vô tình nhìn lên trần thang máy.
Nguỵ Nhung giật mình, bất giác nấc lên vì căng thẳng.
Một con chuột chết được dán trên trần thang máy, Nguỵ Nhung cảm thấy ghê tởm và kinh hãi, khi quay đầu lại thăm dò, đúng như cô ấy đoán, camera bị dính băng dính đen.
Nguỵ Nhung muốn đi gặp nhân viên bảo vệ để giải quyết chuyện thang máy, nhưng cô ấy rất lo lắng, nghĩ rằng trước đó thang máy đã dừng ở tầng tám, mà nhà của Hứa Tiểu Ca ở tầng tám.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, cô ấy lập tức chạy về phía nhà Hứa Tiểu Ca.
Cửa nhà không đóng, lòng côấy bỗng như bị treo lơ lửng, không lẽ chỉ rời đi trong thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nguỵ Nhung cảm thấy hơi bối rối, chợt nghe trong phòng có tiếng động, cô ấy bê ngay một băng ghế xếp của nhà Hứa Tiểu Ca lao vào trong, luận võ, cô ấy là đương kim vô địch võ lâm hai năm trong học viện cảnh sát.
“Hứa Tiểu Ca, chưa chết mau nói gì đi!” Nguỵ Nhung hét lên, đá tung cánh cửa khép hờ.
Cô ấy chỉ sợ mình sẽ nhìn thấy máu trong phòng hay Hứa Tiểu Ca nằm bất động trên mặt đất, cô ấy cảm thấy nếu chuyện này xảy ra, cô ấy sẽ ngã quỵ.
"Hi."
Nguỵ Nhung còn chưa bước vào phòng, chợt nghe thấy trong phòng có âm thanh lạ, cô ấy liếc mắt nhìn, thì thấy Hứa Tiểu Ca đang quỳ bất động trước tủ.
Nguỵ Nhung có chút sững sờ, nhìn thấy bóng dáng Hứa Tiểu Ca đứng bất động, nước mắt của cô ấy ứa ra, tích tụ trong hốc mắt đợi giây tiếp theo thi nhau rơi xuống, cô ấy run rẩy hét lên: "Một sách, cậu chết rồi à?"
“… Chưa chết.” Một giọng nói nhỏ như muỗi truyền tới.
Có trả lời có nghĩa không sao!
Nguỵ Nhung bước vào, cảnh giác nhìn xung quanh thấy trong phòng ngoại trừ Hứa Tiểu Ca, không còn ai, nên cô ấy bình tĩnh lại sải bước đến trước mặt Hứa Tiểu Ca hỏi cậu: "Mọt sách, cậu sao vậy?"
Hứa Tiểu Ca giữ nguyên tư thế quỳ của mình, đầu từ từ quay về phía Nguỵ Nhung, nước mắt nước mũi giàn giụa, đáng thương nói: “Chị Nguỵ Nhung, em sợ quá, chân em mềm nhũn không đứng dậy được. .. "
Nguỵ Nhung hít một hơi thật sâu, cô ấy cảm thấy bộ dạng nước mắt nước mũi giàn giụa của Hứa Tiểu Ca lúc này còn sợ hơn.
Sau khi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, cô ấy giơ tay kéo cậu: "Sao thế? Mới lên không lâu đã có chuyện?"
Hứa Tiểu Ca cũng cảm thấy mình rất ấm ức, cậu giống như một cậu bé tội nghiệp, sau khi Nguỵ Nhung đưa cậu ra cửa, cậu chỉ vào tủ quần áo nói: "Tủ quần áo của em có thứ dọa em, em phải gọi cho cảnh sát, gọi cho cảnh sát..."
"..." Nguỵ Nhung trợn to hai mắt: "Cậu có phải quên chính cậu là cảnh sát rồi không?"
Nguỵ Nhung tức giận trừng mắt nhìn cậu, muốn xem Hứa Tiểu Ca rốt cuộc bị thứ gì dọa cho sợ hãi thành thế này, cô ấy đi thẳng tới tủ, kéo cánh tủ ra, lập tức nhìn thấy tim lợn, phổi lợn, thận lợn, gan lợn đang treo trong tủ... Còn có một con chuột bị cắt mất tứ chi, bị người ta dùng băng dính dính ở giữa chỗ nội tạng.
Do chưa chết hẳn, con chuột còn vùng vẫy, vết thương bị đè, khiến máu loang lổ khắp nơi trong tủ quần áo.
Điều khiến Ngụy Nhung cảm thấy kinh hãi nhất là, bên cạnh những thứ này có một mảnh giấy được đóng đinh, trên đó viết: Tao biết mày rồi, chạy không thoát đâu...
App TYT & Ý Hiên Các team