Thế giới này rất rộng lớn, nhưng nếu như có ai đó cố gắng thống kê, chỉ cần sau khi bạn gặp, quan tâm và yêu một ai đó. Trong những ngày tới, dù bạn không nói cụ thể với người kia, thì ở một thành phố có nhiều hứa hẹn, những quy luật bạn có thể gặp phải sẽ lớn hơn rất nhiều.
Sau này có người nói với Thẩm Duệ rằng tình huống này chỉ là do tâm lý "đặc biệt chú ý" trong công việc, anh muốn nhìn thấy người trong lòng khi đi trên đường. Vì vậy anh sẽ luôn nhìn xung quanh một cách vô tình hay cố ý. Bởi khi anh để ý xung quanh, xác suất anh gặp được người ấy sẽ luôn cao hơn so với khi anh cúi đầu đi.
Ngồi ở ghế phụ, Chu Nguyên nhìn vẻ mặt Thẩm Duệ có chút khó chịu, còn tưởng rằng anh sẽ đến bệnh viện vì không khỏe. Không ngờ xe lại rẽ vào một con đường khác, Thẩm Duệ dừng lại ở một cửa hàng cháo.
Sau giờ cơm tối, còn chưa đến giờ ăn khuya nên quán cháo hơi vắng vẻ.
Bà chủ quán đang ngồi sau quầy, nghe thấy tiếng cửa mở, cô nhìn lên thì thấy Thẩm Duệ và những người khác đang bước vào. Vừa định hỏi họ muốn ăn loại cháo gì thì Thẩm Duệ đã gọi hai bát cháo tôm tươi, sau đó tìm một nơi để ngồi xuống.
Nhìn thấy Chu Nguyên vẫn đứng ở cạnh cửa, anh vẫy tay chỉ về phía chỗ ngồi đối diện: "Ngồi đi, ăn xong cháo rồi trở về sau."
Nhíu mày, Chu Nguyên thực ra cũng không muốn ăn, nhưng không muốn làm hỏng cuộc vui nên cậu đành phải ngồi xuống. Còn chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ để hỏi về sự việc tối nay, Thẩm Duệ đã tự động báo cho cậu biết lịch trình: "Tối nay anh đã có một buổi hẹn xem mắt tại khách sạn Tianyue. "
"?" Chu Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải cơ thể anh không khỏe sao?"
“Sức khỏe anh vẫn tốt, nhưng anh cảm thấy có chút không thoải mái.” Thần Duệ nhìn cậu: “Em đừng ngắt lời, anh đã cự tuyệt người phụ nữ đó, để không cho cô ấy ảo tưởng, em nghĩ thế nào?"
“Không thích thì nên nói thẳng, tôi thấy cũng được.” Chu Nguyên không biết nên trả lời như thế nào. Nếu cậu trả lời "Anh không cần nói với tôi, anh có thể thử nếu thấy tốt", cậu sẽ cảm thấy rằng mình đạo đức giả và là kẻ dối trá. Nhưng nếu cậu hỏi "tại sao lại từ chối", cậu lại không có dũng khí hỏi, có lẽ vì cậu biết đáp án là vì cậu.
Thẩm Duệ nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cậu, khóe môi nhếch lên, anh cười nhẹ: "Anh nói xong chuyện của mình rồi. Tuy rằng đột ngột và bất lịch sự, nhưng anh vẫn muốn hỏi, người đàn ông tên Diêm Kiêu kia, thích em sao?"
“Chỉ là bạn bè.” Chu Nguyên trầm giọng đáp lại, im lặng một lát mới hạ giọng hỏi: “Vụ án thế nào rồi?"
Thẩm Duệ thật ra rất mong chờ Chu Nguyên nói cho anh biết chuyện "gặp gỡ" vào tối nay, nhưng rõ ràng Chu Nguyên không muốn nói, anh cũng không thể ép buộc cậu.
“Hiện tại không có manh mối gì mới.” Bà chủ quán bưng cháo lên, Thẩm Duệ kêu hai cái bát nhỏ, múc một ít cháo ra bát, nhẹ nhàng khuấy, chuyển cho Chu Nguyên khi cháo còn đã bớt nóng: "Em vẫn còn chưa ăn gì, cháo ở đây khá ngon, em ăn thử xem."
Chu Nguyên nhìn khói trắng bay ra từ cháo ở chiếc bát nhỏ được Thẩm Duệ đẩy qua, cầm lấy: "Hứa Tiếu Ca bây giờ ở đâu?"
"Không phải đã nói cậu ấy đừng ở trong chùa rồi sao? Anh tìm người đến ở cùng cậu ấy." Thẩm Duệ thản nhiên nói: "Bây giờ có lẽ đã ở nhà Ngụy Nhung rồi?"
“Ngụy Nhung?” Chu Nguyên hơi nhíu mày.
Thẩm Duệ nháy mắt: "Đứa nhỏ này có vẻ rất thích Mao Nhung Nhung, nhân tiện cho hai người bọn họ một cơ hội, một mũi tên giết hai con chim (Nhất tiễn song điêu)."
Chu Nguyên: "..."
Sau khi quen biết và tiếp xúc với anh, có lẽ hành động “táo tợn” này của Thẩm Duệ cũng chỉ là chuyện bình thường, cho nên cậu đành phải ngoan ngoãn im lặng, từ tốn ăn cháo.
Thẩm Duệ còn muốn bày tỏ ý kiến của mình về Hứa Tiếu Ca và Ngụy Nhung, nhưng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy, khuôn miệng vốn dĩ cong cong của anh ta lập tức rũ xuống, giống như một bóng ma Rakshasa, trầm giọng nói: "Mọi người tiếp tục duy trì trật tự, tôi sẽ tới đó ngay lập tức."
Đặt chiếc thìa trong tay xuống, Chu Nguyên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Trong bãi cỏ xanh ở Công viên rừng của thành phố, một thi thể phụ nữ đã được tìm thấy."
Công viên rừng thành phố, góc bãi cỏ.
Vào lúc này, chung quanh đông nghịt người, đám người đang đứng nhìn đều là các cô dì đang nhảy múa ở quảng trường bên cạnh bãi cỏ. Thời điểm phát hiện thi thể, có rất nhiều lời xì xào bàn tán, tất cả đều dừng việc nhảy múa lại, buôn chuyện về sự việc vừa xảy ra.
Khu vực xung quanh bị phong tỏa, năm sáu cảnh sát đang giữ gìn trật tự.
Chu Nguyên đi theo Thẩm Duệ vào khu vực phong tỏa, ngay sau khi họ xuất hiện, một cảnh sát đã chạy nhanh về phía họ.
Nhìn thấy đó là Thẩm Duệ, viên cảnh sát mới yên tâm, không chút do dự lập tức báo cáo tình hình hiện tại: "Đội trưởng Thẩm, thi thể là một phụ nữ, nhìn qua chỉ khoảng 20 tuổi, là bác gái đang nhảy múa ở quảng trường bên cạnh phát hiện."
Nói xong, cảnh sát xoay người ngón tay đảo một vòng, rốt cuộc cũng tìm được vị trí của người phát hiện: "Đây, chính là bà ấy."
Bác gái chắc trạc ngoài năm mươi, hơi mập, nhìn có nét của người ngoại quốc. Trên tay vẫn cầm một chiếc quạt lông gấp dùng để múa. Lúc này, bà ấy đang đứng ở rìa của khu vực bị phong tỏa, đi qua đó và đứng cùng những người bạn nhảy của bà ấy, kể lại một cách sống động câu chuyện bà ấy đã tìm thấy thi thể như thế nào.
Khi nhìn vẻ mặt hoạt bát và phóng đại của bà, Thẩm Duệ không khỏi nhíu mày, hạ giọng nói với viên cảnh sát: "Đồng chí, cậu qua gọi bà ấy lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi."
"Được, tôi đã bảo bà ấy đừng hành động tùy tiện, nhưng lại tranh thủ lúc tôi không nhìn thấy mà chạy đi kể cho bạn bè nghe về trải nghiệm tuyệt vời của bà ấy. Aiii, bà ấy đúng là hoạt bát thật..." Viên cảnh sát cũng cảm thấy bất lực nhanh chóng chạy đi. Tiến tới gần bà ấy để trao đổi.
Sau một hồi trao đổi đến đỏ mặt, dì Tư đi theo hướng cảnh sát chỉ, nhìn thấy Thẩm Duệ và Chu Nguyên, hai mắt sáng lên, lập tức bỏ rơi người bạn nhảy của mình, hào hứng đi về phía người bên Thẩm Duệ.
Đúng lúc này, Thẩm Duệ và những người khác đã đến địa điểm tìm thấy thi thể, bác sĩ pháp y Dương Châu sống ở rất xa Lâm viên nên đã để người học trò Trương Yến đến.
Trong cùng một cục cảnh sát, Thẩm Duệ nhìn thấy Trương Yến đeo mặt nạ và đeo găng tay để xem xét tử thi, anh ngồi xổm ở bên cạnh, "Anh Trương Yến, nạn nhân chết như thế nào?"
“…Đội trưởng Thẩm, anh đột nhiên gọi tôi như vậy, tôi cảm thấy rất sợ hãi, anh cứ gọi tôi là Tiểu Trương đi.” Trương Yến giơ tay chạm vào thi thể trong không khí, giải thích tình hình hiện tại cho Thẩm Duệ và những người khác: "Đội trưởng Thẩm, từ việc hít vào mũi và miệng, nhãn cầu đỏ, tổn thương ở tay, ta có thể tạm thời xác định tình huống. Nạn nhân bị chôn sống đến chết ngạt, tình huống cụ thể, chờ thầy tôi qua đây, trở lại cục khám nghiệm tử thi chi tiết hơn…"
Trương Yến chưa nói hết lời, bác gái múa ở quảng trường bước tới chỗ Thẩm Duệ, hai mắt phát sáng nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên, cuối cùng cười hỏi Chu Nguyên: “Này cậu, cậu trông rất đẹp trai, cậu đã có bạn gái chưa? Nếu chưa có đối tượng, vậy có thể xem xét con gái tôi, dáng dấp nó thon thả rất khá, là cô giáo, nhà tôi có hai dãy phòng, nếu cậu kết hôn với nó, tôi có thể tặng cậu một dãy…" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Chu Nguyên: "???"
“Bác gái, tôi xin lỗi, cậu ấy đang có việc bận phải giải quyết với người khác rồi.” Thẩm Duệ kéo Chu Nguyên đến bên cạnh, anh bước tới phía trước chặn tầm mắt của bà ấy: “Tôi nhờ dì đến đây là vì muốn hỏi dì một chuyện, tôi hi vọng dì có thể trả lời trung thực."
"Anh thực ra cũng khá đẹp trai. Mặc dù trông anh nghiêm túc và ít ngoại lai hơn một chút, nhưng anh cũng đủ tư cách để hẹn hò với con gái tôi. Anh có bạn gái chưa?" Bác gái nhảy vuông không chỉ là một kẻ giết người, mà còn là một kẻ hủy diệt chủ đề. (广 Chữ này tui không biết dịch kiểu gì cho hợp với tình huống này nữa;])
Nghe bà ấy nói, nụ cười của Trương Yên càng ngày càng đậm, gần như tức nước vỡ bờ, anh ta bật cười.
Biểu cảm của Đội trưởng Thẩm...đỏ đỏ, xanh xanh, thật sự rất thú vị.
Thẩm Duệ vẻ mặt gần như đen thui, khóe miệng giật giật, nhìn chằm chằm vào Trương Yến đang cười đến gần như nghẹt thở, ho khan nói: "Dì à, cảm ơn dì đã sắp xếp, nhưng đáng tiếc, tôi đã có đối tượng rồi. Chúng ta nói về công việc trước đi."
“Thật đáng tiếc, hai đối tượng béo bở đều không được rồi.” Bà ấy thở dài thườn thượt, không chút hứng thú khi nhìn thấy con rể: "Tôi đến công viên rừng này mỗi ngày để tập múa vuông. Sau khi khiêu vũ, tôi thích đi dạo một vòng quanh đây. Hôm nay tôi đã vấp phải thứ gì đó khi đi bộ."
“Là tay của thi thể sao?” Thẩm Duệ hỏi.
Bà ấy không vui khi nghe đến từ "thi thể", nên bĩu môi nói: "Đó là điều xui xẻo, tất nhiên là không rồi. Đó là một hòn đá. Tôi ở đây nhiều năm rồi, hôm qua tôi cũng đi, nhưng không thấy viên đá nào hết. Tôi nghĩ rằng nó đã cản trở bước đi của tôi, nên tôi đã di chuyển hòn đá sang một bên, ai biết rằng khi tôi di chuyển hòn đá đi, tôi thấy đôi mắt của cô bé thò ra khỏi mặt đất và nhìn chằm chằm vào tôi."
Bà ấy lại nói "chậc" một tiếng, mắng xui xẻo, sau đó nói: "Anh cảnh sát, người ta chết ở chỗ này rồi, ước chừng ngày mai sẽ không có người tới khiêu vũ ở đây, anh phải giải quyết vụ án càng sớm càng tốt. Tôi sẽ cho anh năm ngày, tôi hi vọng anh tìm được kẻ giết người. Hết năm ngày, tôi sẽ gọi nhóm chị em của tôi tiếp tục khiêu vũ ở quảng trường, hi vọng tôi sẽ không tiếp tục bị kinh hãi, nếu không tôi sẽ phải báo cáo về khả năng giải quyết kém hiệu quả của anh."
…Bà ấy hơi đáng sợ, trước đây anh có nghe nói đến những việc làm "vĩ đại" của bà, không ngờ bà không chỉ có tài múa may mà còn có dũng khí rất lớn.
Nghe những lời bà ấy nói, Thẩm Duệ sửng sốt, sau nhiều lần hứa với bà rằng vụ án sẽ nhanh chóng được giải quyết, rồi đưa số điện thoại của cảnh sát cho bà ấy, hy vọng nếu có manh mối gì mới có thể gọi điện báo cho họ.
Anh tiễn bà ấy đi như tiễn một vị thần.
"Có vẻ như múa vuông rất tốt cho sự phát triển của thể chất và tinh thần. Khi tôi trở về, tôi sẽ nói mẹ tôi tập luyện theo. Tôi rất nóng lòng muốn có đối tượng." Trương Yến nói đùa.
Thẩm Duệ nhàn nhạt nhìn anh ta: "Được rồi, nếu anh muốn có bạn gái, tôi sẽ nhờ Cục trưởng Trương giới thiệu."
"Đội trưởng Thẩm, anh đừng như vậy..."
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh kiểm tra xem có manh mối gì xung quanh không.” Thẩm Duệ phất tay gọi một viên cảnh sát tới để cậu ta đến văn phòng quản lý của Lâm viên để yêu cầu camera giám sát trong công viên.
Nhìn lại, anh muốn hỏi Chu Nguyên nghĩ gì, nhưng ai biết rằng Chu Nguyên đã yêu cầu một đôi găng tay từ Trương Yến và ấn vào vị trí của sườn của thi thể.
Bởi vì đang ở ngoài trời, cậu không thể cởi trần thi thể, cho nên Trương Yến chỉ có thể khám nghiệm tử thi cơ bản mà anh ta có thể làm trước. Lúc này, anh ta nhìn thấy Chu Nguyên ấn vị trí trên thắt lưng, phát hiện trên quần áo chảy ra một ít máu, vị trí ấn bị trũng xuống.
Trương Yến sửng sốt một chút, đè lại chổ mà ép xuống, phát hiện nơi này cũng trũng xuống, anh ta hít một hơi nhìn về phía Chu Nguyên, "Cái này..."
"Các bộ phận này lẽ ra phải được đào lên."
App TYT & Ý Hiên Các team