Nếu nói rằng, trên đời này có tội lỗi, nào có thể xếp thứ nhất, chính là lấy tấm lòng người khác, làm chuyện gây tổn hại đến danh và tính mạng của người khác, chính là bông hoa của ác quỷ, một khi nở rộ càng hôi thối, khiến người khác ná thở....

Nguỵ Nhung vì sợ hãi trước cảnh tượng trong tủ quần áo, đứng yên tại chỗ nhìn chú chuột tội nghiệp chưa chết còn đang co giật, cô ấy thấy toàn thân nổi da gà. Thầm nghĩ: Chuyện của Hứa Tiểu Ca không đơn giản như vậy, không xử lý xong, không chừng càng dễ xảy ra chuyện.

Bởi vì sẽ không có kẻ theo dõi nào sẽ chịu nguy hiểm bị phát hiện đi lên phòng làm những chuyện đe dọa thừa thãi này, trừ khi họ có kế hoạch khác, bao gồm tống tiền đòi mạng.

Nguỵ Nhung đóng tủ quần áo, gió lạnh từ ngoài cửa lẻn vào phòng, vẻ mặt cô ấy đầy nghiêm túc.

Cô ấy hạ giọng nói: "Một sách, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với lão đại."

Hứa Tiểu Ca vẫn còn đang rùng mình, nghĩ rằng Nguỵ Nhung định nói với Thẩm Duệ về chuyện tối nay, nức nở trả lời: "Ừm ừm!"

Nhưng Nguỵ Nhung không có ý đó, có chuyện có thể coi là không rồi bỏ qua, có chuyện vừa nhìn đã có thể nhìn ra vụ á bắt đầu từ đâu, lộ ra mùi thối của sự ác độc như mùi thanh hôi đang toả ra, càng ngày càng nghiêm trọng, có ý định một tay che trời rồi giết người, chắc chắn không thể bỏ qua.

Cô ấy vẫy ta, kéo cổ áo sau gáy của Hứa Tiểu Ca như đại bàng bắt gà con, vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt nặng nề, nhìn quanh nhà của Hứa Tiểu Ca một vòng, rồi nói thật nhỏ đủ để hai người nghe thấy: “Mọt sách, cậu nói muốn lấy đồ, tìm thấy chưa?"

Một câu nhắc nhở, đã nhắc Hứa Tiểu Ca mục đích trở về lần này. Lúc mới vào nhà mở ngăn kéo lấy cuốn sổ và USB rồi, nhưng vẫn còn có một thứ rất quan trọng mà cậu chưa lấy.

Hứa Tiểu Ca vắt chân lên cổ chạy vào nhà vệ sinh, ở ống thoát nước của nhà vệ sinh, lấy cái lưới lọc cái bẩn lên, bên dưới có một cái cái rổ nhỏ treo ngược làm bằng dây sắt, bên trong có một chai thủy tinh nhỏ, bên trong có một tờ giấy được gấp thành hình vuông nhỏ dùng ba lớp túi ni lông gói kín chống thấm.

Hứa Tiểu Ca cẩn thận lấy ra rồi nhét vào túi.

Nguỵ Nhung đi theo cậu vào nhà vệ sinh, rất sốc khi nhìn thấy cảnh này. Cô ấy đã xem rất nhiều cách để giấu đồ, nhưng cách làm của Hứa Tiểu Ca thực sự rất độc đáo, cô ấy nhướng mày đang định nói, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa kêu “cộc” rất to từ ngoài cửa.

Nguỵ Nhung phản ứng nhạy bén nhanh chóng cầm thanh gậy sắt để sẵn bên cạnh, phát hiện cửa nửa đóng nửa mở, như có một trận gió vừa quét qua lại nấn ná quay lại, cuối cùng chỉ còn sự lạnh lẽo, mà sự sợ hãi còn lại.

“Đi thôi, nơi này không thể ở nữa.” Tay phải cầm gậy sắt làm vũ khí, nắm tay Hứa Tiểu Ca bước nhanh ra khỏi cửa, Nguỵ Nhung thấp giọng thúc giục Hứa Tiểu Ca: “Mau, gọi cho lão đjai. "

“Bây giờ á?” Hứa Tiểu Ca lẩm bẩm.

Cô ấy mở cửa nhìn ra ngoài, không có ai ở đó, nhưng nghĩ đến thang máy và mọi thứ trong nhà Hứa Tiểu Ca, Nguỵ Nhung không dám xem nhẹ.

Cô ấy trầm giọng nói: "Lập tức."

Hứa Tiểu Ca run rẩy lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Thẩm Duệ.

Hai người bước nhanh ra khỏi khu chung cư, nhưng ngay lúc vừa rời khỏi khu chung cư, cửa ban công nhà hàng xóm của Hứa Tiểu Ca bị kéo ra, có hai bóng người đen từ từ đi ra khỏi bóng tối tới ban công, lẳng lặng nhìn Hứa Tiểu Ca và Nguỵ Nhung bỏ trốn.

Một người trong đó có giọng khàn, họng dường như đã bị tổn thương, thở dài nói: “Thực ra chúng ta nên tốc chiến tốc thắng, nếu nhanh một chút, hiện tại có thể nhìn thấy một thi thể ấm áp cùng một đôi thận ấm rồi. "

"Không phải anh nói muốn xem nó sợ hãi tới mức đi ra quần là như thế nào sao? Bây giờ trách tôi sao?"

Một giọng nói khác vang lên giữa cơn gió đang thổi, cơn gió lạnh mang theo chút vui tươi trong giọng nói của cô ta, nhưng nó không thể làm mất đi sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong giọng nói.

Đó là giọng nữ, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nghe như một con thỏ trắng vô hại, càng khiến người ta nâng niu, yêu thương.

Giọng nam lại nở nụ cười: "Sao có thể trách cô. Chẳng qua thằng đó chạy mất rồi, tôi lo hắn sẽ có hại cho chuyện của chúng ta..."

"Cậu ta đã điều tra nhiều năm như vậy, có thể điều tra ra cái gì? Chúng ta cũng tìm rồi, trong cuốn sổ và USB không có gì, tranh trừu tượng của học sinh tiểu học cũng không xấu tới mức đó, hơn nữa nếu cậu ta có thể điều tra ra được thứ gì, sẽ không trốn tránh rồi không làm gì được chúng ta, yên tâm, mọi thứ có tôi rồi. ”Người phụ nữ cười nhẹ nhàng:“ Chúng ta dây dưa ở bên này quá lâu, có lẽ là khách đã tới rồi, chúng ta đi nhận tiền thôi."

Căn phòng lại ẩn trong bóng tối, nhưng trong vòng năm phút, nhân viên bảo vệ nhận được tin Nguỵ Nhung báo cảnh sát đã lao lên lầu trước, sau đó trong vòng mười lăm phút, xe cảnh sát đậu đã đậu ở tầng dưới trong căn hộ, một số cảnh sát chạy tới để ứng cứu chạy thẳng đến phòng của Hứa Tiểu Ca, tiến hành tìm kiếm trải dài.

Không có gì.

Xem lại camera giám sát, phát hiện thấy camera trước cổng chung cư không quay được người nào khả nghi, vụ án lại một lần nữa đi vào ngõ cụt, không khí nguy hiểm như gió bắc xuyên biên giới, tấn công dữ dội cả tiểu khu, ai nấy cũng thấy nguy hiểm, gọi nát cả điện thoại của khu bất động sản.

Trước đây, ban quản lý tài sản năn nỉ mỗi hộ gia đình đóng một số tiền để lắp camera hành lang, bây giờ có vụ việc theo dõi, mọi người tranh nhau đóng tiền, yêu cầu duy nhất là, lắp camera càng sớm càng tốt, tốt nhất là sáng mai tỉnh dậy đã thấy mỗi nhà có một camera rồi.

Hết sóng này đến sóng khác, giống như nước trong vũng đen, không thể biết được khi nào nó sẽ lao tới, vô hình giết người.

Trong văn phòng cục thành phố, Thẩm Duệ duỗi chân ngồi trên ghế, cau mày biểu thị chuyện tối nay đúng là làm khó anh.

Vốn dĩ sau khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát khu quản lý công viên Thâm Lâm, đã có cảm giác cảm giác ghê tởm ngập tràn trong lòng như ăn phải ruồi. Chuyện phía bên này còn chưa rõ thế nào, đã nhận được cuộc gọi của Hứa Tiểu Ca, bọn họ cũng có chuyện.

"Vụt" một tiếng, Thẩm Duệ đứng dậy, bắt đầu đi tới đi lui trong phòng làm việc, thật lâu sau, anh mới dừng lại, đi tới chỗ Chu Nguyên đang yên lặng nhắm mắt, như đang thiền định, chỉ tay lên bàn, hỏi nhẹ nhàng: “A Nguyên, mệt rồi?"

Vừa dứt lời, mắt Chu Nguyên chậm rãi mở ra, ánh mắt nhìn Thẩm Duệ có chút mất tập trung, lắc đầu: "Không mệt, ngược lại là anh, đi đi lại lại, không mệt sao?"

"... Anh đang hỏi tại sao cô gái lại không nghĩ thông tự mình nhảy xuống hố."

Thẩm Duệ thở dài, rồi lại ngồi xuống.

Chu Nguyên nhìn anh, khẽ nói: "Tôi biết."

"..." hai mắt Thẩm Duệ sáng lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: "Tại sao?"

Chu Nguyên cảm thấy Thẩm Duệ có lúc rất thông minh, có lúc chỉ cần vội vàng là lại hồ đồ. Cậu chỉ vào đoạn video giám sát do cảnh sát khu vực công viên Thâm Lâm cung cấp, cùng báo cáo khám nghiệm tử thi của Dương Châu, nói nhẹ nhàng: "Sau khi phẫu thuật, nạn nhân lập tức được đưa tới địa điểm xảy ra án Mà lúc phẫu thuật, bác sĩ có kinh nghiêm vì tránh chuyện nạn nhân mất quá nhiều mắt hoặc đau đớn tới chết đều sẽ tiêm thêm thuốc tê hoặc thuốc an thần.”

Cậu dừng lại, nhìn Thẩm Duệ: "Bác sĩ pháp y Dương vẫn chưa đưa báo cáo khám nghiệm máu, anh có muốn giục không?"

Nếu là người khác, đột nhiên đổi hưỡng như vậy Thẩm Duệ sẽ thấy khó hiểu, nhưng khi Thẩm Duệ nghe vậy liền toát mồ hôi lạnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Anh lấy điện thoại di động ra gọi ngay cho Dương Châu, tình cờ là Dương Châu vừa phân loại tin tức về khám nghiệm máu trong phòng thí nghiệm pháp y dưới lòng đất, liền ra lệnh cho đồ đệ mình gửi báo cáo đến văn phòng hình sự.

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào bản báo cáo mới ra lò, máu sôi sùng sục, đôi tối sầm vì đầy nghi ngờ lập tức sáng lên, anh nói: “Thuốc tê có hai loại, một là Lidocaine, hai là Ketamine có khả năng gây ra ảo giác, nếu liều lượng không thích hợp, trong quá trình bệnh nhân suy nhược cơ thể, cực kỳ dễ gây ảo giác. Nhạn nhân vì ảo giác nên tự nhảy xuống hố, mà sau đó hung thủ giả dạng làm nhân viên công viên, đeo khẩu trang và dụng cụ đến hiện trường, tiến hàng chôn lấp."

Nếu như thế, Thẩm Duệ nhìn chằm chằm tên thuốc gây ảo giác, nhẹ giọng nói: "Vụ án này không phải là một vụ án giết người đơn giản, còn liên quan đến một vụ án mất nội tạng, anh lập tức gọi cho cục trưởng Trương, vụ án này, không nhỏ chút nào."

Hai người sắp xếp lại vụ án xác chết nữ ở công viên Thâm Lâm xong, thì bên ngoài văn phòng có tiếng bước chân vội vã, một lúc sau, hai bóng dáng chạy lon ton vào văn phòng, thở hổn hển nói: "Lão đại, đội trưởng Chu."

Hai người không nói lờ mờ dài dòng, chỉ là chuyện trên đường, Nguỵ Nhung nói gì với Hứa Tiểu Ca, Hứa Tiểu Ca lập tức đi thẳng vào chủ đề nói cho Thẩm Duệ chuyện đã xảy ra ở nhà mình, đồng thời chia sẻ video và từng hình ảnh ở hiện trường.

"Không quay được cảnh nghi phạm ra vào tòa nhà, có hai khả năng, các nghi phạm nhảy khỏi tòa nhà từ tầng hai, hoặc họ vốn là người người trong tòa nhà này" Chu Nguyên phân tích: " Nguỵ Nhung nói trần thang máy cũng dính một con chuột chết, vậy, chúng ta cùng suy đoán, những người có thể naswm đại khái, kết cấu thang máy quen thuộc, hướng camera trong thang máy, rồi vào thang máy, có thể dùng vật thể chắn đầu camera, chúng rất có khả năng ở cùng tòa nhà với Hứa Tiểu Ca."

“Trước đây đã từng xảy ra chuyện tương tự chưa?” Chu Nguyên quay đầu nhìn Hứa Tiểu Ca.

Hứa Tiểu Ca lắc đầu, cho biết từ lúc trước khi cậu chụp ảnh người phụ nữ mặc sườn xám ở nhà thờ, mới xảy ra những chuyện này.

“Người phụ nữ kia có thể là mấu chốt, nhưng chúng tìm tới cậu, nhất định còn lý do khác.” Chu Nguyên khẳng định: “Mong rằng cậu có thể thành thật, hiện tại chúng ta không phải là kẻ thù của cậu, muốn chúng tôi giúp cậu, vẫn nên nói thật thì hơn."

Hứa Tiểu Ca không nói dối, nghe Chu Nguyên nói xong thì lo lắng, vì sợ Nguỵ Nhung và Thẩm Duệ sẽ hiểu làm mình, chân tay lập tức luống cuống, vừa mới nín khóc chưa được bao lâu nước mắt đã lại thi nhau rơi xuống.

Một bàn tay to chạm vào đầu Hứa Tiểu Ca, xoa đầu cậu: "Hôm nay không đến nhà Nguỵ Nhung sao? Sao lại đột ngột về?"

Dù sao thì thời gian cô ấy tiếp xúc với Hứa Tiểu Ca lâu hơn Chu Nguyên rất nhiều, Nguỵ Nhung cảm thấy Hứa Tiểu Ca giống như một tờ giấy vậy, hỉ nộ ai lạc cơ bản đều bày trên mặt, nghe thấy Chu Nguyên nói cậu không thành thật, cô ấy thấy hơi không vui, mặc kệ cậu có phải cấp trên không, có phải người đẹp không, trừng mắt nhìn cậu, đứng ra nói thay Hứa Tiểu Ca:

"Đội trưởng Chu, mọt sách làm người như nào, lão đại và cả văn phòng đều biết, anh đừng có nói cậu ấy không trung thực nữa, nếu nói câu này trong đồn cảnh sát, anh không biết là đối với cảnh sát, là chuyện rất quan trọng sao."

Chu Nguyên cười thay vì tức giận: "Thật sao? Vậy thì nói cho tôi biết, cô hiểu cậu ấy bao nhiêu, trừ chiều cao và cân nặng, cô còn biết gì về cậu ấy nữa?"

Một câu nói khiến Nguỵ Nhung mãi không trả lời được, nhưng vì vẫn muốn mặt mũi mà cố tình nói tiếp: “Ai cũng nên có bí mật của mình, không đúng sao? Chỉ cần không làm chuyện xấu, chẳng phải là được rồi à? Nếu nói như thế, tất cả chúng ta đều không biết gì về đội trưởng Chu, anh nghĩ chúng tôi nên làm gì?"

Phòng làm việc tràn ngập khói thuốc súng, Hứa Tiểu Ca vốn đang buồn bã lại vì màn “cãi nhau” của Nguỵ Nhung và đội trưởng Chu lôi lại, mở miệng do dự không biết làm sao ngăn cản.

Thẩm Duệ đang xem náo nhiệt khoanh tay nhìn hai người với vẻ hứng thú, khóe miệng nhếch lên, thấy Nguỵ Nhung càng ngày càng tức giận như quả bóng xì hơi, liền ho khan một tiếng, kết thúc cuộc trò chuyện.

Anh nói: "Chị Mao Nhung Nhung, độ của chị hơi quá khích ròi, trông như bao che quá mức. Chu Nguyên không nói Hứa Tiểu Ca không thành thật, mà chỉ nói rằng chuyện lần này rõ có chuyện mà cậu ấy không nói gì, mới kích động những người đó."

Nguỵ Nhung cảm thấy lời này của Thẩm Duệ có lý, nhưng vẫn bướng bỉnh lẩm bẩm nói: “Lão đại anh cũng khá bao che."

“Nói linh tinh, anh đang bảo vệ bảo bối.” Thẩm Duệ mặt không chút thay đổi, tiếp tục nói câu khiến người ta đỏ mặt: “Bảo vệ tâm can bảo bối lẽ nào sai sao?

Nguỵ Nhung sửng sốt, bật cười.

Chu Nguyên vốn dĩ đang ở tâm bão liếc nhìn Thẩm Duệ, cúi đầu che giấu vài phần cảm xúc khó hiểu trong mắt, một lúc sau lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Ca với đôi mắt trong veo: "Hứa Tiểu Ca, cậu vẫn chưa trả lời lần này cậu về nhà lấy thứ gì?"

Do dự một lúc, Hứa Tiểu Ca lấy USB, sổ ghi chép và thứ từ trong đường ống nước trong nhà vệ sinh ra: “Tôi về lấy những thứ này."

Nếu bất chấp rủi ro trong lúc chưa giải quyết được mối nguy quay lại lấy những thứ này, thì những thứ này phải có vai trò quan trọng.

Thẩm Duệ cầm mấy thứ này xem qua, phát hiện trong sổ ghi chép một số thời điểm, địa điểm và tên tuổi, nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"

Hứa Tiểu Ca cắm ổ USB vào máy tính, bấm vào một tập tin ẩn trong cơ sở dữ liệu, Hứa Tiểu Ca mở dữ liệu, dùng mật mã tìm tệp ẩn, mở thư mục, trên màn hình máy tính hiện ra một bức ảnh.

Hứa Tiểu Ca dường như rất quen thuộc với những người này, khi bấm vào một bức ảnh, cậu bèn nói ra tác, nơi sinh và nơi mất tích của họ, thì thào nói: "Những người này hiện đều không thấy đâu."

Nguỵ Nhung kinh ngạc nhìn cái này, đối Hứa Tiểu Ca nói: "Ê ê ê, mọt sách đừng nói linh tinh, cậu có ý gì?"

Nhìn những bức ảnh và thông tin tương ứng, cộng với lời của Hứa Tiểu Ca, trong lòng hầu hết mọi người đều có suy nghĩ kỳ lạ, những thứ này trông giống như "danh sách tử thần", mà người trong ảnh chính là mục tiêu.

"Những người này đều mất tích, tôi tìm rất lâu vẫn không tìm được." H hai mắt ứa Tiểu Ca đỏ hoe, tình cờ đang mở bức tranh cuối cùng, trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ dịu dàng, khóe miệng đang khẽ mỉm cười, trông rất ngọt ngào.

Hứa Tiểu Ca nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên màn hình, nhắc lại một số sự việc trong quá khứ đã cú, cậu luôn thiếu cơ hội và dũng khí, nhưng tối nay ác ma tới, như muốn nói với cậu, cái hại của im lặng, tới lúc phải bén rễ. .

Cậu nói nhẹ nhàng: "Bà ấy là mẹ em, Trương Mỹ Quyên, mười sáu năm trước, mất tích, không thể tìm được."

Một câu nói đơn giản, như bom nổ trong phòng làm việc, Nguỵ Nhung trợn to hai mắt nhìn người phụ nữ trên màn hình, không biết có phải là gợi ý tâm lý không, nhưng càng nhìn càng thấy giống Hứa Tiểu Ca.

Thẩm Duệ nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lúc trước Thẩm Duệ từng nghe Chu Nguyên nói chuyện về gia cảnh của Hứa Tiểu Ca, anh chỉ biết mẹ cậu đã qua đời, nhưng anh không ngờ rằng còn có một bí mật khác.

Chuyện này chính là vết sẹo trong lòng Hứa Tiểu Ca, anh cắn môi do dự.

“Cậu muốn giải quyết, cậu cũng biết một mình cậu không thể giải quyết được, cho nên vì sao không nói ra, chúng ta có thể giúp cậu cùng nhau tìm đáp án.” Chu Nguyên đột nhiên nói, gõ ngón trỏ vào bàn, nhẹ nhàng nói: "Lần trước đến nhà của cậu, đồ đạc và cách bài trí không tới nỗi là trào lưu, công việc bây giờ của cậu, không tới mức khiến cậu không mua được đồ đạc, cho nên cậu cố tình giậm chân tại chỗ, không bằng lòng bước ra khỏi ký ức nào đó, Nhà cậu với cậu, có lẽ là sự tồn tại rất quan trọng, nhưng cậu lại đặt ảnh bố ở ngay đối diện với cửa ra vào, còn ảnh của mẹ, thì lại ở góc hơi hướng về vị trí có thể liếc mắt là thấy, làm như thế có hai nguyên nhân."

Chu Nguyên cực kỳ máu lạnh, như không hề để ý tới nỗi đau khi để lộ vết sẹo, khuôn mặt vẫn không cảm xúc:

“Nguyên nhân thứ nhất, là cậu giết mẹ cậu."

Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng lại như cái búa đạpp mạnh vào tim Hứa Tiểu Ca.

Hứa Tiểu Ca hét lên đáp lại: "Tôi không có!"

Bầu không khí trong phòng làm việc có chút kỳ lạ, Nguỵ Nhung luôn biết đội trưởng Chu rất giỏi, nhưng không ngờ cậu lại giỏi tới mức phát hiện ra chuyện như thế từ những chi tiết không ai để ý, ngoài sự bái phục, trong lòng còn có cảm giác sợ hãi.

Chu Nguyên không để ý đến phản ứng của Hứa Tiểu Ca, tiếp tục nói: "Nguyên nhân thứ hai, cậu hại chết mẹ cậu theo cách khác."

Tấm lưng của Hứa Tiểu Ca cứng đờ, cậu không còn xù lên như lông nhím, phản ứng dữ dội như trước nữa.

Nhưng chính sự im lặng lúc này lại khiến Nguỵ Nhung và Thẩm Duệ sửng sốt.

“Bởi vì cậu vô ý giết chết mẹ mình, cậu cảm thấy có lỗi, cậu sợ hãi, cậu thấy không còn mặt mũi nào gặp bà ấy, không dám đối mặt chính diện với bà ấy.” Chu Nguyên tiếp tục phân tích. Thực ra phân tích có thể kết thúc ở đây, nhưng dường như cậu không dừng ở đây, có những vết sẹo cần phải bị thương một lần nữa, moi hết tất cả phần thịt thối bên trong ra, để thịt mới lại sinh sôi, lành lại thành một vết sẹo không còn đau đớn dù trời có gió mưa.

"Nhưng cậu yêu bà ấy, vị trí của bà ấy trong trái tim cậu rất quan trọng, vì vậy ngay cả khi ảnh của bố cậu đối diện cửa, nhưng vị trí của mẹ cậu lại là vị trí quan trọng nhất trong cả ngôi nhà."

Chu Nguyên nói rất nhiều, Chu Nguyên cảm thấy mình hiện tại là một người "chanh chua khắc nghiệt, khiến người khác sợ hãi", nhưng dù vậy, có một số điều cậu muốn nói, nhưng cậu vẫn sẽ nói ra.

Nguỵ Nhung cắn môi, đưa tay định chạm vào Hứa Tiểu Ca, nhưng Thẩm Duệ đã ngăn cô ấy lại.

Thẩm Duệ lắc đầu với cô ấy, âm thầm ngăn cản cô ấy, mặc cho cảm xúc Hứa Tiểu Ca tiếp tục trùng xuống.

Cuộc sống có thăng trầm mới có hy vọng.

Quả nhiên, Hứa Tiểu Ca cúi đầu thật lâu, khi mọi người đều cho rằng cậu sẽ không nói nữa, tiếng nức nở nhẹ như mưa lại dần tăng lên, thành mưa to thành bão tố, khóc đau xé ruột gan, khiến người ta phải thương tiếc.

Những người tỏ bộ khác đi ngang qua văn phòng đội hình sự nghe thấy tiếng khóc bước chân loạng choạng, bèn phanh gấp dừng lại trước văn phòng đội hình. Vì phanh quá gấp, suýt chút nữa đã làm gãy mũi đôi giày da bằng nhựa kém chất lượng.

Anh ta ngó đầu vào văn phòng đội hình sự, cố gắng nhìn vào bên trong để xem bên trong xảy ra chuyện gì.

Không ngờ, trong đêm khuya thanh vắng, họ nhìn thấy Thẩm Duệ ngày thường hiếm khi ngồi trong văn phòng, đứng trước bàn làm việc, thất thần nhìn một người đàn ông đang khóc bên bàn làm việc.

... Chuyện gì đây?

Chẳng lẽ tên phạm nhân vừa bị bắt đã bị lôi về văn phòng để giáo dục nhân văn, vì lòng quá trống trải và cô đơn, đội trưởng Thẩm dẫn đầu bảo mọi người nói thêm vài câu chuyện truyền động lực, cho phạm nhân thấy thăng trầm của cuộc sống rồi nhìn thấu hồng trần, hối hận vì chuyện mình đã làm, thấy buồn vì mình sắp trải qua những ngày tháng “khóc sau song sắt”?

Trong đầu cảnh sát có hàng tá khả năng xảy ra, nhưng ngay lúc anh ta hoàn hồn lại, ánh mắt phát hiện người đang khóc là Hứa Tiểu Ca “yếu đuối” nổi tiếng trong đội hình sự, anh ta trợn tròn mắt.Thằng bé này bình thường lúc nào cũng cười he he, trông vừa ngu vừa ngơ, sao lại khóc rồi.

Cậu không phải là linh vật của đội hình sự sao?

Đội ... Đội trưởng Thẩm đúng là không phải là một đội trưởng tốt.

Cảnh sát vẫn muốn xem kịch, nhưng mà bàng quang của anh ta không cho anh ta chứa quá nhiều nước, bắt đầu có dấu hiệu rò rỉ nước, anh ta khép hai chân lao về phía nhà vệ sinh trong sự tiếc nuối, tạm biệt màn kịch hiếm có mấy năm mới có từ đội hình sự.

Ngay sau khi cảnh sát rời đi, khi Thẩm Duệ đau đầu không biết làm sao để tắt vòi nước trong mắt Hứa Tiểu Ca, Hứa Tiểu Ca nâng niu nước mắt, kịp thời tắt van nước mắt, lau nước mắt bằng tay áo, kêu thút thít hai tiếng, rồi đứng phắt dậy, đột nhiên cúi đầu chín mươi độ trước Chu Nguyên.

Hứa Tiểu Ca khiến Chu Nguyên giật nảy mình, rồi nghiêm túc nói: "Mẹ tôi mất tích vì tôi."

Năm 2001, ngày 18 tháng 5, mặt trời chói chang.

Cổng trường tiểu học thứ năm ở Thanh Châu mở ra, học sinh đi từng lượt ra, lần cuối cùng chỉ còn lác đác mấy đứa trẻ chờ bố mẹ đến đón, đứng ngoài cổng trường tìm một bậc đá ngồi xuống đợi bố mẹ đến đón.

Hứa Tiểu Ca đeo cặp sách ra khỏi cổng trường, trong túi có năm xu tiền tiêu vặt do bố cho.

Khi ra khỏi cổng trường, cậu nhìn trái nhìn phả,i nhưng không thấy bóng dáng của mẹ.

Mẹ của Hứa Tiểu Ca, Trương Mỹ Quyên làm quản lý một nhà máy dệt, công việc mỗi ngày của nhà máy đều không xác định, lúc đặt đơn thì quay mòng mòng, lúc không có đơn, Trương Mỹ Quyên có thể đứng ở cổng trường chờ Hứa Tiểu Ca, đón cậu về nhà.

Trương Mỹ Quyên vẫn chưa xuất hiện, có lẽ vì nhà máy vẫn còn bận, không thể rời đi.

Nhìn những món ăn vặt khác nhau ở quầy hàng ven đường, Hứa Tiểu Ca liếm môi, có chút tham lam. Khi cậu chuẩn bị móc tiền trong túi ra để mua đồ ăn vặt, mẹ Hứa Tiểu Ca đã đến.

"Xin lỗi, hôm nay xưởng sản xuất của mẹ còn có một ít hàng, nên hơi chậm, đi, chúng ta về nhà thôi."

Hứa Tiểu Ca nhìn quầy hàng bên đường, có chút không nỡ.

Trương Mỹ Quyên nhìn con trai lớn lên từ nhỏ, chỉ cần nhìn một cái đã biết cậu đang nghĩ gì, bá ấy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, cười nói: "Con muốn ăn gì, mẹ dẫn con đi ăn."

Thật ra Hứa Tiểu Ca muốn ăn không phải là đồ ăn vặt ở một quán ven đường, mà là một tiệm bánh bao cách trường học chưa đầy một con hẻm. Cậu nói: "Con muốn ăn lồng bánh bao nhỏ, lồng bánh bao nhỏ ở vườn Xuân Hồ."

"Được, mẹ dẫn con đi mua một ít trước khi về."

Trương Mỹ Quyên nắm tay Hứa Tiểu Ca cùng nhau đi về phía con hẻm nhỏ, nhưng khi đang đi, đột nhiên có một người phụ nữ mang thai đang dựa vào cột điện, trong khuôn mặt như đang khó chịu.

Hứa Tiểu Ca phát hiện ra trước, cậu lắc tay Trương Mỹ Quyên: "Mẹ, có một người dì ở đằng đó trông vẻ rất khó chịu."

Nhìn theo tay con trai, Trương Mỹ Quyên cau mày nhìn vị trí cột điện, quả nhiên có một phụ nữ trẻ đang ôm bụng đứng dựa cột điện với vẻ mặt khó chịu.

Lúc đó lòng người cởi mở, hàng xóm với nhau có thể giúp thì sẽ giúp nhau, Trương Mỹ Quyên lập tức chạy đến hỏi cô ấy: "Em gái, em có chỗ nào không khỏe à? Có cần chị gọi xe ba gác chở em đến bệnh viện không?"

Bà bầu trông như mới ngoài đôi mươi, còn rất trẻ, khuôn mặt xanh xao lộ vẻ xót xa.

Cô gái lắc đầu, cắn môi nói: "Không đi bệnh viện, em chỉ bị hạ đường huyết một chút, ở nhà chỉ cần uống một ít đường là được, đi bệnh viện tốn nhiều tiền lắm, chỉ là chị ơi, chị có thể đỡ em về nhà được không? Nhà em cách đây không xa, chị đỡ em qua là được. "

Dù gì cô ấy cũng là phụ nữ có thai, lỡ xảy ra chuyện gì thì người nhà đổ tội cho bà ấy, đến lúc đó có lý cũng không nói được.

Trương Mỹ Quyên đang do dự, Hứa Tiểu Ca thấy mẹ bối rối, bèn lắc tay bà ấy: "Mẹ, cô giáo nói giúp người ta làm niềm vui, vậy chúng ta hãy giúp dì được không?"

"... Cái này ..." Trương Mỹ Quyên suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đồng ý.

Bà bầu nói: "Cảm ơn chị!"

Đoạn đường không dài cũng không ngắn, đi bộ mất khoảng mười phút, khi Hứa Tiểu Ca bắt đầu báo oán, người phụ nữ mang thai đã nói: "Chị ơi, tới rồi. Cảm ơn chị đã đưa em về, không bằng hai người vào uống một cốc nước đường rồi đi, em thấy đứa trẻ cũng khát nước rồi.”

Nghe nói có nước đường uống, Hứa Tiểu Ca liếm môi, ngẩng đầu nhìn Trương Mỹ Quyên đầy mong đợi: "Mẹ..."

Nếu đã tới rồi, ngồi một lúc cũng không sao, Trương Mỹ Quyên cũng lo lắng bà bầu xảy ra chuyện, nên bèn bước vào nhà bà bầu.

Tuy nhiên, trong đầu Hứa Tiểu Ca sau này, cậu lại nhớ cảnh tượng đó:

Đó là một căn nhà gỗ bình thường với một khoảng sân bình thường, sau khi Hứa Tiểu Ca và mẹ bước vào, bà bầu đã đóng cửa, âm thầm khóa bằng chìa khóa.

Nhưng Hứa Tiểu Ca nhìn thấy rồi chỉ thấy lạ, không để ý, cho nên không nó với mẹ.

Sau khi người phụ nữ mang thai bước vào sân, Hứa Tiểu Ca nghe thấy cô ấy nói chuyện với ai đó, sau đó một người đàn ông bước ra, lấy gạch đập vào đầu Trương Mỹ Quyên...

Cảnh tượng này đến quá nhanh, sau khi Hứa Tiểu Ca phản ứng, phát hiện mẹ mình nằm bất động dưới đất.

Sau đó hai mẹ con bị nhốt trong chuồng lợn ở sân sau, Hứa Tiểu Ca nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài, họ nói: "Gọi điện thoại cho khách hàng, mau đưa họ đi càng sớm càng tốt ..."

Trương Mỹ Quyên bị gạch đập vào đầu vẫn chưa chết, chỉ mới ngất đi, khi tỉnh dậy mới biết chuyện gì đã xảy ra với mình, biết mình không thể chạy trốn, nhưng bà ấy không muốn con mình chết.

Ông trời không tuyệt đường sống, trong chuồng lợn có một cái lỗ nhỏ, có lẽ là lúc trước nuôi lợn, lợn đập mạnh khắp nơi, đâm thành một cái lỗ nhỏ, người lớn không chui được, nhưng Hứa Tiểu Ca sinh ra đã gầy gò, miễn cưỡng có thể chui ra ngoài.

Hứa Tiểu Ca nhớ ra trước khi chui ra ngoài, mẹ nói với cậu rằng: "Con còn nhớ đường không? Con về nhà bảo bố gọi cảnh sát, sau đó cứu mẹ, đừng căng thẳng, mẹ đợi con..."

Nói tới đây, hai mắt Hứa Tiểu Ca đỏ ngầu, chuyện này là nỗi đau mà cậu không bao giờ nói, nhưng đội trưởng n Chu đã đúng, có một số việc, cần tự cho mình cơ hội để mở khóa.

Thẩm Duệ hỏi: "Cậu đi ngoài rồi?"

Hứa Tiểu Ca gật đầu, sau khi ra khỏi chuồng lợn, cậu chạy về nhà tìm bố để gọi cảnh sát, nhưng khi bố nắm tay cậu lao vào nhà với cảnh sát, căn nhà đã không còn ai.

Từ lúc sự việc xảy ra tới lúc tới, chưa tới một tiếng rưỡ, đã biến mất không dấu vết.

Cảnh sát đã hỏi những người hàng xóm xung quanh ngôi nhà, nhưng tất cả những người hàng xóm đều nói: "Nhà thường xuyên đổi người ở, gần đây hình như đổi một hộ, nhưng tôi chưa thấy, lúc ra ngoài, họ đang trong nhà. Lúc tôi trong nhà, không biết họ ở đâu, dù sao thì chính là chưa từng gặp, chỉ biết trong nhà có người, cảnh sát, có chuyện gì à?"

“Có chuyện rồi, hộ này trói một người phụ nữ, bây giờ tòa nhà trống không.” Cảnh sát không thèm nói chuyện phiếm tiếp.

Sau khi hỏi thêm, hầu hết những người dân sống gần đó đều nói rằng họ chưa từng nhìn thấy gia đình mới này, cho thấy họ không phải là người dân địa phương.

Thỉnh thoảng có một số người nói rằng họ đã nhìn thấy họ , nói một hồi về các đặc điểm ngoại hình của họ, nhưng dù thế nào cũng không tìm thấy.

Lúc đó tìm người xuyên tỉnh tương đương với mò kim đáy bể, vụ án được coi như một vụ án chưa có lời giải.

Nguỵ Nhung không ngờ Hứa Tiểu Ca lại còn đau khổ như vậy, lập tức càng thấy xót xa cho cậu em trai này, mím môi cố kìm nước mắt, đưa tay ra vỗ vỗ lưng Hứa Tiểu Ca, cô ấy nghẹn ngào nói:

"Mọt sách, không sao, đều là quá khứ rồi..."

Thẩm Duệ bị sự "đa sầu đa cảm " của Nguỵ Nhung kích động, vỗ đầu cô ấy: "Cái gì mà quá khứ rồi, vụ án vẫn chưa kết thúc đâu."

“… Lão đại, trong bầu không khí như thế này, anh không thể nói mấy lời sến sẩm giống người được à?” Nguỵ Nhung liếc anh một cái.

Thẩm Duệ không để ý đến cô ấy, dùng chân móc ghế, xoay vị trí của Hứa Tiểu Ca đối mặt với anh và Chu Nguyên.

"Cậu nhóc, tôi là lão đại của cậu mà không biết rõ về cậu, là lỗi của tôi, tôi phải bù đắp lại lỗi lầm này." Thẩm Duệ nhìn vào mắt Hứa Tiểu Ca, kiên quyết nói: "Vụ án hồi đó không giải quyết được, không có nghĩa không thể phá được."

Hứa Tiểu Ca ngơ ngác nhìn Thẩm Duệ: "?"

“Chuyện cụ thể tôi sẽ nói cho cậu biết sau, bây giờ tôi muốn biết một điều, có thể nói cho chúng tôi biết tất cả những gì mình biết được không?"

Hứa Tiểu Ca gật đầu như gà mổ thóc.

“Cậu còn nhớ đặc điểm của người phụ nữ đó khi đó không?” Thẩm Duệ không hỏi về ngoại hình, bởi vì dung mạo của một người có thể thay đổi theo thời gian hoặc trang điểm, nhưng “đặc điểm” thì khó có thể xóa bỏ.

Ví dụ như hàm răng, độ dài của ngón tay, một vết sẹo hay nốt ruồi nào đó trên cơ thể, nếu không cố tình xóa bỏ chúng, có lẽ sẽ đi theo con người cả đời.

Dù ám ảnh tuổi thơ theo cậu mỗi ngày, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại năm tháng xoá nhoà, khiến mọi thứ trở nên mờ nhạt.

Hứa Tiểu Ca tiếc nuối lắc đầu: "Em... Em không nhớ..."

"Không sao, cậu thả lỏng đi. Vậy đổi câu hỏi, người trong tập tài liệu cậu lấy từ đâu?" Thẩm Duệ tiếp tục hỏi.

Nội dung trong USB được mã hóa bởi notepad, là tất cả thông tin liên quan tới vụ án, cậu thu thập trong lúc đi học và lúc làm cảnh sát. Cậu chia "người giúp đỡ", "phụ nữ mang thai", "người già", "trẻ em" ….làm bộ lọc để phân chia, vì từ đầu tới cuối cậu đều tin, người bắt cóc cậu và mẹ cậu năm đó, nhất định là một tổ chức buôn người nào đó.

Trong thâm tâm cậu luôn xếp họ vào loại “buôn người”, lợi dụng lòng tốt của mọi người, để lừa gạt mọi người đến những nơi nhất định, bắt cóc họ, sau đó liên hệ với người mua, bán tới một nơi nào đó, thành một chuỗi sản xuất.

Các bạn học cảnh sát giờ đều là cảnh sát trên khắp cả nước, hầu như nơi nào cũng có những “người như vậy”. Chỉ cần Hứa Tiểu Ca nghe về những vụ mất tích này và việc lợi dụng lòng tốt của con người để làm điều ác, cậu đều sẽ đi tìm hiểu.

Những năm gần đây, đặc biệt là ở thành phố Thanh Châu, từ khi cậu bắt đầu vào học viện cảnh sát đến nay, chỉ trong năm năm, đã thống kê được hai mươi vụ mất tích, trong đó lời khai của mọi người đều có một câu như “cô ấy gọi tôi và nói với tôi rằng cô ấy đang giúp một đứa trẻ về nhà", rồi sẽ bị cậu đánh dấu, rồi đặc biệt để theo dõi.

Đáng tiếc là nghi phạm quá thận trọng và xảo quyệt, mỗi lần gây án, có lẽ đều nghiêm cứu địa hình trong một thời gian dài và thăm dò môi trường lân cận, xác định mục tiêu, rồi mới bắt tay vào thực hiện. .

"Hầu hết những người mất tích mà em tổng hợp được, đều là lao động nhập cư, văn hóa kiến thức của họ không cao". Hứa Tiểu Ca chia sẻ thông tin mà cậu biết được: "Sau khi người thân của họ trình báo vụ việc, cảnh sát cũng cử người đến tìm kiếm, nhưng dù sao nhân lực cảnh sát có hạn, trong một khoảng thời gian không tìm được, mọi người đều hiểu, cơ hội tìm tiếp rất mong manh, nên hầu hết mọi người sau khi báo án lần thứ nhất, không báo án điều tra lần hai.”

Nói đến đây, Hứa Tiểu Ca giọng nghẹn lại, cậu có thể hiểu được khó khăn của những người đó, nhưng cậu không thể "từ bỏ hy vọng".

Chu Nguyên đã xem qua tất cả thông tin trong kho lưu trữ của Hứa Tiểu Ca, đột nhiên hỏi: "Những người mất tích, thường ở độ tuổi hai mươi hoặc ba mươi. Bây giờ cậu vẫn có thể tìm thấy số điện thoại của người thân của những người mất tích này chứ?"

Thông tin của những người này đều do đồn cảnh sát cung cấp, lúc Hứa Tiểu Ca không còn manh mối gì về vụ án, cậu sẽ xếp những người đó vào trong mục “hồ sơ tìm kiếm" của chính mình trong lúc cậu rơi vào tuyệt vọng kiểu “bụi bặm giáng trần”, thỉnh thoảng cậu sẽ lại gọi điện cho người thân hỏi thăm thêm manh mối nào không, hoặc người mất tích đã trở về hay chưa.

Nghe được lời của Chu Nguyên, Hứa Tiểu Ca gật đầu: "Có, tôi giữ hết!"

“Gọi cho họ ngay bây giờ, hỏi một chuyện, cơ thể những người mất tích có khỏe không?” Chu Nguyên nói.

Nguỵ Nhung nghe được chút manh mối: "Đội trưởng Chu, anh nghĩ tới thông tin rồi à?"



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play