Ngụy Nhung và Hứa Tiếu Ca bốn mắt nhìn chằm chằm vào video giám sát. Nhìn đến sắp mù rồi vẫn không tìm được một manh mối nào.

Con đường dẫn đến chùa Lưu Phương ít xe cộ qua lại nên có vẻ dễ phán đoán hơn. Nhưng sự dễ dàng này cũng khiến nó người ta chán nản, vì vắng vẻ, nên việc loại bỏ được tiến hành rất nhanh.

Có tổng cộng hai trăm xe ô tô xuất hiện ở chân núi trong khoảng thời gian đó, kể cả đi và về.

Hứa Tiếu Ca đếm biển số xe và số chuyến đi khứ hồi trong khi quan sát. Sau khi đếm đi đếm lại đến lần thứ năm, cậu lấy số liệu ra nói với Ngụy Nhung:

"Chị Ngụy Nhung, em đã thống kê tất cả các phương tiện qua lại khoảng thời gian từ tám giờ đến mười giờ, có tới chín mươi bảy phần trăm ô tô không xuất hiện lần hai, chỉ có năm chiếc ô tô đã đi và về trong khoảng thời gian đó.

Ngụy Nhung nhìn biển số xe do Hứa Tiếu Ca đánh dấu và thời điểm nó xuất hiện trong video giám sát, vuốt sống mũi, nói: "Chúng ta đã xem video năm lần rồi. Cậu có nghĩ rằng năm chiếc xe này đáng ngờ không?"

Hứa Tiếu Ca lắc đầu: "Hiện tại không có gì khả nghi. Theo như lần trước khi nghi phạm và cảnh sát gần đó nhận được điện thoại báo án từ bên ngoài cổng chùa nhà họ Chu, những chiếc xe này chỉ có thể được xem là xuất hiện ở thời điểm bắt đầu vào khoảng thời gian này. Nhưng nó đã bị loại trừ khỏi lần cuối cùng khi nghi phạm được nhìn thấy."

Sau khi nghe Hứa Tiếu Ca phân tích, Ngụy Nhung cảm thấy sức lực gần như đã cạn kiệt, cô có chút lười biếng dựa vào trên ghế, uể oải thở dài: "Này, tôi nhìn lâu như vậy rồi, còn chưa thu được gì đâu. Mọt sách, có khi nào là do chúng ta đi sai hướng không?"

Hứa Tiếu Ca có hơi bối rối, thông tin danh tính của người đã khuất vẫn chưa tìm được, bây giờ giám sát cũng không tìm ra manh mối mới, vụ án rơi vào tình trạng bế tắc.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, Ngụy Nhung phát hiện hai người đã chăm chú xem video giám sát cả ngày, cô đứng dậy vỗ vai Hứa Tiếu Ca:

"Khuya rồi, đi thôi, về nhà nghỉ ngơi đi!"

Hứa Tiếu Ca mặt có chút đỏ lên, vừa nghĩ đến nhà Ngụy Nhung, cậu liền cảm thấy có chút kích động và căng thẳng.

Cậu lập tức thu dọn ba lô mang lên, nhưng trong đầu bỗng vang lên một tiếng "rắc", cậu quên mất một điều.

Sắc mặt Hứa Tiếu Ca trầm xuống, lo lắng nói: "Chị Ngụy Nhung, em…em quên đem một thứ rất quan trọng, em muốn về nhà lấy trước. Chị...chị về trước đi. Em đi lấy nó trước rồi sẽ về nhà chị sau nhé?"

Ngụy Nhung nhướn mày: "Tôi sẽ đưa cậu tới đó, tôi không tin tưởng cậu được, một mọt sách không có vũ khí còn muốn tự mình về nhà, đi thôi."

Trời đã tối, Ngụy Nhung ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hứa Tiếu Ca khiến cậu sởn cả tóc gáy.

Do dự hồi lâu, Hứa Tiếu Ca không nhịn được hỏi: "Chị Ngụy Nhung, sao chị cứ nhìn em hoài vậy?"

Thì là…cô ấy có nghĩ cậu đẹp trai không?

“Tôi đang nhìn xem rốt cuộc cậu có điểm nào khiến người khác cảm thấy dễ bắt nạt như vậy, cho nên mới nhìn kĩ cậu hơn.” Ngụy Nhung nói thêm: “Tôi nhìn xung quanh thì thấy tóc của cậu hơi mềm, trông hơi ngốc. Ngoài ra những nơi khác dường như thậm chí trông còn kém thông minh hơn."

“…Em không ngốc như vậy.” Khuôn mặt Hứa Tiếu Ca cứng đờ, cố gắng biện minh cho hình tượng của mình.

Xe đậu ngoài cổng nhà Hứa Tiếu Ca, Ngụy Nhung quay đầu nhìn cậu, nghiêm nghị gật đầu: "Nhưng tôi không nhận ra cậu thông minh như thế nào! Tôi nói sai rồi sao?"

…Chị nói rất đúng, em không dám phản bác lại.

“Có cần tôi đi cùng lên lầu không?” Kéo cửa kính xe xuống, Ngụy Nhung hỏi Hứa Tiếu Ca.

“Không, không, em sẽ lên lấy đồ rồi xuống ngay lập tức, chị Ngụy Nhung đợi em nhé.” Hứa Tiếu Ca lắc đầu nói, cậu lập tức chạy về phía khu chung cư.

Sau khi Hứa Tiếu Ca bị theo dõi, chưa đầy một ngày tất cả người dân đều đã biết, chuyện này khiến mọi người hoảng sợ. Sau khi đêm xuống, mọi người sẽ không đi chơi cũng không ra ngoài, vì vậy khu phố có vẻ trống vắng hơn bình thường.

Bước lên dãy hành lang quen thuộc, Hứa Tiếu Ca thực sự có chút lo lắng, mỗi khi cậu bước một bước, cậu luôn cảm thấy phía sau có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu nuốt nước bọt, định lấy cuốn sổ và ổ USB flash trong phòng rồi rời đi ngay lập tức.

Bức tường đồng vách sắt không kìm được nỗi sợ hãi trong lòng, Hứa Tiếu Ca bước nhanh vào phòng, lấy thứ đang tìm, đang định ra khỏi phòng thì chợt nghe thấy tiếng động nhẹ từ tủ quần áo, giống như âm thanh của một cái móc quần áo bị gió thổi.

Cửa sổ đóng, tủ quần áo cũng đóng, gió ở đâu ra, tại sao lại có tiếng gió thổi vào móc áo?

Theo bản năng, Hứa Tiếu Ca không dám đến gần tủ quần áo trước mặt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cậu muốn rời khỏi phòng, nhưng chân lại không cử động được, mà hai tay dường như đang vô thức duỗi về phía trước, nhưng cậu lại không làm chủ được hành động của bản thân...

Gần đến nơi rồi.

Cầm nắm cửa tủ quần áo, tay cậu run đến mức Hứa Tiếu Ca cảm thấy da đầu ngứa ran, từ tận đáy lòng cậu tràn ngập lo lắng.

Đừng mở!

Hứa Tiếu Ca đang thuyết phục bản thân mà bàn tay đang chuẩn bị thả ra lại bị tiếng "da da" hơi lớn làm cho giật mình, tủ quần áo cũng đột nhiên bị mở ra một chút. Cậu chỉ cảm thấy căng thẳng đến mức da đầu lập tức tê dại, ngay lập tức nóng lòng muốn chạy đi.

Nhưng chân cậu không thể nhúc nhích, hai mắt chỉ có thể nhìn thẳng vào khe hở nhỏ trong tủ quần áo đột nhiên bị mở ra, xuyên qua khe hở, cậu nhìn thấy một chút đốm trắng tràn ra từ bóng tối.

Trời xui đất khiến, Hứa Tiếu Ca duỗi tay mở tủ quần áo, giây tiếp theo cậu sợ tới mức loạng choạng ngã ngửa xuống đất.

Tiếng bước chân đột ngột vang lên từ phía sau, sự đe dọa đang tới gần cậu…

Nếu thành phố Thanh Châu vào ban ngày yên tĩnh, ổn định thì về đêm nơi này lại sôi động, cuồng nhiệt.

Sau khi tan sở, Thẩm Duệ lái xe thẳng đến khách sạn mà Thẩm Như Thành đã sắp xếp.

Khi anh đến nơi, con gái nhà họ Lý mà Thẩm Như Thành nói đã đến. Cô gái đó không phải là người xa lạ đối với anh, bởi vì Tập đoàn nhà họ Lý có giao dịch kinh doanh với nhà Thẩm Duệ, anh cũng đã gặp vài lần trước khi dọn ra khỏi nhà.

Thẩm Duệ bước tới, kéo ghế đẩu ngồi xuống, cô gái ngẩng đầu nhìn, anh gật đầu nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Vừa nói, anh vừa bưng ấm trà lên, tự rót cho mình một cốc trà uống cạn.

Sau khi đặt tách trà xuống, anh đã không còn phong thái và vẻ dò xét như trước, ngẩng đầu nhìn Lý Lâm: "Cô Lý, cô muốn ăn gì thì gọi đi."

Lý Lâm không có tới đây ăn cơm, cô cười tủm tỉm nói: "Chú Thẩm nói anh rất bận, tôi còn lo lắng anh sẽ không tới đây. Nghe nói gần đây ở đồn cảnh sát có rất nhiều vụ án. Công việc có phải rất mệt không?"

“Cấp dưới còn mệt hơn tôi.” Thẩm Duệ ra hiệu gọi người phục vụ, gọi món rồi đưa thực đơn cho Lý Lâm: “Cô muốn ăn gì? - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Lý Lâm nói: “Anh cứ tùy ý gọi đi.” Dù sao mục đích lần này cũng không phải để ăn.

Sau khi người phục vụ rời đi, nhìn đôi mắt sáng rực của Lý Lâm, Thẩm Duệ cảm thấy có một số điều cần phải nói trước, để không bị hiểu lầm.

"Tôi đã có người mình thích rồi." Anh nói.

Dừng một lát, anh lại bổ thêm một dao: "Không phải cô."

Vốn dĩ khi thấy Thẩm Duệ đồng ý đến buổi hẹn này, Lý Lâm cảm thấy mình có cơ hội, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông trước mặt mình lại không lịch sự chút nào, căn đúng lúc cô rơi vào mơ tưởng mà đánh cô một trận.

Lý Lâm cười nói: "Mặc dù rất lạ khi hỏi bản thân không tốt ở chổ nào, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, người mà anh thích có phải tốt hơn tôi không?"

“Điều kiện của cô rất tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau.” Thẩm Duệ vẻ mặt vô cảm đáp lời, đang định nói tiếp, khóe mắt đột nhiên quét tới người đang ngồi ở bàn cách đó không xa, hai mắt híp lại, có chút kinh ngạc.

Khóe miệng anh nhếch lên, ôn nhu nói: "Kể cả khi em ấy nói chuyện hay không nói chuyện, tôi đều cảm thấy em ấy là người tốt nhất trên đời. Không ai tốt hơn em ấy hết. Tôi cũng lo lắng không biết mình có xứng với em ấy hay không."

“…Là Đồng nghiệp sao?” Lý Lâm có chút không vui.

Người đàn ông này thực sự tỏa sáng chỉ với một chút ánh nắng mặt trời, và chỉ cần một chút màu sắc cũng đủ để anh mở một xưởng nhuộm.

Thẩm Duệ gật đầu: "Hmm, một người còn lợi hại hơn cả tôi."

Người đàn ông này thực sự không quan tâm đến cảm xúc của người khác chút nào, Lý Lâm từ trong lòng đến bàn chân đều cảm thấy lạnh lẽo, cô nghĩ không cần tiếp tục nữa, ở lại đây chỉ là tự hại mình. “Chúc hai người hạnh phúc.” Cô lạnh lùng nói.

Lý Lâm cầm túi đứng dậy định rời đi, nhưng trước khi rời đi cô còn bị Thẩm Duệ làm cho tức giận, loạng choạng hai bước.

“Cảm ơn vì lời chúc phúc.” Anh nói.

Bước trên đôi giày cao gót, Lý Lâm, người đáng lẽ phải buồn giờ chỉ còn lại sự tức giận, thầm mắng Thẩm Duệ không phải là một người đàn ông lịch thiệp, còn không ngừng kể về chỗ này chỗ nọ của người mà anh thích, thật không biết xấu hổ.

Bốp, tôi có tiền còn có ngoại hình, tôi nhất định sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn Thẩm Duệ gấp trăm lần.

Nhìn thấy Lý Lâm rời đi, Thẩm Duệ chuyển sự chú ý tới người ở bàn cách đó không xa, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn:

"Anh vừa ăn một hũ dấm, chua hết cả miệng rồi."

Anh nhìn chằm chằm Chu Nguyên đang ở cách đó không xa, cậu lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua tin nhắn, nhíu mày, dường như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, cuối cùng đáp lại:

"??"

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Chu Nguyên, Thẩm Duệ rất muốn cười, tiếp tục đáp:

"Hiện tại anh cảm thấy cả người đều buồn nôn."

Chu Nguyên không thể ngồi yên, lông mày càng nhíu sâu hơn.

Diêm Kiêu ngồi đối diện nhận thấy cậu có gì đó không ổn liền hỏi: "A Nguyên, sao vậy?"

Chu Nguyên lắc đầu, định cất điện thoại đi thì một tin nhắn mới không ngừng được gửi đến.

Thẩm Duệ nói: "Toàn thân anh đều cảm thấy không thoải mái, hiện tại rất muốn gặp em."

Ban đầu cậu hơi lo lắng, nhưng lúc này Chu Nguyên không thể ngồi yên được nữa, cậu nói với Diêm Kiêu: "Em xin lỗi, lần sau tiếp tục nói chuyện này nhé. Em có chuyện phải về trước, nhất định em sẽ gọi cho anh vào ngày mai."

Diêm Kiêu có chút khó hiểu, không dễ dàng gì anh ta mới hẹn được với Chu Nguyên, nếu các món ăn còn chưa được dọn lên, anh ta cũng sẽ rời đi.

Anh ta đứng dậy muốn tiễn Chu Nguyên, nhưng bị cậu ngăn lại, xua tay nói: "Không cần phiền đến anh, chỗ của em quá xa, đi qua lại có chút phiền phức, em sẽ bắt taxi về."

Nói rồi, Chu Nguyên bước nhanh ra khỏi khách sạn, khi đứng ở ven đường chờ xe buýt, anh cúi đầu gửi lại một tin nhắn cho Thẩm Duệ:

"Chờ tôi ở nhà, tôi sẽ về ngay."

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, một âm thanh thông báo vang lên từ phía sau cậu, một bàn tay đưa tới xoa đầu cậu, giọng nói quen thuộc truyền đến, người đàn ông nói với một giọng điệu vui vẻ: "Thưa ngài, ngài đang đợi xe buýt sao? Tôi đang cảm thấy đau bụng. Điểm đến của chúng ta giống nhau, ngài có muốn lên xe không? "

Chu Nguyên sửng sốt, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Duệ đang cười tươi rói đứng ở phía sau, cậu ngạc nhiên hỏi: "Anh không phải đang ở trong chùa sao? Sao lại ở đây?"



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play