Văn phòng của đội trưởng đội hình sự tổ trọng án thành phố Thanh Châu.
Thẩm Duệ bắt chéo chân hét lên trong tổ công tác của đội hình sự:
"Các con, hãy mau tung ra khẩu hiệu, để tôi biết, mọi người còn n đang làm việc."
Chỉ trong vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, nhóm đã bùng nổ.
Thẩm Duệ ngẩng lên nhìn về phía ngoài phòng làm việc, đám người đó âm thầm lộ ra một đôi mắt long lanh, sau khi nhìn qua phòng làm việc của anh, bèn cắm đầu vào điện thoại di động, gõ chữ với tốc độ bàn thờ.
"Tôi là một quả dưa hấu lớn, đầu của tôi luôn luôn báo cáo rất tốt… Trịnh Đông"
"Tiểu tiên nữ Mai Nhung Nhung tới báo cáo!...Ngụy Nhung"
"Xương sườn trong tinh anh đến báo cáo! …Ngưu Cường”
"Cười ha ha hát sơn ca tới báo cáo….Hứa Tiểu Ca"
...
Mọi người trong đội đều có những khẩu hiệu độc nhất vô nhị của riêng mình, những khẩu hiệu này là điều Thẩm Duệ yêu cầu họ suy nghĩ, khi tham gia vào đội, để khi họ gặp điều gì đó không thể nói trực tiếp ra, hay là có nhiệm vụ hoặc tình trạng khẩn cấp, bỏ ra dùng.
Khẩu hiệu này tương đương với một mật khẩu, lúc quan trọng, có thể cứu mạng người.
Thẩm Duệ đã lâu không vào nhóm, rung chân nhìn khẩu hiệu của những người này, khóe môi anh ta gần như cong lên hình nửa vầng trăng. Anh cố nén một nụ cười, bắt đầu tuyên bố chủ quyền trong nhóm:
"Các anh em, tôi có một chuyện muốn nhờ mọi người trong nhóm giúp đỡ. Hứa Tiểu Ca gần đây đã bị theo dõi, nghi phạm không bị bắt một ngày, thì ngày đó cậu ấy sẽ vẫn là một đứa em trai tội nghiệp, chuyện ký túc xá trong cục tôi không nghĩ nó lại hết nhanh như vậy, không còn chỗ nữa, không biết có nhà ai còn chỗ trống không, để cậu ấy sống với?”
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, Thẩm Duệ nhìn thấy Hứa Tiểu Ca ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía văn phòng, đáng tiếc kính trong văn phòng là một chiều, nên cậu không thể nhìn thấy đôi mày cau có của Thẩm Duệ.
"Lão đại, lực bất tòng tâm, chỗ tôi ở là ký túc xá của cục….Trịnh Đông"
"Tiểu Hứa bị theo dõi? Có chuyện gì vậy? Tôi rất lo lắng cho cậu ấy, muốn giúp cậu ấy, nhưng tôi sống với bạn gái, để cậu ấy sống, có lẽ sẽ ngại? … Ngưu Cường"
...
Các tin nhắn lần lượt đến, nhưng mỗi người đều có lý do riêng, Thẩm Duệ chọn chúng cẩn thận, cuối cùng mắt anh dán chặt vào một trong số các tin nhắn, ánh mắt anh sáng lên, lập tức khoá chặt dòng tin nhắn đó, trả lời.
"Được rồi, tôi đã tìm được ứng cử viên sáng giá nhất!"
"Đúng, chính là chàng trai Mao Nhung Nhung, chính là em!"
Ngụy Nhung bất mãn, liền gửi biểu tượng cảm xúc đánh Thẩm Duệ, để lại lời nhắn: "Lão đại, cái gì mà chàng trai, em là tiểu tiên nữ! Hoa khôi duy nhất trong đồn cảnh sát đó anh hiểu không!"
“Đúng đúng đúng, chị cả Mao Nhung Nhung, chính là em.” Thẩm Duệ trong nhóm nói.
Anh đứng dậy, mở cửa phòng làm việc, hét ra bên ngoài: "Ngụy Nhung, Hứa Tiểu Ca, lại đây cho tôi."
Một lúc sau, Thẩm Duệ bắt chéo chân, dựa vào lưng ghế nhìn hai người đang đứng trước mặt: "Ngụy Nhung, Hứa Tiểu Ca tạm thời ở cùng em vài ngày, em có chắc là tiện không? Nếu không tiện, anh sẽ thu xếp chỗ khác. "
“Không sao, trong nhà chỉ có mình em ở, có rất nhiều không gian.” Ngụy Nhung thuận miệng nói.
Cô ấy quay đầu nhìn Hứa Tiểu Ca đang đứng bên cạnh đang hơi căng thẳng: “Mọt sách, ngược lại là cậu, sao đột nhiên lại bị theo dõi? Là nợ lãi suất cao, kẻ thù, hay là cái quái gì, có manh mối gì không?"
Hứa Tiểu Ca lắc đầu.
Nhìn thấy Hứa Tiểu Ca như vậy, Thẩm Duệ nhấp một ngụm, hỏi: "Thông tin thân phận của nạn nhân vẫn chưa điều tra được à?"
Hứa Tiểu Ca tiếp tục lắc đầu: "Tôi đã kiểm tra các báo cáo về vụ mất tích trong hai năm qua và không tìm thấy gì."
Nếu không tìm ra được thông tin thân phận của nạn nhân, rất khó để điều tra sâu về vụ án. Thẩm Duệ kiềm chế vẻ mặt vui đùa của mình, mà ra vẻ nghiêm túc, con mắt cử động theo tốc độ của đại não: "Ngụy Nhung, mấy ngày nay em không cần xuất hiện, lát nữa anh để đám Ngưu Cường đi, em phụ trách điều tra camera với Hứa Tiểu Ca."
Anh dừng lại, nhắm mắt lại, hạ giọng: "Thời điểm là một ngày trước khi Chu Nguyên nhập viện, hai người liên hệ với cục điều khiển giao thông , xem họ có thể trích xuất video giám sát đường xung quanh chùa không. Đúng rồi, nhớ là mở rộng phạm vi, xem khoảng thời gian từ tám giờ tới mười hai giờ, có xe nào vào hoặc ra chân núi không, rồi gửi báo cáo điều tra cho tôi.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Ngụy Nhung có chút khó hiểu, không hiểu sao Thẩm Duệ lại đột nhiên đưa ra vụ án của Chu Nguyên.
Nhưng Hứa Tiểu Ca đã qua đêm tại chùa Lưu Phương vào đêm qua, hiểu ý của Thẩm Duệ. ếu máy quay không nhầm, thì nạn nhân chết trên đại lộ gần nhà thờ, và người giả thần giả quỷ ở chùa Lưu Phương rất có khả năng là cùng một người.
Nếu như thế, họ có thể kiểm tra ngược lại, còn có thể lấy được thông tin liên quan nạn nhân từ đoạn đường chùa Lưu Phương.
"Lão đại, chuyện này ..." Ngụy Nhung có chuyện khó hiểu muốn hỏi.
Di động của Thẩm Duệ đột nhiên vang lên, có người gửi tin nhắn cho anh, anh nhìn lướt qua, sắc mặt không tốt lắm.
Anh đứng dậy vỗ vai Hứa Tiểu Ca:
"Cậu nhóc, nói cho Ngụy Nhung biết tình hình, số liệu đành nhờ hai người chịu khó kiểm tra, lát nữa mời cậu đi ăn tối."
Sau khi rời văn phòng, Thẩm Duệ đi thẳng đến văn phòng của Trương Quốc Toàn cùng với đôi chân dài của mình.
"Cộc cộc."
Sau khi nhận được phản ứng của những người bên trong, Thẩm Duệ đẩy cửa đi vào, đập vào mắt anh là một gương mặt quen thuộc.
Người đàn ông ngồi ngay thẳng, nhìn kỹ cũng giống Thẩm Duệ tới năm sáu phần, nhưng khuôn mặt bị năm tháng bào mòn, lúc này đàn sị mặt, nhìn chằm chằm Thẩm Duệ với bất mãn: "Con không sống ở nhà?"
"Hì, biết tôi không ở nhà, xem ra là chủ tịch Thẩm đã đến nhà tôi rồi. Cảm ơn chủ tịch Thẩm đã quan tâm, trời rộng đất rộng chỗ nào không ngủ được, không thì cùng lắm tôi ngủ ở ngoài đường cũng không tới cầu xin chủ tịch Thẩm cho tôi chỗ ngủ đâu.” Khóe miệng Thẩm Duệ co giật, nở một nụ cười châm biếm.
Anh đưa mắt, nhìn Trương Quốc Toàn, khuôn mặt không cảm xúc hỏi: "Cục trưởng Trương, gọi tôi tới đây có chuyện gì sao?"
... Phòng làm việc nồng nặc mùi thuốc súng, Trương Quốc Toàn tuy nở nụ cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng không biết bao nhiêu lời “mẹ nó, người bị kẹp ở giữa đến mức không còn là người là ông ấy, chỉ đành giả vờ hồ đồ cười gượng: “A Duệ, nể mặt tôi, hai bố con ngồi xuống nói chuyện nhé?"
“Cục trưởng Trương, ông cũng biết vụ án vẫn chưa có tiến triển, nếu không có việc gì, tôi sẽ quay lại xử lý.” Thẩm Duệ lạnh lùng nói.
Nghe những lời của Thẩm Duệ, mặt Thẩm Như Thành tái xanh vì tức giận, nhưng sau nhiều năm tu luyện giúp ông ta ngồi vẫn thẳng lưng, vững vàng như núi Thái Aon, nói chuyện một cách trịch thượng, như đối xử với chính nhân viên của mình: "Bố sắp xếp thiên ki tập đoàn Lý thị cho con rồi, tối nay đi gặp cô ấy với bố."
Những bước đi của anh buộc phải dừng lại bởi những lời này, Thẩm Duệ đứng quay lưng lại với Thẩm Như Thành, một lúc lâu sau mới quay đầu lại: "Chủ tịch Thẩm, tôi không phải nhân viên của ông, xin lỗi tôi không có vinh dự này."
Lời nói vừa dứt, Thẩm Duệ đã chuẩn bị rời khỏi văn phòng.
Nhưng trong phòng đột nhiên có tiếng động lớn, Thẩm Như Thành hất cái gạt tàn thuốc trên bàn xuống đất, đứng lên "ầm" một tiếng: "Thẩm Duệ , con định định chống đối bố mãi như vậy sao?"
“Chống đối?” Thẩm Duệ xoay người, đối mặt với Thẩm Như Thành mặt, hai người gươm súng sẵn sàng, trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng. Anh đút tay vào túi áo khoác, liếc nhìn Thẩm Như Thành, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười châm chọc: "Tôi không có gan chống đối ông, ông coi trọng tôi quá rồi."
Lồng ngực Thẩm Như Thành thở hổn hển, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, giống như đang cố nén tức giận.
Ở chiến trường không khói thuốc súng này, Trương Quốc Toàn sợ hai bố con đánh nhau, vội vàng xen vào giữa bọn họ, kéo Thẩm Như Thành với ụ cười cứng ngắc, thuận miệng thuyết phục: "Làm gì thế? Làm gì thế? Hai bố con làm gì có chuyện thù nhau thế, lão Thẩm, cho tôi chút mặt mũi, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh có được không."
Trương Quốc Toàn giơ tay ra kéo Thẩm Như Thành, cố gắng đẩy ông ta trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng Thẩm Như Thành chỉ đứng yên, làm cho ông ấy có chút ngượng ngùng.
Không kéo được già, kéo trẻ thử xem!
Trương Quốc Toàn lại lôi vẻ mặt già nua, quay người kéo Thẩm Duệ, vốn tưởng rằng dù thế nào mình cũng là lãnh đạo, ai cũng phải nghe theo lời lãnh đạo, nhưng khi cánh tay của Trương Quốc Toàn chạm vào vai anh, đã bị Thẩm Duệ hất ra.
... Tôi rất Trương Quốc Toàn, có thể cho em chút mặt mũi được không!
Làm người hoà giải đúng là không dễ làm, không làm tốt còn bị vạ lây. Trương Quốc Toàn thấy hai bố con như lò lửa, cứng đầu không kéo được, bèn từ bỏ ý định thuyết phục, trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, định ngồi nhìn xem trận chiến giữ mạng. .
Sau đó ông ấy lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, chặn số của Thẩm Như Thành, tsau này không bao giờ nghe cuộc gọi của ông ta nữa.
Thẩm Như Thành nhìn Thẩm Duệ: "Người nhà họ Lý con cũng gặp rồi, tối nay chính thức dùng bữa tối với họ."
“… Chủ tịch Thẩm, cho hỏi ông còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không đi.” Thẩm Duệ đáp lại với vẻ mặt không có biểu cảm.
"Nơi con ở hiện tại, có phải là ngôi chùa tên là Lưu Phương ở chân núi ngoại ô thành phố không? Chủ nhân của ngôi chùa là một chuyên gia tội phạm mới tới thuộc đội hình sự của con, là Chu Nguyên đúng không?"
Giọng điệu của Thẩm Như Thành thưa thớt bình thường, nhưng lời lẽ thì chặt chẽ, dùng cách mà ông ta đã dùng để đánh bại kẻ thù trên thương trường, chuẩn bị phố trươn thanh thế trước, nhưng lại chạm phải vảy ngược của Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ tức giận, trừng mắt nhìn Thẩm Như Thành.
“Chỉ cần con ngoan ngoãn, gặp con gái nhà họ Lý, bố sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.” khóe miệng Thẩm Như Thành cong lên, cười thầm: “Con không còn nhỏ, cô gái đó không tệ, mẹ con cũng thích, gặp nhau nhé? "
Trương Quốc Toàn nín thở nhìn hai bố con, chờ đợi câu trả lời của Thẩm Duệ.
Làm việc với cậu nhóc này nhiều năm như vậy, anh thường ra vẻ là một người dễ nói chuyện, thật ra thì chỉ là chưa chạm tới “vảy ngược” của anh mà thôi, nên anh mới cười hi hi, một khi khiến anh không thoải mái, anh sẽ biến thành sói, cắn người khác trở nên khó chịu.
Sau khi làm việc với cấp dưới nhiều năm, tâm trí của Trương Quốc Toàn hiện lên vẻ tuyệt vọng và điên cuồng của Thẩm Duệ vào ngày Chu Nguyên xảy ra chuyện, ông ấy không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Thẩm Như Thành.
Khi ở bên ngoài phòng cấp cứu, với vẻ mặt và cảm xúc của Thẩm Duệ, Trương Quốc Toàn cho rằng, sự tồn tại của Chu Nguyên đối với anh, có lẽ là thứ quan trọng mà anh giữ trong lòng, nên mới có thể khóc lóc thảm thiết như vậy.
Haizz, bố con thành như bọn họ, cũng hiếm có. May mà ông ấy không cần phải tức giận bởi một đứa nhỏ như vậy.
Trương Quốc Toàn che miệng cười khẽ, tự nghĩ: Xem ra hồi đó mình phải cảm ơn không ai nhìn trúng mình, mới không sinh ra một đứa chọc tức mình.
Có lẽ là cười hơi rõ ràng, Thẩm Duệ liếc mắt nhìn Trương Quốc Toàn: "Địa chỉ, thời gian, gửi cho tôi."
Vừa dứt lời, Thẩm Duệ đã mở cửa rời đi.
Trận chiến cuối cùng cũng đến hồi kết, Trương Quốc Toàn chủ động thu dọn chiến trường, vỗ bàn: "Lão Thẩm, tính khí của ông nên kiềm chế lại, nóng vội quá, nó là con trai ông, không phải cấp dưới ông, ông nói như thế, ai cũng sẽ phản nghịch.”
“Tính tình của nó cũng không tốt hơn của tôi.” Nhìn thấy Thẩm Duệ đồng ý đi hẹn hò, Thẩm Như Thành hở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngồi xuống.
Trương Quốc Toàn bật cười: "Tính tình cậu ấy khá tốt, ít nhất tôi đã làm việc với nó nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy đỏ mặt với ai như vậy, đối xử với ai cũng khá tốt, chỉ có khi ở với ông, là như sao Hảo va vào trai đất. Ông nói xem, hai người rốt cuộc sao vậy?"
Thẩm Như Thành nhướng mi liếc Trương Quốc Toàn, không có ý định đáp lại, liền chuyển chủ đề hỏi: "Người đàn ông đó tên Chu Nguyên?"
“Đúng vậy, một chuyên gia tâm lý tội phạm. Lão Thẩm, tôi nói cho ông biết, ông không thể có bất kỳ suy nghĩ quanh co nào đối với chuyên gia mà tôi đã phải chịu đựng trăm cay nghìn đắng mời về." Trương Quốc Toàn nói nửa đùa nửa thật.
Thẩm Như Thành không trả lời, nhưng ánh mắt sâu thẳm, giống như vực sâu, khiến người ta nhịn không được lạnh cả sống lưng.
Trong văn phòng, Hứa Tiểu Ca kể cho Ngụy Nhung những gì cậu nghe được về vụ án từ Chu Nguyên.
Ngụy Nhung khoanh tay, cảm thấy sự việc này có chút kỳ quái, trước khi nạn nhân chết còn chạy tới ngoài nhà đội trưởng Chu giả thần giả quỷ, sau đó còn bị lôi vào con đường gần nhà thờ chôn sống.
Mà Hứa Tiểu Ca đã vô tình chụp được bức ảnh của nạn nhân trước khi bị chôn sống, sau đó bắt đầu bị theo dõi và đe dọa bởi hai kẻ bí ẩn.
Hơn nữa trong tên của Hứa Tiểu Ca, còn bị ấn hoa văn giống như hoa văn của câu thần chú được tìm thấy trên người nạn nhân.
Nếu sắp xếp vụ án thì chính là như thế.
Nhưng Ngụy Nhung có chút khó hiểu, cô ấy cau mày hỏi Hứa Tiểu Ca: "Mọt sách, bức ảnh cậu chụp rất rõ ràng à?"
Hứa Tiểu Ca lắc đầu, lúc chụp cậu không hề bật flash, cách cũng rất xa có lẽ không thể nghe thấy tiếng chụp.
Nếu phải nói rằng có một chút gì đó, hẳn là điện thoại đã vô tình bị rơi xuống đất phát ra một số tiếng động.
"Như thế à, vậy chúng ta hãy phân tích tình hình. Nếu điện thoại của cậu phát ra âm thanh sau khi đánh rơi, hung thủ nghĩ rằng cậu đã chụp rất nhiều ảnh, trong đó có một số bức ảnh có thể đe dọa chúng, vì vậy chúng theo dõi cậu, muốn giết cậu diệt khẩu.” Ngụy Nhung dùng bút viết suy nghĩ này ra: “Đây là một khả năng."
Cô ấy dừng lại, sau đó phân tích: "Bởi vì lối vào của nhà thờ cách xa đường lớn, hung thủ có thể không nhận thấy sự tồn tại của cậu, chứ đừng nói đến việc chụp ảnh. Nhưng thực ra cậu đang bị theo dõi bởi một người bí ẩn, hơn nữa người bí ẩn và người bị chôn sống nạn nhân rất có khả năng là chung một nhóm. Vậy... "
Nếu Hứa Tiểu Ca có thể cảm nhận được từ câu nói “Cậu đã từng thấy hoa văn này chưa?” của Chu Nguyên vào tối qua có ý nghĩa khác, biết chuyện nào đó, vậy theo phân tích hiện giờ của Ngụy Nhung, càng có thể nói thẳng với cậu, trong tay cậu thực sự có thứ mà hung thủ để ý.
Cxung chính "thứ đó", đã khiến cậu trở thành một trong những mục tiêu của "xác chết im lặng".
Ngụy Nhung nhìn Hứa Tiểu Ca với ánh mắt rực lửa: "Mọt sách, thử nghĩ xem, cậu có làm thứ gì đó liên quan đến hoa văn đó không? Hãy suy nghĩ kỹ lại, tôi nghĩ có khả năng như vậy, đề phòng nó xảy ra, nếu có, chúng ta sẽ cố hết sức điều tra.”
Hứa Tiểu Ca cúi đầu, ánh mắt lóe lên, do dự không biết nên nói hay không.
Cuối cùng, cậu lắc đầu: "Có lẽ, có lẽ là không."
Ngụy Nhung bĩu môi thở dài nói: "Haizz, vậy chúng ta phải nhanh chóng kiểm tra từ video giám sát đường gần nhà đội trưởng Chu. Phạm vi quá lớn, thời gian rất dài, chúng ta phải quyết định nhanh chóng, nếu không về nhà, rất muộn mới có thể ngủ cùng nhau. "
“… Ngủ cùng … ngủ cùng nhau?” Hứa Tiểu Ca đỏ mặt, có chút căng thẳng.
Thần kinh Ngụy Nhung hơi lớn, cũng không để ý tới tâm lý nhỏ bé của Hứa Tiểu Ca, mắt vẫn dán vào video giám sát, không thèm ngẩng đầu đã trả lời:
"Không phải cậu tới nhà tôi ngủ à? Ngủ cùng nhau rất lạ à à?"
Hứa Tiểu Ca đỏ mặt tía tai, sững sờ tại chỗ một lúc lâu, mới lắp bắp nói: "... Không tốt lắm đâu, có chút kỳ lạ."
“Kỳ lạ cái đầu cậu, mau xem giám sát, nếu không lão đại sẽ lại tới thúc giục bây giờ.” Ngụy Nhung nói.
Không lâu sau khi Thẩm Duệ rời văn phòng của Trương Quốc Toàn, anh nhận được địa chỉ và thời gian cho cuộc hẹn hò từ mẹ Thẩm.
Anh liếc nhìn nó, sắc mặt u ám.
Ngay khi anh định nhét điện thoại vào túi, điện thoại lại vang lên tiếng thông báo.
Thẩm Duệ cho rằng lại là Thẩm Như Thành hoặc mẹ mình, cau mày mở màn hình, phát hiện Chu Nguyên đã gửi tin nhắn cho anh.
"Tối nay tôi có việc phải đi ra ngoài, không cần đợi tôi, chắc tôi sẽ về rất muộn....Chu Nguyên."
App TYT & Ý Hiên Các team