Sau khi đặt điện thoại xuống, Thẩm Duệ lập tức gọi cho sở cảnh sát tiểu khu nơi Hứa Tiểu Ca đang ở, với giọng điệu rất khẩn cấp yêu cầu đồng nghiệp điều cảnh sát đến nơi ở của cậu.

Cục cảnh sát khu vực nơi Hứa Tiểu Ca ở ở khá xa so với cục thành phố Thanh Châu, cách chùa Lưu Phương còn xa hơn, nếu có chuyện khẩn cấp, lúc này cũng không giúp được cậu, chỉ có thể sắp xếp cho đồng nghiệp đến trước.

Sau khi đặt điện thoại xuống, anh mặc áo khoác vào chuẩn bị ra ngoài.

“Tôi cũng đi.” Chu Nguyên cũng mặc áo khoác vào rồi đi theo.

Thẩm Duệ đứng lại, cau mày: "Cơ thể em chưa hoàn toàn khỏe mạnh, đừng lo lắng. Lát anh ra ngoài, em khóa cửa lại, đừng để xảy ra chuyện gì nữa, nếu không anh sẽ phát điên mất."

Vẻ mặt là vô cùng lo lắng, nhưng giọng điệu rất chân thành. Kể từ khi Thẩm Duệ nói rằng mình thích cậu, anh không giấu giấu diếm diếm nữa, có chuyện gì đều nói ra một cách thẳng thắn và thành thật.

Nhưng Chu Nguyên cảm thấy bị gánh nặng, cậu có tài có đức gì.

Chu Nguyên thở dài, mặc kệ ánh mắt của Thẩm Duệ, đi thẳng qua anh ra khỏi chùa, ngồi vào ghế lái phụ trước, nhìn thấy Thẩm Duệ vẫn đứng bất động ở cửa nhìn mình, cau mày nói: "Đội trưởng Thẩm, nếu anh không xuất phát, bên Hứa Hứa Tiểu Ca rất có thể sẽ xảy ra chuyện hoặc có chuyện nằm ngoài dự đoán của anh đấy."

Bị lời nói của cậu đánh thức, Thẩm Duệ khóa cửa chùa, lon ton chạy ra xe, phóng xe về phía nhà Hứa Tiểu Ca.

“Nhà của Hứa Tiểu Ca ở đầu kia ngoại ô thành phố, cách văn phòng thành phố xa một chút.” Chu Nguyên đột nhiên nói.

Ban đêm tương đối ít xe, đặc biệt là con đường dưới chân núi, số xe nhìn thấy trên đường chỉ đếm trên đầu ngón tay, Thẩm Duệ lái xe khá nhanh, lơ đãng trả lời Chu Nguyên: "Là rất xa."

“Cục thành phố có lẽ có cung cấp cho mọi người một tòa nhà chung cư làm ký túc xá, anh không nộp đơn cho cậu ấy?” cậu chống tay lên cửa xe, có một luồng gió lạnh thổi qua cửa kính xe đang hạ xuống, Chu Nguyên nhìn về cảnh vật nhanh chóng lướt qua ngoài xe, nhẹ nhàng hỏi.

Chu Nguyên không bao giờ nói nhiều, hay nói cách khác, không bao giờ nói những điều vô nghĩa về những người và những việc mà cậu không hứng thú. Cho dù tối nay Hứa Tiểu Ca có thể xảy ra chuyện, nhưng nếu cậu không có hứng thú, để cậu mở miệng nói thêm cũng rất khó.

Thẩm Duệ quay đầu nhìn thoáng qua góc nghiêng Chu Nguyên có chút nghi hoặc: "Nộp rồi, cậu ấy từ chối. A Nguyên, em muốn nói cái gì?"

“Trước khi vào lực lượng cảnh sát, mỗi cảnh sát đều được điều tra lý lịch, cùng kiểm tra tâm lý, tôi có thể mạo phạm hỏi một chút, về tình trạng của để mặc tiếng gió gào thét bên ngoài.

Hứa Tiểu Ca được Thẩm Duệ đích thân lựa chọn từ học viện cảnh sát, nói là trăm chọn một cũng không quá lời. Điều khiến cậu nổi bật là sự nhạy cảm với dữ liệu, còn về lý lịch sau này, cậu không hiểu cụ thể, nhưng chỉ cần nhìn qua hồ sơ của cậu, sau khi mẹ cậu mất, bố cưới mẹ kế, cậu sống với ông bà suốt, nhưng hai người lớn cũng đã mất cách đây năm năm, nên cậu vẫn luôn sống một mình.

Còn kiểm tra tâm lý, Thẩm Duệ nhớ lại những gì người hướng dẫn phụ trách đánh giá đã nói với anh lúc đó: "Thành tích hợp lệ, nhưng giá trị hội hướng sợ xã hội hơi cao, giá trị tinh thần yếu hơi thấp, là lão đại, anh nên quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn. "

Thẩm Duệ nói cho Chu Nguyên kết quả kiểm tra tâm lý, anh tưởng rằng Chu Nguyên sẽ nói gì đó, nhưng đổi lại chỉ là im lặng.

Cửa sổ xe lại bị kéo xuống, Chu Nguyên để gió thổi vào như cố khiến đầu óc tỉnh táo hơn, xe chạy từ con đường mòn vắng lặng dưới chân núi đến trung tâm thành phố Thanh Châu, nơi đèn đường chiếu sáng cả thành phố, chỉ mới nửa đường, đã như hai ngày.

Đột nhiên, di động của Thẩm Duệ vang lên, anh vội vàng nhấn loa ngoài hỏi: "Tình hình thế nào?"

“Đội trưởng Thẩm, Tiểu Hứa vẫn ổn, nhưng tâm trạng của cậu ấy có chút không ổn định.” Đồng nghiệp nhìn Hứa Tiểu Ca đang ôm đầu trong góc, thở dài, đi ra ngoài cửa tiếp tục nói với Thẩm Duệ: “Đội trưởng Thẩm, tôi đã kiểm tra video giám sát của tiểu khu, phát hiện đúng là có hai người đi theo Tiểu Hứa, nhưng kỳ lạ là, chúng tôi chỉ thấy họ đi vào chứ không có đi ra."

“Là người chung một tiểu khu?” Thẩm Duệ cau mày hỏi.

Cảnh sát khu phố ngay lập tức nói: "Chúng tôi đã hỏi bảo vệ và bất động sản tiểu khu, họ cũng không chắc chắn, vì hai người ăn mặc hơi kỳ dị, căn bản không nhìn thấy mặt họ. Hơn nữa chúng tôi cũng đã kiểm tra video giám sát trong ngày, phát hiện không hề có người ăn mặc như thế ra ngoài, vì thế có hai khả năng, hoặc họ ở lại qua đêm không trở về, hoặc họ mua quần áo mới trở về, hoặc họ đã không phải người từ tiểu khu, đi theo Tiểu Hứa tới."

Thẩm Duệ "ừm" một tiếng ý, bảo đồng nghiệp canh chừng Hứa Tiểu Ca cho tốt, anh sắp tới đó rồi, vừa cúp điện thoại, đã nghe thấy Chu Nguyên nói nhỏ: "Hứa Tiểu Ca rất sùng bái anh, coi anh là tín ngưỡng hoặc một bến đỗ, cho nên trên bàn làm việc của cậu ấy, có một bức ảnh của chụp chung với anh. "

Thẩm Duệ khó hiểu: "???"

Chu Nguyên không trả lời nh, nói tiếp: "Bàn làm việc là không gian cậu ấy cần phải tiếp xúc từ lâu, không gian này giống như một bến cảng, tương đương với một dạng nhà kiểu khác, ảnh của anh, cậu ấy đặt nó trên trên tay phải, đây là vị trí mà người có thói quen dùng tay hoặc là hay chạm mắt trước tiên, cho thấy vị trí của anh trong lòng cậu ấy, quan trọng như phụ huynh."

Cậu dừng lại một lúc, tiếp tục phân tích: “Mọi quyết định cậu ấy đưa ra, đều hỏi anh trước, chỉ dám hành động sau khi nhận được chỉ thị của anh.”

“Cậu nhóc khá kỷ luật hơn.” Thẩm Duệ nói. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Chu Nguyên lắc đầu: "Sai rồi, đội trưởng Thẩm, lúc rảnh rỗi xin anh hãy học sách tâm lý đi. Từ bên ngoài, cậu ấy là một người dễ khống chế, nhưng thực tế, cậu ấy rất yếu đuối, không dám tự hành động, dù là lên trước thuyết trình, hoặc đi gửi bản báo cáo cho cục trưởng Trương, cũng cần anh ra lệnh, gật đầu mới dám làm."

“Sau đó thì sao?” Thẩm Duệ chờ cậu nói tiếp một cách thích thú.

Chu Nguyên khẽ liếc anh một cái, khóe miệng nhếch lên, châm chọc nói: "Cho thấy Hứa Tiểu Ca thực ra có chút ích kỷ, mọi việc đều là mệnh lệnh của anh, cho dù đến cùng dù làm sai, thì trách nhiệm do anh gánh vác."

Không ngờ một chuyện lại có thể phân tích ra bên ngoài có nhiều ý nghĩa như vậy, Thẩm Duệ lắc đầu: "Đội trưởng Chu, tuy rằng em và Hứa Tiểu Ca ở bên nhau chưa lâu, nhưng cậu ấy cũng không xấu như em nghĩ."

Chu Nguyên nở một nụ cười khinh thường: "Đội trưởng Thẩm, không quan trọng là xấu hay không. Nếu hiểu sâu thêm, Hứa Tiểu Ca nội hướng, thuyết cảm giác an toàn, không dám chủ động đưa ra quyết định, có lẽ là do trải nghiệm nào đó lúc nhỏ gây ra.”

“Ý em là mẹ ruột của cậu nhóc mất, bố cưới vợ khác khiến tuổi thơ của cậu ấy không hạnh phúc, nên mới như thế?” Nghe theo lời của Chu Nguyên, Thẩm Duệ hiểu ra ý của Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhún vai, lại kéo cửa kính xe xuống mức thấp nhất, bên tai tràn ngập tiếng gió, thế gian chỉ còn lại tiếng gió, nhẹ giọng nói: "Chuyện này tôi không biết, chỉ là, đội trưởng Thẩm, chức đội trưởng của anh không đúng với danh xưng lắm."

Thẩm Duệ thở dài, định tìm thời gian trò chuyện với Hứa Tiểu Ca, tư vấn tâm lý cho cậu.

Khi họ đến tiểu khu của Hứa Tiểu Ca thì đã rất muộn, các đồng nghiệp từ bốt cảnh sát gần đó đợi đến khi đám người Thẩm Duệ đến, bàn giao lại sự việc, mới rời đi. Khi Thẩm Duệ và Chu Nguyên bước vào khu chung cư của Hứa Tiểu Ca, họ thấy ậu vẫn ngồi xổm ở góc ghế sô pha run rẩy.

Như một cậu bé đáng thương.

Thẩm Duệ chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Hứa Tiểu Ca, không hề thấy đau lòng, chỉ thấy có chút buồn cười, đưa chân chạm nhẹ Hứa Tiểu Ca, khàn giọng nói: “Ngồi dưới đất không lạnh à?"

Vốn dĩ Hứa Tiểu Ca vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, sợ hãi trong thế giới của chính mình, khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Duệ, bèn giật mình, từ trong bùn đất mọc lên mầm mới, lộ ra sức sống.

Cậu khóc không thành tiếng, nhìn đám người Thẩm Duệ như một đứa trẻ: "Lão đại, lão đại..."

“Lão đại ở đây, có chuyện gì cứ nói, đều là người lớn, động tý là khóc, để Mao Nhung Nhung của cậu thấy, có lẽ sẽ cười rụng răng mất.” Thẩm Duệ kéo Chu Nguyên ngồi ở trên sô pha, để lại một chỗ cho Hứa Tiểu Ca, rồi vỗ vào vị trí đó, nửa chỉ huy, nửa dỗ dành nói: "Lau nước mắt, ngồi xuống, lớn thế này mà động tý là lại khóc thút thít, đừng làm mất mặt tôi."

Chu Nguyên quay đầu lại nhìn chằm chằm Thẩm Duệ đầy ẩn ý, làm cho Thẩm Duệ đỏ mặt, cuối cùng ngượng ngùng cười, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nhếch mép nói: “…Lúc đó là tình cảm thật, nói tới là tới, dù kìm cũng không được."

Khóe miệng Chu Nguyên khẽ cười.

Thẩm Duệ nói vài câu, lời định hải thần châm vẫn hiệu quả hơn những lời ngọt ngào, cậu đứng lên với cặp đùi run rẩy, lập tức đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Duệ: "Lão đại, lão đại..."

Rồi cậu lại khóc.

Thẩm Duệ lo lắng quần áo của mình sẽ bị dính nước mắt của Hứa Tiểu Ca, vì vậy anh di chuyển cơ thể của mình một cách ghét bỏ, chen vào chỗ Chu Nguyên, nhân tiện lợi dụng cậu.

Nhìn thấy Hứa Tiểu Ca khóc nhè đêm nay, anh thở dài nói: "Lão đại cậu là tôi muốn sống lâu trăm tuổi, nói chuyện là nói chuyện, hở tí là khóc, để người khác thấy còn nghĩ tôi ngược đãi cậu, mau lập tức đứng lên nói chuyện với tôi. 3, 2 ... Đứng thẳng!"

Có lẽ đã thành thói quen, cơ thể Hứa Tiểu Ca như bị “mệnh lệnh” yểm thần chú, nghe thấy lệnh của người làm phép, cậu đứng bật dậy, đứng thẳng hơn một cột tre.

Chu Nguyên nhìn thấy kĩ năng hạ mệnh lệnh trong buổi biểu diễn độc nhất vô nhị của một già một trẻ, không khỏi cau mày.

“Đừng khóc, nói tiếng người.” Thẩm Duệ cứng đờ, hắng cổ giả vờ nghiêm túc.

Hứa Tiểu Ca mím môi, hồi lâu mới chỉ vào điện thoại di động vừa nhét vào Thẩm Duệ, nghẹn ngào nói: "Lão đại, lão đại ... anh bật điện thoại di động em, hôm đó em đợi anh ở cửa nhà thờ, chụp một bức ảnh... "

Thẩm Duệ không có tâm tình tiếp tục dỗ dành cậu, lập tức mở điện thoại di động lên, thứ anh nhìn thấy chính là bức ảnh chụp người phụ nữ mặc sườn xám đỏ. Bởi vì mở quá đột ngột, Thẩm Duệ cũng sửng sốt, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất, may mà Chu Nguyên đã nhanh tay bắt lấy.

Chu Nguyên liếc mắt nhìn thấy đó là người trong điện thoại di động, dùng hai tay phóng to bức ảnh, nhưng bởi vì lúc chụp ảnh hơi x,a nên khi phóng to tối đa cũng khó nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy một hình dạng mơ hồ.

Cậu gnhe thấy Thẩm Duệ hỏi: "Cậu có chắc chắn chụp hôm phát hiện không?"

Hứa Tiểu Ca gật đầu: "Em, em cũng mới phát hiện trên đường trở về nhà." Cậu dừng lại, liếc nhìn xung quanh: "Lão đại, anh thấy liệu có phải những người đó tưởng em chụp ảnh gì đó, nên mới tìm đến em không?"

“Vậy cậu chụp được cái gì?” sắc mặt Thẩm Duệ tối sầm, nhìn bức ảnh với vẻ nghiêm túc.

Anh muốn thử xem có dấu vết của người khác trong bức ảnh hay không, nhưng khi di chuyển khỏi bóng dán sườn xám đỏ, khung cảnh xung quanh đều bị bao phủ trong bóng tối, khiến anh nhìn rất khó.

Hứa Tiểu Ca lại lắc đầu: "Không có, lúc vừa mới chụp bức ảnh này, em suýt chút nữa sợ gần chết..."

Thẩm Duệ trầm ngâm gật đầu, kết hợp với nội dung bàn giao của cảnh sát lúc trước, đúng là có hai người đi theo Hứa Tiểu Ca vào chung cư, cũng không có dấu hiệu đi ra ngoài, vậy nếu vì bức ảnh này mà đến đây, không loại trừ khả năng họ sẽ tiếp tục gây bất lợi cho Hứa Tiểu Ca.

Vậy trước khi tìm ra được hung thủ, không thể để Hứa Tiểu Ca không ở trong khu chung cư này.

"Cậu nhóc, tôi sẽ cho cậu mười phút để thu dọn đồ đạc cần thiết hàng ngày của cậu, tối nay tạm thời đừng ở đây nữa." Thẩm Duệ nói.

Hứa Tiểu Ca có chút bối rối, nhưng vẫn tuân lệnh đi vào phòng thu dọn đồ đạc.

Chu Nguyên từ khi vào trong phòng cũng không nói nhiều, Thẩm Duệ hỏi cậu: "Em nghĩ như thế nào?"

“Ở đây tạm thời không thể ở được, cách làm của anh rất đúng.” Chu Nguyên chỉ vào tay vịn của sô pha, nói nhỏ: “Việc đầu tiên chúng ta phải làm bây giờ là, để cho quản lý tài sản và nhân viên bảo vệ phối hợp với chúng ta điều tra ra khuôn mặt của kẻ theo dõi. "

Thẩm Duệ gật đầu.

Một lúc sau, Hứa Tiểu Ca xách hành lý đi theo đám người Thẩm Duệ tới chỗ bất động sản, trong tiểu khu hầu như không có chuyện gì lớn xảy ra, sự việc tối nay là giật gân nhất trong những năm gần đây, cho nên nhân viên bảo vệ cũng rát hăng hái, nhiệt tình đứng ra giúp đỡ .

"Bước vào tòa nhà, nhưng không bao giờ ra nữa, cụ thể là tầng nào rất khó nói.” Bác bảo vệ nói: “Tôi đã làm việc ở đây nhiều năm, ngoại trừ một số cư dân mới chuyển đến gần đây, thì tôi quen hầu hết các cư dân cư trú trong tiểu khu, hai người này trông rất xa lạ, tôi nghĩ họ có lẽ không phải từ tiểu khu của chúng tôi."

Quản lý tài sản lấy video giám sát ra, đám người Thẩm Duệ tiến lại gần, vừa nhìn vài cái đã không khỏi cau mày.

Chẳng trách người anh em tiếp xúc với Thẩm Duệ nói hai người bọn họ có chút kỳ quái, thực sự rất kỳ quái, bộ quần áo hai người đang mặc nhìn rất bình thường, nhưng dường như đã biết họ đang nhìn, còn quay người lại nhìn một cái, lúc quay đầu còn bỏ cái mũ lưỡi trai trên đầu xuống, để lộ một chiếc mặt nạ có hình mặt nạ Gini, nghiêng đầu cười với họ.

Bộ dạng đó như đang khiêu khích cảnh sát, anh ta không thể trốn được...



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play