Thẩm Duệ quay đầu nhìn Chu Nguyên, nhẹ giọng hỏi: "Em nghĩ như thế nào?"
Ánh mắt Chu Nguyên dán vào hai cái mặt nạ đã phóng to trong video giám sát tạm dừng, ngây người nhìn bọn họ, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua mặt nạ, nhìn thấy bên trong của bọn họ.
Cậu nói: "Nếu thực sự giống như camera giám sát, không ra khỏi tòa nhà này, thì, kiểm tra."
Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu nghiêm túc, câu nói đơn giản của cậu đã thu hút sự chú ý của mọi người có mặt.
Bảo vệ tiểu khu trợn to hai mắt, kích động hỏi: "Cảnh sát, ý cậu là muốn kiểm tra từng hộ gia đình một?"
“Ừm.” Chu Nguyên gật đầu: “Anh nói rằng anh quen với hầu hết cư dân trong tiểu khu, nếu hai người vừa rồi đứng trước mặt anh, anh có thể chắc chắn họ có phải là cư dân của tiểu khu hay không không?”
Nhân viên bảo vệ vốn chỉ đang phóng đại năng lực của mình, bây giờ lại tra hỏi vấn đề này, gãi gãi tóc có chút ngượng ngùng, dùng cùi chỏ chọc vào người đồng nghiệp bên cạnh, đẩy anh ta rồi lẩm bẩm: "Có lẽ là được, vị đồng nghiệp Đại Thông này của tôi có khả năng nhớ mặt người ngang tôi, nếu có thể chúng tôi sẽ cố hết sức."
Một nhân viên bảo vệ khác, người mà ông ta gọi là Đại Thông là một người đàn ông trung niên, có nước da ngăm đen, trông thật thà.
Thấy bạn bè đột nhiên nhắc tới mình trước mặt cảnh sát, lo lắng đứng lên tư thế quân nhân: "Nếu như cần tôi và anh Đại Ba, cứ việc lên tiếng."
Thẩm Duệ vỗ vai bọn họ: "Cám ơn hai anh nhiều."
Anh gọi lại cho bốt cảnh sát vừa rút lui gần đó cử thêm một vài cảnh sát đến. Nếu vụ án theo dõi này không phải ngẫu nhiên, mà có chủ đích, thì tính chất khá xấu, phải nhanh chóng xác định được nghi phạm.
Các nhân viên cảnh sát được điều động đến nhanh chóng, Thẩm Duệ bố trí hai cảnh sát và nhân viên bảo vệ tên Đại Thông đứng ở cửa ra vào để kiểm tra nhân viên, trong khi họ lên lầu cùng với một nhân viên bảo vệ khác, gọi từng hộ gia đình ra kiểm tra.
Nhưng sau hơn một tiếng đồng hồ điều tra, bảo vệ Đại Ba vốn hăng hái như bị tạt gáo nước lạnh, lau mồ hôi trên trán do leo cầu thang, rồi nói: “Anh cảnh sát, các hộ gia đình trong toà nhà đều được kiểm tra rồi, không phát hiện hai người đó."
Thực ra điều tra cũng có hạn chế, rốt cuộc không có lệnh khám xét, bọn họ chỉ vào xem xét xung quanh, nếu thật sự muốn chứa chấp người, thì có rất nhiều cách.
Một cảnh sát khác được cử đến hỗ trợ tìm kiếm nghi phạm cũng cho biết: "Đội trưởng Thẩm, vốn không thấy mặt, cho nên rất khó để dựa vào mắt thường để kiểm tra. Trong trường hợp này, tôi nghĩ chúng tôi đã rút dây động rừng rồi."
Bảo vệ Đại Ba mới gật đầu cố ý: "Đúng rồi, không tìm thấy hai người đó, chúng ta làm ầm ĩ thế này, e rằng chúng ta đã rút dây động rừng rồi."
Thẩm Duệ không nói, liếc nhìn Chu Nguyên tới giờ vẫn không nói gì từ lúc điều tra.
Ngay từ khi ra lệnh cậu đã nghĩ tới trường hợp rút dây động rừng, nhưng nghĩ tới chuyện Chu Nguyên muốn điều tra, chắc chắn phải có ý nghĩa của việc điều tra. Nghĩ lại, cuộc tìm kiếm quy mô lớn như vậy, có thể đóng một số vai trò, nói cho các cư dân của tiểu khu, phải cẩn thận. Nói phạm nhân, cảnh sát đang truy lùng họ, khuyên họ nên biết điều.
Tất nhiên, nó cũng có thể gây tác dụng ngược, khiến kẻ theo dõi có tâm lý chống lại. Từ video giám sát, trong cảnh cuối cùng, có thể thấy rõ ràng hai nghi phạm đã cố tình trưng ra bộ mặt hề của mình, cố tình khiêu khích cảnh sát.
Không bằng, làm to mọi chuyện, để hai người càng tự ý. Vì việc việc phạm nhân tiếp tục phạm tội, so với cảnh sát điều tra phạm nhân đang lẩn trốn, bắt nhanh hơn .
Như người ta đã nói, không làm không chết.
Vì không thu được lợi ích gì, Thẩm Duệ ra lệnh cho rút lui, đang định xuống lầu gặp các cảnh sát khác, thì nhận được tin báo, thùng rác ngoài nhà vệ sinh tầng hai, tìm thấy chiếc mặt nạ chú hề bị vứt bỏ của nghi phạm.
Cả đám người lao lên tầng hai, nhân viên bảo vệ Đại Thông giao chiếc mặt nạ cho Thẩm Duệ: "Chị gái dọn vệ sinh tòa nhà đã gọi cho tôi, nói nhìn thấy hai chiếc mặt nạ vải bị vứt bỏ trong thùng rác, bên trên cửa sổ còn có chữ viết bằng thứ gì đó màu đỏ."
“Chữ?” Thẩm Duệ hỏi ngược lại.
Anh bước nhanh vào nhà vệ sinh, thấy trên cửa sổ kính của nhà vệ sinh có một vài ký tự lớn "Hứa Tiểu Ca, chúng tao sẽ tiếp tục đến với mày", phía sau còn một dấu ấn kỳ lạ cỡ ngón tay cái, có thể thấy là kí hiệu, nhưng vì quá nhỏ còn tô bằng son, nên nhìn hơi mờ, nhìn không rõ là gì.
"... Lão đại ..." Tâm trạng vừa mới khôi phục lại, lại vì mấy chữ này mà rơi xuống đáy vực, run rẩy cùng sợ hãi dưới vực sâu, Hứa Tiểu Ca bặm môi nhìn Thẩm Duệ: "Lão đại, có phải em xong đời rồi không?"
Chuyện cậu thân là cảnh sát mà lại nhát gan như vậy khiến Thẩm Duệ tức giận đến mức suýt chút nữa không nhịn được mắng mỏ. Anh hít sâu một hơi, kìm nén tức giận, vỗ một cái vào đầu cậu, trừng mắt lạnh lùng: "Tăng chí khí người ta, huỷ uy phong của mình à? Muốn xong đời cũng là chúng, nói thật cho tôi, cậu có nợ tiền không?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
"Em có đủ tiền tiêu, không nợ ai cả. Lão đại, hai tháng trước, anh dẫn em đi ăn tối quên mang tiền, anh con vay của em một nghìn tệ, còn chưa trả...”Hứa Tiểu Ca ngây ngô nhìn Thẩm Duệ.
Vẻ nghiêm túc trên mặt Thẩm Duệ lập tức bị vẻ ngượng ngừng che lấp, anh lặng lẽ liếc nhìn Chu Nguyên đang đứng bên cạnh.
Phát hiện ra rằng Chu Nguyên đang nhìn chằm chằm vào anh một cách vô cảm.
Hỏng rồi, phải làm sao đây? Không thể khiến A Nguyên cảm thấy mình là một kẻ khốn nạn thích lợi dụng, còn bóc lột cấp dưới của mình.
"Tôi ..." Thẩm Duệ lập tức đưa tay móc túi áo khoác, phát hiện mình đi vội vàng nên quên mang ví, ngượng ngùng cười, nhìn Chu Nguyên nói: "Anh quên mang ví, nhưng em yên tâm, anh có tiền, đủ nuôi em."
Rõ ràng là nợ cậu tiền, nhưng lão đại lại nói với đội trưởng Chu là anh đủ nuôi cậu, Hứa Tiểu Ca nói nhỏ: "Chị Ngụy Nhung nói với em ,lão đại ba tháng trước đi công tác, tiền khách sạn và ăn uống đều do chị ấy trả."
Cơ thể Thẩm Duệ cứng đờ, suýt chút nữa muốn nổ tung.
Anh máy móc quay lại, nhìn Hứa Tiểu Ca nghiến răng nghiến lợi, gằn ra giọng nói: "Câm miệng, lão đại cậu giống người không trả tiền cho cậu à? Ngày mai các cô cậu xếp hàng nhận tiền!"
Hứa Tiểu Ca gật đầu: "Cảm ơn lão đại, hy vọng ngày mai anh đừng quên nữa, em, em muốn….tích một chút lấy vợ."
... Đêm nay sau khi cậu nhóc thối tha này bị dọa sợ, sao cái miệng sao như con dao, nhát nào cũng chí mạng vậy.
Hai nhân viên bảo vệ và cảnh sát được phái đến lắng nghe cuộc nói chuyện của Thẩm Duệ, ánh mắt lướt qua Thẩm Duệ khiến anh có chút xấu hổ, họ nhìn sang Chu Nguyên nhếch mép cười, trầm giọng nói: "Tôi có tiền thật."
Chu Nguyên nhếch khóe miệng, khóe môi nở một nụ cười khẩy.
Thẩm Duệ cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, cách tốt nhất để giảm bớt sự bối rối là chuyển chủ đề, thu hút sự chú ý của mọi người sang một sự việc khác, anh đi tới trước gương, bảo cảnh sát chụp lại hình ảnh của hiện trường.
Sau đó anh lấy bao tay từ trong túi ra đeo vào, sờ lên thì phát hiện vật màu đỏ viết trên kính rất có thể là son môi, anh nhìn Chu Nguyên: "Hình như là son môi."
“Dùng son môi viết chữ?” bảo vệ Đại Ba hướng mày hỏi.
Son môi là một vật mang tính biểu tượng, tuy rằng trong xã hội ngày nay, người sở hữu son môi không nhất thiết phải là con gái, đàn ông cũng có thể trang điểm. Khi cảnh sát phá án, đầu tiên họ sẽ nhìn theo hướng có khả năng xảy ra cao, từ đó, một trong hai người xuất hiện trong camera, rất có thể là phụ nữ.
Thay vì phán đoán ngay từ đầu, cả hai đều là nam.
Trong xã hội ngày nay, nữ mặc đồ nam, nam mặc đồ nữ, không còn kỳ lạ.
Hơn nữa bây giờ còn viết tên của Hứa Tiểu Ca theo kiểu đặc biệt, nếu như ban đầu phán đoán chỉ là một sự cố theo dõi ngẫu nhiên, thì ba chữ nay "Hứa Tiểu Ca" trên gương, đại biểu, điều đó cho thấy đây là một vụ phạm tội có chủ đích.
Không có thêm manh mối nào tại hiện trường, đám người Thẩm Duệ bảo bảo vệ và bất động sản phải chú ý hơn đến những diễn biến trong tiểu khu, có gì lập tức gọi điện cho họ xong rôi lập tức rời khỏi tiểu khu.
Hiện tại Hứa Tiểu Ca tạm thời không thể về nhà sinh sống, mặc dù trong ký túc xá của đồn cảnh sát có chỗ trống, nhưng cũng chưa báo cáo dọn dẹp sạch sẽ, nên chỉ có thể tìm nơi khác.
Thẩm Duệ muốn sắp xếp Hứa Tiểu Ca ở trong khách sạn, nhưng Hứa Tiểu Ca rất kiên quyết từ chối.
"Lão đại, em…em không dám ở khách sạn một mình, phim truyền hình thường nói về những vụ giết người trong khách sạn, bây giờ em đã trở thành mục tiêu, không đảm bảo họ không tới khách sạn, họ đến…cứa cổ em thì phải làm sao!”Hứa Tiểu Ca rùng mình..
Thẩm Duệ cau mày: "Vậy muốn sống ở đâu?"
“Lão đại đi đâu, em đi đấy?” Hứa Tiểu Ca ngước mắt lên vẻ đáng thương: “…Em sợ chết.”
Thẩm Duệ có chút rối rắm, hiện tại anh đang ở với Chu Nguyên trong chùa Lưu Phương, anh được ở là nhờ mặt dày, để Hứa Tiểu Ca ở, anh cảm thấy Chu Nguyên có thể không đồng ý.
Hơn nữa, anh cũng hơi ích kỷ, không muốn Hứa Tiểu Ca là bóng đèn.
Nhưng anh không ngờ rằng còn chưa kịp mở miệng, Chu Nguyên đã là đồng ý trước, cậu liếc nhìn Hứa Tiểu Ca: "Có thể tạm thời đến chùa của tôi ở, nhưng trừ chỗ ngủ, những nơi khác đừng đi linh tinh."
Hứa Tiểu Ca ngày thường giống như một con ngỗng ngơ ngác, đến thời điểm mấu chốt lại nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn lòng tốt của đội trưởng Chu, nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi nên sống với lão đại, không muốn làm phiền anh."
Chu Nguyên ngơ ngác liếc Thẩm Duệ: "Lão đại của cậu sống ở nhà tôi."
"???" Hứa Tiểu Ca nhìn Thẩm Duệ: "Lão đại, anh còn chưa trở về nhà riêng sao?"
Một con dao trong mắt bay về phía Hứa Tiểu Ca, Thẩm Duệ vỗ vào đầu cậu nhóc thối tha, hạ giọng nói: "Cậu nhóc thối tha, trước đây sao tôi không thấyc ậu nói nhiều như vậy? Câm miệng lại, nếu không cho cậu ngủ trên đường."
Trái tim yếu ớt của Hứa Tiểu Ca chưa khỏi sợ hãi, lại thêm đau buồn.
... Cậu muốn nói với chị Ngụy Nhung, lão đại trọng sắc khinh cấp dưới.
Lúc về chùa Lưu Phương đã rất muộn, khi cánh cửa được mở ra, Quả Táo lập tức dựa vào chân Chu Nguyên, nhìn lên đột nhiên thấy Hứa Tiểu Ca, một người xa lạ đang cười toe toét, nó bản nhe răng trợn mắt tỏ vẻ thù địch.
Hứa Tiểu Ca sợ cả người lẫn chó, nên chỉ biết rụt đầu rùng mình.
“Quả táo mày còn bắt nạt người khác, tao sẽ cắt mất cái “con chim” của mày.” Thẩm Duệ cười hớn hở, mày dày vô liêm sỉ đến mức dọa chó.
Bất luận là người hay chim, là động vật đực, sợ nhất là mất mạng nhỏ của chính mình, con chó cũng không ngoại lệ.
Quả Táo bực bội trừng mắt nhìn Thẩm Duệ, ậm ừ.
“Thẩm Duệ, nếu hai người vẫn không buồn ngủ, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Chu Nguyên nhắm mắt lại, nói với vẻ nghiêm túc: “Chuyện tối nay của Hứa Tiểu Ca, không đơn giản như vậy, bởi vì hai người đó, đã ấn trên tên cậu ấy, xác chết im lặng. "
App TYT & Ý Hiên Các team