Bầu trời đã tối om từ lâu, những ngôi sao rải rác rơi trên không trung, lấp la lấp lánh, khiến màn đêm càng thêm lạnh lẽo.
Con đường ở ngoài ngoại ô tới dưới chân chùa Lưu Phương, những ngọn đèn đường thưa thớt đung đưa trong đêm tối, khiến con đường hoang vắng phía trước có thêm chút hơi người. Sau khi bước ra từ cục cảnh sát, Thẩm Duệ định nấu canh cho Chu nguyên để bồi bổ sức khỏe, bèn đi qua siêu thị mua một con gà, sau đó mới lên xe quay về chùa Lưu Phương, chẳng qua khi anh hét "Tôi về rồi", thì trong chùa chỉ có tiếng sủa của Quả Táo khinh thường anh.ư.
"Chu Nguyên?" Thẩm Duệ cất chỗ thức ăn vừa mua để vào trong tủ lạnh, rồi đi quanh chùa một vòng, phát hiện cả chùa bây giờ thực sự không có ai, trong lòng lập tức có cảm giác bất an, bèn mau chóng lấy điện thoại ra để gọi cho cậu.
Bíp bíp bíp bíp...
Trong khi điện thoại lại đang bận, từ đầu đến cuối không có ai bắt máy, Thẩm Huệ tự nhiên có cảm giác tức giận, quay đầu lại nhìn thấy Quả Táo đang đi lẽo đẽo sau lưng anh khoảng một mét, anh cau mày, nhìn khinh thường nó: "Quả Táo, chủ nhân mày đi đâu rồi?"
Mà nó thấy anh đột nhiên quay đầu lại thì giật cả mình, không còn uy phong mà một con chó nên có, sợ hãi hú lên hai tiếng, sau đó lùi lại hai bước một rồi ngồi xuống, nhìn Thẩm Duệ với vẻ khinh thường: "Gâu gâu gâu..."
"Mình cũng đúng thật là, hỏi một con chó làm gì." Thẩm Duệ nói với ve tự chế nhạo, rồi quay người lại điện thoại ra gọi cho anh em trong cục cảnh sát, bảo bọn họ điều tra xem phía cuối con đường đi xuống núi này rốt cuộc làm sao, thì nghe thấy Quả Táo ở đằng sau sủa lên, anh cau mày quay đầu lại lườm nó, còn chưa mở miệng mắng nó, thì đã thấy cái đuôi của Quả Táo vẫy về phía thư phòng.
Nó vừa sủa vừa đi, đi một bước lại quay đầu ba lần chính là cách hình dung Quả Táo lúc này.
Thẩm Duệ đi theo đuôi nó: "Mày có chuyện muốn dẫn tao đi xem à?"
Quả Táo quay đầu trợn trắng mắt nhìn anh, lười không muốn trả lời Thẩm Duệ nữa, nếu như không phải có nhiệm vụ trên người, có lẽ nó còn không thèm nhìn anh.
Quả Táo lắc mông chạy đến thư phòng, đứng kiễng chân dùng móng mở cửa như thành tinh, rồi cứ như thế chạy vào trong, khi Thẩm Duệ còn đang kinh ngạc đi theo nó vào bên trong, thì đã nhìn thấy Quả Táo đang ngồi sẵn trong đó nhìn mình.
“Chu Nguyên bảo mày dẫn tao đến đây?” Thẩm Duệ bước nhanh đến bàn làm việc, quả nhiên trên bàn có một tờ giấy nhắn, trên đó viết ngay ngắn:
Tôi ra ngoài một chuyến, trở lại trước chín giờ… Chu Nguyên.
Thẩm Duệ tạm thời thở phào nhẹ nhõm, gấp tờ giấy lại, nhét vào trong túi xách, quay đầu nhìn thấy Quả Táo vẫn chưa rời đi, bèn ngồi xuống bắt tay nó, cười nhẹ nhàng: "Xem ra mày khá thông minh hiểu chuyện nhỉ, nếu hiểu chuyện như thế thì nên hiểu quan hệ của tao và chủ nhân của mày, đạo lý yêu nhau yêu cả đường đi nói không hề sai, sau này đừng thấy tao là lại cong đuôi giơ nanh trợn mắt nữa, không thì tao đánh mày.”
Lời ngon tiếng ngọt bị câu cuối cùng đánh tan vỡ, Quả Táo hú lên không thèm quan tâm anh, vẫy cái đuôi rồi đi ra ngoài.
“Này, sao không dỗ được mày nhỉ?” Thẩm Duệ nhìn bộ dạng của Quả Táo không quay đầu lại, cảm thấy có chút bất lực.
Không nấu được canh gà, Thẩm Duệ nằm trong phòng cũng không phải, ngồi cũng không yên, nên đành dứt khoát gọi Quả Táo đi ra ngoài với anh. Một người và một con chó mặc áo khoác dày, trong lòng còn có túi sưởi ấm, ngồi ở trước chùa đợi Chu Nguyên trở về.
Đêm dài thật dài, gió lạnh thổi tới khiến khuôn mặt hơi đau, nơi này quá yên tĩnh, nghĩ đến chuyện lúc trước có người đứng ở cửa quấy rối Chu Nguyên, Thẩm Duệ không nhịn được mà nhắm mắt lại, gần đây có quá nhiều chuyện, anh suýt thì quên mất chuyện quan trọng này.
Chuyện chưa xảy ra, không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra, anh nhất định phải giải quyết hết nguy hiểm. Ngày mai anh định đi hỏi chuyện theo dõi, tóm lại, anh không hề thấy chuyện này đơn giản. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Nhìn lên quan sát kỹ xung quanh, đường gần đây, chỉ có ở trước cửa chùa có camera, còn chỗ đường còn lại đều quá vắng vẻ, xung quanh là những khu rừng nhỏ, nếu thực sự có người xấu, thì rất khó để tìm được tung tích.
Ngồi dưới gió lạnh, Thẩm Duệ loay hoay tìm cách lắp đặt các thiết bị an ninh xung quanh ngôi chùa, trong đầu quay cuồng, đột nhiên cảm thấy một chùm đèn lướt qua, sau đó là một chiếc Hummer to lớn.
Quả Táo phản ứng đầu tiên, lao ra ngoài cửa sủa “gâu gâu” để báo cho anh biết rằng có ai đó đang đến.
Chu Nguyên cho rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng khi xe dừng ở cửa mới nhận ra mình không bị lóa mắt, nhìn thấy Thẩm Duệ và Quả Táo đã ngồi ở ngoài cửa hồi lâu, cậu cau mày, bước xuống xe.
Thẩm Duệ lập tức đi tới gần cậu, hạ thấp giọng trách móc nói: “Cơ thể còn chưa hồi phục, đã chạy lung tung.”
Vừa nói, ánh mắt anh nhìn vào trên ghế lái, người lái xe không phải là Diêm Kiêu, mà là một người đàn ông còn rất trẻ. Người đàn ông không có ý định xuống xe, mà chỉ hạ cửa kính ô tô xuống rồi thò đầu ra, cười tinh quái với Chu Nguyên, vui vẻ nói: "Anh A Nguyên, anh nghỉ ngơi thật tốt, mấy hôm nữa em lại tới đón anh."
Chu Nguyên gật đầu, không đợi xe rời đi mà đi thẳng vào chùa. Thẩm Duệ liếc nhìn người đàn ông trong xe một lượt với vẻ thù địch, cau mày mới lập tức đuổi theo Chu Nguyên, nhét túi sưởi ấm vào tay cậu: "Đói bụng chưa?"
“Tôi ăn ở bên ngoài rồi.” Chu Nguyên trả lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng “ọc ọc” be bé, bước chân dừng lại, nhìn về phía Thẩm Duệ với đôi chút kinh ngạc: “Chờ tôi, cho nên anh chưa ăn?”
Kế hoạch tối nay của Thẩm Duệ là làm một nồi canh gà rồi cùng nhau ăn, không ngờ khi quay lại đã thấy Chu Nguyên không có ở đó, không còn tâm trạng ăn uống, anh gãi đầu, miệng nở nụ cười, nói thẳng thắn: "Đang đợi em về."
Chu Nguyên im lặng một hồi, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, cuối cùng thở dài: "...Tôi nấu ăn không ngon, nhưng có thể nấu cho anh bát mì tôm."
Trong mùa đông lạnh giá, Thẩm Duệ vì những lời này mà sững sờ một lúc, lúc nhận ra còn ôm bụng cười, bàn tay vuốt ve tóc Chu Nguyên trong vô thức, trong cảm giác mềm mại, anh nói: "Anh sẽ làm một cơm trứng rượu, chúng ta cùng nhau ăn."
Khi bàn tay to ấm áp của anh đặt lên đỉnh đầu, cả người Chu Nguyên cứng đờ, ngượng ngùng hất tay anh ra, rồi lạnh lùng bước chân về , phía thư phòng, hạ giọng nói: "Tuỳ anh."
Sau đó, ậu vẫy tay về phía Quả Táo, Quả Táo ngay lập tức đứng dậy.
Thẩm Duệ nhướng mày, chó cậy gần nhà nói Quả Táo đúng không, trong lòng anh nghĩ thầm: Đúng là con chó ngoan, xem sau này tao dạy dỗ mày như thế nào.
Nghe tiếng lửa và ánh sáng tỏa ra từ phòng đối diện, Chu Nguyên có chút sững sờ. Đột nhiên, trên điện thoại di động vang lên thông báo SMS, suy nghĩ của cậu lại tập trung, dời tầm mắt từ phòng bếp sang điện thoại di động.
…Anh A Nguyên, người đó sống cùng anh sao?
Chu Nguyên chớp mắt, không chút do dự đáp: "Đừng gọi người đó, anh ấy tên là Thẩm Duệ."
…Hi hi, Thẩm Duệ. Anh A Nguyên, mối quan hệ của anh với anh ấy là gì? Anh không cho bất cứ ai vào phòng của anh ở trong chùa? Tại sao anh vẫn ở chung một chỗ với anh ấy?
Chu Nguyên cau mày: "Có chuyện gì cứ nói, không có chuyện gì tôi không trả lời nữa.”
…Đừng đùng, em lúc nãy quên nói với anh, ông bảo em nói với anh, cái này…dì muốn về, gặp anh.
Tay Chu Nguyên khẽ run, thờ ơ đáp: "Biết rồi."
…Anh gặp rồi à?
Cửa bị đẩy ra, một mùi rượu tràn vào, Chu Nguyên nhanh chóng trả lời một câu: "Không gặp." Sau đó liền tắt máy.
Thẩm Duệ bưng cơm rượu trứng lên, ngồi đối diện với Chu Nguyên, thấy sắc mặt cậu không tốt, lập tức đưa tay sờ vào cái trán cậu, khiến Chu Nguyên giật mình, né ra phía sau theo phản xạ, nhưng lại bị Thẩm Duệ giữ đầu lại, không thể cử động.
“Không sốt, sao sắc mặt lại xấu như vậy?” Thẩm Duệ buông cậu ra, nghi ngờ nhìn Thẩm Duệ.
Chu Nguyên nhận lấy bát cơm rượu trứng của mình, cúi đầu uống cạn: "Hôm nay cục phát sinh vụ án gì, cần anh đích thân xuất hiện?"
Khi gặp phải chuyện không muốn nói, Chu Nguyên giỏi chuyện đổi chủ đề, Thẩm Duệ không quan tâm, anh đổ một bát lớn gồm cơm rượu trứng vào bụng, làm giảm cơn đói tới mức hoảng sợ, rồi mới nghiêm túc nói về vụ án hôm nay.
“Đêm anh bắt Hứa Lương, đó là ở đường trồng cây gần nhà thờ nơi Lý Tuấn bị nhốt. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi của lão Dương, nạn nhân đã bị chôn sống dưới hố."
Chu Nguyên đặt thìa xuống, dùng ngón trỏ chỉ lên bàn, nhìn Thẩm Duệ, trầm giọng hỏi: "Thông tin thân phận của nạn nhân, tình hình của những người gần đó, độ cứng của mẫu đất ở đường trồng cây, cùng những dấu vết trên người nạn nhân, phiền anh nói cho tôi biết. "
"Thông tin thân phận của nạn nhân vẫn đang được điều tra, anh đã tìm kiếm một số tiểu khu ở gần nơi xảy ra vụ án, nhưng không ai biết cô ấy. Anh yêu cầu Hứa Tiểu Ca điều tra các vụ người mất tích ở thành phố này trong hai năm qua, nhưng cũng không phát hiện ra gì, định ngày mai sẽ gửi hình ảnh của nạn nhân hệ thống phụ trách người mất tích ở các thành phố khác, xem có thể thu được gì không. "Thẩm Duệ nói từ từ, rồi rút một tập tài liệu từ chiếc cặp bên cạnh, là báo cáo khám nghiệm tử thi của lão Dương, đẩy tới trước mặt Chu Nguyên: "Báo cáo khám nghiệm tử thi, em nhìn xem."
Chu Nguyên nhận lấy, vừa mở báo cáo khám nghiệm tử thi đã cau mày, lập tức đứng dậy đi tới máy vi tính.
“Sao vậy?” Thẩm Duệ có chút khó hiểu trước hành động của cậu, lập tức bước đến bên cạnh Chu Nguyên.
"Tôi muốn cho anh xem đoạn video giám sát ở lối vào của ngôi chùa, tôi bị mất nhận thức khuôn mặt, cần anh giúp đỡ đánh giá xem có phải rất giống nhau không." Chu Nguyên tìm thấy đĩa video giám sát, nhấp vào nút phát.
Thẩm Duệ đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ xảy ra bên ngoài cổng chùa Chu Nguyên vào đêm hôm trước, càng xem sắc mặt anh càng không ổn, cuối cùng không nhịn được mà đập vào bàn một cái thật mạnh: “Chuyện như này đã xảy ra mấy lần rồi?”
“Anh nói, chuyện nửa đêm gà gáy có người chạy tới chùa doạ em, đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?” vẻ mặt Thẩm Duệ u ám hỏi.
Chu Nguyên hơi sửng sốt, biết sự chú ý Thẩm Duệ không đúng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng nhếch lên: "Năm nay mới trở lại sống hẳn ở chùa, trong khoảng thời gian ở đây, chỉ có một lần.”
“Thật sự chỉ một lần thôi, trông cô ấy trông rất quen.” Thẩm Duệ nhướng mày.
Chu Nguyên nhìn bộ dạng phân hơn thua của anh mà thấy buồn cười, cuối cùng vẫn nhịn được, quay đầu lại ho khan một tiếng: "Thẩm Duệ, không bảo anh xem mấy cái này, tôi muốn nói, người trong video rất giống nạn nhân. Khi nhìn ai đó, đặc biệt là người lạ, cách tôi nhận dạng họ chính là, dùng mặt và cơ thể của họ thay bằng hình học, người này có khuôn mặt tam giác ngược, thân hình quả lê…"
“Em cho rằng anh là gì?” Thẩm Duệ không nhịn được hỏi.
Chu Nguyên liếc anh một cái: "... Anh có thể nghiêm túc quan sát vụ án không."
Thẩm Duệ mỉm cười, quay lại vụ án, dừng lại phóng to video giám sát, bởi vì là hình ảnh chụp vào ban đêm, người cũng cố ý cúi đầu xuống, cho nên không nhìn rõ, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh cho hồi lâu, Thẩm Duệ chỉ cảm thấy rợn người, bởi vì người phụ nữ mặc một bộ quần áo dưới áo khoác dài, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là một bộ sườn xám.
Thẩm Duệ cầm con chuột máy tính từ Chu Nguyên, phóng to bức ảnh một lần nữa, từ những pixel mờ ảo như bị che, Thẩm Duệ dán mắt vào đuôi sườn xám, nhìn những đặc điểm trên sườn xám của nạn nhân từ cáo khám nghiệm tử thi, rồi so sánh nó.
Sắc mặt anh không được tốt cho lắm, hạ giọng nói: "Không trùng hợp như vậy chứ?"
Chu Nguyên nhìn ánh mắt anh nhìn sang vị trí vạt áo trên bức tranh, híp mắt có chút kinh ngạc, đang mở miệng định nói, tiếng chuông điện thoại của Thẩm Duệ đột nhiên vang vọng trong phòng.
Đó là số của Hứa Tiểu Ca.
Thẩm Duệ cau mày trả lời điện thoại, giọng nói sợ hãi quá mức của Hứa Tiểu Ca lập tức vang lên từ đầu dây bên kia.
Hứa Tiểu Ca xuống xe dưới sự theo dõi của tài xế xe buýt, rồi lập tức đi về phía khu chung cư, khi về khu chung cư cần vòng qua một con đường, cậu nghĩ đến bức ảnh mình nhìn thấy trên điện thoại di động, rồi lại liên tưởng tới vụ án hôm nay, cả người cậu đều ớn lạnh.
Cậu lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho lão đại, nhưng khi vừa cúi đầu xuống, cậu chợt nhìn thấy dưới bóng đèn đường mờ ảo, có hai bóng người mảnh khảnh đang đứng sau lưng cậu với một sợi dây dài đúng phía sau cậu.
Hứa Tiểu Ca không dám quay đầu nhìn lại, cậu giả vờ như không phát hiện ra gì, nín thở tiếp tục đi về phía trước, nhưng cậu đi được một bước, hai người phía sau cũng theo sau một bước, cuối cùng cậu nhận ra hai người đó không có ý tốt.
Hứa Tiểu Ca ngay lập tức vắt chân lên cổ chạy, dùng hết sức chạy vào chung cư, rồi chạy thẳng về nhà, sau khi đóng cửa lại liền gọi cho Thẩm Duệ, lúc này thần kinh đang căng thẳng, lập tức sụp đổ ngay khi điện thoại được kết nối ố:
“Lão đại, có người đang theo dõi tôi!” Hứa Tiểu Ca kêu lên.
Cộc cộc!
Đột nhiên có người gõ cửa, Hứa Tiểu Ca càng thêm hoảng sợ, lập tức đẩy ghế sô pha ra chặn cửa, giọng nói run run không kiềm chế được.
“Chuyện gì vậy cậu nhóc? Bây giờ cậu đang ở đâu?" bị giọng điệu của Hứa Tiểu Ca làm cho giật mình, Thẩm Duệ ngay lập tức hỏi.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, Hứa Tiểu Ca khóc lóc nói: "Tôi đang ở nhà, lão đại tôi đang ở nhà, mau tới cứu tôi, tôi không muốn chết như mẹ tôi, tôi không muốn... "
App TYT & Ý Hiên Các team