Dương Châu khoác lên mình chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng, tay đeo găng nhựa cao su màu trắng, đang ngồi xổm trước xác chết để khám nghiệm tử thi, trợ lý của anh đang cật lực ghi chép những gì mà anh nói:
“Mặt cô ấy trông hơi rợn, mũi và miệng đều ngậm đầy bùn đất, móng tay bị gãy, bên trong có đất, mẫu đất cụ thể có phù hợp với bãi chôn lấp hiện tại hay không thì phải quay lại văn phòng để phân tích vật chất của mẫu đất trước.”
“Có vết hằn trên cổ tay, dựa vào độ dày của vết hằn này, rất có thể hung thủ sử dụng dây ni lông để buộc hai bàn tay nạn nhân lại với nhau.”Anh vừa kiểm tra vừa nói: “Cách thức giống như khi những người lính thời xưa đang kéo tử tù, một sợi dây trói tay tên tử tù và kéo tên tử tù đi về phía trước.”
Người trợ lý vừa ghi vừa hỏi: “Giống kiểu kéo như chó đúng không ạ?”
“Cậu miêu tả sinh động đấy.” Dương Châu nhìn chằm chằm rồi quét mắt một lượt nữa trên thi thể của cô gái, hình dáng của thi thể của cô gái này có hơi kỳ quái, Thẩm Duệ vừa tới hiện trường ngồi xổm bên cạnh quan sát thi thể không nói lời nào, nghiến răng một lúc thì trầm giọng nói:
“Bây giờ dựa vào những phân tích cơ bản, có thể đại khái xác định nạn nhân bị chôn sống, khi chết, bởi vì quá sợ hãi, phạm vi biểu hiện cố gắng vặn vẹo thân thể để giành giật sự sống đã đạt tới cực hạn của cơ thể con người”
Thẩm Duệ mím chặt môi, cau mày nhìn thi thể vặn vẹo của người phụ nữ nằm trên cáng: “Lão Dương, anh có thể đoán được thời gian tử vong là bao lâu rồi không?”
Dương Châu nhìn anh: “Từ góc độ qua khám nghiệm tử thi, chắc chưa chết quá một ngày, phạm vi cụ thể chức cần phải được gửi lại cho cục khám nghiệm tử thi để thu hẹp giá trị thời gian chính xác xuống phạm vi nhỏ nhất có thể.”
Không quá một ngày?
Hôm qua anh đến đây để bắt Hứa Lương, tính về thời gian thì mới bắt được một ngày kể từ đêm hôm qua, chẳng lẽ khi bọn họ vào nhà thờ thì người phụ nữ này đã bị chôn sống ở nơi này rồi sao?
Nhưng nếu là một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, tại sao người phụ nữ không kêu cứu? Hay là đã bỏ lỡ khoảng thời gian nào đó?
Sau khi Dương Chu làm xong, liền nhìn thấy Thẩm Duệ vẫn ngồi xổm ở trước hố nhìn về phía trước, ngồi xổm bên cạnh nhìn theo, phát hiện hắn cách đó không xa đang nhìn về phía một nhà thờ nhỏ, anh“chẹp” một cái, rồi cất giọng: “Ngôi nhà thờ này được xây dựng giống như một lăng mộ, thoạt nhìn, tôi cảm thấy phong thủy của nơi này không tốt.”
Thẩm Duệ nhìn anh ta một cái rồi nhàn nhạt nói: “Lão Dương, làm bác sĩ pháp y mà anh vẫn mê tín như vậy sao?”
“Đùa thôi, đùa thôi.” Sau khi hướng dẫn một số cảnh sát vận chuyển thi thể của người quá cố lên xe, Dương Châu vỗ vai Thẩm Duệ: “Nhưng thành thật mà nói, Thẩm Duệ, anh có để ý rằng gần đây có rất nhiều trường hợp dã man như vậy không? Tôi là một bác sĩ pháp y đã nhiều năm, tôi cảm thấy năm nay có nhiều vụ án còn ghê rợn hơn những năm trước.”
Thực ra, Thẩm Duệ đã cảm thấy như vậy từ lâu, mấy vụ án gần đây đều liên quan đến những chữ ký kỳ lạ kia mà Chu Nguyên biết, khiến anh càng thêm lo lắng, anh thản nhiên đáp: “Anh nghĩ sao?”
“Tính hỏi hỏi tôi chuyện gì?” Dương Châu nhún vai cười nói: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm làm việc với xác chết. Anh giỏi hơn khi làm việc với mọi người, Đại úy Thẩm à.”
Cuối cùng, Dương Châu định lên xe rời đi, nhưng sau khi nghĩ lại, anh trở lại chỗ Thẩm Duệ với vẻ mặt ngượng ngùng: “Mà này, Đội Trưởng Chu thế nào rồi?”
“Không sao đâu, đang ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.” Thẩm Duệ không có chút tâm trạng nào cùng anh ta tán gẫu, liền mở miệng trả lời Dương Châu.
Trợ lý lái chiếc xe chở xác đang gọi cho Dương Châu, Dương Châu thản nhiên trả lời anh, sau đó quay sang Thẩm Duệ một lần nữa: “Không sao cả, trước đây tôi đã nói rằng chúng ta hãy dành chút thời gian để đi ăn cùng nhau, bữa cơm mười triệu chưa ăn thì người ta hết rồi, tiếc lắm.”
“...Lão Dương, những gì anh nói đi hơi xa rồi đấy.” Thẩm Duệ có chút không vui.
Có thể nói đùa một số chuyện, nhưng có một số chuyện rất dễ khiến người ta tức giận nếu đem ra mà đùa, đó là chưa kể nếu Chu Nguyên bị dùng làm trò cười, đối với người khác không sao, chứ đối với Thẩm Duệ , anh sẽ trở mặt cho mà thấy.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thần Duệ tối sầm lại, Dương Châu nhanh chóng giải thích: “Này, tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ muốn nhắc lại với anh thôi, tình huống ở nhà của Lý Thế Mậu và Tiễn Đông lần trước khiến tôi sợ hãi, thành thật mà nói, tôi không ngạc nhiên khi nghe tin Chu Nguyên gặp tai nạn cả. Nhìn hai người có quan hệ tốt như vậy, tôi là muốn có ý tốt để anh suy nghĩ lại xem, cách cậu ấy dám lấy mạng mình để làm nhiệm vụ có hơi bất bình thường.”
Thẩm Duệ sắc mặt nhảy dựng lên, hắn gật đầu với Dương Châu cũng không nói gì, nhưng thật ra trong lòng lại đảo lộn.
Hãy dành thời gian nói chuyện vui vẻ với anh ấy. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Sau khi hỏi han và thu thập thông tin tử hai người lớn tuổi đã tìm thấy thi thể, Ngụy Nhung quay lại, nhìn thấy Thẩm Duệ đứng bất động trước hố, vẻ mặt không tốt, cô bước tới gần Thẩm Duệ chưa kịp lên tiếng, anh đã cất giọng hỏi cô:
“Ngụy Nhung, có điều tra thêm được gì không?” Thẩm Duệ đảo mắt nhìn xung quanh.
Ngụy Nhung đến hiện trường sớm hơn Thẩm Duệ, sau khi nhận được trình báo, mặc dù hiện trường đã được phong tỏa ngay lập tức, nhưng vì nơi này là nơi công cộng, mặc dù lượng người ra vào không lớn lắm, nhưng ban ngày vẫn có khá nhiều người qua lại.
Cô cho biết: “Anh em trong bộ phận khảo sát đến khám nghiệm hiện trường, nhưng do nhiều người đi qua hiện trường nên hơi khó khăn, cơ bản không tìm ra thêm manh mối gì. À đúng rồi Sếp, một người của bộ phận khảo sát nói, cái hố nơi chôn cất người phụ nữ trông giống như hai người đã đào nó vậy, có một số khác biệt trong các dấu vết đào thành hố ở bên trái và bên phải, còn một điểm đáng chú ý nữa, nếu hai người cùng đào hố thì mất tầm khoảng nửa giờ và mất khoảng mười lăm phút để lấp đầy cộng với việc thêm lá để ngụy trang miệng hố.”
Thẩm Duệ híp mắt, suy nghĩ một hồi rồi hướng dẫn Ngụy Nhung và các anh em đồng nghiệp khác tìm ra tất cả các tuyến đường có thể đi qua con đường rừng này, lấy bản đồ thăm dò có thể tìm thấy những con đường này, rồi đóng đóng góp thông tin với nhau và quay lại văn phòng.
Đồng nghiệp ở Cục thành phố Thanh Châu thật sự cảm thấy khổ sở muốn chết, vừa mới phá án xong thì người này đến người khác, mệt đến mức thở không ra hơi, ngày đêm phải bắt đầu làm việc thêm giờ, tiếng thở dài mà biến thành sợi dây thì có thể quấn được cả trăm vòng quanh Cục thành phố Thanh Châu cũng nên.
Khi vẫn còn trên đường, Shen Rui đã gửi lại thông tin hình ảnh của người đã khuất cho văn phòng, vì không có thông tin nào khác về người phụ nữ có thể biết được danh tính của cô ấy, Thẩm Duệ đầu tiên yêu cầu anh em trong bộ phận thông tin kiểm tra xem có bất kỳ báo cáo nào gần đây về các trường hợp mất tích không,rồi kiểm tra lại từng hồ sơ người mất tích một, liệu có thông tin gì về cô gái này không.
Quá trình truy xuất sau đây chỉ có thể được thực hiện khi xác định được thông tin danh tính của người quá cố.
Khi Hứa Hiểu Ca nhận được thông tin và ảnh của người quá cố tại hiện trường, cậu nghĩ bộ quần áo thi thể mặt có chút quen thuộc, nhưng không nhớ là đã thấy ở đâu, không thể nhớ được ấn tượng gì về bộ đồ này, có phải là nó không nhỉ.
Cậu lấy lại các báo cáo về vụ mất tích mà văn phòng đã nhận được trong sáu tháng qua, so sánh từng người một nhưng rốt cuộc vẫn chẳng tìm thấy thông tin gì.
Ngay khi Thẩm Duệ quay trở lại văn phòng, anh không ngừng bước tới bàn của Hứa Hiểu Ca, cậu đang nhìn chăm chăm vào ảnh thì bị giọng của Thẩm Duệ cắt ngang: “Tiểu Ca, cậu có thể tìm thấy bất kỳ thông tin nhận dạng nào về cái xác không?”
Hứa Tiểu Ca đầu óc đang ở đâu đó trên mây thì bị chất giọng siêu trầm của Thẩm Duệ gọi về, cậu vội bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, đầu đâm vào cằm Thẩm Duệ “đau muốn đăng xuất khỏi trái đất”, cậu che đầu vừa nhìn anh vừa hối lỗi vừa lo lắng:
“Sếp, sếp, tôi…”
“…Cậu nghĩ sao?” Thẩm Duệ cố kìm nén cơn giận, anh nhướng mày, nhìn lướt qua những bức ảnh về cái xác vẫn đang lặp đi lặp lại trên màn hình máy tính của mình: “Có thông tin gì về người phụ nữ đã qua đời đó không?”
Hứa Tiểu Ca không dám lớn tiếng, lo lắng lắc đầu: “Không, các báo cáo về vụ mất tích trong sáu tháng qua đã được điều tra, cũng không có thông tin nào cả.”
“Được rồi. Tiểu Ca, cậu cứ điểm danh thêm những trường hợp đã mất tích trong vòng 2 năm qua, mở rộng phạm vi và tiếp tục tìm kiếm thông tin, làm việc chăm chỉ nhé.” Thẩm Duệ gật đầu, anh trở lại văn phòng của mình, chuông điện thoại đột ngột vang lên, anh nhấc máy ngay lập tức:
“Lão Dương…”
Trong phòng khám nghiệm tử thi của pháp y, Dương Châu đưa cho Thẩm Duệ một bản báo cáo khám nghiệm tử thi: “Nạn nhân bị chôn sống, mẫu đất trên móng tay là khác nhau, chất lượng đất tại nơi tìm thấy người quá cố rất thích hợp cho việc trồng cây phong, đất cát khô có một số hạt thô, còn một ít mẫu đất bên trong móng thì đó là mẫu đất hoàng thổ.”
“Có khi nào nạn nhân bị chôn sống ở một chỗ khác rồi mới mang đến gần nhà thờ để chôn không?” Thẩm Duệ lật qua báo cáo khám nghiệm tử thi.
Dương Châu nói: "Hiện tại có thể xem là như vậy, tùy anh tìm ra nguyên nhân cụ thể."
Thẩm Duệ định rời đi với báo cáo khám nghiệm tử thi, nhưng Dương Châu đã đuổi theo và đưa cho anh di vật của người đã khuất trong một chiếc túi nhựa: “Di vật của nạn nhân, họ đã kiểm tra quần áo của cô ấy, không tìm thấy tóc hay thứ gì khác, cách thức giết người của hung thủ thật sự rất cẩn thận.”Dương Châu vẻ mặt trịnh trọng chỉ vào bộ sườn xám màu đỏ trong túi vật chứng: “Kiểu dáng và hoa văn của bộ sườn xám này hơi cũ, thêu nhiều rồng phượng, nhưng hiếm khi thấy thêu bùa lên như vậy.”
Thẩm Duệ có chút kinh ngạc: "Lá bùa? Lá bùa nhỏ à?"
“Đúng rồi, khi anh ở đó, anh không nhìn thấy những hình chữ nhật cỡ ngón tay cái được thêu trên gấu váy của cô ấy, ngoài ra còn có rất nhiều kí tực đặc biệt khác nữa.” Dương Châu lấy trong túi quần áo ra một đôi găng tay, đeo vào, lấy chiếc sườn xám ra khỏi túi nhựa, Dương Châu dẫn Thẩm Duệ trở lại phòng khám nghiệm tử thi của anh, trải bộ đồ lên bàn, để cho Thẩm Duệ nhìn kỹ.
Thẩm Duệ lúc trước không để ý đến viền áo này, sau khi Dương Châu nói xong, anh cảm thấy thực sự có một tấm lưới cỡ ngón tay cái được thêu ở nơi kín đáo dưới sườn xám.
Tuy nhiên, những thứ được thêu trong lưới không được nhìn thấy rõ lắm, nhìn thoáng qua cũng khó nhận ra đó là một lá bùa hộ mệnh.
Thẩm Duệ cau mày: “Lão Dương, anh chắc chứ? Tôi không nhìn thấy rõ lắm!”
Dương Châu cất lại quần áo vào túi chứng cứ, cười toe toét: “Tôi đã từng thấy, hơn mười năm trước tôi vẫn còn là một thực tập sinh, tôi đã đi theo thầy. Hồi đó thầy tiếp quản một vụ án, quần áo của người đã khuất cũng có loại bùa hộ mệnh này. Tuy rằng kiểu dáng có khác, nhưng phong cách lại trông rất giống nhau, vì vậy tôi nhận ra nó ngay.”
Những vụ án mà anh vẫn có thể nhớ sau hơn mười năm chắc hẳn là một vụ án lớn để lại ảnh hưởng sâu sắc đến trí nhớ của anh, loại bùa hộ mệnh này không phải là hiếm:
“Lão Dương, hồi đó vụ án đó là như thế nào?”
Dương Châu lúc đó có chút bí mật về vụ án, suy nghĩ một chút liền hạ giọng nói: “Tại thành phố Tân Hải, đền Phong Đô đã bị phá hủy.
Sau khi rời khỏi phòng pháp y, Thẩm Duệ trở lại văn phòng và yêu cầu Hửa Tiểu Ca điều tra vụ án, nhưng trường hợp này không phải là trường hợp Thanh Châu, gọi cho thành phố Tân Hải để lấy thông tin, tuy nhiên, người ta thấy hồ sơ của vụ án này do cơ quan quản lý thành phố chuyển đến, có vẻ như cậu đã đánh mất nó, vì vậy anh tạm gác vấn đề này lại, quyết định bắt đầu từ hướng của những người dân gần đó để xem liệu có thể lấy được manh mối nào liên quan đến người đã khuất hay không.
Tới giờ tan sở, Thẩm Duệ cảm thấy vẫn không có việc gì nên quay lại chỗ Chu Nguyên trước.
Hứa Tiểu Ca đang điều tra báo cáo những vụ mất tích hai năm qua trong văn phòng, làm việc đến tuổi muộn, vẫn không thu thêm được gì, anh thu dọn chỗ làm việc, bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.
Vì đó là chuyến xe buýt cuối cùng, Hứa Tiểu Ca là hành khách duy nhất còn lại đi đến trạm kề cuối, để ngăn cơn buồn ngủ đang ập đến, Hứa Tiểu Ca mở điện thoại lên.
Khi thường không có việc gì làm, cậu ấy thích bí mật ngắm những bức ảnh cậu chụp với sếp và em gái Ngụy Nhung.
Cậu bấm vào album ảnh thì thấy trong bức ảnh nhỏ có một tấm ảnh chụp trong bóng tối, cậu sững sờ một lúc không nghĩ ra mình chụp lúc nào, bấm vào bức ảnh để phóng to, vừa liếc qua thì tóc cậu dựng đứng lên...
Người phụ nữ mặc sườn xám đỏ trong bức ảnh, tay bị sợi dây trắng trói và kéo về phía trước, trong bức ảnh, sợi dây trong không khí song song với mặt đất, nhưng phía trước sợi dây dường như chẳng có bóng dáng ai cả.
Sao có thể như vậy được?
Toàn thân Hứa Tiểu Ca nổi da gà, ánh mắt lại rơi vào người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ kia, lại phát hiện khẩu hình miệng cô ta mở lớn, vẻ mặt đó dường như đang quát mắng ai đó.
Nhưng cậu nhớ là không nghe thấy bất kỳ âm thanh lạ nào trong đêm đó cả.
Ngay khi Hứa Tiểu Ca cảm thấy toàn thân ớn lạnh, xe buýt “keng” một tiếng, âm thanh đột ngột kéo Hứa Tiểu Ca ra khỏi sợ hãi, giật mình làm rơi điện thoại, cậu cúi xuống nhặt, đột nhiên nhận ra trước mặt có một đôi chân bước đến.
“Ahhhh !!” Hứa Tiểu Ca sợ hãi hét lên.
App TYT & Ý Hiên Các team