Thẩm Duệ vốn dĩ muốn Chu Nguyên tiếp tục ở lại bệnh viện để được chăm sóc ở điều kiện tốt nhất, nhưng không thể chống lại sự bướng bỉnh của Chu Nguyên, vì vậy chỉ có thể lái xe đưa cậu trở về chùa.
Trên đường về, anh luôn nghĩ đến việc dừng xe lại và gọi điện cho một người bạn cũ của mình là bác sĩ, muốn yêu cầu anh bạn của mình nghỉ vài hôm để làm một vài kiểm tra và xét nghiệm máu cho Chu Nguyên, nếu cần thiết sẽ phải tiêm thuốc và uống thuốc để cải thiện thật tốt tình trạng hiện tại của cậu.
Nhưng kể từ lúc xe dừng lại trước cổng chùa, anh thấy không cần nữa.
Người đàn ông vừa đẹp trai lại có điều kiện như này đang định vung hẳn tiền mà thuê hẳn một bác sĩ riêng.
Haha, cũng phải thôi, vì anh ta có quá nhiều tiền mà, nhiều đến mức không biết phải tiêu thế nào cho hết ấy chứ.
Thẩm Duệ đứng lánh một bên, chặn ngay của sảnh tiếp khách, sợ Chu Nguyên biết những việc anh sẽ làm cho cậu, lập tức thúc giục cậu mau chóng vào trong nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bác Đặng cùng Tần Phong từ cửa sau lao lên như một cơn gió, họ không biết chuyện gì, chỉ biết là hôm qua Chu Nguyên không về chùa, còn tưởng rằng cậu ở văn phòng làm thêm giờ. Đến sáng nay, mới phát hiện ra Chu Nguyên suýt chút mất mạng trong lúc làm việc, sắc mặt hai người họ vô cùng sợ hãi và lo lắng.
Tần Phong thấy Thẩm Duệ đứng trước mặt mình, Tần Phong có chút bực tức, híp mắt nhìn anh, nhếch môi chế nhạo: “Đội Trưởng Thẩm, A Nguyên của chúng tôi đang làm việc dưới quyền của anh, không phải sao? Anh nhìn cho kỹ đi, suýt chút nữa là anh đã giết chết cậu ấy rồi đấy, anh có gì để giải thích hay không hả?”
Thẩm Duệ ân cần nói: "Tôi biết tôi sai rồi, lần sau những nhiệm vụ khó khăn, tôi sẽ không để cho cậu ấy gặp nguy hiểm nữa.”
Thẩm Duệ thẳng thắn thừa nhận sai lầm, nhưng Tần Phong vốn đã chuẩn bị kế sách từ trước, cũng có chút sững sờ, nhướng mày: “Tôi thấy ngượng cho anh vì anh nhận lỗi nhanh vậy đấy, nhưng anh Thẩm, anh có thể sửa chữa lỗi lầm là chuyện tốt rồi. Nhớ là đừng để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa, hôm nay tôi có nghe lão Diêm nói về A Nguyên, may mà A Nguyên không sao, nếu không tôi đã cầm dao đến thẳng đồn cảnh sát mà tính chuyện với anh rồi.”
Thẩm Duệ liếc hắn một cái, nhẹ nói: “Nhà giam dạo này có chút trống trải, hoan nghênh anh đến bất cứ lúc nào anh muốn.”
Tần Phong ngẫm nghĩ: “Thật sự mình không thể nhìn tên này bằng một ánh mắt tốt được.”
Nghe thấy Diêm Kiêu đang làm báo cáo nhỏ, Thẩm Duệ liếc mắt nhìn, phát hiện Diêm Kiêu đang nhìn mình, vì vậy lập tức mở to mắt nhìn lại anh, nhưng lại để cho bác Đặng đột nhiên đứng ở trước mặt anh, vẻ mặt nhìn hơi bối rối.
Trông thần sắc Bác Đặng có vẻ không tốt lắm, bác ấy đẩy Thẩm Duệ ra khỏi người Chu Nguyên, nhìn Chu Nguyên từ trên xuống dưới, trong lòng có chút nhẹ nhõm khi hoàn toàn chắc chắn rằng cậu thực sự không có bất kỳ vết xước nhỏ hay vết thương lớn nào trên người.
Nhưng Chu Nguyên sắc mặt tái nhợt, làm bác Đặng lại không khỏi thở dài một hơi.
Ông ấy không có con trai, hiện tại cũng không có gia đình, ông đã ở một mình suốt những năm qua. Ông coi Chu Nguyên như người thân, như một đứa con trai của mình, nhưng sự thật thì cậu vẫn không phải là con ruột của ông, nên ông cũng không có quyền gì ép buộc ngăn cản cậu làm cảnh sát để phải sống trong làn đạn và những nguy hiểm luôn chực chờ.
Nhưng cuối cùng, trái tim yêu thương như một người cha của ông luôn hướng về cậu, mong muốn cậu ấy phải luôn thật khỏe mạnh. Cái lúc khi ông biết tin Chu Nguyên gần như đang cận kề cái chết, mặt ông ấy lập tức tái xanh vì sợ hãi, liền đến chùa thắp một nén hương cầu mong cho cậu bình an vô sự, vô tình nhìn thấy một nén hương đã chết lửa giữa chừng, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
Bác Đặng thở dài lần nữa: “A Nguyên, vẫn ổn, không sao, tôi lo lắng muốn chết...”
“Bác Đặng lo lắng cả một buổi sáng, bác ấy định vào bệnh viện thăm cậu, anh Diêm nói với chúng tôi là cậu được đội trưởng Thẩm đón đi làm trong văn phòng.” Tần Phong lúc nói còn cố ý liếc nhìn Thẩm Duệ, với một giọng điệu như đang mỉa mai.
Thẩm Duệ càng nghe, càng cảm thấy những người xung quanh mình như trở thành một con nhím,hình như ai cũng có thể đâm anh thì phải?
“Bác Đặng, cháu cảm thấy ổn nhiều rồi, vẫn không phải đang đứng đây sao?” Chu Nguyên nhìn bộ dạng Thẩm Duệ như đang bị dồn ép vào góc tường, đáng thương bị "ngàn mũi tên đâm thủng" của anh, trong lòng cậu cảm thấy có chút buồn cười.
Diêm Kiêu nhìn thấy Chu Nguyên cười chuyện của Thẩm Duệ, đôi mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Trước giờ anh chưa từng thấy Chu Nguyên nở nụ cười chân thành như vậy, cũng chưa từng dám yêu cầu cậu cười.
Anh ta quay lại nhìn về phía Thẩm Duệ, lại thấy Thẩm Duê dù bị chèn ép mà đôi mắt vẫn hướng về Chu Nguyên với khuôn mặt như tràn ngập gió xuân, đôi mắt bình tĩnh ân cần vô cùng, chứa đầy tình yêu thương sâu sắc, biểu hiện ra ngoài một cách mạnh mẽ đến mức người ngoài cũng có thể nhìn thấy.
Bác Đặng dạy bảo Chu Nguyên vài câu, nhưng có một chút trách mắng, khi biết toàn bộ chuyện, nếu có khách từ xa đến, Chu Nguyên nhất định phải dành thật nhiều thời gian ra để tiếp đãi khách.
Chu Nguyên dẫn Diêm Kiêu đến sảnh tiếp tân, Diêm Kiêu không coi mình là người ngoài, anh ngồi xuống, nhờ bác sĩ mà anh mời đến kiểm tra một số vấn đề cơ bản cho Chu Nguyên, sau khi thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, anh gật đầu nói, đặt tài liệu của mình xuống.
Bác sĩ nói: “Họ biết về việc cậu nhập viện…”
Không muốn họ ở một mình trong phòng, Thẩm Duệ cũng đi theo vào phòng khách ngồi bên cạnh Chu Nguyên, ngồi đối mặt với Diêm Kiêu, anh rót trà cho hai người họ và lắng nghe lời họ nói với nhau.
Bọn họ? Là ai vậy?
Lời nói của Diêm Tiêu khiến vẻ mặt lười biếng của Chu Nguyên lập tức nghiêm túc, cậu nhướng mắt nhìn chằm chằm Diêm Tiêu: "Sau đó thì sao?"
Diêm Tiếu liếc nhìn Thẩm Duệ, ánh mắt như muốn nói cho Thẩm Duệ biết bọn họ sắp nói những chuyện quan trọng, người không có phận sự nên ra ngoài đợi rồi mới vào. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Thẩm Duệ nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý và kiêng kị của anh ta, anh giả vờ như không nhìn thấy, cụp mắt uống một ngụm trà ấm, thầm nghĩ: Có ngốc mới đi ra ngoài.
“… Tuần này họ sẽ đến tìm cậu, ông chủ rất nhớ cậu.” Diêm Kiêu Mạt giật giật khóe miệng thì bị Thẩm Duệ táo bạo khiêu khích, thấy Chu Nguyên không có nói muốn để anh ta đi ra ngoài, điều đó cho thấy rằng Chu Nguyên đã chấp nhận điều đó.Với cậu, cậu đã đồng ý để anh bước vào thế giới của mình.
“Ông chủ hi vọng cậu có thể gọi điện thoại cho ông.” Diêm Kiêu Mạt nhướng mi liếc nhìn Chu Nguyên, thấy cậu không có biểu hiện khó chịu khác, liền nói tiếp; “Ba công ty cậu kêu tôi kiểm tra, tình hình tài chính đã được giải quyết, nếu không tính toán sai thời điểm, tin tức có thể được nhìn thấy trong hai ngày tới. ”
Chu Nguyên gật đầu: “Vất vả cho anh rồi.”
Đột nhiên cả phòng tiếp khách rơi vào bầu không khí kì lạ, Diêm Kiêu nhìn Chu Nguyên, Chu Nguyên thì đang nghịch tách trà ấm trên tay, còn Thẩm Duệ, người không có phận sự gì trong chuyện này, đảo mắt một lượt qua hai người kia.
Cuối cùng, anh không thể nhịn được nữa, đứng bật dậy: “Anh Diêm, anh có muốn ở lại không... ở lại ăn cơm với chúng tôi.”
Là một thiếu gia, Thẩm Duệ cảm thấy rằng mình phải mạnh dạn tuyên bố chủ quyền của mình.
Nhưng anh chưa kịp nói xong, Chu Nguyên đã đột ngột ngẩng đầu lên, vô cảm nói: “Anh đi trước đi nhé.”
Diêm Kiêu nhìn cậu một cái, đứng dậy không nói gì, xoay người rời đi.
Phòng tiếp khách yên tĩnh trở lại, Thẩm Duệ tự hỏi mình trăm lần trong lòng, muốn hỏi bọn họ là ai? Ông chủ là ai? Vì anh muốn đi sâu vào thế giới của cậu, nên sự tò mò luôn cắn chặt trái tim anh như một con sâu, giữ cho sự tò mò của anh luôn ở mức cao nhất.
Thẩm Duệ cũng cảm thấy gần đây có điều gì đó không ổn với mình, nói cách khác, anh phát hiện mình là người mà cậu ghét nhất trong quá khứ, “Người luôn muốn ở bên người yêu của mình 24/24”, cảm giác có chút nhờn nhợn ở cổ.
Sau cuộc chiến nội tâm, lý trí và sự tôn trọng của Thần Duệ vẫn chiếm ưu thế, anh thở dài để kìm nén sự tò mò của mình.
Chu Nguyên nghe Thẩm Duệ ngồi bên cạnh thở dài không dưới hai mươi lần trong một phút, hẳn là do thấy cậu không nhận ra anh đang vướng bận và lo lắng như vậy, trong lòng có chút buồn cười.
Cậu nói: “Thẩm Duệ, anh có muốn biết vừa rồi Diêm Kiêu hỏi gì không?”
“Có có!!”
Thẩm Duệ mắt sáng lên, gật đầu lia lịa.
Ngay khi Chu Nguyên chuẩn bị thỏa mãn trí tò mò của anh, điện thoại di động của Thẩm Duệ rung lên không đúng lúc chút nào, thứ âm nhạc thường ngày vốn rất dễ chịu bên tai giờ lại trở nên chói tai khủng khiếp, đường gân trên trán Thẩm Duệ nhảy dựng lên, anh liếc nhìn tên người gọi điện thoại cho mình.
Là Ngụy Nhung.
Mặc dù Ngụy Nhung trong văn phòng hoạt bát, năng nổ, thích uống mấy chục chai Red Bull mỗi ngày, nếu sau khi tan sở không có việc gì quan trọng, sẽ rất khó gọi được cho anh.
Thẩm Duệ nhướng mày nhìn Chu Nguyên, thở dài nói: "Để tôi giải quyết xong chuyện này, lát nữa cậu nhớ nói cho tôi biết."
Anh nhấc điện thoại của Ngụy Nhung: "Có chuyện gì?"
“Sếp, tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh và Đội Trưởng Chu, nhưng đã xảy ra chuyện rồi. Có một xác chết của một cô gái, được tìm thấy trong một khu rừng nhỏ dưới chân núi Thiên Khởi.” Ngụy Nhung giọng điệu có chút áy náy: “Hiện trường đã bị phong tỏa, bác sĩ pháp y Dương vội vàng chạy tới đó rồi, Cục Trưởng Trương bảo tôi gọi điện thoại cho anh, mong anh qua xem một chút.”
Xác chết một cô gái?
“Cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức đến đó.”
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Duệ đứng dậy, nghiêng người trước khi Chu Nguyên kịp phản ứng, kéo đầu cậu đến gần, đặt môi mình lên môi cậu, đưa lưỡi cạy miệng cậu sau đó len lõi vào bên trong day dưa, Chu Nguyên có chút bất ngờ, miệng không thể khép lại được.
Thẩm Duệ muốn hôn, nhưng khi thấy Chu Nguyên cứng đờ người, anh rời môi bật cười.
Anh liếm môi: “Lần sau khi hôn, hãy chú ý thả lỏng cơ thể, mở miệng ra một chút.”
Chu Nguyên: “...”
Thẩm Duệ nhướng mày cười: "Sao gần đây lại xảy ra nhiều án mạng như vậy, cậu ở nhà tĩnh dưỡng đi, tôi ra ngoài xem tình hình, ngoan."
Từ cuối cùng cố ý kéo dài chống lại giọng nói khàn khàn của Thẩm Duệ, quả thực làm cho mặt Chu Nguyên đỏ bừng.
Đi theo định vị do Ngụy Nhung cung cấp, Thẩm Duệ đã lái xe tới hiện trường. Chỉ là anh không ngờ rằng nơi tìm thấy thi thể của người phụ nữ thật ra lại là trong khu rừng phong cách nhà thờ nơi anh đến tìm Hứa Lương chưa đầy nghìn mét.
Người trình báo là một cặp vợ chồng lớn tuổi là người dân sống gần đó, đôi vợ chồng già này thỉnh thoảng đến khu vực nhà thờ để đi dạo. Vào mùa này, dù lá đỏ của những cây phong đã rơi nhưng vẫn còn đó một quan niệm nghệ thuật, đó là chưa kể con đường rừng phong cách đó hàng trăm mét vẫn mang vẻ đẹp trầm mặc, tĩnh lặng.
“Chúng tôi thường đến đây đi dạo, hôm nay khi đến đây, vợ tôi đang đi và đột nhiên vấp phải một cái gì đó, tôi nghĩ đó là một tảng đá, nghĩ là thường xuyên đi dạo ở đây, nếu gặp phải đá thì chúng tôi hay hay di chuyển sang một bên nên mới phát hiện, nếu là người khác, chắc chắn sẽ bỏ đi mà không quan tâm đến.” Lão bà và các sĩ quan nắm quyền phát biểu nói: “Tôi ngồi xổm xuống xem vợ vấp phải cái gì thì bất ngờ tôi thấy nửa ngón út lòi ra khỏi đất...”
Sau khi đến hiện trường, Thẩm Duệ đeo găng tay nhựa màu trắng và đi đến trước mặt Ngụy Nhung: “Có bao nhiêu thông tin có thể được tìm thấy trên xác chết?”
“Chưa có, thi thể cũng không có bất kỳ giấy tờ tùy thân gì, chỉ có thể chờ trở về cục xem có thiếu sót gì biên bản báo cáo không, sau đó có thể tìm hiểu nguyên do trước.” Ngụy Nhung nói.
Thẩm Duệ gật đầu và đi về hướng bác sĩ pháp y Dương.
Một cái hố lớn được đào trên mặt đất, bên cạnh cái hố là một thi thể phụ nữ mặc bộ sườn xám màu đỏ nằm trên giường pháp y.
App TYT & Ý Hiên Các team