Những tia sáng lọt ra ngoài.

Tiểu khu yên tĩnh trở lại, nhưng Chu Nguyên vẫn nghe tiếng thở dốc nặng nề của người bên cạnh, liền hiểu được có người đang suy nghĩ lung tung, có lẽ trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nếu không được giải thích có thể sẽ ôm nghi hoặc đến rạng sáng cũng không nói ra.

Trong mắt người ngoài, đội trưởng Thẩm vốn là người bình tĩnh đáng tin cậy, nay lại trở nên khác thường đến kỳ lạ: "Tuy rằng anh ta kém hơn anh một chút, nhưng người đàn ông đó cũng khá là ưa nhìn."

Chu Nguyên: "?"

Thẩm Duệ lại tự uống một ngụm giấm: "Nhìn có vẻ giống người có tiền."

Chu Nguyên: "...???"

Thấy không có tiếng đáp lại, Thẩm Duệ quay đầu nhìn Chu Nguyên, giọng nói có chút đăm chiêu: "Em gọi anh ta khá là thân mật."

Chu Nguyên: "...???"

Chờ đã, chưa đầy một phút sau khi tắt đèn, Thần Duệ nổi lên cơn ghen lớn như một sân bóng, nếu còn để não tiếp tục suy nghĩ, sợ rằng những thứ hư không và hư cấu cũng sẽ nối tiếp nhau xảy ra.

Bầu không khí có chút đông cứng, sau khi suy nghĩ một chút, Chu Nguyên mới thở dài hỏi: "Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì?"

Thẩm Duệ nhướng mày: "Anh ta tên gì?"

“…Diêm Kiêu.” Trong bóng tối, Chu Nguyên ngơ ngác nhìn anh. Nhưng nếu có ánh sáng vào lúc này, thực sự có thể nhìn thấy nụ cười bất lực trên khóe miệng cậu.

Nghe được câu trả lời của cậu, Thẩm Duệ vẫn chưa hài lòng, ngược lại cảm thấy có chút phiền muộn: "Tên cũng rất hay."

"..." Chu Nguyên trầm ngâm, cảm thấy ý tứ trong lời của anh nói càng ngày càng không đúng.

Bầu không khí lại rơi xuống đáy, sự im lặng còn xấu hổ hơn trước. Chu Nguyên biết Thẩm Duệ đang nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm, còn có thể nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

“Thẩm Duệ, đủ rồi, tôi và Diêm Kiêu chỉ là bạn.” Thở dài một tiếng, Chu Nguyên chủ động giải thích.

Sự bực tức và đủ thứ chuyện không hay xảy ra trong đêm nay dường như chỉ cần nhờ vào việc nghe thấy câu “Tôi với anh ấy chỉ là bạn thôi” cũng đủ để xoa dịu.

Mây đen che khuất trái tim trong chốc lát đã tan biến, Thẩm Duệ cảm thấy lòng mình tràn ngập ánh sao, chiếu sáng cho anh, anh cong miệng cười, đôi mắt như sáng bừng lên trong bóng tối, lộ ra vẻ vui mừng khôn tả:

"Bạn à? Anh biết anh ta chỉ đủ tư cách làm bạn của em."

"..." Thẩm Duệ nói chuyện càng ngày càng không hợp lý, Chu Nguyên trán nổi gân xanh, cố gắng giả bộ đang ngủ.

Nụ cười trên miệng Thẩm Duệ ngày càng đậm, anh nhẹ nhàng chống thân trên của mình lên ép tới bên người Chu Nguyên, đột nhiên xoay người quỳ trên người Chu Nguyên, nhưng thật sự không dám đè lên người anh, chỉ có thể chống người trong không trung.

Chu Nguyên bị động tác đột ngột này làm cho giật mình, hai người lặng lẽ nhìn nhau, khuôn mặt cách nhau không đến mấy tấc.

Hô hấp của Thẩm Duệ ngày càng gấp gáp, Chu Nguyên chỉ cảm thấy nhịp tim đột nhiên dồn dập, nhất thời giống như một đứa trẻ, có chút choáng ngợp, chỉ có thể nín thở nhìn anh căng thẳng chờ đợi động tác tiếp theo của anh.

“Anh thích em.” Giọng nói khàn khàn và trầm ấm của Thần Duệ giống như biển sâu dâng trào, đang khắc chế sóng gió. Anh nắm lấy tay Chu Nguyên đặt lên trái tim mình, giữ chặt tay không cho cậu động đậy, để cậu cảm nhận từng nhịp tim của anh.

Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Thẩm Duệ, cơ bắp của Chu Nguyên co lại vì căng thẳng.

“Anh không cho phép người khác cho em lời khuyên, kể cả người được gọi là Diêm Kiêu kia cũng vậy.” Âm cuối kéo dài của Thần Duệ có chút khiêu khích, anh cười với Chu Nguyên, người đang vì anh mà căng thẳng hồi hộp: “Tôi rất ghen, vì ghen nên muốn hôn em”.

"..."

Mùi bạc hà phả vào khoang mũi, Chu Nguyên lo lắng muốn quay đầu tránh anh, nhưng một đôi bàn tay to vững vàng trụ lấy gáy cậu, sau đó đôi môi lạnh lẽo mềm mại lập tức đánh tới, làm cho toàn bộ lỗ chân lông trên người Chu Nguyên nổ tung.

Đây không phải là lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy, nhưng lần này còn dữ dội hơn những lần trước.

Thẩm Duệ giống như một con thú săn mồi, nếu bắt được anh sẽ không bao giờ buông tha mọi ngóc ngách của con mồi, sự bao vây độc đoán của anh khiến cậu bất lực, đành phải phản ứng theo bản năng.

Mùi hương bạc hà càng lúc càng thấm sâu và lan tỏa ra khắp cơ thể cậu, anh nắm lấy tay Chu Nguyên đặt lên eo mình, cúi đầu nhìn cậu. Trong bóng tối, đôi mắt anh đặc biệt sáng, giống như những vì sao trong đêm, chiếu sáng sự tĩnh lặng và khắc khoải của màn đêm.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, hơi thở anh đều phả lên mặt Chu Nguyên. Thấy cậu căng thẳng nhắm mắt lại anh có chút thích thú, không nhịn được đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cậu.

"Rất căng thẳng sao? Thân thể của em phản ứng chân thật hơn nhiều, em có cảm nhận được không?" Thần Duệ thì thào bên tai cậu.

Toàn thân cậu đều bốc hỏa, nếu có ánh sáng, Chu Nguyên có thể nhìn thấy từ đầu đến đến chân mình đều đang đỏ bừng.

Cậu không nói lời nào, các cơ trên người vẫn căng thẳng.

Nhưng bàn tay đang nắm chặt đã thể hiện rõ sự hồi hộp của cậu.

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cậu, Thần Duệ cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi cậu lần nữa, sau đó lại quay người, nằm xuống bên cạnh Chu Nguyên, anh cố nén lại cảm xúc mãnh liệt, nhẹ nhàng nói:

"Em vẫn còn yếu, không thể vận động mạnh, tạm tha cho em trước."

"..." Dùng đầu dò nhiệt trên mặt, có lẽ cũng có thể phát hiện ra dấu hiệu sốt cao, cuối cùng cũng thở ra một hơi mơ hồ căng thẳng, cậu bất giác liếm môi, sau đó mới nhận ra môi mình đã tràn ngập hơi thở của ai đó.

Cậu lại tiếp tục sững sờ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, không nhịn được nói: "Thẩm Duệ, anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Anh không có làm trâu già gặm cỏ non, anh bằng tuổi em, em cứ yên tâm đi đội trưởng Chu!"

"... Anh cũng đã lớn rồi, đừng trẻ con nữa được không?"

Thẩm Duệ đặt tay dưới cổ để cậu kê lên, trên mặt mang theo nụ cười, anh nói: "Anh rất vui khi được làm điều này với em, em cũng nên làm quen với việc anh sẽ như thế này."

Dù sao cũng không còn sức lực nào để thoát khỏi sự khống chế của anh, Chu Nguyên chỉ đơn giản là nhắm mắt lại.

"Hôm nay anh làm việc kiệt sức rồi."

"...Tôi biết, công việc rất khó khăn."

"Anh muốn một món quà."

"...Không cho."

"Bắt được Hứa Lương rồi."

“Hừm.” Đây là điều nằm trong dự kiến của cậu.

"Anh ta rơi từ một tòa nhà cao xuống, mất mạng."

"Chuyện này là sao? Tình huống ở hiện trường như thế nào? Bác sĩ pháp y và người của bộ phận khảo sát đã kiểm tra chưa?" Nghe thấy vụ án, Chu Nguyên đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ cúi đầu, hôn lên trán cậu lần nữa: "Anh mệt quá, ngày mai chúng ta lại nói về vụ án được không em?"

Nhìn Thẩm Duệ lại giở trò lừa bịp, Chu Nguyên bất lực. Cơ thể cậu giờ đã trở thành gánh nặng, cơn buồn ngủ vì sự xuất hiện của Diêm Kiêu và Thần Duệ nên đã biến mất một nửa, nhưng cuối cùng hiệu lực của thuốc vẫn còn rất mạnh, sau khi không gian yên lặng trở lại, mí mắt của Chu Nguyên lại rũ xuống.

Sở Công an Thanh Châu

Trương Quốc Toàn đứng trong văn phòng Cục điều tra hình sự, cau mày dùng giọng nói vừa to lại độc đáo của mình, oanh tạc hai tai Thẩm Duệ đang ngồi trong phòng làm việc, mắng một hồi lâu đến đỏ cả cổ.

"Cậu, không lẽ cậu cho rằng trong cục không có người sao? Không sợ bị mắng là da mặt rất dày à? Chu Nguyên mới thoát chết, ngày hôm qua nằm ở phòng cấp cứu nửa bàn chân đã bước qua quỷ môn quan rồi. Cậu không ân cần quan tâm đến đồng nghiệp thì thôi đi, trong một ngày cơ thể Chu Nguyên còn chưa khá lên được hai phần. Cậu còn để cậu ta quay lại tiếp tục làm việc ở văn phòng? Cậu đang nghĩ gì vậy? Không thể sử dụng cậu ấy như cu li như thế này được!"

Thẩm Duệ dựa vào ghế ngồi duỗi chân dài, bình tĩnh nhìn Trương Quốc Toàn đang khẩn trương, nhẹ giọng nói:

"Em ấy nói sẽ quay lại để thẩm vấn trực tiếp Lý Phương."

Trương Quốc Toàn cảm thấy rằng bản thân không dễ dàng gì mới tìm được một chuyên gia tội phạm tới đây. Trước kia loại chuyện này từng xảy ra ờ trong cục, khi các cục khác ở địa phương nghe nói chuyện này không được bọn họ giải quyết tốt, liền ngấm ngầm nói rằng người trong cục của ông làm việc không hiệu quả.

Ông lại để câu trả lời bình tĩnh của Thẩm Duệ làm cho bản thân tức giận. Cũng may là ông không bị cao huyết áp, nếu không thì mạch máu sẽ vỡ ra trong phút chốc mất, ông nghiến răng nói: "Chu Nguyên là một người tham công tiếc việc, vậy mà cậu còn đồng ý hùa theo cậu ấy?"

Thẩm Duệ nhẹ liếc ông một cái: "Em ấy hiểu rõ tình trạng cơ thể mình, và tôi tôn trọng ý kiến của em ấy."

Chuyện này... tại sao nó lại có mùi nồng nặc kỳ lạ như vậy?

Nghĩ đến tình huống cứu hộ lúc Chu Nguyên gặp nạn, Thẩm Duệ lúc đó ngồi thất thần chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, Trương Quốc Toàn mở to hai mắt, nghĩ đến một khả năng khiến ông có chút kinh ngạc, nhịn không được đưa tay che miệng vờ như không biết gì.

Ông nuốt nước bọt, giọng điệu hừng hực khí thế của ông đột ngột chuyển sang hình ảnh một ông chú già hiền lành và tốt bụng:

"A Duệ, nghe bố cậu nói, lúc trước đã từng sắp xếp mấy buổi xem mắt, cậu thấy thế nào?"

“?” Nhìn Trương Quốc Toàn chuyển chủ đề trong chớp mắt, Thẩm Duệ nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đối phương nhìn tôi không thuận mắt."

“Cậu nghĩ mình thế nào?” Trương Quốc Toàn dù sao cũng đã là một tay lão làng, so với cậu có kinh nghiệm hơn nhiều, vẻ mặt ngại ngùng ngập ngừng hỏi.

Thẩm Duệ nheo mắt nhìn con hồ ly già họ Trương, cười: "Tôi cũng không thích những người đó, tôi rất kén chọn."

Trương Quốc Toàn tiếp tục cố gắng nở nụ cười: "Chú Trương giới thiệu người cho cậu nhé?"

"Chú Trương, chú đừng đặt lòng tốt của mình lên người tôi nữa, trong cục có rất nhiều người, đa số đều là người độc thân, Sự thiếu đồng đều trong các lời khuyên sẽ làm tăng động lực và khả năng làm việc của họ." Thần Duệ nhếch môi bắt đầu lôi kéo.

Quay đầu lại nhìn thấy cấp dưới đang tụ tập đông đúc ở sau cửa văn phòng xem trò vui, Thẩm Duệ vẫy tay với bọn họ.

Cửa văn phòng được mở ra, các đồng nghiệp từ Cục Điều tra Hình sự lập tức xông vào phòng làm việc của Thẩm Duệ. Lối ra đông đúc đến nỗi Trương Quốc Toàn không có cách nào đi ra ngoài. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

"Lão đại, có chuyện gì mà anh lại gọi chúng tôi vào vậy?"

Thẩm Duệ nhướng mày, cảm thấy có chút nhẹ nhõm, anh chạm vào đôi môi vừa hôn ai đó khi anh quay lại vào sáng nay, khóe môi nhếch lên, anh nở một nụ cười mà chính anh cũng không hề nhận ra, cười nói:

"Có bao nhiêu người đang độc thân trong bộ phận của chúng ta? Hãy giơ tay lên tôi xem."

Tất cả mọi người đều không biết ý tứ sâu xa của câu hỏi này là gì, tôn trọng thái độ "dựa theo sự thật" để xử lý vụ việc, bọn họ đồng loạt giơ tay.

"Lão đại, chúng tôi là cảnh sát tuyến đầu, lấy đâu ra thời gian để gặp gỡ đối tượng hẹn hò."

"Đúng vậy, đối tượng xem mắt khi nghe nói chúng tôi mỗi tháng tăng ca ít nhất 28 ngày, liền xoay người rời đi."

...

"Lão đại, có trường hợp nào yêu cầu cẩu độc thân chúng ta phải dùng sắc đẹp để truy bắt đối tượng không?"

Kể cả khi có mặt Trương Quốc Toàn ở đây, từng người một, không kể chức vụ lớn nhỏ đều bắt đầu bày tỏ những suy đoán hoang đường của mình.

Trương Quốc Toàn nghe đến hai cơ trên má bị kéo theo khóe miệng, co giật lên nảy từng hồi. Ông không thể không nhìn tên khốn kiếp Thẩm Duệ kia.

Khụ khụ

Trương Quốc Toàn ho hai tiếng, lấy lại quyền kiểm soát vừa mất.

Nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của ông, Thẩm Duệ lại thêm dầu vào lửa, anh nói: "Cục trưởng Trương sẽ tổ chức một buổi kết bạn cho mọi người, để mọi người nhanh chóng thoát khỏi thân phận cẩu độc thân, lập gia đình, yên tâm giải quyết các vụ án."

"Thật sao? Cục trưởng Trương, ông thật sự quá có tâm rồi, ông đúng là Cục trưởng ba tốt..."

Trương Quốc Toàn sắc mặt tối sầm lại, hiện tại chỉ có thể cắn răng đáp ứng chuyện Thẩm Duệ vừa đề ra. Nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa đứa nhỏ Thần Duệ này không chút lương tâm, lòng lang dạ sói như vậy, anh phải tìm cho mình một con cừu non cao cấp, như vậy mới xứng với anh!

Sau khi cấp dưới đều đã đi ra ngoài, Trương Quốc Toàn muốn mắng Thẩm Duệ, nhưng tiếng chuông điện thoại của tên này đột nhiên vang lên.

Đó là số điện thoại của Chu Nguyên.

Thẩm Duệ cầm điện thoại lên: "Được, tôi đi qua ngay."

“Đi đâu?” Cục trưởng Trương thắc mắc.

Thẩm Duệ cười nói: "Đến phòng thẩm vấn, A Nguyên thẩm vấn Lý Phương xong rồi, tôi đi đón cậu ấy."

“Còn một chuyện nữa, cậu đi đón cậu ấy làm gì?” Trương Quốc Toàn nhướn mày hỏi.

Thẩm Duệ: "Cậu ấy rất yếu. Tôi muốn đưa cậu ấy về nhà để chăm sóc cho đến khi sức khỏe cậu ấy hoàn toàn phục hồi."

Càng nghe càng không đúng, Trương Quốc Tuyền nhìn bóng lưng Thẩm Duệ rời đi, trong lòng càng ngày càng cảm thấy bản thân đã đoán đúng, lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm số hồi lâu, cuối cùng tìm được:

"Chị Lưu, tôi đã phát hiện ra một bí mật lớn của con trai chị!"



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play