Có hơn mươi nhà thờ lớn nhỏ ở thành phố Thanh Châu, hiện tại rõ ràng đã quá muộn nếu muốn đến từng nhà thờ để kiểm tra.

Chu Nguyên nâng mí mắt hỏi Lý Phương: "Hứa Lương thích nhất là hình nào?"

Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, anh hiểu phải có lý do thì cậu mới hỏi một câu như vậy.

Lý Phương có chút cáu kỉnh, đã là lúc nào rồi mà còn hỏi mấy chuyện linh tinh này, cô ta đứng dậy giậm chân, giày cao gót nện xuống sàn phát ra âm thanh chói tai: "Cái gì? Đùa với tôi à?"

"Cô Lý, tôi khuyên cô nên bình tĩnh trả lời câu hỏi này. Tính mạng của em trai cô có lẽ sẽ chấm dứt bởi sự cuồng loạn của cô. Bình tĩnh đi, vẫn còn có cơ hội." Thẩm Duệ xoa xoa đôi tai hơi nhói lên vì tiếng động lớn, lạnh lùng nói.

"Anh..." Lý Phương vò đầu bứt tóc, trong bóng tối đôi mắt cô ta hiện lên sự tức giận, nghiến răng trả lời:

"Tam giác."

Chu Nguyên tiếp tục hỏi: "Hứa Lương thích màu lạnh?"

“… Vâng.” Lý Phương nói.

"Cô thích loại cây gì, còn anh ta thì thích loại cây gì?” Chu Nguyên tiếp tục hỏi một số câu hỏi dường như không liên quan gì đến vụ án.

Trái tim của Lý Phương như lửa đốt, buộc mình phải tiếp tục trả lời câu hỏi của họ: "Tôi thích cây bông gạo, còn anh ta thích cây phong."

“Được rồi, tôi hỏi xong rồi.” Chu Nguyên nhắm mắt lại, âm cuối mang theo chút xót xa, giống như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim Thẩm Duệ, khiến anh cảm thấy có chút đau khổ.

Lại nghe thấy cậu nói: "Cô Lý, cô vui lòng báo lại địa chỉ hiện tại. Chúng tôi sẽ cử đồng nghiệp đến đón cô sau."

Sau khi nhận được địa chỉ hiện tại của Lý Phương, Chu Nguyên buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi, cậu chỉ nhắm mắt lại và dùng sức mạnh ý chí của mình để chống đỡ sự thanh tỉnh cuối cùng, thì thầm: "Hình dạng của tòa nhà có góc cạnh và có thể là một nhà thờ có hình tam giác. Rất có thể cây phong hoặc cây bông gạo đã được trồng gần nhà thờ. Nhân tiện, nhà của Hứa Lương được trang trí bằng tông màu mát, chứng tỏ anh ta thích màu trắng trơn và màu lạnh. Khi anh tìm nhà thờ, hãy để ý ba đặc điểm này."

“Ừ.” Thẩm Duệ bước xuống giường, giúp cậu đắp chăn bông.

"Các binh sĩ được chia thành ba nhóm, các đồng nghiệp trong cục chia thành ba đội. Một đội đến nhà Lý Phương, một đội bảo vệ điện thoại, và một...đội còn lại tìm nhà thờ." Khi nói đến những câu cuối, lời nói của cậu đã ngắt quãng.

Thẩm Duệ nhìn cậu buồn ngủ đến mức không thể nhấc mí mắt vẫn còn chỉ huy được, có chút tức giận đến buồn cười, anh dựa vào trước mặt Chu Nguyên, bởi vì quá gần nên hơi nóng từ mũi anh phun vào khuôn mặt cậu.

Chu Nguyên có thể cảm nhận được một luồng khí nóng tràn tới, vừa ngứa vừa ấm, nhưng lại không mở mắt ra được.

Trên môi đột nhiên có một tia mềm mại nhẹ truyền xuống, trái tim Chu Nguyên run lên, lông mi khẽ động. Cậu không có sức để mở mắt nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy sự mềm mại bao phủ môi di chuyển lên chóp mũi.

Giọng nói khàn khàn tràn đầy, mềm mại như bông, như ánh trăng ấm áp, truyền đến tai cậu, tê dại đâm vào tim cậu.

Thẩm Duệ nói: "Yên tâm ngủ đi, anh sẽ hôn em lần nữa sau khi giải quyết xong chuyện này."

Sau đó, cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi, với sự mềm mại trên môi, cậu chìm vào một giấc mơ mà trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới, cậu nán lại, miễn cưỡng nghĩ về nó và run lên vì sợ hãi…

Cảm nhận được hơi thở của Chu Nguyên trên môi, Thẩm Duệ đứng dậy mặc áo khoác, tuy có chút cảm giác tội lỗi nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra, bày ra vẻ tàn nhẫn mà anh vẫn dùng làm lãnh đạo bóc lột cấp dưới.

"Ngụy Nhung, phải tăng ca rồi, tôi sẽ nộp đơn cho Cục trưởng Trương, xin tiền thưởng để mua cho em loại nước uống tốt cho sức khỏe dành cho phụ nữ đến tuổi trung niên..." Thẩm Duệ nói.

Ngụy Nhung thực sự đã thu dọn đồ đạc ở văn phòng xong và chuẩn bị về nhà, cô cảm thấy việc bận rộn và vất vả gần đây khiến khuôn mặt cô già đi vài tuổi, cô đang định phàn nàn thì nghe được cuộc điện thoại của Thẩm Duệ. Anh còn nói rằng sẽ mua cho cô một loại nước uống dành cho phụ nữ đến tuổi trung niên, cô gần như nhảy dựng lên vì tức giận.

Đặt điện thoại xuống, cô vẫn không muốn nhận lời của Thẩm Duệ, nắm lấy Hứa Tiếu Ca hỏi: "Mọt sách, tôi già rồi sao?"

“…Hả?” Nhận được một vấn đề khó có thể nói rõ được, khiến Hứa Tiếu Ca có vẻ bối rối.

"Lão đại nói rằng tôi già và tôi cần thức uống của phụ nữ trung niên để kiểm soát tốc độ lão hóa. Có thật là tôi đã già không?" Tiếng than thở của Ngụy Ngung lan tràn trong văn phòng, khiến các đồng nghiệp khác phải che miệng cười lên. Cô đặt hy vọng lên người Hứa Tiếu Ca: - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Mọt sách, nói thật cho tôi biết, tôi vẫn là người khiến ai gặp cũng yêu, vẫn còn là Nhung Nhung tỷ khiến kẻ trộm nhìn thấy còn phải tự ném mình vào lưới sao?” Ngụy Nhung bĩu môi nhìn Hứa Tiếu Ca với ánh mắt đầy mong đợi.

Một đồng nghiệp bị Ngụy Nhung làm cho thích thú, không nhịn được nữa, trong phòng làm việc cười càng ngày càng vui vẻ, nói: "Vẻ đẹp nằm trong mắt người có tình (hoặc là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi :3) Tất nhiên mọt sách sẽ nói cô đẹp rồi, phải không?"

Hứa Tiếu Ca vẫn đang sắp xếp lại ngôn ngữ, bị một đồng nghiệp nói xen vào, mặt cậu đỏ bừng, mãi không thể nói được gì.

“Mao Cường, cậu đang nói nhảm gì vậy, ánh mắt của mọt sách không đặt ở chổ tôi, tôi biết cậu ấy thích ai!” Ngụy Nhung trừng mắt nhìn đám đồng nghiệp rồi vỗ bàn: “Được rồi, không đùa nữa, lão đại bảo chúng ta chia quân thành ba đội. Tôi và Hứa Tiếu Ca hiện tại sẽ đi gặp lão đại, các ông còn làm chậm trễ vụ án, lão đại nhất định sẽ xem các ông là tội phạm để mắng..."

Lời vừa dứt, cả phòng làm việc trở nên ồn ào, Ngụy Nhung lái xe cùng Hứa Tiếu Ca đến gặp Thẩm Duệ, trên đường đi, cô ngán ngẩm không còn gì để nói: "Mọt sách, trên đời không có nơi nào là không có cỏ thơm, đừng mình treo mình trên cây như lão đại. Có rất nhiều lựa chọn ở phía trước cậu."

“Em có thể chọn chị Ngụy Nhung không?” Hứa Tiếu Ca không nhìn lên, cúi đầu đáp.

Cậu cũng đáp lại một cách đầy sầu não, nói xong thì tự mình sững sờ, ngẩng đầu nhìn Ngụy Nhung, phát hiện Ngụy Nhung đang nói chuyện điện thoại với lão đại, cậu thở dài thất vọng rồi lại cúi đầu xuống điều tra.

Cậu đang sử dụng mạng lưới thông tin để kiểm tra tất cả các nhà thờ ở Thanh Châu, xem có nơi nào có hình tam giác, màu sắc dịu mát và có cây phong hoặc cây bông gạo gần đó không. Có mười ba nhà thờ trong thành phố, và chỉ có khu vực phía tây nam là có cây phong hoặc cây bông gạo.

Nhưng phía Tây Nam cũng có hai nhà thờ đáp ứng được yêu cầu này, khoảng cách giữa hai nhà thờ khoảng hai mươi phút đi xe, nếu chọn nhầm, có khả năng sẽ chấm dứt cuộc đời của một người.

Mọi chuyện đều như đang đánh bạc, nhưng đánh bạc cũng có xác suất sẽ thắng, cậu vươn tay vỗ vỗ vai Ngụy Nhung: "Chị Ngụy Dung, chị mở loa ngoài đi, em có chuyện muốn nói với lão đại."

Ngụy Dung liếc nhìn cậu rồi mở loa ngoài.

Hứa Tiếu Ca nói với Thẩm Duệ về hai nhà thờ mà cậu đã loại trừ, hiện tại nếu quay lại bệnh viện tìm Chu Nguyên thì đã quá muộn, chưa kể Thẩm Duệ không muốn người khác quấy rầy Chu Nguyên nghỉ ngơi.

Anh im lặng một lúc rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Phương, nói: "Hiện tại chúng tôi đã loại trừ được hai nhà thờ. Chúng tôi cần phải phiền cô giúp đỡ, để cô Lý xem xét, nếu là Hứa Lương, anh ta sẽ chọn nơi nào trong số hai nhà thờ này"

Một nhà thờ nhỏ theo phong cách Baroque và một nhà thờ nhỏ lát gạch xanh và ngói đỏ.

Lý Phương không chút do dự nói: "Ngôi nhà thờ nhỏ lát gạch xanh và ngói đỏ. Hứa Lương không thích những thứ quá hào nhoáng. Anh ta sẽ chọn nhà thờ thứ hai."

Bởi vì điện thoại đã được mở loa ngoài, nên ba người họ đều nghe thấy câu trả lời của Lý Phương.

Ngụy Nhung lái một mạch đến bệnh viện đón Thẩm Duệ lên xe, ba người lái xe về phía nhà thờ nhỏ lát gạch xanh đỏ ở phía tây nam...

Ngay khi Lý Phương vừa cúp điện thoại của Thẩm Duệ, điện thoại của cô ta lại vang lên, cô ta nghĩ là Thẩm Duệ, giọng điệu có chút không tốt: "Không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sao..."

“…Phương Phương, em đã nói gì với họ?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong điện thoại, khiến Lý Phương nổi da gà.

Cô kích động nói: "Lương? Là anh sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh đã đưa em trai tôi đi rồi?"

“Là tôi.” Hứa Lương quái dị cười một tiếng.

"Anh không làm tổn thương đến em trai tôi, được không? Anh không nên giết người, tại sao anh muốn giết người!" Lý Phương thấp giọng cầu xin.

Đầu bên kia im lặng hồi lâu rồi thở dài nói: "Nhưng mà, tôi đã giết người rồi, hối hận cũng muộn rồi. Phương Phương, tôi rất thích em, rất thích em, ngoại trừ bà của tôi, trên đời này người tôi thích nhất chính là em, nói thật đi với tôi đi, em có thích tôi không?"

Thành thật mà nói, Lý Phương sẽ ở cùng với Hứa Lương, và đó hoàn toàn là sự hấp dẫn giữa những người đồng dạng, họ sưởi ấm cho nhau, cô ta hơi bối rối không biết đó có phải là tình yêu hay không. Cô ta nghĩ rằng mối quan hệ giữa cả hai có lẽ là một thói quen.

Cô ấy ngập ngừng nói: “Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ có tương lai, nhưng…” Nhưng anh đã giết người thì làm sao có tương lai được.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Lý Phương nhớ tới đám người Thẩm Duệ đã nói sẽ cử cảnh sát đến đón cô về đồn, cô không ngờ đồn cảnh sát lại hành động nhanh như vậy. Nghe thấy tiếng chuông cửa vội vã, cô lập tức đi ra mở cửa.

Mà người đàn ông đứng bên cạnh cửa lại là một gương mặt cực kỳ quen thuộc, người đàn ông mặc áo khoác dạ, dây xích kéo trên lưới che đi nửa khuôn mặt, trong mắt lóe lên một tia khát máu.

Anh ta nhẹ nhàng nói: "Tôi ở đây để đón em về tương lai của chúng ta, Phương Phương."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play